Lâm Tố Mỹ luống cuống mặc quần áo, khuôn mặt đỏ bừng ra tận gáy, xu hướng lan ra không giảm bớt. Cô mặc áo trước, sau đó mới kéo chiếc váy lá cây xuống, tay quá mạnh, trong lúc kéo để lại rất nhiều dấu vết trên da.
Cô lại chẳng bận tâm, chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi khiến cô chỉ cần ở lại thêm một giây nữa thôi thì sẽ chết này.
Cô cầm nội y trên tay, vội vã bỏ chạy với bộ quần áo ẩm ướt và mái tóc nhỏ nước tí tách. Sự xấu hổ, bực bội, khó chịu hoàn toàn dìm chết cô, khiến cô muốn đào một cái hố chôn mình vào, hoặc là hét to mấy tiếng phát tiết sự bực bội bây giờ, thậm chí cô phải giẫm mạnh mấy cái trên đất thì mới có thể làm dịu lại tâm trạng lúc này.
Bây giờ cô chỉ muốn bỏ chạy, cứ như phía sau có nước lũ có mãnh thú đang đuổi theo cô vậy, khiến cô cắn răng chạy một mạch về nhà. Còn về việc có ai bắt gặp dáng vẻ thảm hại của cô lúc này hoặc nghi ngờ cô gặp phải chuyện gì hay không, cô hoàn toàn không có tâm tư dư thừa để suy nghĩ.
Cả tâm trí chỉ muốn trốn vào trong một cái hố để làm giảm đi sự xấu hổ lúc này.
Cho nên khi cô về đến nhà, việc đầu tiên cô làm là dùng chăn che kín mình lại. Thời tiết tháng Bảy đang là lúc nóng nực nhất, cô che mình trong chăn, như tự lừa mình dối người, hình như như vậy thì có thể che đi được thứ gì đó.
Từ cảm xúc nhẹ nhõm tốt đẹp đến sự thảm hại lúc này chẳng qua chỉ là mấy phút ngắn ngủi, từ đại hỉ đến đại bi, tựa như rơi từ trên cao xuống, khiến cô thương tích đầy mình thì không nói, còn đột nhiên thất thố nữa.
Ở trong chăn cô tức đến run người, không biết có nên tức Tạ Trường Du đã hoàn toàn phá hỏng một ngày có ý nghĩa với cô, khiến cô từ nay trở đi cũng không muốn có ngày sinh nhật vớ vẩn đó nữa hay không. Thậm chí cô mơ hồ hoài nghi chuyện này xảy ra liệu có phải là một sự trừng phạt với cô hay không, đã nói là chỉ coi mình thành Lâm Tố Mỹ, nhưng lại hoài niệm thứ gì đó. Song, cô tức nhất lại là bản thân mình.
Rõ ràng tuổi tâm lý đã mấy mươi rồi, trở về một chuyến, cùng chung sống với mấy cô bé mười mấy tuổi, người ta coi cô là một cô bé để đối đãi, đến ngay cả bản thân cô cũng tự coi mình thành cô bé trẻ trung chưa hiểu chuyện.
Chuyện hôm nay rõ ràng có thể tránh được, nhưng cô lại lựa chọn buông thả bản thân.
Nói đến cùng, xảy ra chuyện thế này vẫn là lỗi của bản thân cô.
Cô không nhịn được mà cho mình một bạt tai, là trừng phạt, cũng là một bài học nhắc nhở mình đừng tiếp tục phạm phải sai lầm tương tự nữa.
Khi lý trí dần quay lại, cô mới kịp suy nghĩ những thứ khác.
Hôm nay người cô gặp phải là Tạ Trường Du, tuy cô ảo não vì kết quả này nhưng nếu là người khác thì kết cục của cô sẽ còn thảm hơn. Sau khi cô quay về đây sống, cô bất giác quên mất quá khứ tàn nhẫn đó, chỉ nghĩ mọi người mọi chuyện theo hướng tốt nhất, lại quên mất con người vốn luôn phức tạp và đa biến.
Những tin đồn thất thiệt còn có thể tạo thành ảnh hưởng lớn như thế với cô, huống hồ là những thứ thực chất.
Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, cô đã thoát ra khỏi cảm xúc hoảng loạn lúng túng nghiêm trọng vì bị người khác nhìn thấy, hơn nữa còn chuyển hướng sang một góc độ khác.
Cô sống quá dễ dàng, tất cả những gì xảy ra hôm nay như giáng cho cô một cú đánh khiến cô hoàn toàn biết chuyện mình làm ngu xuẩn cỡ nào.
