Lâm Tố Mỹ thấy bây giờ người trong sân khá nhiều bèn lấy hết nguyên liệu ra, định nướng cho mọi người ăn. Hiện giờ Lâm Bình và Lâm An nướng đồ trông đã ra dáng rồi, nắm bắt độ lửa không vấn đề, phết gia vị cũng không vấn đề, vì thế sau này cũng không cần luyện tập thế này nữa, tức là sau này lũ trẻ có muốn ăn đồ nướng miễn phí cũng không được nữa.
Những người ngồi trên nền sân đều là trẻ con, tất cả chúng đều có quan hệ họ hàng với nhà họ Lâm, cho dù mấy bạn nhỏ không có quan hệ thì cũng là bạn bè tốt của mấy đứa trẻ có quan hệ, đương nhiên phải ngồi cùng nhau.
Trên thực tế, thời gian này lũ trẻ đã giúp đỡ rất nhiều. Lâm Tố Mỹ đào tạo Lâm Bình và Lâm An bằng việc coi chúng thành khách, các bạn nhỏ yêu cầu nhiều, có lúc yêu cầu còn rất cao, mấy người trưởng thành như họ còn phải nghe chúng phê bình nữa.
Lâm Tố Mỹ nhìn cháu trai cháu gái, chúng đang ăn uống hăng say. Sau này không được ăn nữa, không biết chúng sẽ có vẻ mặt gì.
Lâm Tố Mỹ nướng đồ cũng không quá ổn, cũng chỉ giúp phết dầu hay lật qua lật lại các mặt, còn những việc khác vẫn phải Lâm Bình và Lâm An làm mới được.
Đôi mắt Tạ Trường Bình gần như dán chặt lên người Lâm Tố Mỹ. Chủ yếu là vì bây giờ chị vô cùng băn khoăn, thật sự không biết hai đứa này gần như chẳng gặp nhau mấy, giờ gặp mặt một lần hiếm hoi mà tại sao lại có thứ tình cảm đặc biệt ấy, đúng là khó hiểu.
Tạ Trường Bình băn khoăn mãi, rồi dứt khoát coi như mình không biết gì, lược bớt mối phiền đó.
Lâm Bình và Lâm An qua làm, Lâm Tố Mỹ khen hai anh trai, thời khắc mấu chốt quả nhiên vẫn phải do họ ra tay mới được.
Lâm Bình và Lâm An ở quán lẩu của Tạ Trường Bình mấy ngày, đâm đầu đi đón khách, miệng lưỡi giờ đã lanh lợi hơn, biết chủ động chào mời, cũng biết chủ động nói mấy câu với khách, trở nên hoạt bát hơn nhiều so với trước đây.
Lâm Tố Mỹ kéo Tạ Trường Bình đi qua ngồi xuống, hơi khó hiểu: “Vừa nãy sao chị lại nhìn em bằng ánh mắt đó?”.
Tạ Trường Bình giật nảy mình: “Ánh mắt nào?”.
“Thế này này…” Một cô bé ở bên cạnh nghe thấy cuộc đối thoại giữa họ, nuốt vội đồ nướng trong miệng xuống, rồi lập tức học theo Tạ Trường Bình.
Tạ Trường Bình thật sự nổi điên, đó mà gọi là mắt sao, không phải là trợn mắt nhìn, con ngươi kia to chẳng khác gì bóng đèn vậy.
Lâm Tố Mỹ sững ra, sau đó không nhịn được cười, vươn tay xoa đầu bạn nhỏ, đừng học nữa, học nữa thì Tạ Trường Bình thật sự sẽ có kích động đánh chết cô nhóc mất.
Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Bình cũng đi qua ngồi. Lũ trẻ ăn được, căn bản là nướng ra bao nhiêu đồ chúng đều có thể ăn hết sạch trong chốc lát, Lâm Tố Mỹ có lòng muốn khuyên chúng ăn ít lại, ăn nhiều sẽ không tốt lắm với sức khỏe. Nhưng lúc này nếu cô khuyên thì lại không giống muốn tốt cho người ta mà giống như nhỏ mọn tiếc của không muốn cho người ta ăn hơn.
Vả lại hôm nay cũng là ngày cuối cùng rồi, ăn thì cứ ăn đi, nhìn đám trẻ này ăn vui vẻ như thế thì người nhìn cũng sẽ cực kì vui, cảm thấy chúng ăn nhiều, người sẽ khỏe mạnh, cũng sẽ cao lên.
Tạ Trường Bình nhìn Lâm Tố Mỹ, rồi lại nhìn Tạ Trường Du đứng bên sân hút thuốc, cũng không dám nhìn quá lộ liễu, chị không muốn bị đám nhóc chết bầm này học theo ánh mắt đó nữa.
Tạ Trường Bình có thể nói thế nào được.
Tạ Trường Bình cực kì đắn đo, chị không thể nào tưởng tượng được rằng có một ngày mình sẽ nhìn thấy Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du yêu đương mùi mẫn, thậm chí còn lén hôn nhau như những cặp nam nữ khác. Ôi trời ơi, chỉ nghĩ thôi da đầu chị đã tê dại rồi.
Không phải bài xích, nhưng cũng không mấy tán đồng và công nhận.
“Tiểu Mỹ, gái ngày ngày nhìn lũ trẻ chết bầm này ăn, tụi nó có gì đẹp chứ… Chẳng lẽ, gái cũng muốn kết hôn sinh con rồi à?” Tạ Trường Bình càng nghĩ càng kinh ngạc, càng cảm thấy đúng là vậy. Chứ còn bản thân chị ấy mà, nhìn thấy có phụ huynh dẫn con vào quán là lòng khó chịu khỏi nói.
Trẻ con là phiền phức nhất, đòi này đòi nọ, giày vò chiếc bàn thành ra đầy hoa, giẫm lên bàn giẫm lên ghế, chị đã từng nhắc nhở đừng có như vậy mà còn bị bố mẹ đứa bé dạy dỗ một trận rằng trẻ con đều như thế còn gì, sao mà lắm chuyện thế…
“Sao chị lại có thể liên tưởng như thế chứ, lẽ nào bởi vì bản thân chị thường nghĩ đến hả?”
Tạ Trường Bình bị Lâm Tố Mỹ phản kích mà đỏ mặt. Dạo gần đây không nghĩ nhưng trước đó lúc rung rinh người ta, chị từng nghĩ đến chuyện kết hôn rồi gì gì đó rồi, đâu biết được đối phương lại có ý đồ khác. Cho nên bây giờ việc chị đỏ mặt có lẽ còn vì sự xấu hổ và tức giận nói không rõ nữa.
