Đại Mỹ Nhân Thập Niên 80

Chương 166: Chương 166: Nhường em




Lại một năm nữa, Tạ Gia Kỳ và Tạ Gia Vũ bước vào lớp Một.

Từ sau khi hai cô cậu bắt đầu đi học, dù bận rộn cỡ nào, Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du đều dành chút thời gian ngồi xuống trò chuyện chuyện trường lớp với con. Hai con vui vẻ chia sẻ, còn họ chăm chú lắng nghe.

Sự giao lưu như vậy làm mối quan hệ giữa họ và các con thêm khăng khít.

Thi thoảng khi về đến nhà và thấy bố mẹ trở về, lũ trẻ cũng sẽ ra đón, rồi nắm tay Lâm Tố Mỹ hoặc ôm chân Tạ Trường Du, hớn hở kể những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.

Cho dù là chuyện “có bạn học đến giơ tay phát biểu còn sợ”, hoặc là “họ ngốc nghếch lắm ngay cả một vấn đề đơn giản cũng không biết”, Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du đều sẽ lắng nghe.

Cứ thế, họ cũng hiểu được đại khái những chuyện các con gặp phải ở trường.

Nhưng dù vậy, khi Tạ Gia Vũ học lớp Hai, Lâm Tố Mỹ lại bị gọi phụ huynh.

Bởi vì Tạ Trường Du phải chủ trì cuộc họp nên Lâm Tố Mỹ gạt công việc sang một bên, đích thân tới trường. Mấy năm nay lúc họp phụ huynh, cô đã có thể cảm nhận được thái độ của giáo viên rồi – Phụ huynh như các anh chị còn không xem trọng con mình thì tại sao còn yêu cầu chúng tôi quản lý con các anh chị.

Cho nên Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du vô cùng coi trọng chuyện này, trước giờ chưa từng bỏ một cuộc họp phụ huynh nào. Nếu không đi họp phụ huynh thì sẽ để lại ấn tượng không tốt với giáo viên, đồng thời cũng khiến con trẻ cảm thấy khó xử khi bố mẹ hoặc bề trên của người khác đều có mặt còn mình lại không có người thân nào đến.

Lâm Tố Mỹ tới thẳng văn phòng của chủ nhiệm lớp hai con. Tạ Gia Vũ đã bị gọi vào văn phòng rồi. Lúc này, văn phòng rất đông người, có phụ huynh đang gây chuyện ở đó, khiến chủ nhiệm lớp không thể nào hỏi rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Lâm Tố Mỹ vội đi qua, cũng muốn làm rõ chuyện này là sao.

Lâm Tố Mỹ đến, chủ nhiệm lớp cũng thở dài thườn thượt.

Thì ra mấy bạn nam trong lớp đánh một bạn nam khác. Dĩ nhiên bạn nam bị đánh kia về đến nhà thì bị bố mẹ trông thấy vết thương, vì thế bố mẹ bạn nam đó tới trường bảo nhà trường xét xử để tìm ra hung thủ đánh con họ.

Bây giờ mới tí tuổi đầu đã biết đánh người, lớn lên rồi còn thế nào nữa?

Bố mẹ cậu trai quá hung hăng, chủ nhiệm lớp cũng không chống đỡ nổi, hỏi đám con trai đánh nhau thì mới biết chúng chịu sự xúi giục của Tạ Gia Vũ nên mới đánh Tạ Bằng.

Vì thế, chủ nhiệm lớp lập tức gọi điện thoại cho Lâm Tố Mỹ.

Lâm Tố Mỹ nghe và đã hiểu. Lúc này, mẹ của Tạ Bằng nhìn Tạ Gia Vũ, hơi khó tin đây là chuyện một cô bé làm ra. Chị ta lập tức mắng mấy cậu nhóc kia, chắc chắn là tự chúng đánh, vậy mà lại đổ tội cho một cô bé, có biết xấu hổ hay không.

Bố mẹ mấy cậu trai cũng nổi đóa, người ta đã nói là bị xúi giục rồi, dựa vào đâu mà lại không tin? Dựa vào đâu mà đổ tội cho chúng?

Văn phòng nháo nhào hết cả lên.

Lâm Tố Mỹ nghe mà nhíu mày, nhìn Tạ Gia Vũ. “Thật sự là con bảo bạn đánh bạn này à?”

“Đúng ạ!”

Tạ Gia Vũ gật đầu thừa nhận chẳng mảy may do dự.

Chuyện này khiến bố mẹ mấy cậu nhóc kia hí hửng. “Chị tự nghe đi, cô bé kia đã tự thừa nhận rồi, muốn tìm người chịu trách nhiệm thì tìm họ kia kìa.”

“Có khi người ta nghễnh ngãng tai, không nghe thấy ấy chứ.”

