Tối hôm ấy Tạ Trường Du không về kí túc mà ngủ lại căn phòng phía sau quán. Hiếm khi mọi người tụ tập, tất cả đều ngủ trong một phòng. Giường trong phòng đương nhiên không đủ dùng, họ bèn sang phòng khác lấy chiếu ra, trải chiếu xuống nền rồi trực tiếp nằm lên, đến cả chuyện không có gối cũng hoàn toàn không bận tâm.
Chỉ là mấy người ngủ trên nên hơi xui xẻo vì luôn có thể ngửi thấy mùi tất mùi giày thối, sau đó bất mãn mắng té tát.
Tạ Trường Du đoạt được một chiếc giường, đã chiếm cứ vị trí đẹp nhất từ sớm, cũng mặc kệ người khác gào thét, dẫu sao ai đoạt được trước thì là của người đó. Anh nhắm mắt nghe mọi người chê bôi đối phương, vì không ai chịu thừa nhận là giày của mình phát ra mùi nên tranh cãi không ngừng, tựa như quay về hồi còn nhỏ, khi cùng ra ngoài bắt cá hay hái quả dại, họ luôn tranh cãi ỏm tỏi vì miếng đồ thừa ra cuối cùng, người giành thắng sẽ cảm thấy mình đã thắng cả thế giới.
Tạ Trường Du lại một lần nữa bị hỏi về quá trình học, anh lại kể rõ một lần nữa.
Sau đó mọi người nhất trí cho rằng số anh may mắn.
Tạ Trường Du nhếch khóe môi, bản thân cũng tự kiểm điểm lại, thật sự tính ra thì nhận xét của họ cũng không sai. Nếu không có trải nghiệm bán sách mấy năm trước, anh chắc chắn không thể vào học trong Nhất Trung, mà thái độ của hiệu trường cũng giúp anh rất nhiều, còn cả các giáo viên vốn có ý kiến với anh cuối cùng lại có ý tốt với anh nữa.
Mấu chốt nhất vẫn là anh bay sát sạt qua điểm đỗ vào chuyên ngành của anh.
Những ngày tháng cũ, khi thật sự nhớ lại cũng sẽ toát mồ hôi cho bản thân vì một khả năng khác có thể xảy ra khi ấy. Nếu anh không cắn răng tiếp tục kiên trì vào lúc khó khăn nhất thì sẽ không có hiện tại, mà lúc anh thi, dù chỉ sai một câu nhỏ cũng không thể vào được đại học Vân.
Tạ Trường Du nhớ lại những chuyện đó, vậy mà chỉ có tâm trạng biết ơn.
Tạ Trường Du mơ màng ngủ. Ngày hôm sau khi anh tỉnh dậy, mọi người vẫn đang ngủ. Anh không làm phiền, tự về trường từ sớm, đi lấy nước trước, sau đó tắm rửa, thay quần áo, sau khi giặt giũ quần áo sạch sẽ thì phơi trên ban công.
Tạ Trường Du vốn nghĩ phiếu cơm của tân sinh viên vẫn chưa làm xong, có thể mượn cớ đến bên kí túc xá nữ tìm người. Kết quả khi suy nghĩ này vừa dâng lên, cửa phòng kí túc đã bị gõ, lớp trưởng tạm thời của chuyên ngành họ đến kí túc đưa phiếu cơm.
Tạ Trường Du bặm chặt môi, ánh mắt nhìn xoáy sâu vào cậu lớp trưởng mập, rất rõ ràng là tâm trạng anh không tốt lắm.
“Bạn ơi… bạn có vấn đề gì à? Có vấn đề thì có thể nói ra.” Cậu bạn lớp trưởng mù mờ.
Khóe miệng Tạ Trường Du giật giật. “Không sao… Chỉ là muốn nói, phiếu cơm này quan trọng như thế, sao không đưa đến từ hôm qua?”