Tạ Trường Bình hỏi câu đó vốn có ý thăm dò, lúc này quả nhiên thấy người đang hút thuốc kia cầm điếu thuốc mà cũng không nhúc nhích gì, nhìn có vẻ không có gì bất thường, nhưng Tạ Trường Bình lại cảm thấy, lúc này Tạ Trường Du chắc chắn đang chăm chú lắng nghe màn đối thoại giữa mình và Lâm Tố Mỹ.
Cái thằng này, sao đến chết không từ bỏ như vậy chứ!
“Thôi đi, chị hỏi gái mà, lại còn đẩy cho chị nữa.” Tạ Trường Bình lườm Lâm Tố Mỹ một cái, “Nói thực mau, hồi ấy mặc quần áo chị tặng, ở trường thu hút cả đống thanh niên tài tuấn đúng không? Kể hết cho chị xem nào, nếu thật sự khiến nhiều người yêu gái ngay từ cái nhìn đầu tiên như thế thì cũng có công lao của chị”.
“Em cảm thấy quán lẩu của chị chắc chắn chẳng bận rộn lắm, nếu không sao chị còn có thời gian nghĩ vớ nghĩ vẩn nhiều thế chứ?”
“Lâm Tố Mỹ, không được đánh trống lảng với chị.”
Lâm Tố Mỹ sợ chị rồi: “Rồi rồi rồi, em cũng muốn thu hút một đám thanh niên tài tuấn lắm chứ, đáng tiếc là em thực sự quá bận, dù thực sự thu hút thanh niên tài tuấn thì cũng không có thời gian yêu đương với người ta, cho nên dứt khoát cách xa người ta, đỡ làm người ta lỡ dở”.
Tạ Trường Bình vẫn cảm thấy không hài lòng, bèn cù Lâm Tố Mỹ: “Cho mày qua quýt với chị mày, qua quýt này…”.
Hai người chơi vui vẻ, các bạn nhỏ nhìn mà cũng thấy hay hay, hóa ra người lớn cũng nghịch ngợm như vậy, thế mà cứ nói bọn chúng nghịch ngợm.
Lâm Tố Mỹ giơ tay đầu hàng: “Em khai báo, em nhất định sẽ thành thật khai báo”.
“Làm thế ngay từ đầu có phải đã được rồi không?” Tạ Trường Bình ngẫm nghĩ, dùng câu nói vô cùng hay mà bản thân mình từng nghe, “Thành thật được khoan hồng, chống cự bị nghiêm trị”.
Lời không thể quen thuộc hơn được nữa lọt vào tai khiến Lâm Tố Mỹ cảm thấy vô cùng thân thiết, nụ cười trên mặt cũng rạng rỡ hơn.
Tạ Trường Bình hơi liếc về phía Tạ Trường Du, sau đó như bị chứng ám ảnh vậy, cực kì cực kì muốn nhắc nhở thằng oắt kia rằng tàn thuốc trên đầu mẩu thuốc đủ dài rồi, tay khẽ vẩy nhẹ làm tàn thuốc rơi xuống đi, làm tàn thuốc rơi xuống đi kìa, nếu không người nhìn cũng thực sự muốn vẩy hộ nó…
Tạ Trường Du đứng yên bên đó, Tạ Trường Bình thì ngồi nổi điên, nuôi một thằng em đúng là quá khó, tuy cơ thể không chịu khổ nhưng tinh thần lại bị giày vò điên đảo.
May là câu chuyện Lâm Tố Mỹ kể thu hút sự chú ý của Tạ Trường Bình, nếu không Tạ Trường Bình sẽ thật sự không nhịn được mà muốn nhắc nhở Tạ Trường Du một hai câu.
“Bộ quần áo của chị kéo cho em đóa hoa đào thối.” Lâm Tố Mỹ cũng muốn đỡ trán.
Tạ Trường Bình cảm thấy hứng thú: “Kể xem nào”.
Lâm Tố Mỹ nhắc đến Mạnh Diệu Sinh bằng mấy câu. Loại người như Mạnh Diệu Sinh lại được cả trường yêu mến như thế, điều này khiến Lâm Tố Mỹ đã bắt đầu hoài nghi rốt cuộc là thẩm mỹ của người khác bất thường hay là thẩm mỹ của mình có vấn đề đây, cô cảm thấy bản thân Mạnh Diệu Sinh cũng chẳng che giấu sự đào hoa của anh ta, đó không phải nhắc nhở người khác tránh xa anh ta rõ rành rành ư, đâu biết lại có càng nhiều cô gái bổ nhào vào như vậy chứ.
Đối với chuyện này, thực ra Tạ Trường Bình có thể hiểu được: “Tên đó trông ổn đúng không?”.
Lâm Tố Mỹ khẽ gật đầu.
Tạ Trường Bình liền cười: “Người trông không tệ đương nhiên sẽ được người ta chú ý, bản tính của con người là gì? Không phải là thích người có diện mạo đẹp hay sao…”.
Tạ Trường Bình nói đến đây, đột nhiên nhìn Lâm Tố Mỹ rồi im bặt. Bởi vì chị đột nhiên phát hiện một chuyện khá nghiêm trọng, nếu bản thân chị rất để tâm đến việc người đàn ông khác đối tốt với chị là bởi nhà chị bây giờ khá giả, bởi vì mối quan hệ với Tạ Trường Du, vậy thì liệu Tiểu Mỹ có để tâm đến việc người khác thích con bé cũng chỉ vì thích khuôn mặt của nó hay không?
“Hử?” Lâm Tố Mỹ quấn quấn tóc mình, ra hiệu bảo Tạ Trường Bình tiếp tục.
Bấy giờ Tạ Trường Bình mới cười: “Dẫu sao chị cũng cảm thấy người có diện mạo đẹp trời sinh đã khiến người ta chú ý. Không tin thì gái nhìn Tạ Trường Du và Quách Chí Cường cùng ra ngoài mà xem, người nhìn Tạ Trường Du chắc chắn nhiều hơn nhìn Quách Chí Cường… Gái đừng có cười, không phải chị đang khen thằng em chị đâu, mà đó chính là sự thực, đương nhiên, ý chị cũng không phải là nói Quách Chí Cường không đẹp… Gái còn cười nữa hả”.
Lâm Tố Mỹ che miệng mình: “Xin lỗi nhé, em không nhịn được”.