Sau đó cô mới cố gắng nhớ lại xem vừa rồi lúc mình về nhà có bắt gặp ai không, trong ấn tượng của cô thì không có, nhưng cô khó bảo đảm mình sẽ không bỏ sót.
Có chút tâm lý sợ hãi, nhưng chuyện xấu nhất cũng đã trải qua rồi, dường như cũng không có thứ gì khiến cô sợ hãi hơn được nữa.
Cô suy nghĩ đủ thứ, sau đó mơ mơ màng màng ngủ mất.
Sau khi nói xong câu đó, Tạ Trường Du biết mình đã nói sai, nhưng lời nào là đúng vào giây phút này, có lẽ đó là chuyện mà cả đời này anh cũng không thể nào biết rõ.
Mặt anh cũng đỏ bừng, cho dù anh đã ảo não xoay người nhưng trong lòng lại có một cảm giác tuyệt diệu khó nói. Sự kết hợp giữa mơ và thực đó như một lời nhắc nhở mơ hồ, khiến cõi lòng vốn khấp khởi của anh đơm thêm phiến lá và đóa hoa, lúc chúng nở rộ còn tỏa ra hương thơm mê người.
Tiếng cười lanh lảnh trong mơ đó rốt cuộc đến từ cảnh tượng mờ ảo trong mơ hay là đến từ tiếng cười của Lâm Tố Mỹ trong hiện thực, anh đã không phân rõ được nữa. Nhưng tiếng cười ấy lại gõ vào linh hồn anh, từng nhịp từng nhịp, khiến cả thể xác và tâm hồn anh đều run rẩy.
Chuyện tình ái, tuy không nói là thu phóng như ý mình, nhưng anh tự nhận nó nằm trong tầm kiểm soát của bản thân. Vậy nhưng cảm xúc huyền diệu đó sau khi xâm nhập vào cơ thể thì không nằm trong tầm kiểm soát của anh nữa, anh có thể khống chế hành vi của mình, nhưng có thể khống chế suy nghĩ của mình ư?
Anh có một trực giác mãnh liệt, hoặc nói là khát vọng rằng cô gái trong nước mà anh muốn khiến cô xoay người đó, cô nhất định có diện mạo giống y như Lâm Tố Mỹ.
Mặt Tạ Trường Du càng đỏ hơn, vành tai cũng đỏ ửng, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, anh đã chuyển qua rất nhiều suy nghĩ kiều mị đầy mùi vị triền miên. Suy nghĩ này khiến anh cảm thấy mình cũng không phải quân tử, anh đang dùng một phương thức khác trêu chọc một cô thiếu nữ.
Cho đến khi âm thanh Lâm Tố Mỹ bỏ chạy truyền tới, anh quay lưng về phía ao nước nhưng vừa khéo lại có thể nhìn thấy dáng vẻ bỏ chạy của cô. Thực ra cũng không nhìn rõ, cỏ cây dày rịt, từ giữa những kẽ hở nhỏ bé anh mới có thể nhìn thấy bóng dáng hoảng loạn bỏ chạy đó.
Sau khi hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng ấy nữa, anh mới từ từ vươn tay lên sờ mặt. Trên mặt không có thứ gì khác, chỉ có nhiệt độ nóng bừng, nhiệt độ này như đang thiêu đốt linh hồn, vì thế khiến linh hồn cũng run rẩy theo.
Bấy giờ anh mới xoay người, nhìn ao nước phía dưới. Bùn đất trong ao lắng lại, nước trong vắt, nó dùng phương thức độc đáo của mình rửa sạch dấu vết thế giới bên ngoài lưu lại, làm nổi bật khả năng của nó và sức hút thuộc về nó, vì thế ngoài vệt nước rõ ràng bên ao nước thì cũng không nhìn ra được dấu vết của một người khác.
Tạ Trường Du cũng không biết mình thất vọng nhiều hơn hay là phiền não nhiều hơn.
Anh nhảy xuống khỏi tảng đá, rơi vào trong nước. Nước bắn tung tóe lên người, anh cũng chẳng bận tâm chút nào. Anh chỉ dùng chân vạch vạch bùn cát trong nước, nước trở nên hơi đục. Sau đó động tác của anh mạnh thêm, tiếp tục ác ý khiến nước hoàn toàn trở nên đục ngầu, cả ao nước vậy mà có cảm giác như phong vân đột biến, tai họa bất ngờ.
Nhưng mà khi anh đi đến chỗ vệt nước bên ao, chẳng hiểu sao anh có một dự cảm không tốt xẹt qua đầu, song nó bị một cảm xúc khác che phủ, khiến anh bất giác muốn bỏ qua.
Vừa nãy cô cười gì vậy?