“Đúng đấy, ai biết đã làm ra chuyện gì mà khiến bạn nhỏ nhà người ta xúi người đánh? Ha.”

Không thể không nói, Tạ Gia Vũ trông quá đáng yêu, rất dễ khiến người ta nảy sinh thiện cảm, muốn xoa xoa mặt cô nhóc, muốn chuyện trò với cô nhóc.

Vừa nghe con gái thừa nhận, Lâm Tố Mỹ đã biết đó là sự thật. Bây giờ dù làm đúng hay sai, con gái rất ít khi nói dối, nhiều nhất chỉ là không nói mà thôi.

Lâm Tố Mỹ mặc kệ bố mẹ Tạ Bằng đang làm ầm ở đó, ngồi xổm xuống hỏi Tạ Gia Vũ. “Tại sao Tiểu Vũ lại bảo bạn đánh Tạ Bằng?”

“Cậu ta đáng đánh.”

“…”

Tạ Gia Vũ đã giận sôi người rồi.

Thì ra Tạ Bằng có tính cách không tốt, thành tích cũng không tốt, thế cũng chẳng sao, nhưng sau khi tan học, cậu ta đi tụt quần hoặc tốc váy các bạn gái, tởm muốn chết.

Sau đó, một bộ phận các bạn gái cực kì lương thiện và có cõi lòng rộng mở, đi tìm Tạ Bằng thương lượng, hỏi cậu ta phải thế nào thì cậu ta mới không làm những chuyện buồn nôn đó nữa.

Tạ Bằng thật sự đưa ra yêu cầu, cậu ta cần tiền, đưa cậu ta tiền thì cậu ta sẽ không tụt quần hoặc váy các bạn nữ nữa.

Vốn Tạ Gia Vũ không biết chuyện này. Nhưng lớp cô nhóc có một bạn nữ chính là người bạn lương thiện như thế. Cô bé kia đang tính toán tiền, sau đó tìm Tạ Gia Vũ bảo Tạ Gia Vũ cũng chi tiền.

Tạ Gia Vũ nghĩ không thông, tại sao phải cho Tạ Bằng tiền chứ?

Các bạn nữ khuyên Tạ Gia Vũ rất lâu, cho tiền thì có thể cứu bạn học nữ khác rồi. Đối phương mang dáng vẻ mình rất quang vinh, làm anh hùng, bảo Tạ Gia Vũ cũng tham gia.

Tạ Gia Vũ không làm.

Tạ Gia Vũ càng nghĩ càng tức. Cô nhóc không biết chỗ nào bất thường, dẫu sao cũng thấy khó chịu. Cho nên cô nhóc dùng tiền tiêu vặt mời mấy bạn nam cùng ăn quà, sau đó bảo đối phương ngăn Tạ Bằng lại, tụt quần Tạ Bằng.

Suy nghĩ của Tạ Gia Vũ rất đơn giản – Không phải cậu thích tụt quần người khác đấy sao? Vậy thì để cậu nếm thử cảm giác bị tụt quần.

Tạ Bằng sợ hết hồn.

Mấy cậu con trai kia chơi thành nghiện. Vào lần thứ ba, Tạ Bằng làm ầm lên đòi về phô với mẹ, đòi mách họ.

Mấy cậu trai kia sợ hãi, không cho Tạ Bằng phô bố mẹ, cũng không cho mách thầy cô. Vì thế chúng đánh Tạ Bằng một trận, nếu dám nói thì sau này sẽ còn ăn đòn thê thảm hơn.

Tạ Bằng bị dọa sợ, cậu ta thật sự không phô, nhưng bị bố mẹ cậu ta phát hiện.

Chân tướng được tiết lộ, Lâm Tố Mỹ cười lạnh. “Xem ra cô giáo Lý phải báo tin cho phụ huynh của một vài người nữa rồi.”

Đương nhiên là ám chỉ mấy cô bé bị tụt quần kia. Cô giáo Lý đau đầu, dù thế nào cũng không ngờ một chuyện đánh nhau tưởng chừng đơn giản lại dây ra nhiều chuyện như thế.

Nhưng nên lên lớp thì phải tiếp tục lên lớp, không thể vì chuyện này mà làm chậm trễ các bạn học khác.

Lúc tan học, Lâm Tố Mỹ dẫn hai con về, Tạ Trường Du lái xe tới đón họ.

Tạ Gia Vũ len lén nhìn mẹ mình, phát hiện mẹ không mắng mình. Cô nhóc tò mò một lúc, chủ động kéo tay mẹ. “Mẹ ơi, tại sao mẹ không mắng con?”

“Vậy con cảm thấy mình làm sai hả?”

“Con không biết.”

“Vậy con hỏi anh con xem.”

Tạ Gia Vũ thật sự hỏi Tạ Gia Kỳ. “Anh ơi, anh cảm thấy em làm sai rồi à?”

