Quán teppanyaki Vĩnh Hằng chính thức khai trương.
Bởi vì việc tuyên truyền trước đó làm tốt nên hôm chính thức khai trương, số người đến quán Vĩnh Hằng ăn thật sự không ít. Một là vì thứ này khá mới mẻ, hai là vì ba hôm đầu khai trương đều được giảm giá, ngày đầu tiên giảm 50%, ngày thứ hai giảm 30%, ngày thứ ba giảm 20%, sau đó bán với giá ban đầu.
Không ai biết việc làm ăn sau khi khai trương sẽ thế nào. Tuy hội Trương Thành An không phải làm ăn lần đầu nhưng hiếm khi vẫn cảm thấy thấp thỏm. Cho đến khi bóng bay họ thổi nổ bùm bùm, những người vây xem lũ lượt ùa vào, nhất thời nhao nhao cả lên, cực kì sôi động, và khi hàng bàn ghế được bày ra đều ngồi gần kín người, cả đám họ mới hoàn toàn yên tâm.
Có người đến ăn là được, họ vô cùng tự tin với hương vị món nướng ván sắt mình nghiên cứu ra. Đừng nói là tụi học sinh, đến ngay cả bản thân họ cũng thích, chỉ là món sốt đặc biệt kia rất tốn công làm và tốn tiền nên họ mới không nỡ ăn mà thôi.
Lâm Tố Mỹ vốn chỉ dẫn hội Tô Uyển đến xem tình hình, vừa thấy nhiều người như thế, họ đều ở lại để giúp đỡ.
Sau khi khách mới đến ngồi xuống thì phát bát phát đũa, sau đó bưng nước nóng lên, nhân tiện bảo họ gọi món, ghi chép xong những món bàn đó gọi và những yêu cầu khác thì đi thu thực đơn rồi báo cho nhà bếp.
Những chuyện này không bận bịu, chỉ là khá vụn vặt.
Lâm Tố Mỹ cầm thực đơn đi ra thì vừa khéo nhìn thấy Mạnh Diệu Sinh và Chu Thanh Vũ ngồi xuống. Chu Thanh Vũ thờ ơ nhìn về phía Lâm Tố Mỹ: “Các cậu lại làm bán thời gian ở đây hả?”.
Lâm Tố Mỹ không trả lời, chỉ đưa thực đơn qua: “Có thể gọi món trước”.
Lúc này Mạnh Diệu Sinh lên tiếng, khi anh ta cười, quả thực có chút sức hút, đôi mắt sáng rõ trời sinh đã chiếu ra vẻ thâm tình khiến người được nhìn tưởng rằng mình có một ví trị đặc biệt trong lòng anh ta. “Em có đề xuất gì không?”
Sắc mặt Chu Thanh Vũ không quá dễ coi, có điều cô ta chưa nói gì.
“Tôi cảm thấy chỗ này đều ngon…” Lâm Tố Mỹ chỉ vào mấy món trên thực đơn, đều là món thịt, cũng là mấy món đắt đỏ nhất. “Đúng rồi, trong quán còn cung cấp nước ngọt, hai người có cần không?”
Mạnh Diệu Sinh quả nhiên gọi luôn mấy món Lâm Tố Mỹ đề xuất, còn cần thêm nước ngọt.
Lâm Tố Mỹ ghi chép tuốt tuột lại.
Mạnh Diệu Sinh nhìn Lâm Tố Mỹ một lúc, anh ta đến với Chu Thanh Vũ quá kích động rồi. Nhưng cũng chẳng sao, Chu Thanh Vũ cũng không tệ, mấu chốt nhất là Chu Thanh Vũ hiểu cách bầu bạn với anh ta thế nào.
Mạnh Diệu Sinh vẫn cười, sau đó nhìn sang Chu Thanh Vũ: “Họ đều là bạn cùng phòng em à?”.
Chu Thanh Vũ nhíu mày, bấy giờ mới miễn cưỡng gọi hội Tô Uyển, mời họ cùng ngồi ăn cơm, song bị từ chối. Mạnh Diệu Sinh không tỏ rõ thái độ ra mặt, nhưng Chu Thanh Vũ thì rất hài lòng với phản ứng của họ.
……
Sau khi Chu Thanh Vũ và Mạnh Diệu Sinh ăn xong rồi rời đi, Tô Uyển bèn xị mặt. “Hai người đó có ý gì chứ?”
Lúc Chu Thanh Vũ và Mạnh Diệu Sinh qua thanh toán, uyển chuyển bày tỏ rằng nếu cuộc sống của họ khó khăn thì hai người đó có thể cung cấp một công việc có đãi ngộ không tệ cho họ, ít nhất không cần mệt như thế này, còn nói rằng họ làm việc mà không biết lựa chọn, chuyện mệt nhọc bẩn thỉu cũng đều sẵn lòng làm.
Đừng nói là Tô Uyển, đến Thẩm Thanh và Thư Ngôn cũng thay đổi sắc mặt.