Anh bị tiếng cười đó đánh thức. Mà trong mơ, anh cũng vì tiếng cười đó mà có thứ cảm xúc lạ lùng kịch liệt bí ẩn khó dò tựa như sắp bước vào một thế giới, âm thanh đó chính là một bước để qua cửa, khiến anh hoàn toàn hiểu được cái gì là vui cái gì là thích.
Thì ra tiền đề để thích một người là bản thân mình vui vẻ, hào hứng, nhiệt huyết sôi trào, tiếp đó mới có thể gọi là thích người ấy.
Khi cảm xúc mãnh liệt này đến, anh đột nhiên thất thố, thấp thỏm không thôi. Sau đó anh lại hiểu rất rõ, anh không hề bài xích thứ mà bản thân mình không thể khống chế ấy, hơn nữa còn mơ hồ chờ mong.
Nhưng mà…
Rốt cuộc cô cười gì vậy?
Tạ Trường Du như bị tẩu hỏa nhập ma, muốn tìm ra nguyên nhân khiến cô cười, đến mức anh lại tiến vào một suy nghĩ ma quái khác, rốt cuộc anh thích điều gì, là bởi duyên phận kì diệu trong sự kết hợp kì lạ giữa cảnh trong mơ và hiện thực, hay là thật sự chỉ vì một mình Lâm Tố Mỹ, hay là anh thích bóng lưng bí ẩn trong giấc mơ hơn…
Không biết nữa, đâu có nhiều nguyên nhân và nguyên do như thế chứ.
Giờ này phút này, khắp tâm trí anh chỉ có một suy nghĩ.
Cô cười gì vậy?
Nụ cười sảng khoái trong lành ấy, rốt cuộc tại sao cô lại cười?
Nếu như không có âm thanh sảng khoái trong lành ấy bên tai, có lẽ anh sẽ không tỉnh lại từ trong mơ, cũng sẽ không gặp phải cảnh tượng xấu hổ ấy.
Tạ Trường Du day trán, lại nhìn xuống ao nước lần nữa, trong tầm mắt có thể thấy làn nước đục đang dần trong lại, thậm chí có thể thấy dấu vết bùn đất đang chuyển động cuộn lật trong nước, dấu vết ấy ngày một nhạt dần, cuối cùng biến mất không thấy nữa, để rồi hiện ra dáng vẻ trong vắt ban đầu của ao nước.
Tựa như cõi lòng anh, sau khi ầm ầm dữ dội thì cũng dần dần bình ổn, cuối cùng phục hồi lại như cũ.
Lúc ra bên ngoài, đã từng gặp rất nhiều người “phấn đấu vươn lên”, hoặc là họ coi anh thành đối thủ cạnh tranh, hoặc là họ đối xử với anh như thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, nhưng bất luận là kiểu người nào thì cũng có những lúc tán gẫu với nhau.
Một người đàn ông đã kết hôn nhiều năm nói với anh, đừng hỏi người khác thích một người là cảm giác gì, bởi vì trái tim cậu sẽ nhắc nhở cậu, cảm xúc mãnh liệt đó sẽ nói cho cậu biết cậu nên làm gì, tuy thời gian cảm giác ấy nán lại vô cùng ngắn ngủi, nhưng nếu đã gặp người có thể khiến cậu có thứ cảm xúc ấy thì nhất định phải nắm chặt lấy.
Nói đến chỗ vui, rồi lại nói đến tình cảm của bản thân.
Người đó nói, một đời người, có lẽ sẽ gặp được không ít người mang đến cảm xúc mãnh liệt đó cho cậu, lúc cậu lựa chọn thì hãy lựa chọn người khiến cậu có cảm nhận mãnh liệt nhất.
Tạ Trường Du nhìn ao nước rồi chầm chậm nở một nụ cười.
Nếu như tất cả những cảm xúc khác lạ của anh đều đến từ cùng một người, liệu có tính là một sự may mắn hay không.
Anh đã quên lần đầu tiên mình có thứ cảm xúc mãnh liệt ấy là lúc nào rồi, nhưng bây giờ nhớ lại, hình như lại rất rõ ràng. Ấy là khi anh nhìn thấy cô cài từng đóa hoa hái được vào hai bím tóc đã tết ở trong núi, khi ấy các cô gái trong thôn cứ như nhập ma vậy, thích kiểu tóc gọi là tết con rết gì đó, ai ai cũng đều giày vò mái tóc mình như thế, Lâm Tố Mỹ cũng không ngoại lệ.
Đóa hoa be bé màu vàng đó không hề thu hút, nhưng khi cô cài lên tóc, cười mỉm đón gió, dường như bản thân cô mới là đóa hoa huyền diệu mà thu hút người ta, từ phía xa đã có thể ngửi thấy mùi hương của nó.