Tạ Gia Kỳ gật đầu. “Sai rồi, chắc chắn không nên làm như thế, bọn mình nên báo luôn cho thầy cô biết khi phát hiện ra chuyện này, để các thầy cô giải quyết.”

Tạ Gia Vũ bừng tỉnh ngộ.

Lâm Tố Mỹ chỉ xoa đầu hai con.

Sau khi Tạ Trường Du đến, Lâm Tố Mỹ kể lại sơ qua, Tạ Trường Du nghe mà nhíu mày.

Nhưng hai vợ chồng cũng có sự ăn ý, đều không nói gì con gái. Không phải vì họ nghĩ cô nhóc làm đúng. Mà là xảy ra chuyện này, nếu báo cho giáo viên biết, cùng lắm giáo viên chỉ gọi phụ huynh của Tạ Bằng đến nói chuyện cho hẳn hoi, nhiều nhất là cảnh cáo mà thôi, nói không chừng sẽ bị phụ huynh lấy lý do con họ còn nhỏ việc gì phải so đo từng li từng tí như thế rồi chất vấn đối phương mãi không dứt.

Không phải là giáo viên làm không đúng. Vì dẫu sao đó đều là con cái người khác, phận làm giáo viên cũng rất khó xử lý chuyện thế này, dù gì cũng không thể cho đứa bé này đánh lại người đã đánh nó được.

Tuy con gái còn nhỏ thế mà đã làm vậy khiến họ rất kinh ngạc, nhưng không thể không nói, phương thức dùng bạo lực trị bạo lực này khiến người ta cảm thấy rất sảng khoái.

Sang ngày hôm sau, nhà trường rối tung rối mù. Nghe nói mấy phụ huynh đó ẩu đả trong văn phòng, nhất là bố mẹ của những người bị hại căm phẫn vô cùng.

Kế hoạch hóa gia đình ở nơi này thực hiện không tệ, trẻ con thời này gần như đều là con một, kết quả lúc đi học lại bị đối xử như thế, sao bố mẹ chúng có thể không tức giận cho được?

Mấy phụ huynh cùng làm ầm lên, tuyệt đối không muốn con gái mình học chung với bạn học nam như thế, từ nhỏ đã giở trò lưu manh, ai biết được sau này sẽ làm ra chuyện gì?

Cuối cùng, chuyện này kết thúc bằng việc Tạ Bằng chuyển trường. Vì chuyện này quá ầm ĩ, Tạ Bằng cứ luôn bị chỉ trỏ ở trường, bản thân cậu ta cũng không muốn đến trường học nữa.

……

Lúc về nhà cùng nhau, Tạ Gia Kỳ nhíu mày nhìn em gái. “Hôm đó em đi tìm Ngô Đồng làm gì?”

“Không có gì.”

“Anh thấy rõ ràng mà.”

“Thấy thì sao.”

“Chắc chắn em tìm bạn ấy nói gì đó.”

“Anh phiền thật đấy. Em chỉ bảo bạn ấy về nhà nói cho mẹ bạn ấy biết chuyện, nhưng bạn ấy không muốn, bị bắt nạt cũng không lên tiếng, chẳng trách bị ức hiếp. Em bảo với bạn ấy, nếu không về nói cho bố mẹ biết thì em sẽ đánh bạn ấy.”

Tạ Gia Kỳ: “Sao em có thể làm thế với bạn?”

“Em chỉ nói chơi dọa bạn ấy tí thôi, là tự bạn ấy tưởng thật đấy chứ.”

Tạ Gia Kỳ nhíu mày, nhìn Tạ Gia Vũ đang hớn hở, hơi hiểu được tại sao bố mẹ mình nhìn em gái mà lại dùng vẻ mặt nhức đầu rồi.

Nhưng cậu không hiểu, dường như bố và mẹ không dạy dỗ em gái vì chuyện này, mà chỉ nói với hai anh em rằng lúc muốn giúp đỡ người khác, nhất thiết phải bảo vệ mình trước đã, với tiền đề bảo vệ mình thật tốt rồi hãy đi làm chuyện khác.

- --------------------------------

Khi hai con học lớp Bốn, Lâm Tố Mỹ lại bị gọi phụ huynh.

Bây giờ, vừa nhận được điện thoại của cô giáo Lý, Lâm Tố Mỹ đã có thể run người. Sau đó, cô quả quyết đưa di động cho Tạ Trường Du để anh nghe máy.

Tạ Trường Du nhìn cô vợ nhà mình như ra trận gặp phải quân giặc đông, cười nghe máy.

Tạ Trường Du nghe mãi nghe mãi, nét mặt càng trở nên nghiêm túc.

Lâm Tố Mỹ càng hãi hùng. “Lại làm sao thế?”