Lúc này, Tạ Trường Du cũng khẽ quay người, thờ ơ nhìn qua. Dáng người anh cao thẳng đứng ở đó, bên cạnh là một thân cây vô cùng tươi tốt, quấn quanh thanh tre, phiến lá khá um tùm, xanh mơn mởn, khiến người ta cực kì thư thái. Trước người anh là con đường đất thấp xuống khoảng hai mét, mà anh đứng ở rìa ngoài cùng sân, khá có cảm giác như đang đối mặt với biển rộng. Một chùm nắng rọi xuống phủ thêm cho anh một lớp sáng mỏng, phối hợp với lời Tạ Trường Bình nói, thực sự ứng với câu nói đó - người có diện mạo đẹp sẽ phát sáng.
Tạ Trường Du nhìn qua đây từ phía xa xa, động tác như một cảnh quay chậm trong phim, kết hợp với ánh dương rực rỡ, như cùng ngoảnh lại.
“Tạ Trường Bình…”
Lần này Tạ Trường Du vừa mới lên tiếng đã bị Tạ Trường Bình ngắt lời: “Lần này tao không nói xấu mày mà?”.
“Ồ, thế thì lần trước chắc chắn đã nói rồi.” Tạ Trường Du khẳng định chắc nịch.
Tạ Trường Bình ngẩn ra, có điều sau khi nhìn thấy ngón tay anh khẽ vẩy làm tàn thuốc rơi xuống, hơn nữa anh còn ném điếu thuốc đi, tâm trạng chị lập tức thoải mái hơn không ít, cũng không chành chọe với Tạ Trường Du nữa mà gọi anh đi qua ngồi xuống: “Mau qua ăn đi, Tiểu Mỹ đã nói rồi, hôm nay là ngày luyện làm đồ nướng cuối cùng, cũng tức là lần cuối cùng được ăn đồ nướng miễn phí, sau này muốn ăn còn phải bỏ tiền ra mua đấy”.
Tạ Trường Du nghe vậy, thật sự đi qua. Các bạn nhỏ cậu đẩy tôi tôi chen cậu, dành ra cho Tạ Trường Du một chỗ. Sau khi ngồi xuống, Tạ Trường Du bất giác móc mấy chiếc kẹo ra bảo lũ trẻ chia nhau.
Tạ Trường Bình sốc: “Bọn nhóc này… biết trong túi mày có kẹo à”.
“Không, là tụi nó khá lương thiện, mà những đứa trẻ lương thiện nên được khen thưởng.” Tạ Trường Du thuận miệng nói.
Tạ Trường Bình bĩu môi, chẳng buồn để ý đến Tạ Trường Du nữa, nhìn sang Lâm Tố Mỹ: “Tiểu Mỹ, gái nói tiếp đi!”.
“Nói hết rồi mà?”
“Đâu có.” Tạ Trường Bình không tha, “Vừa rồi mới nói đến tên kia rất đào hoa thôi”.
Lâm Tố Mỹ đỡ trán, những lời này nói với Tạ Trường Bình thì cảm thấy không vấn đề gì, nhưng nói ở trước mặt Tạ Trường Du chẳng hiểu sao lại thấy không phù hợp cho lắm.
“Ừm, nhưng một người bạn cùng phòng kí túc của em rất thích anh ta, bây giờ đã thành bạn gái anh ta rồi, em hy vọng họ có thể ở bên nhau dài lâu.” Lâm Tố Mỹ nói như thế.
Tạ Trường Bình ăn một miếng đồ nướng Lâm Bình bưng qua, sau đó khen Lâm Bình một hồi, Lâm Bình lập tức hớn hở ra mặt. Tạ Trường Bình chủ động yêu cầu lúc khai trương nhất định phải gọi chị, bởi vì thật sự rất ngon, nhân tiện hỏi xem nếu chị đến ăn thì có được giảm giá không. Lâm Bình nói không cần tiền, Tạ Trường Bình nói không được, thế thì chị sẽ ngại đến ăn.
“Các anh đừng để chị em đến ăn.” Tạ Trường Du cất lời, “Em sợ một mình bà ấy ăn hết sạch, chiếm dụng tài nguyên của khách khác mất”.
“Tạ Trường Du…”
“Đang nghe đây!” Tạ Trường Du bâng quơ, “Chị trợn mắt làm gì, mắt cũng có to đâu!”.
Tạ Trường Bình tức điên, hung hãn trừng Tạ Trường Du, sau đó hồi hồn, mình lại trợn mắt rồi, chán muốn chết mất.
Trong bầu không khí đó, tâm trạng Lâm Tố Mỹ trở nên tốt hơn một cách lạ kì. Một hai năm nay, người bên cạnh hoặc ít hoặc nhiều đều thay đổi. Chẳng hạn như bố mẹ cô, nếp nhăn nơi khóe mắt đã đậm hơn rồi, cô không cần hỏi đã biết họ sống vất vả. Còn cháu trai cháu gái cô thì lớn nhanh như thổi, trở nên hơi xa lạ, có điều phần nhiều thì vẫn quen thuộc.
Song phương thức chung đụng giữa Tạ Trường Bình và Tạ Trường Du trước giờ chưa từng thay đổi, vẫn luôn “không lớn không bé” như thế, bất cứ chuyện gì cũng có thể nói, bất cứ chuyện gì cũng có thể châm biếm nhau, bởi vì họ biết rõ chỉ có đối phương mới thật sự không so đo lời mình nói.
Tình cảm như thế khiến Lâm Tố Mỹ cảm thấy cực kì tuyệt vời. Bởi vì nếu không phải nhờ sự giáo dục phù hợp của bố mẹ, họ sẽ không có được tính cách ấy. Tương tự, nếu không phải vì tính cách họ cởi mở nội tâm họ phóng khoáng, họ cũng sẽ không có cách sống như thế.
Vừa rồi Tạ Trường Bình hỏi cô có phải muốn kết hôn sinh con rồi không, lúc đó cô thật sự không có suy nghĩ ấy. Có điều khoảnh khắc này, cô đột nhiên cảm thấy nếu mình có con, còn không chỉ có một đứa, cô hy vọng cách chung đụng của các con mình giống họ - ở trước mặt nhau, muốn nói thì thì nói, không cần so đo tính toán, càng không cần uyển chuyển lựa lời.