Khi ấy trong đầu anh chỉ xuất hiện một từ, hoa tiên tử.
Trái tim đập thình thịch đó, như đang nhắc nhở anh có thứ gì đó đã khác.
Sau đó cô cùng mấy cô gái nói cười ở đó, người khác khen cô đẹp, thông thường con gái đều sẽ uyển chuyển từ chối cách nói đó hoặc cười ngại ngùng, nhưng cô lại đón nhận cách nói đó một cách đương nhiên. Vẻ kiêu ngạo có cả tự tin đó chẳng hiểu sao khiến anh thầm mỉm cười trong lòng.
Dáng vẻ không chút giả tạo hay thiếu tự nhiên đó, kì lạ là, nó khiến anh cảm thấy tốt đẹp và tự nhiên như hoa cỏ giữa núi rừng.
Sau đó, thiện cảm như ẩn như hiện đó vẫn luôn lấp đầy trong đầu anh.
Chỉ là thiện cảm đó cũng dần bị một vài chuyện phủ lên một lớp sương xám. Cô vẫn là cô gái đặc biệt trong lòng anh, nhưng bởi vì một vài chuyện linh tinh mà khiến anh ít nhiều cảm thấy hơi chán.
Sau đó khi cô chủ động đánh La Chí Phàm, lớp sương xám bao phủ đó lại tan đi lần nữa, anh cũng lại nếm được cảm xúc đặc biệt mà tuyệt diệu đó lần nữa.
Mà cảm xúc lần này còn kịch liệt hơn mỗi một lần trong quá khứ, tuy rằng trong đây có thêm rất nhiều điều ngoài ý muốn và sự trùng hợp - nếu anh không mơ giấc mơ đó thì sao, nếu người anh nhìn thấy khi tỉnh lại không phải cô thì sao, thậm chí nếu cô không cười thành tiếng, anh không tỉnh lại từ trong mơ thì sao? Nhưng sự huyền diệu của duyên phận nằm ở chỗ đó, rõ ràng có thể có vô số khả năng, nhưng người ấy lại chính là em.
Mà anh cũng tỉnh táo hiểu rõ rằng, lần này cảm xúc mãnh liệt đó ập tới có lẽ không phải chỉ vì chuyện ngẫu nhiên này mà là tích lũy dần từ nhiều điều trong quá khứ, từng lớp từng lớp dày lên, vì thế mang đến cảm giác tốt đẹp khiến anh muốn nắm lấy thật chặt này.
Anh ấn nhẹ vào ngực mình, nơi đó đang đập thình thịch, từng nhịp từng nhịp, có vẻ giống như bình thường, lại có vẻ như vô cùng khác biệt.
- ---------------------------
Dự cảm không tốt của Tạ Trường Du đã trở thành sự thực.
Anh và Lâm Tố Mỹ cho dù không có quá nhiều lý do để có thể gặp nhau nhưng cùng ở một thôn thì cũng không thể không có cơ hội gặp nhau, song lần nào cũng vậy, sau khi Lâm Tố Mỹ nhìn thấy anh từ xa thì hoặc là trực tiếp xoay người đi về, hoặc là đi đường vòng, cô cứ không chịu gặp mặt anh.
Điều này khiến Tạ Trường Du cảm thấy đầy thất bại.
Đúng là Lâm Tố Mỹ cố ý trốn tránh Tạ Trường Du. Cô không có cách nào mặt đối mặt với chàng trai ấy được, trái tim xấu hổ khó hiểu đó từ đầu đến cuối luôn nhắc nhở cô về cảnh tượng khiến người ta xấu hổ không thể nói được gì kia. Tựa như cô đã mất mặt trước tất cả quần chúng vậy, cô chỉ hy vọng người ta mau chóng mất kí ức về những chuyện đó, hoặc là từ đó về sau không có cơ hội gặp mặt nhau nữa.
Mà Tạ Trường Du là quần chúng duy nhất. Lâm Tố Mỹ không thể nào khiến anh biến mất, cũng không thể khiến anh mất trí nhớ, việc cô có thể làm chỉ là cố ý trốn tránh anh.
Tạ Trường Du tựa như một chiếc công tắc nào đó vậy, chỉ cần cô nhìn thấy anh thì đều có thể khiến cô nhớ lại cảnh tượng bối rối đó, đồng thời khiến da đầu cô tê liệt, còn muốn chửi thề mấy câu nữa.
Tuy cô biết chuyện này người đáng trách nhất là bản thân mình, nhưng con người ấy à, khó tránh khỏi việc đổ lỗi cho đối phương, vì thế Tạ Trường Du bèn trở thành người có tội, dù sao cô cũng không thể giày vò mình mãi được, chỉ có thể tự kiểm điểm bản thân, sau đó tiếp tục sửa đổi sai lầm.