“Cô Lý nói Tiểu Vũ đánh một bạn nam ở trường. Bây giờ phụ huynh nhà người ta tìm đến tận trường rồi.”

Lâm Tố Mỹ: …

Cô biết ngay là lại có chuyện mà. Nhưng sau khi hiểu sự tình, cô lại có cảm giác “chuyện gì đến thì cũng phải đến” kì lạ.

Được rồi, hai vợ chồng chẳng nói gì nữa, tới thẳng trường.

Còn chưa vào văn phòng, họ đã nghe thấy một giọng nói oang oang đang làm ầm lên. “Còn nói là không đánh, không bị đánh mà có cục u thế này à? Cô Lý, cô tự nhìn xem, cục u to tướng thế này cơ mà…”

“Không phải do cháu đánh.” Giọng Tạ Gia Vũ rành rọt. “Cô đừng hòng bắt nạt cháu, bố mẹ cháu cũng sẽ đến đấy.”

Tạ Gia Vũ không sợ người ta, không sợ giáo viên cũng không sợ phụ huynh đối phương một chút nào.

“Mày mới tí tuổi đầu mà đã ác độc thế này…”

“Cô dám đánh cháu, cháu nói cho cô biết, nhà cháu có tiền, sẽ mời luật sư kiện cô.”

“Mày nói năng kiểu gì đấy hả? Rốt cuộc bố mẹ mày dạy mày thế nào…”

……

Tạ Trường Du gõ cửa, chẳng buồn hòa nhã. “Chúng tôi dạy con cái thế nào không phiền chị nhọc lòng.”

Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ đi vào, đến thẳng trước mặt Tạ Gia Vũ, mặc kệ người khác, chỉ hỏi con gái đã xảy ra chuyện gì.

Tạ Gia Vũ tức tưởi. “Cậu ta phiền lắm ấy, một chốc thì kéo tóc con, một chốc lại cầm bút chọc con, phiền muốn chết.”

Lâm Tố Mỹ nhìn cậu bé mập mạp bị nói đến kia, cu cậu còn đang len lén nhìn Tạ Gia Vũ. Lâm Tố Mỹ thấy vậy, và cả dáng vẻ tức giận của con gái, không thể nói ra rằng “người ta thích con nên mới muốn trêu chọc để khiến con chú ý thôi”.

“Thật sự phiền lắm ấy. Con chỉ đánh cậu ta mấy cái thôi, nhẹ hều.”

Lời này khiến mẹ của cậu bé mập không vui. “Nhẹ hều của mày, thế đây là gì?”

Trên trán cậu bé mập có một cục u to đùng.

Tạ Gia Vũ nhíu mày. “Đúng là nhẹ hều mà. Con đã hứa với mẹ làm một đứa trẻ ngoan rồi, nên con đánh rất nhẹ. Là tự cậu ta muốn đuổi theo con, con liền chạy, chạy ra ngoài lớp rồi, có bạn đóng cửa lại, tự cậu ta ngốc đụng vào cửa thành ra sưng cục u to như vậy…”

Tạ Trường Du: …

Lâm Tố Mỹ: …

Lúc này cậu bé mập cũng tức giận, đánh mẹ mình mấy cái. “Đã nói là không sao rồi, bảo mẹ đi về mà mẹ cứ đòi tới… Hu hu hu…”

Cậu bé mập cảm thấy mất mặt.

Được rồi, vốn dĩ mẹ của cậu bé mập đến vì chuyện này, bởi cục u kia trông quá đáng sợ.

Tạ Trường Du ho một tiếng. Chuyện này bắt nguồn từ con gái, anh bằng lòng trả tiền thuốc men. Đối phương cũng sượng sùng.

……

Lúc về nhà, Tạ Gia Vũ hí hửng vô cùng.

“Bố mẹ, lần đầu tiên con trông thấy cục u mọc lên, chỉ loáng cái là xuất hiện rồi, đỉnh thật.”

Lâm Tố Mỹ: …

Tạ Gia Vũ: “Anh, anh xem, người đã mập, chạy cũng chậm như thế, anh không thể học theo nhóc mập đâu, đến lúc đó còn chẳng chạy thắng được em ấy chứ.”

Tạ Gia Kỳ: …

- --------------------------------

Cùng năm đó, Lâm Tố Mỹ đi khám ra kết quả mình mang thai. Tạ Gia Vũ khóc đến độ mắt đỏ ngầu, kéo tay Lâm Tố Mỹ hỏi cô: “Mẹ ơi, có phải vì con không ngoan, không nghe lời nên mẹ mới muốn sinh em bé không.”

Lâm Tố Mỹ lau nước mắt của con gái, lắc đầu. “Đương nhiên không phải rồi.”

Tạ Gia Vũ không hiểu lắm. “Thế tại sao mẹ còn muốn sinh? Có con với anh rồi vẫn không đủ ạ?”