Lời này vừa nói ra, năm cậu bạn cùng phòng khác đều nhìn Tạ Trường Du với ánh mắt vi diệu, trên mặt có sự nhẫn nhịn không thể nhìn thẳng.
Cậu bạn lớp trưởng mập càng ấm ức. “Hôm qua mình đến rồi mà, nhưng bạn không ở trong phòng, cho nên mình mới nghĩ đợi hôm nay bạn về thì mình lại mang qua.”
Tạ Trường Du chống hai tay vào eo, nghe vậy thì ngẩn ra, hơi nhíu mày, trên mặt không hề có vẻ khó xử. Chỉ thấy anh đi về phía lớp trưởng, vươn tay vỗ vỗ vai cậu bạn. “Cuối cùng tôi đã biết vì sao cậu có thể trở thành lớp trưởng rồi, chủ nhiệm lớp mình nhất định có con mắt tinh tường, phát hiện phẩm chất cao quý vô tư hiến dâng giúp người làm vui của cậu, vì thế giao chức vụ thiêng liêng này cho cậu, từ đó cậu giúp đỡ những sinh viên bình thường như tôi.”
Cậu bạn lớp trưởng gãi đầu ngượng ngùng. “Tạm thời… tạm thời thôi.”
“Nhưng tôi cảm thấy cậu chính là lựa chọn tốt nhất cho chức lớp trưởng!”
“Thật hả?”
“Đương nhiên là thật rồi.”
……
Hôm nay phần lớn sinh viên đã đến báo danh, chuyên ngành khác thì không rõ lắm, nhưng các bạn trong lớp Tạ Trường Du đã đến đủ, vì thế mọi người cùng tụ tập dưới sự tổ chức của một vài bạn từng làm cán bộ lớp hồi cấp ba.
Cũng không cố ý tìm nơi nào, họ tập trung ở một tòa nhà nổi bật trong khuôn viên trường.
Tạ Trường Du cũng đi, đây đều là bạn học của anh trong mấy năm sau này, dù sao cũng không thể chia bè chia phái ngay từ đầu.
Mà anh đứng một lúc thì đã biết suy nghĩ của mấy người này, họ muốn sắp xếp để mọi người cùng đi ăn một bữa cơm, giao lưu chút, nhân tiện tự giới thiệu bản thân, làm quen với nhau, xúc tiến tình cảm.
Tạ Trường Du khoanh hai tay trước ngực, có lẽ trong đám người này anh quả thực thuộc hội lớn tuổi, hơn nữa diện mạo xuất chúng, luôn dễ dàng trở nên nổi bật trong đám người, vì thế họ đều thích hỏi ý kiến của anh.
Tạ Trường Du không tỏ thái độ gì, lúc này mà phản đối suy nghĩ của họ sẽ dễ đắc tội người ta, tuy rằng trong lòng anh hiểu rõ kế hoạch của họ không thể thực hiện được.
Người trong một chuyên ngành nhiều như thế, cùng ra ngoài ăn cơm đương nhiên không thể ăn đại một bát cơm một bát mì là xong, điều này sẽ dẫn đến việc giá cả bữa cơm này rất cao. Trong những sinh viên này sẽ có những bạn có điều kiện gia đình rất kém, đương nhiên không thể tham gia vào hoạt động như vậy.
Huống hồ mỗi người đều có suy nghĩ riêng, người đưa ra ý tưởng có lẽ không có ý khác, chỉ muốn mọi người cùng tụ tập một bữa, nhưng mà không phải mỗi người đều thấu hiểu được cho.
Người khác sẽ cảm thấy người tổ chức không phải vì lòng tốt mà là để thể hiện mình có năng lực đến mức nào, thoắt cái đã biến mình trở thành “người lãnh đạo” của một lớp. Hơn nữa nhiều người đi ăn cơm như thế, tổng giá tiền chắc chắn không thể ít, ai biết liệu những người này có giao dịch với một vài quán cố ý dẫn mọi người đi ăn cơm rồi cầm tiền trung gian hay không.
