Đại Mỹ Nhân Thập Niên 80

Chương 2: Chương 2: Tạ trường du




Tống San không băn khoăn quá lâu, cô mau chóng không còn vướng bận mấy nữa, mơ giấc mơ này lẽ nào là đang bù đắp lại thứ tình cảm ấm áp mà cô từng thiếu hụt? Mơ thấy quả dâu tằm, là bởi cô từng nhớ nhung chúng mãi; mơ thấy Lâm An, cũng là bởi cô từng có ảo tưởng không thực tế với Lâm An.

Đừng hiểu lầm, e hèm, ảo tưởng của Tống San với Lâm An là ước ao mình cũng có một người anh trai như thế.

Tống San là con gái thứ ba của con trai thứ hai nhà ông Tống. Ông bà nội trọng nam khinh nữ dẫn đến việc bố mẹ cô cũng trọng nam khinh nữ. Mà con trai cả nhà họ Tống sinh được hai cậu con trai, bố mẹ cô thì sinh được ba cô con gái, cô là đứa con gái thứ ba. Nghe nói khi bà Cát Hồng sinh cô thì cơ thể chịu tổn thương, sau này không thể sinh con được nữa. Bởi thế có thể tưởng tượng được ở trong nhà, đứa con gái ngăn cản họ sinh con trai này không được xem trọng thế nào. Hồi nhỏ, cô ngày ngày đối mặt với những trận đánh mắng của bố mẹ, lớn lên rồi thì phải làm đủ công việc đồng áng, hằng ngày bị mắng cũng đã như cơm bữa.

Con gái của con trai thứ hai nhà họ Tống không được xem trọng, cũng không được yêu chiều, có thể nuôi chúng khôn lớn dường như đã là sự nhân từ của hai vợ chồng họ. Thời buổi này, cho dù con cái có được xem trọng hay không thì đều có tên họ đàng hoàng. Nhưng ba chị em nhà cô lại không có. Ba chị em cô vẫn luôn được gọi là “Tống đại”, “Tống nhị”, “Tống tam”, ở trong nhà thì gọi thẳng là “đại nha”, “nhị nha”, “tam nha”, dẫu sao cũng phải lấy người khác, lãng phí tâm tư đặt tên để làm gì?

Tên của Tống San không phải do người nhà đặt mà là do nhân viên đặt khi đăng kí tên vào sổ hộ khẩu. Cô nói mình tên “Tống tam”, khi đối phương hỏi cô có phải là chữ “San” không, cô gật đầu, vì thế “Tống tam” trở thành “Tống San”(*).

(*) Chữ tam (三) phát âm là sān và chữ San (姗) phát âm là Shān nghe gần giống nhau.

Tống San chưa từng nhận được sự xem trọng và tình yêu thương của người nhà.

Cô không muốn thừa nhận sự hâm mộ của mình với Lâm Tố Mỹ. Cô thường nghĩ, nếu mình là Lâm Tố Mỹ thì tốt biết bao.

Khi ra ngoài cắt rau khoai, chẳng ngờ cô lại bắt gặp Lâm An và Lưu Nhân của đội sản xuất số Tám kế bên đang hẹn hò. Cô vô cùng lúng túng, nhút nhát trốn ở một bên không lên tiếng, sợ sẽ bị họ phát hiện ra mình đang ở đây. Rõ ràng cô không sai, là cô đến đây trước để cắt rau khoai. Nhưng cô lại sợ. Nguyên nhân cũng khó hiểu, có lẽ là vì ở trong nhà thân phận luôn thấp kém, thế nên đã quen với hèn mọn.

Lưu Nhân hỏi Lâm An: “Chuyện giữa hai chúng ta, rốt cuộc anh nghĩ thế nào hả?”

“Nghĩ thế nào cái gì?” Lâm An ngơ ra.

Lưu Nhân tức giận. “Anh chưa từng nghĩ đến chuyện ở bên em?”

“Từng nghĩ rồi.” Lâm An vô cùng thành thực. “Nhưng chúng ta không hợp nhau.”

“Sao chúng ta lại không hợp nhau?”

Lâm An vò đầu. “Dù sao cũng là không hợp nhau.”

“Sao lại không hợp, Lâm An, hôm nay anh phải nói rõ ràng cho em.”