Mà chuyện khiến Lâm Tố Mỹ cảm thấy được an ủi không phải là không có, hôm đó cô vội vã chạy về nhà thì không bị ai nhìn thấy, trong thôn cũng không truyền ra tin đồn gì, chuyện đó khiến cô thở phào một hơi.
Còn về Tạ Trường Du, rõ ràng cô biết cô nên cảm kích anh vì anh giữ kín chuyện đó như bưng, nhưng rốt cuộc cô vẫn khó mà yên lòng.
Phương thức chung đụng kì lạ giữa Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du không bị ai phát hiện, dẫu sao trong mắt mọi người, hai người vốn tiếp xúc không nhiều, nếu mà cực kì thân thiết thì mới khiến người ta tò mò và chú ý.
Nhưng bởi vì Lâm Tố Mỹ trốn tránh Tạ Trường Du nên cô cũng không thể đi tìm Tạ Trường Bình nữa, thậm chí nhà họ Tạ cũng trở thành cấm địa trong lòng cô.
Lâm Tố Mỹ không đi tìm Tạ Trường Bình, phải mấy ngày sau Tạ Trường Bình mới cảm thấy khác thường, chị bèn chủ động chạy đi tìm Lâm Tố Mỹ.
Ngô Hoa mang thai ở nhà làm những việc trong khả năng, vừa thấy Tạ Trường Bình, chị cười tít mắt, “Trường Bình đến đấy à?”.
Ngô Hoa gọi về phía phòng của Lâm Tố Mỹ: “Tiểu Mỹ, mau ra đây, Trường Bình đến tìm em này”.
Lâm Tố Mỹ nghe thấy tiếng chị dâu thì vội ra khỏi phòng. Thời gian này để không suy nghĩ linh tinh, cô bèn ngồi trong phòng học thuộc từ vựng tiếng Anh, chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà cô đã học thuộc được không ít từ, thu hoạch vô cùng tốt.
“Hai đứa cứ chơi đi.” Ngô Hoa cười rồi vội rời đi.
Lâm Tố Mỹ nhìn thấy Tạ Trường Bình thì tâm trạng cũng hơi phức tạp. Tạ Trường Bình là chị gái Tạ Trường Du, cô không thể nào hoàn toàn phân tách hai chị em họ, cho dù cô nhìn thấy Tạ Trường Bình thì cũng sẽ luôn thấy bóng dáng Tạ Trường Du đang quẩn quanh.
Phía Lâm Tố Mỹ đang không biết nên nói gì mới tốt thì Tạ Trường Bình đã đi qua, “Tiểu Mỹ, thời gian này sao gái không đi tìm chị vậy?”.
“Thời tiết nóng quá, tìm chị cũng không biết đi đâu chơi nữa.”
Tạ Trường Bình cũng không nghĩ nhiều, mau chóng chấp nhận lý do của Lâm Tố Mỹ. “Thôi vậy, gái không đi tìm chị thì chị có thể đi tìm gái mà!”
“Ừm.”
Hai người cùng vào phòng của Lâm Tố Mỹ.
Tạ Trường Bình quả là cao thủ buôn chuyện, mỗi lần gặp Lâm Tố Mỹ chị đều có thể mang đến cho Lâm Tố Mỹ một vài chuyện để tán gẫu, chuyện tán gẫu bây giờ đến từ mấy trí thức trong thôn.
Người đỗ đại học năm nay không ít, mọi người đều lục tục nhận được giấy báo trúng tuyển, những người không nhận được giấy báo ngày ngày thấp thỏm, còn từng bị người ta mỉa mai, kết quả là có người bị người ta cười nhạo thì sang ngày hôm sau nhận được giấy báo, cảnh tượng đó chỉ nghĩ thôi đã khiến người ta cảm thấy quá đẹp rồi.
Trí thức chưa kết hôn thì còn tốt, đỗ đại học có nghĩa là có thể rời khỏi đây; nhưng đối với những trí thức có gia đình mà nói thì kì thi đại học này chưa hẳn là chuyện tốt, có tận mấy gia đình bây giờ đang trong bầu không khí vô cùng vi diệu.
Bầu không khí đó vi diệu thì cũng chẳng là gì, ở mấy đội sản xuất khác đã có không ít trí thức bỏ chạy rồi, người ta chạy thì cũng thôi, còn có người cuỗm hết toàn bộ tiền trong nhà rồi bỏ chạy nữa. Những chuyện đó lần lượt xảy ra khiến mọi người trong đội sản xuất số Chín cũng sợ hãi trong lòng và lại có chút ác cảm với đám người đó lần nữa.