Phát triển tiếp theo quả nhiên giống như dự liệu của Tạ Trường Du, rất nhiều người không bằng lòng, đều mượn cớ mình có việc phải rời đi. Dẫu sao đây là cuộc tụ tập riêng tư chứ không phải do trường sắp xếp, mọi người đương nhiên không cần suy nghĩ đến những chuyện khác.
Lúc này những người tổ chức mới vỡ lẽ ra, cảm thấy hơi bất ổn, vì thế đổi phương thức, nếu mọi người đều có việc thì không ra ngoài ăn cơm nữa, tìm một phòng học trống ngồi là được.
Đề nghị này này nhận được sự tán thành của tất cả mọi người.
Tạ Trường Du cảm thấy rất thú vị, cũng đi cùng họ. Sau đó những người tổ chức mua một chút hoa quả, hạt dưa, lạc và mấy món quà vặt. Hoa quả chắc chắn không thể là tất cả mọi người đều được chia phần; nhưng hạt dưa, lạc thì mỗi người đều có phần.
Đồ không nhiều nhưng lại khiến mọi người có thiện cảm với mấy người này.
Tạ Trường Du nhìn cậu bạn lớp trưởng mập, luôn cảm thấy vị trí lớp trưởng của cậu ta có lẽ không giữ vững được nữa.
Đến tiết mục tự giới thiệu, khi Tạ Trường Du lên bục, rất rõ ràng bầu không khí khác hẳn, dường như mọi người đều chờ đợi thời khắc này.
Nhóm nữ sinh nhiệt tình đương nhiên có thể hiểu được, dẫu sao khí chất của Tạ Trường Du đặt trong đám nam sinh mới ra khỏi môi trường cấp ba tương đương với hạc giữa bầy gà. Điều đáng sợ là hội nam sinh cũng có thể hiểu được điều đó, có lẽ vì cách biệt quá lớn, đến ghen tị cũng chẳng có, họ cùng hò hét với hội con gái.
Màn giới thiệu bản thân của Tạ Trường Du khiến người ta tò mò, chủ yếu là bởi anh lớn hơn các bạn trong lớp tận mấy tuổi, hơn nữa cũng không phải trí thức, tình hình đó khiến người ta đoán già đoán non.
Đương nhiên, thứ gọi là tuổi tác cũng không che giấu được hào quang của anh, bởi thế những người hỏi anh có bạn gái chưa vẫn rất nhiều.
Tạ Trường Du cũng vô cùng dứt khoát.
Bạn gái thì chưa có, nhưng có người mà mình thích rồi.
Mấy cậu bạn cùng phòng nghe thấy lời Tạ Trường Du nói, lập tức trở nên hưng phấn, hỏi anh người mà anh thích có phải cô gái xinh đẹp đến kí túc không, Tạ Trường Du cười gật đầu.
Vì thế mấy cậu bạn cùng phòng của Tạ Trường Du lập tức biến thành tâm điểm, bị mấy thanh niên hóng chuyện kéo lấy hỏi thăm tình hình về cô gái, còn được quan tâm hơn cả nhân vật chính Tạ Trường Du.
Tình hình tiếp theo giống như trong tưởng tượng của Tạ Trường Du, cậu bạn lớp trưởng mập mất chức, nhưng dưới sự dẫn dắt của Tạ Trường Du, cậu bạn có được chức bí thư Đoàn, cậu bạn mập vô cùng hài lòng với chức vụ này.
……
Năm nay đại học Vân khá đặc biệt, bởi vì tân sinh viên không phải tham gia lễ khai giảng rồi chính thức vào học giống mấy khóa trước mà phải tập quân sự.
Đây là lần đầu tiên, thế nên mọi người đều cực kì tò mò về việc tập quân sự, hoàn toàn không biết phải làm gì, họ bất giác cảm thấy tập quân sự chính là huấn luyện trong quân đội, nhất định sẽ cực kì oách.
Chuyện này lan truyền khắp trường.