Tạ Gia Kỳ cũng đã nhìn qua.

Lâm Tố Mỹ xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, lại vẫy tay bảo con trai qua rồi xoa đầu cu cậu.

Cô dịu dàng nhìn hai con. “Bởi vì mẹ và bố ích kỉ lắm, muốn để con cái bầu bạn bên bố mẹ. Bây giờ hai đứa lớn rồi, sẽ có bạn, sẽ không thích ở nhà, sẽ ra ngoài chơi với bạn. Sau khi lớn thêm chút nữa, hai đứa sẽ có càng nhiều thời gian ra ngoài chơi, thậm chí sau này sẽ có bạn trai, bạn gái… sẽ vì rất nhiều người, rất nhiều nguyên nhân mà không thể ở bên cạnh bố mẹ. Bố mẹ rất ích kỷ, cũng sợ cô quạnh, cho nên muốn sinh thêm một em bé nữa để bầu bạn bên bố mẹ.”

Tạ Gia Vũ và Tạ Gia Kỳ như hiểu như không. Nhưng bây giờ chúng quả thực rất chán ở nhà và sẽ muốn ra ngoài chơi. Có điều, chúng chỉ có thể chơi ở gần đây. Bởi vì bố mẹ không cho chúng đến nơi quá xa, ra ngoài bắt buột phải mang theo di động, họ sẽ thường gọi điện tới hỏi chúng đang ở đâu.

Tạ Gia Vũ gật đầu.

“Nhưng mà, người ta đều nói, nếu mẹ sinh thêm em bé thì sau này sẽ không thích con nữa. Tiền trong nhà cũng sẽ để lại cho em bé, không cho con nữa…” Tạ Gia Vũ bĩu môi.

Lâm Tố Mỹ đau đầu. “Tiểu Vũ, con sang bên đó cầm thùng đi… vặn đầy nước vào bên trong cho mẹ nhé.”

Sau khi thùng đầy nước, Lâm Tố Mỹ bảo Tiểu Vũ xách thùng lên.

Tạ Gia Vũ nhíu đôi mày nhỏ. “Con không xách nổi.”

“Vậy con cầm cái thùng nhỏ bên cạnh, múc chút nước từ thùng to đổ vào thùng nhỏ.”

Tạ Gia Vũ làm theo. “Thùng nhỏ này, con có thể xách được.”

Lâm Tố Mỹ gật đầu, kéo con gái qua. “Nếu như thứ bên trong thùng lớn là thứ mà mẹ và bố có, cho dù mẹ và bố muốn cho bọn con thì cũng phải xem năng lực của hai con có thể lấy được bao nhiêu. Có vài thứ, không phụ thuộc vào việc mẹ và bố có thể cho các con bao nhiêu, mà phụ thuộc vào việc bản thân hai con có năng lực lấy được bao nhiêu.”

Tạ Gia Vũ nhìn mẹ, rồi lại nhìn chiếc thùng chứa nước, ra chiều suy tư.

Tạ Gia Kỳ cũng trầm mặc.

Lâm Tố Mỹ không muốn nói con ích kỷ, khi có em trai hoặc em gái, suy nghĩ đầu tiên chính là em sẽ đoạt tình yêu thương của bố mẹ, đoạt tài sản trong nhà với mình. Bởi vì những suy nghĩ này vốn là do mấy trưởng bối khác tiêm nhiễm thêm vào đầu chúng, có thể những người đó chỉ thuận miệng nói chơi, nhưng họ lại không biết những lời đó sẽ bị trẻ con tưởng là thật.

Huống hồ, Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du đều cảm thấy đó là sự thực. Nếu đã là sự thực thì chẳng có gì mà không tiện thừa nhận cả.

Vốn dĩ có thêm một đứa con sẽ chia ra một phần tinh lực, sau này khi chia tài sản quả thực sẽ được chia ít hơn, không cần phải giấu giếm chuyện này.

Tạ Gia Vũ nghĩ ngợi một lúc, lại hỏi mẹ. “Mẹ ơi, mẹ và bố kiếm được nhiều tiền lắm à mẹ?”

“Cũng tàm tạm.”

Tạ Gia Vũ đột ngột siết tay thành nắm đấm nhỏ. “Con không dựa vào tiền của bố mẹ, sau này con phải giỏi hơn mẹ và bố, kiếm được nhiều tiền hơn bố mẹ.”

“Có chí khí.” Lâm Tố Mỹ vui vẻ.

“Nhưng mẹ không được có em nhỏ hơn rồi là thích em hơn mà không thích bọn con nữa đâu.”

“Mẹ và bố đều bảo đảm sau này sẽ càng thương yêu hai đứa hơn.”