“Tiểu Mỹ, con người bác cả gái thật sự tốt đến không còn gì để nói nữa, lại chạy đi làm công tác tư tưởng rồi, chị cảm thấy trí thức thôn mình không giống như bên ngoài hoàn toàn là nhờ bác cả gái đấy.”
“Bác ấy thật sự là một trưởng bối rất nhân hậu.” Lâm Tố Mỹ cũng không còn gì để nói về Lâm Kiến Quốc, bác ấy thật sự là một người rất tốt.
Kiếp trước cô có thể đi học cũng nhờ có công lao của Lâm Kiến Quốc. Sau khi bác ấy làm rất nhiều công tác tư tưởng cho hai vợ chồng bà Cát Hồng không được thì tỏ thái độ ương ngạnh yêu cầu họ nhất thiết phải cho cô đi học…
Tạ Trường Bình cũng gật đầu đồng tình.
Chẳng mấy chốc Tạ Trường Bình lại chuyển từ nói về các chuyện gây ầm ĩ sang nói về em trai chị: “Chị cứ luôn cảm thấy thời gian này Tạ Trường Du là lạ, chẳng có chút tinh thần nào, không biết đã xảy ra chuyện gì nữa”.
Lâm Tố Mỹ cúi đầu, rốt cuộc thở dài một hơi. Cô biết, chỉ cần mình tiếp tục qua lại với Tạ Trường Bình thì Tạ Trường Du chính là người mà cô không thể nào trốn tránh được.
“Chắc là dạo này chuyện đồng áng quá bận, người mệt thì rõ ràng không có tinh thần mà.”
“Nếu là thế thì chị phải làm thêm chút nước giải nhiệt để tránh bị trúng nắng mới được.”
“Ừm!”
……
Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Bình tiếp tục qua lại như thế, bởi vì cô thật sự không muốn đánh mất người bạn này, chỉ là cô không mấy đón nhận đề tài về Tạ Trường Du.
Hôm nay Lâm Tố Mỹ đang ngồi ở nhà học thêu hoa từ Ngô Hoa thì nghe thấy giọng của mấy đứa trẻ bên ngoài, cô vội chạy ra xem.
Hóa ra là một vài bạn nhỏ đang chọc mạng nhện. Giữa mái hiên nhà cô với bờ tường bên cạnh có một chiếc mạng nhện to, lũ trẻ đều đang bận chọc chiếc mạng nhện đó xuống. Trước tiên là dùng một thanh tre quấn mạng nhện, lấy xuống, rồi tiếp đó giẫm chết nhện.
“Mấy đứa muốn đi bắt chuồn chuồn à?”
“Vâng. Bọn em sắp đi bắt dương ba đinh đây.” (cách gọi chuồn chuồn của người bản địa)
Lâm Tố Mỹ nhìn lũ trẻ nhỏ con, chúng muốn đi bắt chuồn chuồn thì chắc chắn cũng là ở sườn núi, lũ trẻ quá nhỏ, luôn dễ dàng ngã hoặc đụng vào đâu đó, cô thở dài một hơi, “Chị đi cùng mấy đứa, có được không?”.
“Được ạ. Bọn em giỏi lắm đấy, kiếm được tận mấy cái mạng nhện rồi.”
“Giỏi quá.”
Lâm Tố Mỹ giơ ngón tay cái lên với chúng.
Ngô Hoa ở bên trong vừa nghe vậy thì cũng thở phào một hơi. Ở phương diện thêu thùa Lâm Tố Mỹ không có khiếu cho lắm, học thêu hoa còn dễ chọc vào tay khiến chị nhìn mà khiếp hồn, cô đi cùng đám trẻ này cũng tốt.
Lâm Tố Mỹ trở thành vua của lũ trẻ, cùng chúng ra ngoài bắt chuồn chuồn.
Mạng nhện không phải cái nào cũng được, phải có tính dính, vo mạng nhện thành viên, chính là một viên nhỏ màu đen, nhét vào đỉnh thanh tre, thò thanh tre ra, chạm vào cánh chuồn chuồn, một khi dính phải thì chuồn chuồn chạy không thoát được.
Lũ trẻ hiếu động, chỉ một lát đã chạy đi rất xa, Lâm Tố Mỹ thiếu chút nữa thì không theo kịp.
Khi cô nói muốn mọi người đợi, đám quỷ tinh ranh đó vậy mà đều nhìn chân cô, tựa như đang nói – Chân chị dài hơn chân bọn em nhiều như thế, sao đi chậm vậy.
Lâm Tố Mỹ không thể nào trả lời, chỉ có thể thầm bối rối cùng cực trong lòng.