Thư Ngôn vẫn luôn dịu dàng kiệm lời cũng chủ động lên tiếng nói với Chu Thanh Vũ rằng họ làm việc bên lớp gia sư rất vui vẻ, hơn nữa bây giờ không phải là làm bán thời gian, chỉ là qua giúp đỡ bạn bè thôi, cũng không biết tại sao Chu Thanh Vũ lại có thể liên tưởng nhiều như thế.
Lúc rời đi Chu Thanh Vũ ấm a ấm ức, cứ như lòng tốt của cô ta bị người ta hiểu sai vậy. Mạnh Diệu Sinh thì an ủi Chu Thanh Vũ bằng đôi ba câu.
……
Thẩm Thanh vỗ vai Tô Uyển: “Để ý đến con bé đó làm gì?”.
Thẩm Thanh lắc đầu. Bản thân chị đã nhìn nhiều chuyện rồi, đương nhiên biết giữa Chu Thanh Vũ và Mạnh Diệu Sinh là gì, thái độ của Chu Thanh Vũ với Mạnh Diệu Sinh đã định sẵn cô ta sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp.
Chỉ là lúc này, mọi người đều không ngờ rằng kết cục cuối cùng lại thê thảm như thế, thậm chí còn liên lụy người khác. Đương nhiên, đây là chuyện sau này.
……
Khi khách khứa đi bớt gần hết, hội Trương Thành An xào tất cả thức ăn còn lại ngày hôm nay với nhau, đựng vào hai chiếc đĩa sắt, sau đó mọi người ngồi xuống cùng nhau ăn.
Hội Trương Thành An kính rượu mấy người Lâm Tố Mỹ, cảm ơn sự giúp đỡ của họ hôm nay, sau này nếu họ có chuyện gì thì cứ mở lời, hội Trương Thành An chắc chắn sẽ giúp đỡ mà không nói hai lời.
Quách Chí Cường nghe vậy mà không vui nữa. “Sao mày không kính tao và Tạ Trường Du?”
Trương Thành An: “Cứ không thích kính bọn mày đấy, sao, không phục à?”.
“Tao vẫn không phục đấy.” Quách Chí Cường xắn tay áo lên.
“Không phục thì nhịn đi.”
“Thế không được. Tạ Trường Du cũng coi như ông chủ của bọn mày, nó giúp bọn mày là tự giúp bản thân nó, nhưng tao chẳng nhận được gì, thế này không ổn, bắt buộc phải kính tao.”
Dư Đại Khánh không nói hai lời: “Trương Thành An không biết tốt xấu, tao biết tốt xấu, để tao kính mày”.
Sau đó hai người Trương Thành An và Dư Đại Khánh náo loạn.
Tuy nói là náo loạn nhưng vừa liếc đã có thể nhìn ra tình cảm của họ thật sự rất tốt.
Chỉ là ba người Tô Uyển vô cùng tò mò sao Tạ Trường Du lại thành ông chủ của họ. Thẩm Thanh không nhịn được, bất giác hỏi.
Vì thế Dư Đại Khánh bắt đầu giới thiệu Tạ Trường Du một cách khoa trương: “Đằng ấy đừng thấy nó trông đẹp trai thì cảm thấy nó chẳng có bản lĩnh gì…”.
Tạ Trường Du liếc xéo Dư Đại Khánh, nhịn lại kích động muốn trợn mắt.
Dư Đại Khánh cười ha hả, sau đó tiếp tục phổ cập lịch sử trước đây của Tạ Trường Du: bắt đầu từ bắt lươn chạch, sau đó bây giờ trở thành gia đình giàu nhất trong thôn, mở nhà hàng quán lẩu quán trọ ở trên huyện, tưởng thế là hết hả, người ta còn có hai trung tâm thương mại, hai tòa nhà lớn nữa…
Dư Đại Khánh giới thiệu xong, nét mặt ba người Thẩm Thanh nhìn Tạ Trường Du liền thay đổi. Họ chỉ coi anh thành một thanh niên ra ngoài tìm việc giống hội Dư Đại Khánh, chỉ là Tạ Trường Du trông điển trai hơn người khác một chút thôi, không ngờ rằng, vậy mà anh lại là thủ lĩnh của hội bọn họ.
Tạ Trường Du nhíu mày: “Mày đã xong chưa?”.
Dư Đại Khánh hẳn đã hơi say. “Đúng rồi, chưa xong, ha ha, mấy cửa hàng này đều là của nó đấy, mua một lèo luôn, có giỏi không.”
Trương Thành An phối hợp nói: “Đương nhiên là giỏi, tụi này chỉ làm thuê cho nó thôi, ầy, người với người không thể so bì mà. Nếu không phải vì trái tim tụi này khỏe mạnh thì đã tự ti mà chết từ lâu rồi”.
Tạ Trường Du: “Để tụi mày ấm ức rồi ha!”.
“Không ấm ức không ấm ức, có thể kiếm tiền cho mày là vinh hạnh của bọn tao, vinh hạnh vinh hạnh.”