Lâm Tố Mỹ cũng nghe thấy chuyện này, không biết có nên mặc niệm cho Tạ Trường Du hay không. Trong mắt cô, tập quân sự chỉ đơn thuần là phơi đen, bởi vì cô quả thực chưa trải qua, có điều kiếp trước sống đến ngần ấy tuổi thì cũng rõ rốt cuộc tập quân sự là chuyện gì.
Có vài trường việc tập quân sự cực kì nghiêm khắc, có vài trường thì nhẹ nhàng thoải mái, chủ yếu phải xem nhà trường sắp xếp thế nào.
Cô nhớ tập quân sự không bắt đầu sớm như thế này, nghe ngóng chút thì các trường đại học khác quả nhiên chưa tổ chức làm chuyện này, đây là sắp xếp riêng của đại học Vân.
Trước hôm tập quân sự một ngày đã có thể thấy không ít nam sinh mặc bộ đồ rằn ri trong nhà ăn, có lẽ là lần đầu tiên tiếp xúc với loại trang phục này, họ cảm thấy cực kì ngầu, nóng lòng muốn mặc ra ngoài.
Tạ Trường Du không mặc.
Sao Lâm Tố Mỹ biết được? Bởi vì Tạ Trường Du đang bước về phía cô.
Mắt Tô Uyển trợn tròn thành mắt gà ác. “Đó… đó… Tạ Trường Du, là anh ấy hả?”
Lâm Tố Mỹ cười nhẹ. “Không phải, chỉ là một người trông giống hệt cậu ấy thôi, là tân sinh viên năm nay của trường mình.”
“Thật hả? Có người giống vậy luôn? Em biết rồi, chắc chắn là anh em sinh đôi.”
Lâm Tố Mỹ day day trán với khuôn mặt đầy bất lực, thở dài chẳng chút giấu giếm.
Tạ Trường Du ngồi xuống trước mặt họ, nhìn Tô Uyển. “Sao, không nhận ra nữa à?”
Tô Uyển khó lòng tin được. “Tạ Trường Du?”
“Phải.” Tạ Trường Du cười. “Bây giờ anh là tân sinh viên năm nay, xin hãy chiếu cố nhiều hơn.”
“Không phải anh… sao lại… thế mà anh tham gia thi đại học hả? Chuyện này cũng quá…” Tô Uyển vẫn rất khó tiếp nhận được sự thực này.
Tạ Trường Du nhún vai, sau đó đặt một bát thịt kho nhỏ lên bàn, ra hiệu bảo Lâm Tố Mỹ và Tô Uyển cùng ăn.
Món thịt kho này là món đặc sắc ở một ô cửa khác. Có lẽ để phòng ngừa thức ăn mau chóng bị sinh viên gọi hết, nếu đến ô cửa đó phải mua bằng tiền, đến phiếu cơm cũng không thể sử dụng, hơn nữa món thịt kho này cực kì đắt, nhưng những người từng ăn đều nói hương vị rất ngon, cho nên mỗi ngày chỗ thịt kho được cung cấp đã sớm bán hết sạch.
Bấy giờ Tô Uyển mới vỡ lẽ, đẩy Lâm Tố Mỹ. “Thế mà chị lừa em, còn nói là người trông rất giống nữa…”
Trông Lâm Tố Mỹ đầy bất lực. “Chị đâu biết em sẽ tin chứ?”
“Cho nên vẫn là vấn đề của em à?” Tô Uyển trợn mắt, sau đó nhìn sang Tạ Trường Du. “Anh nói xem, là vấn đề của ai trong hai bọn em.”
“Vấn đề của em, người bình thường đều không tin đúng không? Cô ấy chỉ nói đùa với em thôi.” Tạ Trường Du cười vô cùng hiền hòa.
Tô Uyển bực mình. “Hừ, anh chị là người quen, anh sẽ thiên về phía chị ấy, em đúng là ngốc, lại còn hỏi anh nữa.”
“Mau ăn cơm đi, còn nói nữa cơm nguội cả đấy.” Lâm Tố Mỹ lắc đầu.