“Tại sao ạ? Mọi người đều nói có em rồi thì bố mẹ sẽ càng thương yêu đứa con nhỏ hơn mà.”

“Bởi vì, sau khi ra đời hai đứa đã có một phần hai tình yêu thương của bố mẹ, nhưng sau khi em chào đời, hai đứa chỉ có thể có được một phần ba thôi, tức là ít hơn một phần sáu so với ban đầu. Cho nên bố mẹ phải cố gắng bù đắp lại một phần sáu đó.”

Tạ Gia Vũ và Tạ Gia Kỳ đều dựa vào lòng mẹ. Vào giây phút này, mẹ nghiêm túc nói chuyện với chúng, chúng cảm thấy mình được tôn trọng, cũng bắt đầu đón nhận đứa em này.

Chỉ là Tạ Gia Vũ vẫn hơi xấu xa. “Hôm nay em muốn ngủ với mẹ. Tạ Gia Kỳ, anh thì không được… Anh lớn rồi, anh là con trai… Ha ha ha…”

Lâm Tố Mỹ nghe mà bất lực, vươn tay gí trán Tạ Gia Vũ, sao chỉ biết nói những lời kiểu này vậy?

Tối hôm đó, một nhà bốn người ngủ chung một phòng.

Sở dĩ là một phòng mà không phải một giường, là bởi Tạ Gia Kỳ kiên quyết không chịu ngủ trên giường. Cu cậu muốn trải chiếc đệm trên sô pha lên vị trí cạnh giường và muốn ngủ trên chiếc đệm đó.

Đây là chuyện Tạ Gia Kỳ vô cùng kiên quyết làm. Tuy cảm thấy bất lực nhưng Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du vẫn tôn trọng con trai.

Con lớn rồi, có sự kiên trì của bản thân rồi.

Cho nên sau khi Tạ Trường Du trải nệm xong, Lâm Tố Mỹ lại trải một lớp bông và chăn nhung, rồi lấy thêm chiếc chăn nhỏ và gối nhỏ qua.

Tạ Gia Kỳ nhìn động tác của mẹ, lòng thấy ấm áp. Sau khi mẹ trải nệm xong, cậu lưu luyến dựa vào mẹ. “Mẹ ơi, con sẽ làm một người anh trai tốt.”

Lâm Tố Mỹ xoa đầu con trai rồi cười. “Tại sao Kỳ Kỳ muốn làm một người anh trai tốt?”

“Dạ? Mẹ không thích ạ?”

“Con đi hỏi em gái con về vấn đề này xem.”

Quả nhiên Tạ Gia Kỳ đi hỏi Tạ Gia Vũ.

“Em có muốn làm một người chị gái tốt không?”

Tạ Gia Vũ trợn mắt. “Cái gì gọi là chị gái tốt?”

Tạ Gia Kỳ á khẩu

Tạ Gia Vũ dạy dỗ anh trai. “Anh có mệt không hả, vừa muốn làm anh trai tốt vừa muốn làm con trai ngoan, ở trường còn làm học trò giỏi…”

Tạ Gia Kỳ nhíu đôi mày nhỏ trầm mặc, như vậy không tốt ư, làm anh trai tốt, con trai ngoan, học trò giỏi…

……

Tạ Trường Du nghe hồi lâu, bế Tạ Gia Kỳ ra khỏi phòng rồi trò chuyện với cậu. “Không phải vấn đề có tốt hay không. Mà là mẹ và bố hy vọng con có thể làm chuyện mà bản thân con thích, không cần phải làm chuyện để bố mẹ bớt nhọc lòng, không cần tự làm mình ấm ức. Con có thể làm anh trai tốt, nhường nhịn các em, nhưng tiền đề là bản thân con vui vẻ, chứ không phải vì cảm thấy con nên làm thế, cũng không phải là cảm thấy như thế có thể khiến bố mẹ bớt rắc rối… Con cũng là con của bố mẹ, con và các em đều là trách nhiệm của bố mẹ, nhưng các em không phải trách nhiệm của con, con biết chưa? Nếu con thích các em thì bố mẹ sẽ rất vui, nếu con không thích thì bố mẹ cũng không miễn cưỡng con làm chuyện mà con không thích.”

“Bố ơi…” Tạ Gia Kỳ dựa vào lòng bố.

Về Tạ Gia Kỳ, Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du cũng đã từng thảo luận với nhau. Con quá ngoan, quá hiểu chuyện, họ không muốn vì đứa bé này ngoan ngoãn mà khiến cậu chịu ấm ức, cho nên cũng không yêu cầu Kỳ Kỳ làm gì.

……

Tối hôm đó, tuy nằm trên nệm nhưng Tạ Gia Kỳ cảm thấy lòng mình rất ngọt ngào.

Còn Tạ Gia Vũ, ngũ mãi ngủ mãi, vậy mà lại lăn xuống.