Tạ Trường Du: “…”
Một đám người ăn kết hợp bữa tối và bữa đêm xong thì mới chia tay. Hội Trương Thành An đương nhiên không để mấy người Lâm Tố Mỹ ở lại dọn dẹp mà bảo mấy người bọn cô về kí túc, mấy chuyện linh tinh này họ làm quen rồi, một chốc là có thể làm xong.
Bốn người Tô Uyển đi về kí túc.
Thẩm Thanh đi bên cạnh Lâm Tố Mỹ, quan sát Lâm Tố Mỹ một lúc. “Tạ Trường Du đó vẫn luôn nổi tiếng ở thôn bọn em như thế à?”
“Vâng. Ngày trước thôn bọn em nuôi tằm, đều là do mấy người họ đến tỉnh bên cạnh bán, nhân tiện mang theo chút thịt đi săn được đem bán luôn.”
“Cậu ta còn biết săn bắn nữa à?”
Lâm Tố Mỹ gật đầu.
Thẩm Thanh thở dài một tiếng: “Người như thế, ở thôn bọn em hẳn rất được yêu mến đúng không?”.
Lâm Tố Mỹ lại gật đầu lần nữa.
Thẩm Thanh vỗ vỗ Lâm Tố Mỹ, muốn nói gì đó, song lại im lặng. Vốn Thẩm Thanh muốn nói có thể túm lấy người đàn ông như thế trước, đột nhiên chị lại nghĩ, bản thân Lâm Tố Mỹ cũng chẳng kém, diện mạo thì không nói nữa, lớp gia sư cũng là một tay Lâm Tố Mỹ gây dựng nên, hơn nữa bản thân Lâm Tố Mỹ còn từng ra nước ngoài, lúc này có thể cũng chẳng còn ưng được người đến từ nông thôn nữa rồi.
- -------------------------------
Sau khi hội Lâm Tố Mỹ rời đi, hội Trương Thành An bắt đầu dọn dẹp, lau dọn sạch sẽ, rửa bát rửa đũa, sau đó dùng nước nóng tráng bát đũa…
Lưu Khánh Đống rửa bát, đột nhiên nói: “Bọn mày cảm thấy Thư Ngôn đó thế nào?”.
Trương Thành An bất giác trả lời: “Cũng ổn nhỉ? Tao cảm thấy người ta trông cũng được, tính cách cũng tốt, dịu dàng nhẹ nhàng, hình như cũng chưa nghe nói người ta đã có bạn trai”.
Trương Thành An đá anh chàng một cái. “Đừng nghĩ nữa, người ta là sinh viên đại học, có thể ưng tụi mình à?”
Lưu Khánh Đống ỉu xìu, sau đó lại nói: “Không thử sao biết?”.
Trương Thành An: “Được thôi, thế mày đi thử đi!”.
……
Tạ Trường Du vẫn đứng ở bên cạnh không lên tiếng, nhưng rõ ràng đã nghe thấy màn đối thoại của họ. Anh lấy một điếu thuốc ra, tự châm lửa, giữa đầu mày phiêu đãng vẻ u sầu khó tan, sau đó anh hút từng hơi thuốc một.
Trương Thành An nhìn thấy Tạ Trường Du, chạm mắt với Tạ Trường Du mấy giây, như một sự ăn ý.
Nữ sinh đại học…
Hình như với thân phận này, người ta liền trở nên rất khác, thăng lên mấy cấp một cách tự nhiên, càng đừng nói đến mấy nữ sinh có điều kiện tốt hơn.
“Tạ Trường Du, mày đứng đực đấy làm gì, không biết đường đến giúp à?” Trương Thành An muốn phá vỡ cảm giác hơi kì lạ này.
“Mày từng thấy ông chủ đích thân làm việc chưa?” Tạ Trường Du nói sâu xa.
“Được, mày là ông chủ, mày là lão đại.”
Tạ Trường Du nhếch khóe môi.
- ------------------------
Sau khi Lâm Tố Mỹ bận rộn ở lớp gia sư xong, đúng lúc nhìn thấy Thư Ngôn đi ra, nghĩ đến chuyện Lưu Khánh Đống nhờ mình, cô bước về phía Thư Ngôn.
Thư Ngôn cười với Lâm Tố Mỹ, hai người cùng về trường.
“Tụi mình ở cùng phòng lâu như thế rồi, em chưa từng nghe chị nhắc đến người nhà của chị luôn đấy!” Lâm Tố Mỹ cười như thường. “Thư Ngôn, trong nhà chị có những ai?”
Thư Ngôn nhìn Lâm Tố Mỹ, dường như cảm nhận được điều gì từ trong nụ cười của cô. “Tiểu Mỹ, em có lời gì thì cứ nói thẳng đi!”
“Có người nhờ em hỏi hộ cậu ấy xem chị có suy nghĩ gì với một nửa tương lai.” Lâm Tố Mỹ vẫn cười, sau đó nói vu vơ, “Nhưng em cảm thấy dù người khác có thái độ gì với chị, trước tiên vẫn phải xác định xem chị có độc thân không đã”.