“Tiểu Mỹ, chị em mình nói chuyện của chị em mình thôi, mặc kệ nó.” Tạ Trường Bình bất giác kéo Lâm Tố Mỹ, ý là bây giờ hai người họ là một hội. Sau đó chị nhìn Tạ Trường Du, vốn muốn trừng mắt, nhưng mà hơi có ám ảnh, cho nên chị chỉ nhìn. “Mày ngồi đây làm gì, muốn nghe lén hả, mau cách xa bọn tao ra.”
“Đây vốn nghĩ thế, nhưng chị vừa nói vậy, đây cứ muốn ngồi đây đấy.” Tạ Trường Du cười nhẹ, sau đó hỏi bạn nhỏ bên cạnh, “Mấy đứa có hoan nghênh anh ngồi đây không?”.
“Có ạ…” Các bạn nhỏ không biết câu trả lời đại diện cho phe phái, bất giác nói.
Tạ Trường Du lại chỉ vào Tạ Trường Bình: “Giữa anh và bà này, mấy đứa hoan nghênh ai hơn?”.
“…” Đối với lũ trẻ, vấn đề này hơi khó, đương nhiên, cũng chỉ là “hơi” mà thôi. “Hoan nghênh anh.”
Tạ Trường Du không nói gì nữa, chỉ cười với Tạ Trường Bình, sau đó ngồi nghiêng người, nét mặt có vẻ thờ ơ pha lẫn đắc ý. Chính dáng vẻ tùy ý này càng khiến người ta nổi điên.
Tạ Trường Bình tức đến mức không thốt nên lời.
Lâm Tố Mỹ thấy bạn tốt rơi vào thế hạ phong, bèn chủ động lên tiếng hỏi các bạn nhỏ: “Vì sao thế? Chẳng lẽ mấy đứa bị kẹo thu mua rồi à?”.
“Chẳng có đâu chị.” Một cậu nhóc không chịu được sự hoài nghi như thế, “Bọn em vì Lý Nhiễm Nhiễm thôi”.
Lâm Tố Mỹ vốn thuận miệng hỏi, giờ thì cô thật sự tò mò rồi: “Liên quan gì đến Lý Nhiễm Nhiễm?”.
Lý Nhiễm Nhiễm là cô bé khá xinh đẹp trong số các cô bé trong thôn hiện giờ, ở nhà cũng được yêu chiều, quan hệ với mấy cậu nhóc cũng vô cùng tốt.
Một cậu nhóc khác đáp: “Bởi vì anh ấy là chồng của Lý Nhiễm Nhiễm đó!”.
Tạ Trường Du sốc, sau đó chỉ vào mình, hơi khó lòng tin được, anh trở thành chồng của người khác, sao anh không biết?
Cậu nhóc gật đầu, xác nhận không chút nghi ngờ, đúng vậy, chính là anh.
Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Bình cùng đờ ra, cuối cùng họ đã biết được một chuyện khủng khiếp rồi.
Lâm Tố Mỹ bất giác nói: “Lý Nhiễm Nhiễm bao nhiêu tuổi rồi? Tám tuổi à?”.
“Bảy tuổi.” Cậu nhóc đáp.
Tạ Trường Du ho một tiếng: “Không đúng, mấy đứa giải thích cho anh đã, chuyện này sao anh lại không biết”.
“Lý Nhiễm Nhiễm nói đó, sau này lớn lên bạn ấy muốn lấy anh, thế không phải tức là bạn ấy sẽ là vợ anh, anh là chồng bạn ấy hay sao.” Cậu nhóc cảm thấy đây là chuyện cực kì thường tình.
Tạ Trường Du nhíu mày: “Vấn đề là, anh có đồng ý đâu”.
“Lý Nhiễm Nhiễm nói đó, đợi bạn ấy lớn lên, anh cũng già rồi, thế mà bạn ấy còn bằng lòng lấy anh, bạn ấy đã chẳng chê anh, anh đương nhiên sẽ vui vẻ đồng ý, với lại bạn ấy xinh đẹp như thế, anh chắc chắn sẽ không từ chối.”
Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Bình nhìn nhau, nói có lý ghê.
Tạ Trường Du chống cằm ngẫm nghĩ, sau đó lại móc mấy chiếc kẹo từ trong túi ra, chia cho các bạn nhỏ: “Anh làm phiền mấy đứa một chuyện”.
“Anh nói đi.”
“Lần sau lúc gặp Lý Nhiễm Nhiễm, mấy đứa nói với em ấy hộ anh, em ấy rất xinh đẹp, sau này lớn lên nhất định còn xinh đẹp hơn, em ấy xứng với một người tốt hơn, không cần nghĩ đến anh nữa đâu. Không phải là lỗi của em ấy, chủ yếu là… ừm, anh không xứng với em ấy.”
Lũ trẻ vừa nghe vậy, ngoan ngoãn gật đầu, chỉ là chuyển lời hộ thôi, chuyện này rất đơn giản.
Tạ Trường Du lại hỏi: “Xin hỏi chút, bây giờ anh độc thân trở lại rồi đúng không?”.
Các bạn nhỏ đồng loạt gật đầu: “Vâng. Cũng không phải là Lý Nhiễm Nhiễm đòi lấy anh cho bằng được, bạn ấy chỉ nói tạm thời thích anh nhất thôi…”.
Tạ Trường Du đỡ trán: “À, hóa ra anh chỉ là đồ dự bị, nhưng cũng xin chuyển lời hộ anh, cảm ơn sự hậu ái của em ấy”.
Đến lúc này, cuối cùng Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Bình không nhịn được mà cười thành tiếng, buồn cười chết mất. Mà Lý Nhiễm Nhiễm cũng thật là một kho báu sống, bình thường thích sai bảo các bạn nhỏ khác, bây giờ còn có thể đơn phương “chấm” Tạ Trường Du, mấu chốt là các bạn nhỏ đều công nhận nữa.
Sau khi có khúc dạo nhỏ đó, bầu không khí càng nhẹ nhàng thoải mái hơn.
Tạ Trường Bình tiếp tục quấn lấy Lâm Tố Mỹ bảo cô kể chuyện ở đại học. Lâm Tố Mỹ kể sơ về cuộc sống đại học, trạng thái không quá giống với hồi cấp ba, hồi cấp ba có thầy cô quản lý, lên đại học thì nhấn mạnh mình phải chủ động học tập, muốn đạt được thứ gì đó, chỉ lên lớp học thôi chắc chắn không được, còn phải cố gắng thêm trong thời gian ngoài giờ học nữa.