Sườn núi gần đó nhiều, chẳng mấy chốc đã đến một sườn núi. Thanh tre ít, mọi người cầm thanh tre bắt chuồn chuồn ở đó, nếu không có thanh tre thì bắt tay bo, hoặc là đập bướm hoặc là đập chuồn chuồn, nhưng hầu đa là không bắt được gì, ngược lại sẽ ngã nhào xuống đất, khiến đồng bọn cười phá ra.
Cỏ tươi tốt, hoa nở rộ, bướm vờn bay, chuồn chuồn xà thấp, thêm cả tiếng cười vui vẻ của lũ trẻ, Lâm Tố Mỹ bất giác cười theo chúng.
Các bạn nhỏ rất giỏi, chỉ một lát đã bắt được chuồn chuồn màu đen. Song chúng cũng không thỏa mãn, rất mau chóng đã chẳng còn ưng được chuồn chuồn đen có số lượng nhiều nhất nữa, chạy đi tìm chuồn chuồn vàng và chuồn chuồn đỏ.
Lâm Tố Mỹ vội đi đến trước mặt bạn nhỏ đang cầm chuồn chuồn, “Đợi lát nữa chơi đủ rồi thì em thả nó đi nhé, đừng giày vò cánh của nó hoặc là giẫm chết nó, biết chưa?”.
“Dạ?”
Lâm Tố Mỹ xoa đầu đối phương, “Em ngẫm nghĩ xem, nếu tay em mà gãy hoặc em bị người ta giẫm lên, em có đau không? Nó cũng sẽ đau đó”.
“Dạ dạ dạ.”
“Hơn nữa nó cũng có người nhà, nếu nó mà không về nhà thì người nhà của nó cũng sẽ lo lắng đấy.”
Các bạn nhỏ đều ngoan ngoãn nghe lời Lâm Tố Mỹ nói.
Lâm Tố Mỹ cũng không mong chúng hoàn toàn nghe lời, chỉ là lời gì nên nói đều đã nói rồi, bản thân cô cố hết sức là được.
Cô nhìn lũ trẻ, coi chúng thành một phần của phong cảnh núi hoa rực rỡ này, lại không biết, cô cũng trở thành phong cảnh của một người khác.
Tạ Trường Du nhìn họ từ xa, ngẫm nghĩ rồi đi về phía đó.
Khi anh đến gần, Lâm Tố Mỹ mới nhìn thấy anh.
Tạ Trường Du tận mắt nhìn thấy cô khẽ biến sắc vì nhìn thấy mình, tia sáng nhỏ bé trong lòng thoáng chốc bị dập tắt.
Anh cũng không biết mình chạy qua đây làm gì, anh luôn muốn giải thích gì đó với cô, song lại không biết có thể giải thích gì.
“Lâm Tố Mỹ, cậu đừng đi, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Lâm Tố Mỹ đắn đo một lúc, cảm giác khó xử đến mức khiến cô muốn bỏ chạy đó lại theo cô như hình với bóng lần nữa, cô phải đè xuống, không ngừng đè xuống thì mới có thể bình tĩnh nhìn người trước mắt này.
Cô không tiếp tục định rời đi, Tạ Trường Du thở phào một hơi.
Cô không có tinh thần làm đẹp cho mình, tóc buộc tùy ý, hơi tán loạn, giống như mới tỉnh dậy vậy, bím tóc buộc hờ ấy luôn khiến người ta hoài nghi giây tiếp theo nó sẽ xõa ra. Ánh mặt trời rọi một chùm sáng xuống, đậu trên mặt cô, khiến phần lười nhác đó kết hợp cùng với sự tinh xảo, phô ra vẻ đẹp của cô một cách hoàn hảo, phát ra một tia sáng mạnh mẽ, khúc xạ đến đáy lòng người nhìn cô.
Tạ Trường Du khẽ thở dài một hơi, rất nhiều lời dường như đều không cần nói nữa.
Anh nhìn cô một lúc lâu, rồi chầm chậm nở một nụ cười ấm áp.
Ngũ quan tinh xảo mà có phần sắc bén đó của anh hóa dịu dàng trong nụ cười ấy, có chút cảm giác tươi mát rạng rỡ.
“Lâm Tố Mỹ, tôi rất thích cậu, cậu thì sao?”
Lâm Tố Mỹ ngẩn người, thật sự không ngờ rằng anh lại nói lời đó với mình, nhưng cô không cảm thấy kinh ngạc. Cô nhìn thấy ánh sáng lấp lánh trong mắt anh, tựa như chờ mong, tựa như hy vọng.