Thư Ngôn hoảng hốt, đón lấy ánh mắt của Lâm Tố Mỹ, đột nhiên hiểu ra điều gì.
Ở trường, Thư Ngôn không có bạn trai, nhưng Lâm Tố Mỹ lại đột ngột nhắc tới vấn đề này, chị tưởng rằng mình đã che giấu đủ sâu, hóa ra mọi người đều không ngốc, đều đã đoán ra điều gì rồi, chỉ là không nói nhiều mà thôi.
Thư Ngôn yên lặng, trong bầu không khí vô cùng quái dị, cùng Lâm Tố Mỹ chậm rãi đi về kí túc.
……
Sau khi Tô Uyển và Thẩm Thanh cũng về phòng, Thư Ngôn chủ động nói muốn mời ba người họ ăn cơm. Tô Uyển bày tỏ mình đã ăn rồi thì bị Thư Ngôn thẳng thừng đáp lại – Ăn rồi thì không thể ăn tiếp lần nữa à?
Thư Ngôn chưa từng hùng hổ bày tỏ điều gì, Tô Uyển ngây ngốc nhìn mọi người, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng bữa cơm này hình như nhất thiết phải ăn.
Lần này họ đến nơi cách trường hơi xa. Bởi vì số lượng người qua lại không nhiều, quán đó cũng chỉ có dăm ba khách ngồi, việc buôn bán không tốt cũng không quá kém, dẫu sao có quán còn chẳng có khách nào ấy chứ.
Bốn người Lâm Tố Mỹ ngồi xuống. Thư Ngôn cũng không hỏi họ mà gọi luôn món trên bảng trong quán, sau đó bảo chủ quán mang rượu lên.
Rượu vừa được mang lên, Thư Ngôn đã muốn uống. Lâm Tố Mỹ ngăn chị lại: “Đừng uống rượu lúc bụng rỗng, trước phải ăn chút gì đã rồi hãy uống”.
Thư Ngôn cứ nhìn Lâm Tố Mỹ như thế, nhìn mãi nhìn mãi, mắt đỏ hoe.
“Tiểu Mỹ, lúc chuyện của Tô Uyển xảy ra, lời em từng nói, chị vẫn luôn nhớ rõ mồn một. Một người cho dù gặp phải chuyện gì thì đều không nên lấy đó làm lý do để giấu giếm và lừa dối người khác. Chị vẫn luôn nhớ, nhớ rất rõ ràng.” Thư Ngôn cố nhịn, sau đó vẫn uống rượu.
Lần này Lâm Tố Mỹ không ngăn cản. Cô có thể cảm nhận được Thư Ngôn lúc này cần thứ rượu này.
Tô Uyển và Thẩm Thanh đều kinh ngạc vì lời Thư Ngôn nói, bèn yên lặng.
Thư Ngôn: “Tiểu Mỹ, em có xem thường chị không?”.
Lâm Tố Mỹ lắc đầu: “Vì sao em phải xem thường chị?”.
“Bởi vì…” Thư Ngôn nốc một ngụm rượu. “Chị là trí thức, chị đã kết hôn từ lâu rồi, thậm chí còn có con, nhưng ở trước mặt bọn em vẫn giả vờ rằng mình độc thân.”
Lượng thông tin này quá lớn, Tô Uyển sốc nặng, vốn còn thấy hơi khó tả vì Thư Ngôn chủ động nhắc đến chuyện của cô, lúc này lại hoàn toàn quên mất điều đó, chỉ bần thần nhìn Thư Ngôn.
Còn Thẩm Thanh dường như đã sớm nhận ra điều gì rồi. Chị chỉ thở dài một hơi, không nói gì cả.
Lâm Tố Mỹ nhìn Thư Ngôn, đầu mày nhíu chặt. “Chị là trí thức, chị đã kết hôn, chị có con, đây đều là chuyện riêng của chị, cũng là một chuyện vô cùng bình thường, vì sao em phải xem thường chị vì chuyện này?”
Thư Ngôn đỏ hoe mắt nhìn Lâm Tố Mỹ. “Rõ ràng em biết… điều chị ám chỉ không phải chuyện này.”
“Những chuyện đó đều là chuyện riêng của chị, chị có quyền giấu giếm, cũng có quyền nói cho người khác biết, người bên cạnh không có tư cách nói gì cả. Huống hồ… chị không hề làm tổn thương người khác.”
“Nhưng mà…”
Lâm Tố Mỹ cười: “Nếu chỉ thoáng suy nghĩ cũng được coi là làm tổn thương và phạm tội thì em nghĩ chúng ta ai ai cũng đều là tội phạm cả”.