Còn về mấy người bạn cùng phòng của cô, tính cách đều khác biệt, Lâm Tố Mỹ kể về từng người một, lược bỏ bớt chút không vui vẻ với Chu Thanh Vũ và Nhiễm Yến.
Chuyện này không tránh khỏi sẽ nhắc đến Tô Uyển.
Tạ Trường Bình như túm được thóp của Lâm Tố Mỹ vậy: “Được lắm, cuối cùng chị cũng biết vì sao gái không liên lạc gì với chị và Xuân Diệp rồi, bởi vì gái đã có bạn khác rồi. Lúc ấy còn nói với gái rằng đừng có bạn tốt khác là quên bọn chị, quả nhiên vẫn có chuyện như thế thật…”.
“Thế chị còn ngồi cạnh em làm gì? Dẫu sao chị cũng nói tụi mình không còn là bạn tốt nữa rồi.”
“Hừ hừ hừ, xem đấy, có bạn mới là đối xử với bạn cũ thế này ngay.”
“Chị đừng như vậy mà, bọn chị đều rất tốt… Không phải, chị tốt nhất, tốt nhất luôn.” Lâm Tố Mỹ khẽ dỗ Tạ Trường Bình. “Thực ra ấy mà, trước đó em và con bé còn hơi hục hặc nhau nữa.”
“Chuyện gì?”
Lâm Tố Mỹ không thể không kể chuyện của Tô Uyển ra. Chuyện này, bản thân cô cũng hơi nghi hoặc, cho nên sau khi nói ra, trong lòng thoải mái hơn một chút. “Trường Bình, chị nói xem, có phải em đã sai rồi không?”
Tạ Trường Bình ngẩn ra: “Gái sai ở đâu?”.
“Khi con bé gặp phải chuyện đó, lúc ấy con bé nhất định rất đau lòng, mà suy nghĩ đầu tiên của em không phải là an ủi tâm trạng của con bé, ngược lại còn đứng ở một góc độ khác phê bình nhân phẩm bạn trai con bé, không đứng ở góc độ của con bé để suy nghĩ mà lại đánh giá cả chuyện này như một người qua đường.”
“Hả? Thế à, nhưng chị không cảm thấy gái có lỗi gì cả.” Tạ Trường Bình ngẫm nghĩ, “Nếu chị gặp phải chuyện như thế, chị hy vọng gái cũng sẽ đối xử với chị như thế, đó là vấn đề nguyên tắc, xếp lên trước tình cảm gì gì đó”.
“Chỉ là chị đứng cùng phe với em thôi.” Lâm Tố Mỹ cười, “Nhưng trong trường chuyện thế này hẳn rất nhiều, lúc em và chị Thu Vân gặp nhau rồi tán gẫu thì cũng nói đến chuyện này, trường anh Du cũng chẳng khác mấy… Chuyện như thế và những suy nghĩ đó khiến em cảm thấy rất đáng sợ”.
“Đáng sợ ở đâu?”
Lâm Tố Mỹ hơi giật mình, nhưng vẫn nhìn Tạ Trường Bình rồi nói: “Chị đã từng nghe thấy cách nói kẻ phụ bạc phần nhiều là người được học hành chưa?”.
Tạ Trường Bình nghe mà ngẩn ra, hơi hứng thú với vấn đề này: “Sao gái lại tự nói mình như thế”.
Lâm Tố Mỹ lắc đầu: “Không phải, mà là nói từ lúc tư tưởng thoáng hơn đi, đàn ông lấy việc vứt bỏ người vợ tào khang làm vinh, dùng cái danh hoa mỹ là theo đuổi tình yêu tự do, mà quan điểm đó lại được tôn sùng. Tư tưởng đó lẽ nào không đáng sợ sao? Chuyện của người khác, chúng ta không quản nổi, nhưng ít nhất cũng phải biết đúng sai đúng không, ấy vậy mà mọi người không những không có ý chỉ trích mà ngược lại còn thấu hiểu và tôn sùng. So với hoàn cảnh hiện giờ… em luôn cảm thấy rất giống. Trong đám trí thức đương nhiên có người tốt, cũng có người không tốt, giống như những người khác vậy… Nhưng mọi người lại cảm thấy chuyện của người ta có thể thấu hiểu được. Dẫu sao em cũng cảm thấy rất không đúng”.
Lâm Tố Mỹ cũng không biết mình đang nói gì. Nhưng Ngô Thanh Thụ làm ra chuyện đó, cả đám người đến khuyên giải Tô Uyển, bảo Tô Uyển hiểu cho chuyện của Ngô Thanh Thụ. Điều này khiến Lâm Tố Mỹ nhìn mà thấy da đầu tê dại.
Cô rất muốn hỏi những người đó, lẽ nào không nhìn thấy vợ và con của Ngô Thanh Thụ ư?
“Trí thức thôn mình đều rất tốt mà.” Tạ Trường Bình bất giác nói.
Chủ đề này hơi nặng nề, Tạ Trường Bình cũng không biết nên nói thế nào.
Lúc này, Tạ Trường Du vẫn một mực yên lặng ăn đồ nướng ngẩng đầu lên, con ngươi trong trẻo, ánh mắt lướt qua gương mặt Lâm Tố Mỹ: “Tôi cảm thấy, chuyện này không liên quan đến việc người đó có là trí thức, có là người được học hành hay không. Thế giới rộng lớn, nhiều người như thế, có người tốt, đương nhiên cũng có người xấu, lúc đối diện với lựa chọn, mỗi người đều sẽ vô thức tiến về phía có lợi với mình nhất, có người sẽ suy nghĩ đến người khác, có người thì không, đó chỉ là một lựa chọn của con người thôi”.
Tạ Trường Du nói tiếp: “Nói người được học hành phụ bạc, lời này tôi cảm thấy cũng không đúng, nó chẳng liên quan gì đến học hành cả. Chỉ là một vài người cố gắng tiến lên bằng việc học hành, đạt được một nấc nào đó, có cám dỗ, vì thế dẫn tới một vài lựa chọn không đạo đức hoặc không có lương tâm. Nhưng trên thực tế đều là vì có cám dỗ thôi, thứ này, cho dù có phải là người được học hành hay không đều sẽ có. Chỉ có điều, trong hoàn cảnh đó, số người khá nhiều nên được chú ý, vì thế người ta có ấn tượng không tốt với đám người đó”.
“Cậu cũng có ư?” Lâm Tố Mỹ bất giác hỏi.