Lâm An hít sâu một hơi. “Mẹ anh nói tính cách em mạnh mẽ, ương ngạnh, cưới em về nhà sẽ khiến nhà cửa không yên. Còn chị dâu anh tính tình quá mềm yếu, em mà vào nhà thì sẽ bắt nạt chị dâu. Hơn nữa anh còn có một em gái, mẹ anh đảm bảo sẽ thiên vị con bé, mà em chắc chắn sẽ không quen với hành vi đó.”

“Thế anh thì sao, anh cũng nghĩ em như thế?”

“Thứ ngon thứ tốt gì trong nhà anh cũng đều là của Tiểu Mỹ, em có thể không ghen tị hay không có bất cứ chút bất mãn nào sao?”

“Lâm An, dù sao em gái anh cũng phải đi lấy chồng, đối tốt với con bé như thế mà để làm gì…”

Lâm An không vui. Từ nhỏ, con trai nhà họ Lâm đã được dạy dỗ phải nhường nhịn chị em gái, bao năm nay cũng chỉ có một chị gái Lâm Hải Yến và một em gái Lâm Tố Mỹ, đương nhiên phải nhường nhịn yêu chiều. Huống hồ bởi vì cô em gái Lâm Tố Mỹ này, không biết Lâm Bình và Lâm An đã được mấy ông anh em họ hâm mộ như thế nào nữa.

Lâm An vốn còn do dự về chuyện với Lưu Nhân, bây giờ vừa thấy thái độ của Lưu Nhân thì đã lập tức cảm thấy mẹ nói đúng. Con người Lưu Nhân không tệ, nhưng không hợp với nhà mình, cưới về nhà sẽ khiến gia đình không êm ấm. Anh chàng lập tức ngừng suy nghĩ đấu tranh lại.

Lâm An và Lưu Nhân chia tay trong không vui. Lâm An rời đi nhanh nhẹn, dứt khoát. Lưu Nhân thì tức phát khóc. Đâu ra nhà nào đối đãi với con gái giống như Trần Đông Mai chứ, đúng là quái dị, ấy vậy mà Lâm An còn không có ý muốn dỗ dành mình một chút nào.

Tống San yên lặng ngồi xổm ở đó, cho đến khi Lưu Nhân khóc mệt rồi rời đi, cô mới đứng dậy.

Tối hôm ấy, Tống San không nhịn được mà khóc một trận, khóc mà chẳng hiểu tại sao, khóc không có nguyên nhân, có lẽ có nguyên nhân, nhưng cô không biết nên nói ra như thế nào.

Cô rất muốn có một người bảo vệ mình như Lâm An bảo vệ Lâm Tố Mỹ. Khi bố mẹ đánh mắng mình, cho dù người đó chỉ khuyên một câu, kéo một cái cũng được, chứ không phải như hai chị gái chỉ biết cúi đầu sợ bố mẹ kéo hai chị ấy vào mắng cùng của cô. Cô hiểu hai chị mình, biết được sự khó xử của họ, nhưng cô vẫn luôn hy vọng có một người có thể yêu thương, chiều chuộng mình, dẫu chỉ là một ánh mắt quan tâm.

Nhưng những thứ đó, cô chưa bao giờ có được.

Cô nhoài người trên lưng Lâm An. Lẽ nào đây là muốn để cô hưởng thụ cảm giác được anh trai quan tâm, yêu thương trong mơ ư?

Nghĩ không thông.

Tống San của tuổi mười lăm quả thực từng ước ao có được tâm trạng như vậy. Nhưng Tống San của tuổi ba mươi sáu đã sớm hiểu cách sống phải tự yêu lấy mình từ lâu. Cô đã không còn theo đuổi thứ tình cảm ấm áp đó nữa. Hưởng thụ tình thân này trong mơ, đã sớm mất đi cảm giác ấy rồi.

Khi Lâm An cõng Tống San đi được nửa đường thì gặp người trong đội sản xuất. Bấy giờ Lâm An trở nên gấp gáp, cũng không kịp nói gì với họ, chỉ cõng Tống San về nhà. Trần Đông Mai vừa nghe được tin tức, thiếu chút nữa lật đổ hai nong tằm đặt trên chân. Dì buông nong, không nhặt tằm nữa, chạy thẳng về nhà.

Lâm An vừa về đến nhà thì Trần Đông Mai cũng về. Dì xông vào giữa đám đông, đẩy hai con trai rạt ra, ấn vai Tống San. “Tiểu Mỹ, bây giờ con cảm thấy thế nào, có chỗ nào không thoải mái không…”

Trần Đông Mai liến thoắng hỏi một thôi một hồi, lại khiến Tống San choáng váng lần nữa. Một câu “thím ba nhà họ Lâm” sắp buột ra, nhưng lại bị lời Trần Đông Mai nói chặn lại.