Tạ Gia Kỳ bị Tạ Gia Vũ dồn ra tường, vốn nệm đã chật, giờ còn chen chúc hai đứa trẻ.

Sáng sớm tinh mơ, Lâm Tố Mỹ ngồi trên giường, nhìn đăm đắm hai đứa con vẫn đang ngủ say, đáy lòng vừa mềm mại vừa ấm áp. Tựa như năm ấy, cô trông thấy Tạ Gia Kỳ bón nước hoa quả cho Tạ Gia Vũ vậy, ngọt lịm đến tận đáy lòng.

Tạ Trường Du ôm lấy cô. Hai người nhìn nhau. Cô dựa vào lòng anh, chỉ cảm thấy ánh mặt trời chói lọi, mật ngọt rọi cõi lòng.

- ----------------------------

Khi đứa con nhỏ nhất sắp chào đời.

Phải nghiên cứu đến vấn đề đặt tên cho con rồi.

Tạ Trường Du phơi nắng cùng Lâm Tố Mỹ. Dạo gần đây cô dễ ngủ, hay nằm lười dưới ánh mặt trời, cực kì biếng nhác và thoải mái.

“Con theo họ của em nhé!” Tạ Trường Du đột ngột nói như vậy.

Lâm Tố Mỹ mở choàng mắt, nhìn anh với vẻ khó tin.

Tạ Trường Du nhéo mặt cô. “Vẻ mặt gì đây?”

Lòng Lâm Tố Mỹ cực kì kích động. Kiến thức và trải nghiệm của bản thân dày dặn thêm, kéo theo đó là việc gần như rất ít chuyện có thể khiến cô kích động như thế.

“Vấn đề này, thực ra khiến người ta nghĩ không thông.” Tạ Trường Du nhíu mày. “Phụ nữ mang thai mười tháng rồi sinh con, vất vả như thế, còn có phụ nữ mất mạng vì sinh con. Mà đứa bé chào đời cũng phần nhiều là được mẹ chăm sóc, tình cảm giữa người mẹ và đứa con càng sâu đậm hơn. Nhưng mà chúng vẫn phải theo họ của bố, ít nhất thì hầu đa đều là như thế.”

Lâm Tố Mỹ khẽ hít thở. Đúng vậy, đây quả thực là chuyện khiến người ta không thể nào tiếp nhận. Nhưng cả xã hội gần như đều ngầm chấp nhận quy tắc đó, đừng nói là đàn ông mà ngay cả bản thân phụ nữ cũng tán đồng và tuân thủ.

Tạ Trường Du cười nắc nẻ. “Đừng nhìn anh như thế, anh là bên được lợi đấy.”

Lâm Tố Mỹ trừng anh. “Anh thật đáng ghét.”

“Vậy em vẫn còn sinh con cho anh à?”

“Em tự sinh cho em.”

Lâm Tố Mỹ coi chân anh thành gối mà nằm, nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy cuộc đời tươi đẹp vô ngần. “Bây giờ chúng mình đã là vợ chồng già rồi, em cũng thật sự cảm thấy mình bình thản kinh khủng rồi, tại sao anh vẫn còn có thể nói ra lời khiến tim em đập thình thịch dữ dội như vậy chứ?”

“Tim không khỏe lắm, phải đi kiểm tra.”

“Anh xéo đi.”

……

Đứa bé này theo họ Lâm. Phía nhà họ Tạ không dấy lên quá nhiều chuyện, dẫu sao Trần Tư Tuyết và Tạ Minh chưa từng nghĩ hai người họ còn sinh thêm một đứa nữa, cứ như tự dưng được hời vậy. Cho nên họ không bày tỏ suy nghĩ gì với chuyện này, dẫu sao hai đứa đầu cũng đều mang họ Tạ rồi.

Ngược lại, phản ứng của Trần Đông Mai hơi dữ hội hơn. Bà còn cùng Lâm Kiến Nghiệp ngồi xe đến thành phố, muốn nói chuyện với con gái.

Trần Đông Mai sợ nếu con gái cứ kiên trì chuyện này, ngộ nhỡ hục hặc với con rể thì không hay, con cái họ gì thì cũng có sao. Mấy năm nay, Trần Đông Mai cũng đã biết suy nghĩ của người trẻ tuổi bây giờ khác họ, không còn nghĩ theo tư tưởng cũ của họ nữa, ngày trước họ cảm thấy ly hôn là chuyện khó lòng tin nổi, nhưng bây giờ, những người ly hôn đã nhiều lắm rồi.

Lâm Tố Mỹ nghe lời mẹ nói, biết mẹ đang lo lắng cho mình. “Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, chuyện này không phải do con đề xuất, đây là chuyện Tạ Trường Du tự đề xuất mà.”