Thư Ngôn vẫn luôn giấu chuyện mình đã kết hôn sinh con, nếu bảo rằng không có suy nghĩ khác thì sao có thể. Có điều chị quả thực không vừa giấu giếm vừa yêu đương với người khác. Điều này chứng tỏ chị chỉ đang tranh đấu mà thôi, vừa không nỡ vứt bỏ gia đình ban đầu, nhưng lại lần lữa chưa đi đến bước đó.
Cuối cùng Thư Ngôn kể ra chuyện về mình trong men rượu. Kì thực kể ra cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là khi xảy ra với mình, có vài thứ sẽ trở thành hố sâu cả đời này cũng không bước qua được.
Thư Ngôn và chồng chị không có mâu thuẫn gì, nhưng chị chung đụng với mẹ chồng rất không hòa hợp. Nhất là chuyện mẹ chồng chị không cho chị thi đại học, khiến chị nghẹn một cục tức, nói nếu chị đỗ đại học rồi rời đi, cả đời này sẽ không quay lại nữa, còn lấy chuyện về mấy trí thức đỗ đại học rồi bỏ đi trước đây ra làm ví dụ.
Thư Ngôn có thể tham gia thi đại học là nhờ lần tranh cãi to tiếng duy nhất xảy ra giữa chồng và mẹ chồng chị. Dưới sự ủng hộ của chồng, chị mới tham gia thi đại học.
Lúc đó, người đàn ông chất phác ấy cũng không biết đã tốn bao nhiêu công sức tìm tài liệu ôn tập về cho chị, sau đó hai người bị mẹ chồng chị lôi vào mắng cùng.
Mẹ chồng chị mắng chồng chị ngu xuẩn, muốn đích thân tống vợ mình đi, chưa từng thấy tên đàn ông nào ngu xuẩn đến thế.
Khi đó người đàn ông ấy chỉ nói một câu: “Thư Ngôn sẽ không rời xa con và A Sinh”.
Thư Ngôn đến đại học, sau mỗi lần tham gia những buổi tụ họp, khi đối mặt với sự theo đuổi nhiệt tình từ người khác và muốn giẫm lên “bước” đó, chị luôn nhớ đến câu nói ấy.
Người đàn ông đó từ đầu chí cuối luôn nhận định chị sẽ không rời đi.
Chị gần như có thể mường tượng được nếu mình thật sự rời đi, chồng chị sẽ bị mẹ chồng mắng thành thế nào.
……
Lâm Tố Mỹ nghe về cảnh ngộ của Thư Ngôn, chỉ nói một câu bâng quơ: “Thư Ngôn, đây là cuộc sống và cuộc đời của chị, chị có quyền lựa chọn cuộc sống mà chị muốn. Em chỉ phản đối chuyện lừa dối, phản đối chuyện dùng những gì mình trải qua, lấy danh nghĩa đạo đức bắt người khác thấu hiểu cho một vài chuyện không chính đáng thôi. Nhưng đường đường chính chính ra đi là sự tôn trọng với bản thân, cũng là sự tôn trọng với người khác”.
Thư Ngôn nhắm mắt. “Chị không biết… chị thậm chí không biết rốt cuộc chị có muốn ra đi hay không.”
Tô Uyển nhìn Thư Ngôn, hình như hơi hiểu, mà hình như lại không quá hiểu.
Lâm Tố Mỹ nhìn Thư Ngôn hồi lâu. “Chị có ý kiến với chồng chị không?”
“Anh ấy là một người tốt… Anh ấy không có lỗi gì với chị cả.” Thư Ngôn vội nói.
Lâm Tố Mỹ thử đề nghị: “Nếu có thể để chồng và con chị cùng đến sống gần chị, rời xa môi trường kia, chị có bằng lòng sống cùng họ không?”.
Mắt Thư Ngôn lập tức sáng lên, thậm chí vì khả năng này mà cả người chị run rẩy, đó là chuyện chị từng mong mỏi biết bao nhiêu lần.
Rồi Thư Ngôn lại lắc đầu. “Chuyện như thế… sao có thể được.”
“Muôn sự tại người.” Lâm Tố Mỹ nói. “Em đã sớm nghĩ rồi, bên lớp gia sư thiếu một người trông cửa, vẫn muốn tuyển người mà cứ bận mãi, không lo được đến chuyện này. Nếu chị bằng lòng thì có thể đưa chồng con chị tới, cứ sống ở bên đó, bên đó có nhiều phòng trống có thể vào ở được, huống hồ bây giờ chúng ta đang mở nhà trẻ, con chị cũng có thể vào nhà trẻ học tập…”
Thư Ngôn vô cùng kích động, kéo lấy Lâm Tố Mỹ mà ấp a ấp úng, muốn nói gì đó mà lại chẳng nói được gì, chỉ rơi nước mắt không ngừng.
Thẩm Thanh nhìn thấy dáng vẻ của Thư Ngôn, cũng cảm thấy khó chịu, nhưng chị vẫn gọi một câu: “Thư Ngôn, em…”.
Lâm Tố Mỹ lắc đầu với Thẩm Thanh.
Thẩm Thanh ngẩn ra, rồi cũng không nói nữa.