Vì sao thím ấy gọi mình là “Tiểu Mỹ”? Vì sao những người này nhìn mình với ánh mắt như thế?

Tống San nói không nên lời, thái độ im như thóc khiến Trần Đông Mai quýnh quáng, sắc mặt lập tức trắng bệch. Dì không khỏi liên tưởng đến đứa trẻ bị ngã thành ngốc ở bên đội sản xuất số Tám. Khi ấy chuyện không liên quan đến mình nên mấy lời bàn tán đều là “Người nhà đó quá xui xẻo, chỉ ngã một cú thôi vậy mà đã biến thành kẻ ngốc rồi”, “Người nhà họ đúng là gánh mối họa từ trên trời rơi xuống”. Bây giờ dáng vẻ không nói không rằng của Tiểu Mỹ, lẽ nào cũng là như thế?

Lòng Trần Đông Mai như lửa đốt. Con gái có tính cách thế nào dì đương nhiên biết, con bé tuyệt đối sẽ không yên lặng như vậy. Dì vừa hoảng hốt thì đã suy nghĩ linh tinh.

Những người hóng chuyện ở bên cạnh cũng đoán ra được mấy phần, đều không hẹn mà cùng nghĩ đến đứa bé ngốc bên đội sản xuất số Tám. Hai đội sản xuất cách nhau không xa, hơn nữa giữa hai thôn có mấy nhà có quan hệ thông gia, nhờ vào mối quan hệ đó, nhà ai xảy ra chuyện gì mọi người đều biết rõ. Lúc này họ cũng không đứng hóng nữa mà gợi ý cho Trần Đông Mai. “Chị Đông Mai, chị vẫn nên đưa Tiểu Mỹ nhà chị đến trạm y tế khám xem, chúng ta ở đây nóng ruột cũng không có ích gì cả.”

“Đến trạm y tế, đến trạm y tế…” Cuối cùng Trần Đông Mai cũng đưa ra quyết định, dặn con trai lập tức cõng con gái đến trạm y tế.

Lâm An nhanh nhẹn cõng Tống San lên lưng, cùng Trần Đông Mai vội đi về phía trạm y tế. Cả đoạn đường Trần Đông Mai và Lâm An đều nói chuyện với Tống San, song cô vẫn yên lặng. Điều đó khiến lòng Trần Đông Mai và Lâm An căng như dây đàn.

Cũng có người đi đến trạm y tế cùng, cũng có người vội đi báo tin cho Lâm Kiến Nghiệp. Kể ra thì cũng không may, phần lớn đàn ông trong thôn đều bị đại đội trưởng Lâm Kiến Quốc gọi đi họp rồi. Trước đây khi đi họp, mọi người còn tích cực đi trước, bây giờ rất nhiều người đều không mấy bận tâm đến chuyện họp hành nữa. Dù sao thì nội dung cũng chẳng có gì thay đổi, đều liên quan đến sửa đường: kết hợp với mấy đội sản xuất gần đó cùng sửa đường, phải đi làm việc cho tốt, muốn sửa đường thì ắt phải kết hợp với mấy đội sản xuất khác, ai bảo đội sản xuất số Chín ở xa nhất chứ, mà chuyện này do đội sản xuất số Chín đề cập, đương nhiên phải đánh đổi nhiều hơn.

Những người không cùng đi đến trạm y tế cũng hướng mắt nhìn về phía đó.

“Vừa rồi tôi thấy Lâm Tố Mỹ cả người ngây như phỗng, ở trước mặt Trần Đông Mai thì không tiện nói, chắc không phải là thật sự ngã thành ngốc rồi chứ?”

“Chị khe khẽ cái mồm thôi, bị người nhà họ Lâm nghe thấy thì phải liều mạng với chị luôn ấy chứ.”

“Được rồi đấy, hồi nãy dáng vẻ đó của Lâm Tố Mỹ vừa nhìn đã thấy không bình thường rồi, còn không cho người ta nói thật nữa hả?”

“Đúng là nhìn có vẻ không ổn lắm, bình thường đôi mắt nó linh động biết mấy!”

“Nếu thật sự có chuyện, Tưởng Xuân Diệp chắc sẽ thật sự bị đánh chết mất, cũng là con bé xui xẻo.”