“Trường Du nói ấy hả?” Trần Đông Mai cũng vô cùng bất ngờ. “Thật sự không ngờ đấy, rốt cuộc nó nghĩ thế nào?”

Nghĩ đến Tạ Trường Du, người đàn ông càng ngày càng chín chắn, càng tỏa ra sức hút kia, Lâm Tố Mỹ bất giác cười. “Anh ấy tôn trọng con.”

Tựa như chuyện với địa vị của Tạ Trường Du hiện giờ phối hợp cùng khuôn mặt ấy, sức hút với phụ nữ là không thể chối từ, chẳng lẽ mấy cô gái xinh đẹp mười mấy hai mươi tuổi lại không muốn bổ vào? Không phải cô không biết, song cũng không can thiệp quá đáng, bởi ngăn được một lần nhưng sẽ không ngăn được lần hai. Song anh đều cự tuyệt thẳng thừng, rất tôn trọng cô.

Họ đều không phải là trẻ con nữa, có vài chuyện đôi bên đều rõ ràng. Cám dỗ trong xã hội nhiều như thế, nếu anh không chống chọi được mà phạm sai lầm, cô sẽ không cho anh cơ hội, cùng lắm họ chỉ là đối tác trong công việc mà thôi. Tuy đau đớn, nhưng cô sẽ không để mình chịu ấm ức.

Anh dành cho cô sự tôn trọng, nên cô cũng trao lại anh một trái tim chân tình.

Vợ chồng, bạn bè và sự nghiệp đều cần phải quản lý và đánh đổi, trước giờ đều không có một lối đi tắt nào.

……

Khi đứa con bé nhất chào đời, thực ra Lâm Tố Mỹ đã hỏi Tạ Gia Kỳ và Tạ Gia Vũ muốn có em trai hay em gái.

Sau khi nhìn Tạ Gia Vũ một lúc trong im lặng, Tạ Gia Kỳ nói muốn có em trai.

Còn Tạ Gia Vũ thì nói muốn có em trai mà chẳng hề do dự. Hỏi nguyên nhân, cô nhóc bảo vật hiếm mới quý.

Lý do này, khiến Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du cực kì bất lực.

……

Sau khi Lâm Gia Ngôn ra đời, vì phải bón sữa vân vân, thời gian Lâm Tố Mỹ ở bên con trai út nhiều hơn, nhưng cô vẫn quan tâm con trai cả và con gái cả.

Song Tạ Gia Vũ không vui, chạy đến chỉ trích Lâm Tố Mỹ. “Mẹ còn nói là sinh em rồi sẽ yêu thương bọn con hơn nữa, mẹ nhìn mẹ xem, rõ ràng mẹ thương em hơn.”

Đối với chuyện này, Lâm Tố Mỹ biểu dương con gái. Ừm, có nghi hoặc là hỏi ngay, không vui là nói thẳng, đừng kìm nén trong lòng.

Lâm Tố Mỹ nhìn hai con. “Hai đứa nhìn em mà xem. Bây giờ em không đi được, cũng không tự ăn cơm được, cho nên lúc này mẹ chỉ có thể chăm sóc em nhiều hơn thôi. Nếu không, em sẽ không sống tiếp được nữa. Em không có khả năng nói ra suy nghĩ của mình, cũng không có khả năng tự bảo vệ mình mà.”

Nghe vậy, Tạ Gia Vũ cực kì băn khoăn.

Còn Tạ Gia Kỳ thì bật cười.

Lâm Tố Mỹ thương lượng với con trai con gái. “Khi em vẫn chưa nói chuyện và đi được, chúng ta tạm thời nhường em, có được không?”

Tạ Gia Vũ thoáng lưỡng lự, rồi đồng ý một cách bất đắc dĩ. “Thôi được, đợi khi em biết đi biết nói rồi, bọn con sẽ không nhường em nữa.”

“Được.”

……

Cho nên bây giờ, người mong ngóng Lâm Gia Ngôn lớn lên nhất là Tạ Gia Vũ. Thi thoảng Tạ Gia Vũ nhìn em trai mà đâm sốt ruột, sao vẫn chỉ bé tí tẹo vậy chứ? Vì thế cô nhóc đích thân bón sữa cho em trai. Bón mãi bón mãi, cô nhóc lại không muốn em trai lớn lên nữa, lớn lên rồi đảm bảo sẽ không đáng yêu bằng bây giờ.

Điều kì lạ nhất là Tạ Gia Vũ còn bế Lâm Gia Ngôn ra ngoài. Bởi vì cô nhóc muốn thử xem bế em trai ra ngoài ngồi xe buýt thì người khác có nhường ghế hay không.

Hành vi này của Tạ Gia Vũ suýt khiến cả nhà phát ngất.

May là Tạ Gia Vũ chỉ làm vậy có hai lần mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.