Tô Uyển le lưỡi, sau đó gắp một miếng thịt kho, ngon thật sự, hu hu hu, ngon quá đi mất.
Lâm Tố Mỹ cũng thử một miếng, hương vị quả thực thơm ngon, có điều cô bĩu môi, cố ý nói: “Đúng là xa xỉ”.
“Ngày mai phải đi chịu khổ rồi, phải trấn an bản thân chút.” Tạ Trường Du cười. “Cậu biết tập quân sự là như thế nào không?”
“Cậu đoán xem.” Lâm Tố Mỹ không có ý tốt.
Tạ Trường Du thoáng ngập ngừng: “Bạn cùng phòng của tôi nói, có thể có súng… để bọn tôi học trước, sau này nếu xảy ra chuyện gì, bọn tôi có thể lập tức tham gia…”.
Lâm Tố Mỹ bị suy đoán này làm cho đờ người, lại còn có súng, còn phải ra chiến trường nữa…
Trong đầu đám con trai đang nghĩ gì vậy, cô thật sự không thể hiểu được một chút gì.
“Không có à?” Tạ Trường Du hơi thất vọng. “Thế có cung tên không? Bắn cung?”
Lâm Tố Mỹ lại sốc một lần nữa, khóe miệng giật giật.
Tạ Trường Du nhướng mày. “Cũng không có à?”
“Sao cậu không hỏi có ngựa không, dạy bọn cậu cưỡi ngựa… Trên mấy bộ phim đó không phải đều thế sao, cưỡi ngựa vung trượng.” Lâm Tố Mỹ châm chọc.
“Có thấy ngựa xuất hiện trong trường đâu?” Tạ Trường Du gãi đầu. “Tôi còn tưởng phải đi bộ đội nữa chứ, thu dọn quần áo xong xuôi cả rồi, kết quả nhà trường vẫn không cử người đến thu xếp cho bọn tôi, đến hôm nay mới biết tập quân sự ngay trong trường…”
Ặc…
Lâm Tố Mỹ nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Tạ Trường Du, thu vẻ thờ ơ vừa rồi lại. Họ quả thực chưa trải qua tập quân sự, thật sự không biết đó nghĩa là gì nên chỉ đành tự đoán mò.
“Tôi cũng chưa từng trải qua, ừm, đừng đoán nữa, ngày mai sẽ biết thôi.” Lâm Tố Mỹ nhịn lại, cũng chỉ có thể nói như vậy.
Tạ Trường Du nhìn Lâm Tố Mỹ hồi lâu, sau đó gật đầu, có điều anh vẫn khẽ hỏi cô: “Cậu thật sự không biết à?”.
Lâm Tố Mỹ bất giác gật đầu. “Tôi quả thực chưa từng trải qua việc tập quân sự.”
Tạ Trường Du thở dài một hơi. “Mời cậu ngày mai đến thưởng lãm dáng vẻ hùng dũng của bọn tôi nhé.”
“Được.”
Mắt Tô Uyển không ngừng liếc qua liếc lại giữa Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du, hình như đã phát hiện ra điều gì đó. Cô cảm thấy mình còn chẳng được coi là chiếc bóng đèn nữa, Tạ Trường Du này hoàn toàn coi như không nhìn thấy mình, phải không, phải vậy không…
- ---------------------------
Tạ Trường Du vừa đi, Tô Uyển đã vội vàng cố ý nhìn Lâm Tố Mỹ, cũng không lên tiếng.
Lâm Tố Mỹ trực tiếp phớt lờ.
Tô Uyển bại trận. “Chị đã biết từ trước rằng Tạ Trường Du đi thi đại học rồi đúng không? Sao chị lại biết thế, hai người vẫn luôn liên lạc với nhau à?”
“Bởi vì lúc đi ngắm trai đẹp, chị vừa khéo gặp phải cậu ấy.”
“Em không tin, đâu ra chuyện trùng hợp như thế.”