Điều Thư Ngôn vẫn luôn lưỡng lự chính là chị có tình cảm với chồng với con, nhưng mẹ chồng chị lại nói chị muốn thoát khỏi gia đình đó. Nếu lần này Thư Ngôn về nhà nói rõ sự tình với chồng chị mà chồng chị lại không muốn rời đi, vậy thì Thư Ngôn cũng có thể thực sự hạ quyết tâm.
Điều Thẩm Thanh muốn nhắc nhở chính là: Thư Ngôn, suy nghĩ của đàn ông có lúc không đơn giản như vậy đâu, chuyện vì vợ con mà từ bỏ mẹ mình cũng không phải chuyện người đàn ông nào cũng bằng lòng làm.
Lâm Tố Mỹ ngăn Thẩm Thanh nói những lời đó, bởi vì cô biết Thư Ngôn sẽ tự phán đoán được những thứ đó.
Bữa cơm ăn đến cuối cùng, cảm xúc của mọi người đều bị lây nhiễm. Thư Ngôn nói chị chưa từng vui vẻ như thế, vừa nói hết mọi chuyện ra, cả người đều hoàn toàn nhẹ nhõm.
Ăn cơm xong, Tô Uyển đi bên cạnh Lâm Tố Mỹ. Cả đường đi Tô Uyển đều yên lặng, Thư Ngôn thì hò hét phía sau khiến Thẩm Thanh sợ hết hồn phải vội kéo Thư Ngôn lại.
Tô Uyển: “Tiểu Mỹ, em đột nhiên phát hiện, thì ra mỗi người đều có một vài chuyện mà người khác không biết, so sánh chút chuyện linh tinh của mình với chuyện mà người khác trải qua thật sự chẳng là gì cả”.
“Trải nghiệm của mỗi người khác nhau, hoàn cảnh trưởng thành khác nhau, không cần thiết phải so sánh.” Lâm Tố Mỹ cười kéo tay Tô Uyển. “Tụi mình ấy mà, nên vui vẻ hạnh phúc trải qua mỗi ngày là được.”
“Ừm!”
- ------------------------------
Chuyện giữa Thư Ngôn và Lưu Khánh Đống đương nhiên không có phần sau. Lâm Tố Mỹ không nói nhiều, chỉ bảo rằng Thư Ngôn đã có chồng con rồi.
Nghe thấy lời giải thích này, mọi người có vẻ đều có thể chấp nhận.
Sau ba hôm đầu khai trương, người ăn cơm ở quán teppanyaki Vĩnh Hằng giảm nhiều nhưng ngày nào cũng có một vài khách đến, thật sự tính ra thì đã coi như buôn bán tốt rồi.
Quán teppanyaki Vĩnh Hằng đi vào quỹ đạo, mấy cửa hàng ở bên cạnh đương nhiên do hội Trương Thành An trông coi, cứ cho thuê theo trình độ xung quanh là được.
Lúc này, Quách Chí Cường và Tạ Trường Du nên trở về Định Châu rồi.
Trước hôm Tạ Trường Du rời đi, Lâm Tố Mỹ chủ động mời Tạ Trường Du ăn cơm. Không phải ở quán quá cao sang mà là một quán chuyên bán mỳ. Quán đó được gọi là có món nghề gia truyền, mỳ dai, hương vị lại ngon, bởi thế tuy giá đắt nhưng vẫn có một đám khách quen.
Lâm Tố Mỹ dẫn Tạ Trường Du đến ăn ở quán đó.
Hai người ngồi trong quán, quán ăn nhỏ cũng sáng lạn hơn không ít nhờ họ. Trai đẹp gái xinh, tổ hợp như thế đặt ở đâu cũng có thể thu hút ánh mắt người ta. Đến ngay cả chủ quán cũng không nhịn được mà nhìn họ thêm mấy cái, sau đó thầm nghĩ con do cặp đôi thế này sinh ra không biết sẽ xinh đẹp đến mức nào nữa.
Trên mặt bàn nhỏ hơi nhớp nháp, Lâm Tố Mỹ bất giác lấy khăn lau.
“Quách Chí Cường đi tìm cậu à?”
Lâm Tố Mỹ bị hỏi mà sững ra.
Chỉ thấy Tạ Trường Du nghiêng đầu, nhìn xoáy vào cô. “Tôi nhìn thấy cậu và Quách Chí Cường thì thầm, sau đó cậu mời tôi ăn cơm, nó và cậu đã nói gì?”
Lâm Tố Mỹ trông đầy xấu hổ, nhưng cũng không giấu giếm. “Cậu ấy hơi lo lắng cho cậu, cảm thấy dạo này trạng thái của cậu hơi bất thường, cho nên muốn bảo tôi nói chuyện với cậu.”
Tạ Trường Du nghe cô nói vậy, bảo thẳng: “À? Thế cậu định nói gì với tôi?”.
Lâm Tố Mỹ cũng á khẩu.