“Đương nhiên có. Nếu có thể đạt được mục tiêu của mình bằng đường tắt, đó lẽ nào không phải một loại cám dỗ sao? Chỉ là tôi cảm thấy, loài sinh vật là con người rất kì lạ, một khi bắt đầu thỏa hiệp thì sẽ có lần thỏa hiệp tiếp theo, sau đó thì không ngơi không dứt. Mà người kiên trì với nguyên tắc chưa hẳn sẽ nhận được sự thấu hiểu của người khác. Có điều tôi cảm thấy người như thế mới càng biết mình muốn gì hơn, sống tự lập và có phương hướng, dần dà cũng sẽ nhận được sự tôn trọng của người khác, sau đó nhận được sự tôn trọng của bản thân”.
Tạ Trường Du cười vu vơ: “Lẽ nào cậu không có hả?”.
“Tôi khác, tầm mắt tôi khá ngắn, thứ tôi muốn không nhiều, tôi thuộc kiểu người hài lòng với hiện tại, cho nên những cám dỗ đó không có sức hút quá lớn với tôi.” Lâm Tố Mỹ phải thừa nhận, sau khi được trọng sinh một lần nữa, cô thiên về hướng hưởng thụ trên mặt tinh thần hơn chứ không phải là có theo đuổi gì về mặt tiền tài địa vị.
Tạ Trường Du nhìn Lâm Tố Mỹ mấy giây, không biết đang suy nghĩ điều gì, như đang nghĩ về lời cô nói, mà lại như không phải.
Tạ Trường Bình nghe những lời đó, đầu ong ong, sau đó kéo Lâm Tố Mỹ: “Thôi nào, gái vẫn nên kể chút chuyện gái gặp phải thì hơn. Đúng rồi, sao lại làm phiên dịch, kì lạ ghê, đột nhiên có thể kiếm tiền rồi ra nước ngoài…”.
Lâm Tố Mỹ chỉ đành kể lại chuyện gặp được Chu Mậu Xuyên.
Những trải nghiệm của Lâm Tố Mỹ khiến Tạ Trường Bình nghe mà thấy mới mẻ vô cùng.
“Tiểu Mỹ, có gì đó sai sai ấy.” Tạ Trường Bình ngẫm nghĩ, “Gái xem gái đi, từng gặp nhiều người như thế, có nhiều trải nghiệm khiến chị thấy khó tin như thế… vì sao gái còn nói những thứ gái muốn không nhiều, gái thuộc kiểu người hài lòng với hiện tại chứ?”.
Tạ Trường Du cũng hơi sững người, nghi hoặc vừa rồi dường như đã có được lời giải đáp vào lúc này.
Tạ Trường Du đột nhiên phát hiện một vấn đề, cám dỗ mà Lâm Tố Mỹ nói thực ra không cùng một mức độ với cám dỗ mà anh nghĩ.
So sánh một chút đi, Lâm Tố Mỹ cảm thấy một triệu tệ là một cám dỗ, lúc cô có được tám trăm nghìn tệ thì sẽ thuộc về cuộc sống hài lòng với hiện tại. Còn Tạ Trường Du cảm thấy năm trăm nghìn tệ là một cám dỗ, lúc có được ba trăm nghìn tệ sẽ thuộc vào lúc hài lòng với hiện tại, đây chính là vấn đề lớn.
Ít nhất ở giai đoạn này, suy nghĩ và trải nghiệm của họ đều có cách biệt, thậm chí cách biệt này còn vô cùng lớn.
Tạ Trường Du cảm thấy hình như mình đã sờ được đến mép của thứ gì đó, nhưng một chốc một lát anh lại không nghĩ ra được.
Mà lúc này, Tạ Trường Bình lại hóng hớt về chuyện tình cảm của Lâm Tố Mỹ, hỏi cô ở nước ngoài có gặp được trai đẹp không, có muốn yêu đương không…
Đợi đến lúc cuộc nói chuyện của Tạ Trường Bình và Lâm Tố Mỹ đi đến hồi kết, Tạ Trường Bình mới nói ra lời mà mình đã chuẩn bị trong lòng rất lâu: “Tiểu Mỹ, gái xinh đẹp như thế, nếu yêu đương thì liệu có cảm thấy người ta chỉ thích khuôn mặt của gái không?”.
Lâm Tố Mỹ bị câu hỏi đột ngột của Tạ Trường Bình làm cho ngẩn người.
Tạ Trường Bình cũng không cần câu trả lời của Lâm Tố Mỹ, tiếp tục nói: “Nhưng chị cảm thấy, bởi vì một người có diện mạo đẹp mà thích người ta, đây là một chuyện không thể bình thường hơn được nữa. Có điều chỉ vì khuôn mặt mà thích một người thì chắc chắn sẽ không lâu dài, bởi vì anh ta sẽ gặp được cô gái khác còn xinh đẹp hơn. Nhưng nếu người này có thể một mực thích mãi, chị nghĩ đó không chỉ là bởi khuôn mặt xinh đẹp mà còn vì tính cách, tư tưởng và những thứ khác nữa”.
Lâm Tố Mỹ cười nhẹ: “Lời này, chị cũng phải nói cho bản thân chị nghe nữa đấy”.
Tim Tạ Trường Bình khẽ run lên, chị chạm mắt với Lâm Tố Mỹ, hai người đều ăn ý nở nụ cười, ngầm hiểu trong lòng.
- ---------------------------
Đồ nướng Lâm Bình và Lâm An làm ở nhà được hai cô vợ mang thai nếm thử, họ không ăn nhiều, bởi vì Lâm Tố Mỹ từng giải thích thứ đồ nướng này bên trong chứa rất nhiều chất, ăn nhiều không tốt cho sức khỏe.
Người bình thường đã thế, huống hồ là phụ nữ mang thai.
Lâm Kiến Nghiệp và Trần Đông Mai đều cực kì bất ngờ, hai người họ còn tưởng đây là thứ tốt nữa.
Lâm Kiến Nghiệp nhìn Lâm Tố Mỹ với tâm trạng rất phức tạp: “Nếu thứ đồ nướng này ăn nhiều không tốt cho sức khỏe, nhà mình còn buôn bán thứ này, thế không phải là hại người à?”.
Lâm Tố Mỹ lại chỉ đành giảng giải cho người nhà biết rằng một vài thứ thức ăn quả thực không tốt cho sức khỏe, nhưng chỉ là sau khi ăn nhiều, hơn nữa cũng phải căn cứ từ tình trạng sức khỏe của mỗi người, thi thoảng ăn một hai bữa thì không sao, hơn nữa không chỉ đồ nướng mà đồ cay cũng thế…
Cô vừa giải thích vậy, người nhà họ Lâm đều hiểu được.