“Đây chính là sự thực.”
……
Cho đến khi về tới kí túc, Tô Uyển vẫn còn đang lải nhải không ngừng. Sau đó Tô Uyển kể chuyện này cho Thẩm Thanh và Thư Ngôn biết, bởi quan hệ hiện giờ của họ đã rất thân thiết rồi.
Thẩm Thanh và Thư Ngôn đều cực kì kinh ngạc, họ đều từng tiếp xúc với Tạ Trường Du, hơn nữa họ luôn cảm thấy người đó không tầm thường, thứ cảm giác này rất vi diệu nhưng lại khiến họ tin chắc vào nhận định của mình.
Thẩm Thanh và Thư Ngôn đều khen Tạ Trường Du tài giỏi, từ nhỏ đã biết kiếm tiền, bây giờ chạy đi thi đại học, thi cái là đỗ luôn đại học Vân.
Đúng vào lúc này, Nhiễm Yến đột nhiên cười xùy một tiếng. “Đã lớn tuổi thế rồi mới đỗ được vào đại học Vân của chúng ta, cũng không biết đã thi bao nhiêu năm, thế mà bị mấy người khen lên tận trời… ai không biết còn nghĩ mấy người thiếu hiểu biết đấy.”
Tô Uyển vừa nghe vậy đã phẫn nộ. “Tôi nói với chị à, cần chị lo chắc.”
“Tôi cũng đâu nhắc đến tên họ, tôi tự nói một mình không được hay sao?” Nhiễm Yến trợn mắt.
Tô Uyển còn muốn nói gì thì đã bị Lâm Tố Mỹ chặn lời. “Nhiễm Yến, bây giờ tôi nói với cậu đây, cậu học lại một năm rồi thi đỗ vào đại học Vân đúng không? Ba năm cấp ba, thêm một năm học lại mới đỗ vào đại học Vân, vào chuyên ngành này của chúng ta. Còn Tạ Trường Du, tốt nghiệp cấp hai xong đã tự dựa vào bản thân mà phấn đấu, hiện giờ cũng có được sự nghiệp riêng của bản thân, bây giờ dùng thời gian nửa năm học hết kiến thức của ba năm cấp ba, còn thi đại học rồi đỗ vào đại học Vân… Cậu ấy dùng thời gian nửa năm hoàn thành chuyện cậu phải mất bốn năm mới hoàn thành, bọn tôi cảm thấy cậu ấy giỏi giang là thiếu hiểu biết, thế loại người phải mất đến tận bốn năm như cậu thì là gì?”
Nhiễm Yến trừng Lâm Tố Mỹ.
Lâm Tố Mỹ cười. “Là ngu hết chỗ nói hả? Dẫu sao những người trong phòng này, ngoài cậu ra, chẳng có ai mất bốn năm thi đại học rồi mới thành công cả? Có điều cậu cũng đừng kể chuyện này ra, tránh để người khác hoài nghi trí thông minh của bọn tôi cũng thấp giống cậu.”
“Lâm Tố Mỹ, cậu…” Nhiễm Yến bị nói mà đỏ bừng mặt, thiếu chút nữa thì bật khóc, sau đó cầm đồ đạc, như không thể chịu được nữa muốn rời khỏi phòng.
“Lại muốn đi khóc lóc với người khác nói bị bọn tôi bắt nạt hả?” Lâm Tố Mỹ cười. “Mau đi đi, nhân tiện mách với chủ nhiệm bảo thầy sắp xếp cho cậu một kí túc độc nhất vô nhị luôn, tốt nhất là kiểu chỉ một mình cậu sống ấy.”
Nhiễm Yến dừng bước chân. “Lâm Tố Mỹ, cậu thì có gì tài giỏi?”