Chuyện mời Tạ Trường Du không liên quan quá nhiều đến Quách Chí Cường. Chủ yếu là vì cô nghĩ thực ra kiếp trước cô nên mời anh ăn cơm, khi ấy rất hối hận vì trước khi rời đi không mời anh ăn cơm, chỉ là sau đó trong những năm tháng nỗ lực sống, cô dần quên mất những chuyện đó.
Bây giờ, những chuyện đó lại một lần nữa trở nên rõ nét.
“Cậu ấy cảm thấy trạng thái của cậu bất thường, chắc chắn có nguyên nhân đúng không!” Lâm Tố Mỹ nói. “Dạo này, cậu gặp phải chuyện gì à?”
Tạ Trường Du chỉ nhìn cô với ánh nhìn nhàn nhạt, ánh mắt không sắc bén, cũng không có nhiều thâm ý. Ánh mắt đó rơi trên mặt cô, khiến cô cảm thấy thực ra không phải anh đang nhìn mình, anh chỉ đang thất thần mà thôi.
Chủ quán bưng hai bát mỳ lên, bấy giờ Tạ Trường Du mới thu mắt về, yên lặng ăn mỳ.
Lâm Tố Mỹ nhìn anh một lúc. “Là vì tôi à?”
Lâm Tố Mỹ cũng chẳng quá ngốc, khi trạng thái của Tạ Trường Du không tốt, Quách Chí Cường đến tìm cô, tất nhiên là vì có chút liên quan đến cô.
“Nếu tôi nói phải, vậy cậu định làm gì?” Tạ Trường Du cũng không ngẩng đầu, tiếp tục ăn mỳ.
Lâm Tố Mỹ lại á khẩu lần nữa, dường như bị lời anh nói làm cho nghẹn họng.
Qua một lúc lâu, cô mới nói: “Lúc tôi ra nước ngoài, nhìn thấy thành phố ở những quốc gia khác, phồn hoa như thế, cuộc sống của người dân rực rỡ nhiều màu như thế, rồi nhớ lại diện mạo quê hương, khi ấy tôi cực kì cảm khái. Nhưng mà, từ đầu đến cuối tôi vẫn có một suy nghĩ, quê hương tôi sau này cũng có thể phát triển phồn vinh như thế, chỉ là khởi đầu muộn hơn một chút mà thôi, chẳng có gì ghê gớm cả”.
Lúc này Tạ Trường Du mới nhìn cô.
Cô đang nói, bây giờ anh đến thành phố này, nhìn thấy những thứ tốt hơn, có lẽ sẽ có cảm giác bị thụt lại.
“Đây chính là chuyện cậu định làm à?” Tạ Trường Du nhếch khóe miệng.
Lâm Tố Mỹ cũng bị thái độ này của anh làm cho hoảng hốt. “Cậu muốn tôi làm gì?”
Lúc này, cuối cùng Tạ Trường Du cũng buông mỳ trong tay xuống, nheo mắt nhìn cô. “Cậu đã kiếm được bao nhiêu tiền? Đổi cách hỏi khác, cậu đã tích được bao nhiêu tiền rồi?”
Ban đầu khi thấy thái độ tiêu tiền của cô, Tạ Trường Du đã biết chắc chắn cô kiếm được không ít. Khi đến thành phố rồi nhìn thấy quy mô lớp gia sư, anh liền hiểu có lẽ cô còn kiếm nhiều hơn so với trong tưởng tượng của anh nhiều. Anh vẫn luôn tính con số đó, nhưng lại luôn cảm thấy có lẽ con số mình tính không chuẩn xác.
Lâm Tố Mỹ ngẩn ra, sau đó nghiêm túc tính toán. “Chắc hơn một triệu tệ!”
Trong mắt Tạ Trường Du xuất hiện vẻ sốc không chút che giấu.
Hơn một triệu tệ lúc này… Hiện giờ ăn một bữa cơm rất ngon cũng chỉ mấy tệ, ăn bữa cơm mười mấy tệ đã có thể mắng là quán đó trấn lột tiền rồi.
Nói từ mỳ ở quán này đi, giá hai hào rưỡi, trong mắt mọi người đã là quá đắt, có thể ăn hai bữa mỳ ở chỗ khác rồi.
Hơn một triệu tệ, rốt cuộc là khái niệm gì?
Tạ Trường Du nhìn cô, rất lâu sau cũng không lên tiếng, dường như bị sốc, mà dường như đang đắm chìm trong suy nghĩ khác.
Lâm Tố Mỹ thở dài một hơi. “Thực ra tôi cũng được nhờ từ tỉ giá đối hoái thôi, món tiền lớn nhất kiếm được ở nước ngoài là năm mươi nghìn đô la Mỹ, đổi thành nhân dân tệ thì được rất nhiều… Thực ra kiếm tiền thật sự cũng rất khó khăn, để có thể làm tốt hơn, ngày nào tôi cũng tra tài liệu, ngày nào cũng sửa đổi, nhìn mấy chữ tiếng Anh đó mà cũng muốn nôn luôn, hơn nữa vì áp lực quá lớn mà tóc rụng không ít. Bây giờ mới thoải mái hơn một chút, đi mở lớp gia sư, chủ yếu là vì bản thân tôi muốn lười biếng… Trừ phi tất yếu, tôi không muốn làm công việc tiêu tốn sức lực như thế nữa.”