Có những thứ thỉnh thoảng ăn một bữa, còn bình thường vẫn ăn cơm canh là chính.
Bây giờ kĩ thuật nướng của Lâm Bình và Lâm An đã vừa tầm, Lâm Tố Mỹ bèn chuẩn bị đưa hai anh trai đi lập nghiệp. Lúc này người trong nhà mới hiểu vì sao Lâm Tố Mỹ bảo họ từ bỏ việc tranh điểm công năm nay.
Trong nhà có hai thai phụ, tuy họ có thể tự chăm sóc bản thân nhưng thời gian này, Trần Đông Mai và Lâm Kiến Nghiệp cũng bận bù đầu.
Khó khăn lắm Lâm Kiến Nghiệp mới làm xong chiếc kệ để thức ăn theo yêu cầu của Lâm Tố Mỹ, sau đó lại làm một chiếc bàn nhỏ để ăn cơm. Một mình ông vẫn không được, ông bèn kéo người biết làm nghề mộc trong thôn cùng làm, vất vả mãi mới làm xong. Như thế vẫn chưa kết thúc, còn phải làm đũa tre, thứ này cần số lượng lớn, Lâm Kiến Nghiệp gần như mỗi giây mỗi phút đều làm thứ này.
Còn Trần Đông Mai phải làm ớt. Tác dụng của ớt với đồ xiên nướng quá lớn, cho nên yêu cầu về hương vị rất cao, không thể quá cay, phải lấy mùi làm chủ. Vì chỗ ớt này mà khiến Trần Đông Mai quay cuồng. Trong nhà dùng một chiếc thùng lớn làm một thùng ớt, bên trên phủ bằng dầu để tránh bị hỏng.
Càng đừng nói đến ớt ngâm củ cải ngâm các loại…
……
Sau khi công tác chuẩn bị trước làm ổn thỏa, Lâm Tố Mỹ bèn đưa Lâm Bình và Lâm An lên cửa hàng trên huyện dọn dẹp. Nhà cửa thu dọn sạch sẽ, tất cả chuẩn bị xong xuôi, tiếp theo là chuyện khai trương.
Lâm Tố Mỹ dẫn hai anh trai đi dán giấy ở những nơi có lượng người qua lại lớn trên huyện, trên giấy viết thời gian khai trương, vị trí quán cùng với hoạt động trong ba ngày đầu khai trương – mua một tặng một.
Hôm khai trương, Lâm Tố Mỹ cũng đón Trần Đông Mai và Lâm Kiến Nghiệp đến quán trông. Người một nhà đều vô cùng căng thẳng, sợ việc làm ăn không tốt.
Việc buôn bán hôm khai trương tốt hơn một chút so với trong tưởng tượng của Lâm Tố Mỹ, rất nhiều người thật sự đến vì thấy tờ giấy tuyên truyền đó, câu đầu tiên đã hỏi: “Mua một tặng một thật à? Tặng gì thế?”.
“Thì tặng món mà anh chọn đó, cứ tha hồ chọn. Chỉ là nếu anh chọn món chay thì cũng sẽ tặng món chay, anh chọn món mặn thì sẽ tặng món mặn.”
“Được đấy, tôi còn tưởng tặng mấy thứ lặt vặt khác nữa. Thế được, bọn tôi đi chọn món.”
……
Còn có một vài khách đến nhờ được Tạ Trường Bình tuyên truyền, nói bạn tốt của chị mở một quán đồ nướng, ba ngày đầu khai trương sẽ được mua một tặng một, quá hời, mọi người đến nếm thử xem, bản thân chị từng thử rồi, cảm thấy ngon hết sảy.
……
Lâm Bình và Lâm An bận đến mức mồ hôi tuôn không ngừng, Lâm Tố Mỹ cũng bận rộn bên khay nướng, Lâm Kiến Nghiệp và Trần Đông Mai phụ trách chào mời khách. Không có dịch vụ đóng hộp mang về, phần lớn mọi người đều ăn trong quán, ai mua ít thì cầm tay ăn ngay.
Nơi này bận rộn trong sức nóng sục sôi.
……
Tạ Trường Bình ở trong quán lẩu của mình mà cũng hơi lo lắng cho tình hình bên chỗ Lâm Tố Mỹ. Mới mở quán, sẽ âu lo thấp thỏm là chuyện rất bình thường, bản thân chị cũng từng trải qua rồi. Nhưng hôm nay phải làm nguyên liệu lẩu, bản thân chị cũng ảo não vì căn bản không rời đi được.
Sau khi hơi rảnh rỗi hơn, Tạ Trường Bình bèn chạy lên tầng tìm Tạ Trường Du. Tạ Trường Du đang bàn chuyện với hội Quách Chí Cường, Tạ Trường Bình chỉ có thể nghe thấy được cái gì mà một chiếc xe, mọi người có thể cùng mua một chiếc xe…
Tạ Trường Bình nghe không hiểu.
Đó là một chiếc xe Tạ Trường Du muốn thêm từ chỗ Diệp Tùng Lâm. Sau đó anh tập hợp những người trong thôn mà anh tin tưởng lại, kể tỉ mỉ chuyện này với họ, chỉ cần bỏ ra một lần tiền mua xe về, sau đó mời tài xế lái xe, trả chút tiền lương và phí bến xe nhất định, những món tiền khác có thể phân chia theo số lượng ghế.
Một chiếc xe lái được rất nhiều năm, tiền bỏ ra chắc chắn có thể kiếm được về, hơn nữa còn không nhọc lòng.
Suy nghĩ của Tạ Trường Du là giữ lại cho mình hai chiếc xe, cho Quách Chí Cường một chiếc, cho những người khác trong thôn chiếc còn lại. Không phải vì anh thiên vị Quách Chí Cường, mà là suy xét theo thực lực kinh tế của mọi người. Tuy mọi người nói là đi theo anh kiếm tiền nhưng trong tay những người này cũng chẳng có bao nhiêu, có thể cùng nhau trả tiền mua một chiếc xe đã coi như không tệ rồi.
“Bọn mày tự suy nghĩ đi, suy nghĩ xong thì nói với tao một tiếng là được.” Bấy giờ Tạ Trường Du mới đi ra, đứng trước mặt Tạ Trường Bình, “Có chuyện à?”.