“Người nhà họ Lâm còn chưa tìm đến cửa, chắc Thục Phương nhỏ đã thật sự đánh chết Xuân Diệp rồi. Chao ôi, sẽ không chết người chứ!”

......

Tin tức bàn tán trong thôn không nhiều, phần lớn mọi người đều thảo luận về chút chuyện của đám thanh niên có học thức như ai qua lại với ai, ai gần gũi với ai, mấy con bé thanh niên mặc váy ngắn như thế trông không giống con gái ngoan chút nào. Bây giờ cuối cùng cũng có một chuyện để họ có thể “tám” với nhau rồi. Vì thế chỉ trong thời gian ngắn, cả đội sản xuất đều biết chuyện con gái bảo bối nhất của nhà họ Lâm bị ngã, rất có thể sẽ ngã thành ngốc.

Trần Tư Tuyết lên huyện đưa thịt thỏ mà chồng săn được cho con gái, vừa về đến thôn đã bị người ta gọi lại. “Nhà họ Tạ ơi, cô nghe tin chưa, con bé nhà họ Lâm ngã từ trên cây dâu xuống, khả năng cao sẽ ngã thành ngốc đấy!”

Trần Tư Tuyết giật nảy mình. “Lời này không nói vớ vẩn được đâu.”

“Có ai không biết chứ, sao có thể nói là tôi nói vớ vẩn được!” Đối phương bĩu môi. “Giả vờ giống thật đấy, lẽ nào cô không vui hả?”

Trần Tư Tuyết nghiêm mặt. “Trang Tiểu Nhã, mọi người đều ở trong cùng một đội sản xuất, bây giờ nhà họ Lâm gặp chuyện, cô không tỏ lòng quan tâm thì thôi, thế mà còn ở đây ném đá xuống giếng, rốt cuộc cô có tâm tư xấu xa gì?”

“Trần Tư Tuyết, cô...” Trang Tiểu Nhã giận sôi người. “Đúng là làm phúc phải tội, hừ.”

“Trang Tiểu Nha, lòng tốt của cô tôi không nhận nổi.”

Chuyện thế này có thể nói đùa được hay sao? Vốn quan hệ giữa Trần Đông Mai và Trần Tư Tuyết không tốt và cũng vi diệu, nếu thật sự truyền ra ngoài chút gì đó, hố ngăn giữa hai nhà sẽ càng lớn. Cho dù Trần Tư Tuyết không kiêng dè Trần Đông Mai nhưng cũng phải kiêng dè đại đội trưởng Lâm Kiến Quốc. Huống hồ bình thường có chút mâu thuẫn vặt thì không sao, nhưng chuyện ngã thành kẻ ngốc này có thể nói bừa được chắc?

Trần Tư Tuyết thường không giẫm vào chiếc chân đau của người ta, lúc này dì gọi thẳng cái tên thật cấm kị nhất của Trang Tiểu Nhã ra, chứng tỏ dì đã thật sự tức giận.

Sau khi chia tay không vui vẻ với Trang Tiểu Nhã, Trần Tư Tuyết vội về nhà.

Vừa về đến nhà dì đã thấy con trai và con gái đang cãi nhau, Trần Tư Tuyết day trán. “Hai đứa bay lại tranh cãi gì đấy?”

Tạ Trường Bình bĩu môi, lạnh lùng nhìn em trai. “Người ta gặp chuyện thì liên quan gì đến nó, nó còn vội xông đến trạm y tế nữa. Tao nói này Tạ Trường Du, mày có cần không biết xấu hổ thế không hả, người ta cùng thanh niên trí thức cọ ra cả lửa, còn cần mày đi đưa hơi ấm à?”

Chút chuyện giữa Lâm Tố Mỹ và anh chàng trí thức La Chí Phàm, trong thôn đã có tin đồn từ lâu. Trần Tư Tuyết nhìn dáng vẻ của con trai, con trai muốn tài có tài, gia cảnh trong đội sản xuất cũng xếp thứ nhất thứ nhì, những cô gái thích nó nhiều không xuể, ấy vậy mà nó lại như chết não, chỉ biết có mỗi Lâm Tố Mỹ, mà Lâm Tố Mỹ thì lại không có tâm tư đó. Trần Tư Tuyết thở dài một hơi, cũng không biết nói gì mới tốt.

Sắc mặt Tạ Trường Du u ám khó dò. “Đây đi tìm Chí Cường không được à?”

Tạ Trường Bình tức đến bật cười. “Được thôi, tao đi cùng mày.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.