“Cậu… đang an ủi tôi à?”
Tạ Trường Du anh, từ nhỏ đã được người ta khen, dựa vào việc bán chút lươn chạch, dựa vào việc bán chỗ thịt săn bắn được mà tích lũy được món tiền ban đầu, sau đó buôn các loại phiếu như phiếu vải phiếu dầu phiếu than, giao dịch lớn hơn một chút là phiếu xe đạp và phiếu máy may, dần dần đi đến ngày hôm nay.
Anh được vô số người khen, được vô số người coi thành thần tượng.
Trong mắt người khác, anh thành công như thế. Giây phút này anh có thứ cảm giác mất mát khi bị người ta tiêu diệt trong khoảnh khắc dễ như trở bàn tay.
Nếu thật sự bảo anh miêu tả, thực ra không thể nào miêu tả, bởi vì anh chưa từng đọc tiểu thuyết tu chân.
Anh tựa như một đệ tự ngoại môn của một môn phái trong tiểu thuyết tu chân, không có tài nguyên như đệ tự nội môn, càng không có mối quan hệ, nhưng anh dựa vào bản thân mình cố gắng và tích lũy từng chút một để biến mình thành người cùng cấp độ nội môn, hưởng thụ vinh quang vô hạn và sự ngưỡng một của người khác.
Lâm Tố Mỹ cũng là một đệ tử ngoại môn, tốc độ tu luyện chậm hơn anh rất nhiều, sau đó chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi không gặp mà thôi, khi ở bên ngoài, vậy mà anh phát hiện công lực của cô dường như đã cao hơn anh, không chỉ vậy, trong túi cô còn có vô số linh thạch và thảo dược.
“Cậu cần an ủi sao?” Lâm Tố Mỹ đột nhiên hơi tức giận. Thứ cảm giác này, nói không rõ bày không tỏ.
Nếu chỉ vì cô kiếm tiền nhiều hơn anh mà anh cảm thấy bị đả kích, Tạ Trường Du như thế khiến cô cảm thấy mình không thể chấp nhận.
Trong mắt cô, cho dù bây giờ anh không kiếm được nhiều tiền như thế nhưng cũng sẽ nỗ lực, sau đó kiếm được nhiều tiền hơn, trở thành người tốt hơn.
Tạ Trường Du nhìn cô, ngữ khí hơi khó nhọc. Anh nói: “Cậu từ chối tôi… có phải là vì… vì tôi không học đại học giống cậu không?”.
Lời này vừa thốt ra, đối với anh mà nói, hơi nhẹ nhõm, cũng hơi yên lòng.
Bởi vì anh vẫn luôn nghĩ về vấn đề đó.
Trước đây rốt cuộc anh phải ngu ngốc đến mức nào mới có thể nói rằng tiền anh kiếm còn cao hơn tiền lương của những người công nhân học đại học ra, hà tất phải đi con đường đó chứ?
Bây giờ ngẫm nghĩ, suy nghĩ đó quả thực khiến người ta hổ thẹn.
Vì sao chỉ so sánh với những người bình thường học đại học ra mà không so sánh với những người có tiền đồ hơn? Suy nghĩ nực cười, tầm mắt hạn hẹp. Một bản thân anh như thế, đến cả anh cũng cảm thấy cực kì ngu ngốc.
Cho nên Lâm Tố Mỹ đã sớm nhìn ra anh không có chí hướng lớn gì, sau này cũng không thể có tiền đồ rộng lớn gì, cho nên đã từ chối anh từ lâu.
Là vậy sao?
Lâm Tố Mỹ thở dài. “Không phải. Chỉ là con đường chúng ta muốn đi khác nhau, sau này hoàn cảnh sống cũng khác, bạn bè bên cạnh cũng khác, sau đó suy nghĩ khi nhìn nhận sự vật cũng sẽ khác, chỉ đơn giản vậy thôi.”
Tạ Trường Du lại một lần nữa trầm mặc.
Lâm Tố Mỹ vẫn cảm thấy tức giận. Bản thân cô đã nói rất nhiều lần rồi, có học đại học hay không thực ra không quan trọng đến vậy, con đường mỗi người đi khác nhau, nhưng anh dường như lại luôn cố chấp mắc kẹt ở đó.
Song lúc này, cô đột nhiên hơi buồn.
Anh không nên như vậy. Rõ ràng anh nên hừng hực khí thế, muốn làm gì thì làm, vừa kiếm tiền vừa hưởng thụ cuộc sống, dẫn theo một đám bạn đi con đường làm giàu chứ không nên thế này.
Qua một lúc lâu sau, anh mới nói: “Là vậy à!”.