Chàng trai này, đang nỗ lực dùng phương thức của anh tạo ra dáng vẻ có phần thờ ơ, giống như đó chỉ là một câu nói thuận miệng mà thôi, chứ không phải là một kết quả nào đó mà anh đang thấp thỏm chờ đợi.
Cô đột nhiên lùi hai bước về sau, không dám lên tiếng, sợ một khi mình lên tiếng thì ánh sáng tươi đẹp trong mắt anh sẽ vụt tắt.
Tạ Trường Du nghiêng người, tựa như cho rằng cô không nghe thấy, vì thế lại hỏi một lần nữa: “Tôi rất thích cậu, cậu có suy nghĩ gì về tôi?”.
Lâm Tố Mỹ đột nhiên hiểu ra, hôm nay anh nhất định muốn một kết quả, cho dù kết quả đó là gì.
“Xin lỗi.”
Ngược lại, Tạ Trường Du cười, anh nhếch khóe miệng lên, giống như làm thế thì có thể hoàn toàn che giấu sự mất mát dưới đáy lòng anh. Rõ ràng đã làm rất nhiều công tác tư tưởng và chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng giây phút chuyện xảy ra, vẫn nghiền trái tim anh vỡ vụn.
Khi khắp tâm trí anh đều phủ đầy bóng bay màu hồng, một người khác lại không như thế.
Cảm xúc thích mãnh liệt đó, nên xoa dịu nó thế nào mới tốt đây?
Tạ Trường Du vẫn mỉm cười, “À, không thích tôi à?”.
Lâm Tố Mỹ nhìn thấy biểu hiện nỗ lực của anh, cô rất muốn bảo anh đừng cười nữa, ánh sáng đó, hoàn toàn biến mất vì cô, cô có phần khó chịu, thậm chí hơi muốn khóc.
“Phải, tôi không thích cậu.”
Tạ Trường Du tiếp tục cười, tựa như không bận tâm về câu trả lời của cô một chút nào, tựa hồ câu trả lời ấy chỉ như cơn gió mát lướt qua, hoàn toàn không để lại dấu vết gì. “Đó là do cậu không có mắt nhìn.”
Lâm Tố Mỹ cắn môi, không nói được bất cứ điều gì. Cô biết, cô chỉ tán thưởng anh mà thôi, đó không phải là thích, và thực ra cô cũng biết, anh là một người tốt, cũng là một người rất có năng lực, chính bởi vì anh rất tốt, cho nên cô mới cảm thấy khó chịu.
Tạ Trường Du có vẻ thật sự hoàn toàn không chịu ảnh hưởng từ cô, tiếp tục nói: “Cũng không ai quy định thích một người thì người kia phải thích mình, cho nên cậu cũng không cần cảm thấy lúng túng hay khó xử đâu, chuyện này là vậy, những chuyện khác, cũng là vậy. Sau này nhìn thấy tôi, cũng đừng trốn tránh tôi như thế nữa, nếu không giữa chúng ta vốn không có gì, bị người ta phát giác ra thì sẽ thật sự tưởng là có gì đấy!”.
“Ừ.”
“Ngoài ra, ít tiếp xúc với Dương Xuân Ni thôi, tôi nghe Triệu Hòa Bình nói hình như cậu ta đang tiếp xúc với La Chí Phàm, hơn nữa…” Rốt cuộc Tạ Trường Du vẫn kể ra chuyện hôm đó anh nhìn thấy La Chí Phàm.
Lâm Tố Mỹ đờ ra, suy nghĩ đầu tiên của cô không phải là lần đó Dương Xuân Ni hãm hại cô, mà là cô không nghe nhầm, thật sự có người.
“Sẽ không có ai khác biết đâu.” Tạ Trường Du cười an ủi cô. Anh hái một đóa hoa nhỏ màu vàng từ trên mặt đất, đi đến trước mặt cô, cài vào mái tóc thay cô. Anh không nói với người khác, đây là chuyện anh muốn làm nhất, muốn làm nhất với cô. “Sau này mở to mắt nhìn người, tìm một người mạnh hơn tôi, nếu không tôi bất bình lắm đấy!”
Anh cười nhẹ, vỗ vỗ tay, xoay người sải bước rời đi, tư thái tự tại mà thong dong.
Lâm Tố Mỹ nhìn bóng lưng anh, dường như nhìn thấy được bóng tối lưu lại dưới ánh mặt trời, anh bước đi trong đó, phủ đầy tịch liêu.
...........................
Tác giả có lời muốn nói:
Viết mà tự khóc luôn rồi, hu hu hu, Tạ Trường Du cậu phải khó chịu đến mức nào chứ, vốn còn muốn nói này nói nọ, nhưng chẳng còn tâm trạng nữa