“So với cậu, tôi đúng là tài giỏi. Thành tích thi đại học của tôi tốt hơn cậu, tôi trông đẹp hơn cậu, có thể tự kiếm tiền, còn có rất nhiều bạn tốt… còn cậu có gì?” Lâm Tố Mỹ nhếch miệng. “Quan trọng nhất là trước giờ tôi chưa từng chạy ra ngoài nói mấy lời đê tiện khi biết rõ người khác không thích tôi.”
Nhiễm Yến muốn xông đến đánh Lâm Tố Mỹ, bị Tô Uyển, Thẩm Thanh, Thư Ngôn mau chóng ngăn lại. Sau đó Nhiễm Yến cứ khóc tu tu không ngừng, cho đến khi Chu Thanh Vũ trở về, an ủi Nhiễm Yến, còn đòi lẽ công bằng cho Nhiễm Yến.
“Lâm Tố Mỹ, chúng ta đều là bạn cùng phòng, không thể chung sống hòa thuận hay sao? Vì sao cậu phải đối xử với Nhiễm Yến như thế?” Chu Thanh Vũ khiển trách Lâm Tố Mỹ vô cùng chính nghĩa.
“Lời này cậu hỏi bản thân cậu trước xem, rồi hỏi Nhiễm Yến nữa!” Lâm Tố Mỹ căn bản không muốn nói nhiều với Chu Thanh Vũ.
Đối với người đã từng hục hặc với mình, Lâm Tố Mỹ không định thay đổi hiện trạng, sau đó còn phải duy trì cái trò tương thân tương ái gì đó.
Đến ngày hôm sau, Lâm Tố Mỹ bị người ta đồn là dan díu với một tân sinh viên lớn tuổi, còn dan díu từ lâu rồi, quan hệ cực kì không bình thường.
Nhưng mà đại học giống như một đường phân nước, hồi cấp ba phụ huynh đều phản đối chuyện yêu đương, nhưng đến đại học, dù họ không mấy ủng hộ thì cũng đều ngầm cho phép, huống hồ là những sinh viên vốn sống trong môi trường đại học, họ hoàn toàn không bận tâm về tin đồn kiểu đó, đã lên đại học rồi, yêu đương không phải một chuyện bình thường hay sao?
- -----------------------
Ngày tập quân sự đầu tiên, Lâm Tố Mỹ và Tô Uyển thật sự đi thưởng lãm hội Tạ Trường Du tập quân sự. Chỉ là lúc tìm người quá tốn sức, mọi người đều mặc bộ đồ rằn ri giống nhau, muốn tìm người thật sự rất khó. Nhưng Tạ Trường Du vẫn rất dễ tìm, vì khí chất đó rất khác biệt.
Thẩm Thanh và Thư Ngôn cũng qua xem trò, nhưng họ không có hứng với trò này, xem một lát thì cũng rời đi.
Thực ra thật sự chẳng có gì hay để xem, cả buổi sáng đều chỉ xếp đội hình rồi điểm danh, một hai ba bốn…
Mọi người nghe đến phát phiền, hơn nữa ánh nắng chói chang khiến người ta thấy chán ngắt nên bèn rời đi. Đương nhiên, bao nhiêu người rời đi thì có bấy nhiêu người bù vào, những người đến xem trò ngoài sinh viên đại học Vân còn có sinh viên các trường khác nữa.
Lâm Tố Mỹ nhìn một lúc, nhớ ra điều gì, nói với Tô Uyển: “Em đợi ở đây trước, chị đi một lát rồi về”.
Tô Uyển cảm thấy Lâm Tố Mỹ khá đen đủi, bởi vì Lâm Tố Mỹ vừa rời đi thì hình như Tạ Trường Du đã được giải tán, sau đó Tô Uyển nhìn thấy Tạ Trường Du bước về phía mình.
Thời tiết oi bức, Tạ Trường Du kéo chiếc mũ trên đầu xuống, mái tóc rối loạn bị ép xuống phẳng lì vì đội mũ, mồ hôi càng khiến nó đen nhánh lấp lánh.
Tô Uyển hít sâu một hơi. “Tiểu Mỹ có việc, vừa đi rồi.”