“Quán nướng Bình An nhà Tiểu Mỹ hôm nay khai trương còn gì, tao sợ nhà họ bận quá, không chống đỡ được, muốn qua giúp, nhưng tao lại không rời đi được, mày sang bên đó xem, nếu không bận thì mày quay về, nếu bận thì ở lại đó giúp đỡ.”
“Tạ Trường Bình, chị càng ngày càng giỏi đấy nhỉ, ngay cả ông chủ của chị mà chị cũng dám chỉ huy à.”
Tạ Trường Bình lườm anh cháy mắt: “Được rồi, mày thích đi hay không thì tùy”.
“Đây chỉ không hiểu, chuyện nhà người khác, chị tận tâm như thế làm gì?”
“Tao… Mày…” Tạ Trường Bình thực sự không nói được nên lời, thằng ranh này cố ý đúng không, chị cũng hoài nghi mình đã nhìn lầm rồi.
“Đừng nóng vội, đây đi là được chứ gì?” Tạ Trường Du cười lắc đầu.
Tạ Trường Bình quả thực muốn mắng người, thằng ranh này cứ làm như chị ép nó đi vậy.
Tạ Trường Du xoay người gọi hội Quách Chí Cường, Trương Thành An đến quán nướng Bình An ngồi, cũng coi như ủng hộ việc buôn bán của nhà họ Lâm, nếu thật sự bận rộn thì giúp đỡ chút cũng được.
Tạ Trường Bình thầm phỉ nhổ Tạ Trường Du giả tạo.
Sau khi Quách Chí Cường đi ra, Tạ Trường Bình kéo Quách Chí Cường sang một bên: “Quách Chí Cường, tao hỏi mày một chuyện, mày phải nói thực cho tao biết. Mày và thằng ranh Tạ Trường Du thường chạy bên ngoài, có từng gặp cô gái xinh đẹp nào khác không…”.
“Úi, chị quan tâm đến chuyện tình cảm của em trai chị à?”
Tạ Trường Bình hừ một tiếng: “Tao sợ nó học thói xấu bên ngoài thôi”.
Có vài thứ không cần nói cũng đã quá rõ ràng, Quách Chí Cường cũng vỡ lẽ ra, cười nhẹ: “Đừng lo, bọn em không có thói xấu đó đâu, cũng không phải… chủ yếu là, bọn em không nỡ tiêu số tiền đó… Thôi, dù sao chị cũng đừng nghĩ linh tinh. Chị đang muốn làm mối cho ai đây mà thăm dò chuyện này?”.
Tạ Trường Bình thở dài: “Cũng không phải, chỉ là bố mẹ tao cứ cằn nhằn mãi về chuyện chung thân đại sự của Tạ Trường Du, phận làm chị như tao có thể không bày tỏ chút quan tâm hay sao?”.
Quách Chí Cường chỉ cười mà không nói.
“Mày cười gì mà cười, tao quan tâm nó một chút thì khó hiểu lắm à?”
“Không phải, chỉ là em cảm thấy bố mẹ chị hẳn còn quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của chị hơn ấy.”
Tạ Trường Bình thở dài thườn thượt: “Thôi vậy, tao cũng không vòng vo với mày nữa. Mày nói cho tao biết, Tạ Trường Du mang cái điệu bộ chết bầm đó là vì nó chưa gặp được cô gái phù hợp, hay là vì… trong lòng nó vẫn luôn có Tiểu Mỹ?”.
Câu hỏi này khiến Quách Chí Cường cũng sững người.
“Nói chuyện xem nào?” Tạ Trường Bình đẩy Quách Chí Cường một cái.
“Chuyện này, không dễ nói.”
“Sao lại không dễ nói?”
“Em cảm thấy chắc không phải, con người em trai chị ấy mà, không giống kiểu người mặt dày mày dạn như thế.”
“Hử?”
“Em cảm thấy, hẳn là Lâm Tố Mỹ đã từng từ chối em trai chị. Tự chị biết là được, nhất định đừng có nói ra, càng không được bảo là em nói đâu.”
Tạ Trường Bình quả thực bị lời này làm cho vô cùng kinh ngạc: “Sao mày biết?”.
“Chuyện lâu lắm rồi, khi ấy trạng thái của nó… dù sao cũng rất bất thường, uống rượu với nó, nó có nói một hai câu. Em bảo nó, chuyện này qua rồi thì cũng đã qua rồi, nó cũng đừng quá bận lòng nữa, tránh cho người ta lúng túng. Bây giờ thì như vậy đấy, mọi người chung đụng rất tốt còn gì?”
“Bây giờ tao bảo Tạ Trường Du cút về còn kịp nữa không?”
Thế thì đương nhiên là, không kịp nữa rồi.
Mà bên phía Lâm Tố Mỹ, cô gọi bố mẹ mình đến giúp thật sự là bảo họ giúp, chỉ vì muốn để họ biết rằng làm ăn buôn bán thật sự rất khó, không thể vì người trong thôn thành công còn Lâm Bình và Lâm An thất bại nên điều đó có nghĩa là Lâm Bình và Lâm An thật sự vô dụng.
Bây giờ chỉ có để Trần Đông Mai và Lâm Kiến Nghiệp tự thể nghiệm thì mới biết chuyện này khó khăn nhường nào.
Chào mời khách, đặt món khách gọi lên khay, phải biết món nào của khách nào, sau đó vừa nướng vừa tính giá, những chuyện này Lâm Tố Mỹ đều đã từng đào tạo, nếu không Lâm Bình và Lâm An chắc chắn loạn tay loạn chân, đâu thể làm tuần tự đâu ra đấy dù đang bận rộn như hiện giờ.
Sau khi bưng một đĩa xiên nướng cho khách, Lâm Tố Mỹ bèn thấy hội Tạ Trường Du hùng hổ bước qua đây.
Một đám đàn ông trẻ tuổi, còn ăn mặc ra dáng, khí thế khác hoàn toàn với người bình thường, cùng đi qua đây như vậy, oai phong lẫm liệt, ngay cả một quầy bán đồ nướng nho nhỏ dường như cũng vì thế mà trở nên hoành tráng hơn.
Chẳng hiểu sao Lâm Tố Mỹ lại nghĩ đến bộ phim xã hội đen mình xem ngày trước. Lúc nhân vật chính xuất hiện cũng như vậy, sau đó chỉ cần một lời không hợp tai là xuống dao chém giết, tất cả bàn ghế đều bị hất đổ rầm xuống đất…
Cô bị suy nghĩ của mình chọc cho vui vẻ.