Thế là Tô Uyển thưởng thức được cảnh người trước mắt đột nhiên thay đổi sắc mặt, cô chỉ đành yếu ớt thêm một câu: “Chị ấy nói lát nữa sẽ quay lại”.
Thế là sắc mặt Tạ Trường Du chuyển từ nhiều mây thành có nắng.
Tô Uyển nhìn Tạ Trường Du hồi lâu, sau đó chợt lóe lên một ý nghĩ, bỗng nói: “Anh… anh vì Tiểu Mỹ nên mới thi đại học rồi đỗ vào trường bọn em hả?”.
Tạ Trường Du không nói gì, chỉ thản nhiên nhìn cô một cái.
Tô Uyển cười. “Trước đây em nghĩ Tiểu Mỹ được nhiều người thích như thế, trong đó lại chẳng thiếu những người ưu tú, nhưng vì sao chị ấy chưa từng rung động, song bây giờ, hình như em hơi hiểu rồi.”
Có vài thứ không nổi trên bề mặt, mà chìm sâu trong lòng.
Tô Uyển cảm thấy, trước đây khi cô và Ngô Thanh Thụ ở bên nhau, nếu bảo Ngô Thanh Thụ từ bỏ việc học đại học hoặc thứ khác thì chắc chắn không thể.
Nhưng nếu là Tạ Trường Du, cô cảm thấy anh sẽ sẵn lòng làm thế vì Tiểu Mỹ, chẳng có nguyên nhân gì, chỉ là sẽ sẵn lòng.
Lúc này Tạ Trường Du nhìn Tô Uyển với vẻ nghi hoặc.
Tô Uyển kể lại chuyện xảy ra ngày hôm qua cho anh biết. Khi ấy cô nói những lời đó thực ra hoàn toàn phớt lờ Nhiễm Yến, dẫu sao mọi người đều có thể tùy ý nói chuyện, chẳng ngờ rằng Nhiễm Yến lại lên tiếng.
“Lần đầu tiên em thấy Tiểu Mỹ bảo vệ một chàng trai như thế… Hình như chị ấy cực kì tức giận khi người khác nói vậy về anh. Cho nên, anh cố lên nhé!”
Trong mắt Tạ Trường Du có ánh sáng, ánh sáng đó dần lan ra, hình thành nụ cười mê người.
Lúc này Lâm Tố Mỹ quay lại, trong tay cô cầm hai chai nước. Khi nhìn thấy Tạ Trường Du, cô hơi bất ngờ vẻ như cố ý: “Các cậu tập xong rồi à?”.
“Nghỉ giữa giờ.”
“Thế à, vừa khéo tôi mua nước, cậu uống đi!” Lâm Tố Mỹ đưa một chai nước cho anh.
Tạ Trường Du nhìn cô đăm đăm, nhận nước.
Sau đó Lâm Tố Mỹ đưa một chai khác cho Tô Uyển. “Em cũng uống đi, chị không khát, chị chỉ… mua về phòng ngừa thôi.”
Tạ Trường Du lại nhìn cô.
Lâm Tố Mỹ chạm phải ánh mắt đó, như bị bỏng.
Tô Uyển vội vàng trả lại nước vào tay Lâm Tố Mỹ. “Chị tự uống đi, em về trước đây, lúc về em sẽ tự mua.”
Tô Uyển hớn hở rời đi.
……
Lúc này Tạ Trường Du lại bị gọi về tập tiếp. Bởi vì mọi người đều không chuẩn bị đầy đủ, rất ít người chuẩn bị nước, vừa thấy nước trong tay Tạ Trường Du, họ đều như điên cuồng. Tạ Trường Du giữ chặt chai nước trong tay, không cho, không cho bất cứ ai hết.
Có điều lý do của anh vô cùng chính đáng: “Không đủ chia”.
Dù gì cũng không thể cho người này mà không cho người kia đúng không, thế nên cứ tiếp tục khát đi, dẫu sao khát một buổi sáng cũng không chết được