Đại Mỹ Nhân Thập Niên 80

Chương 136: Chương 136: Tội danh




Lâm Tố Mỹ lắng nghe Tạ Trường Bình kể lại quá trình chị phát hiện mình mang thai với khuôn mặt đứng hình. Bản thân Tạ Trường Bình kích động không thôi, bởi vì quá trình đó gập ghềnh lên xuống. Vốn Tạ Trường Bình còn định dọa Lâm Tố Mỹ hết hồn, đâu biết lại bị Lâm Tố Mỹ đoán ra chứ.

Lâm Tố Mỹ vội bày ra tư thế muốn đánh nhau với Tạ Trường Bình.

“Lời em vừa nói, chị có chăm chú nghe không đấy?”

Tạ Trường Bình đỡ trán. “Gái vừa nói gì?”

Trông Lâm Tố Mỹ như sắp ngất, khiến Tạ Trường Bình cười nắc nẻ.

Tạ Trường Bình kéo tay Lâm Tố Mỹ. “Nào nào nào, nói lại xem vừa nãy gái đã nói gì nào. Sự quan tâm của gái vừa rồi xuất phát từ tình bạn giữa chúng ta. Bây giờ gái quan tâm lại một lần nữa, lần này quan tâm chị với thân phận em dâu.”

Logic cực mạnh này đã hoàn toàn đánh bại Lâm Tố Mỹ.

Vì thế, Lâm Tố Mỹ nghiêm túc nói lại một lần, còn lấy ví dụ để chứng minh.

Sau khi nghe xong, Tạ Trường Bình nghiêm túc ngẫm nghĩ. “Được thôi, sau này chị sẽ chú ý hơn.”

……

Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Bình nói chuyện một lúc thì Tưởng Xuân Diệp tới. Tưởng Xuân Diệp ăn cơm chậm hơn rất nhiều, bởi vì cô phải bón cơm cho con. Đó là một công việc vất vả. Lúc cùng ăn cơm với nhau, cô phải suy nghĩ đến con cái, đợi khó khăn lắm con ăn no xong thì cơm nước đã gần nguội rồi, hơn nữa cũng chẳng còn lại là bao, cô chỉ ăn mấy miếng cho no cái bụng mà chẳng có mùi vị gì.

Bây giờ Tưởng Xuân Diệp đến một mình, hẳn là đã giao con cho chồng hoặc mẹ chồng cô ấy rồi.

Tạ Trường Bình vội chào hỏi Tưởng Xuân Diệp, bảo Tưởng Xuân Diệp đoán xem bây giờ chị vui như vậy là vì sao, nếu đoán đúng sẽ có thưởng.

Sau khi đoán một lượt, Tưởng Xuân Diệp chợt lóe lên một ý. “Chẳng lẽ chị mang thai rồi à?”

“Chính xác.” Tạ Trường Bình cười toe toét.

Vì thế người sắp làm mẹ là Tạ Trường Bình và người đã làm mẹ là Tưởng Xuân Diệp bắt đầu một đoạn hội thoại về trẻ con. Còn Lâm Tố Mỹ ở bên cạnh lắng nghe.

Lâm Tố Mỹ mang nước và chút bánh ngọt đến cho họ, để họ vừa trò chuyện vừa nhâm nhi.

Tưởng Xuân Diệp nói cả đống chuyện các bà mẹ cần chú ý, khiến Tạ Trường Bình nghe mà muốn mau chóng ghi chép lại. Nếu có Tả Minh Sinh ở đây, có lẽ chị thật sự sẽ bảo anh ghi lại, làm bố trẻ con thì cũng phải đánh đổi mới đúng.

Đợi khi đã tán gẫu tạm đủ với Tạ Trường Bình, Tưởng Xuân Diệp mới nói chuyện ngập ngừng với Lâm Tố Mỹ. Tạ Trường Bình lập tức hiểu Tưởng Xuân Diệp có lời muốn nói với Lâm Tố Mỹ, mượn cớ có việc tìm Tả Minh Sinh, đứng dậy rời đi. Dáng vẻ hùng hổ đó khiến Tưởng Xuân Diệp và Lâm Tố Mỹ nhìn mà hơi run sợ.

Đợi sau khi Tạ Trường Bình rời đi, Tưởng Xuân Diệp mới nói với Lâm Tố Mỹ: “Lại có người tới chỗ tôi, nói muốn đến nhà máy của bà làm việc, bây giờ các bà còn tuyển người nữa không?”

“Qua khoảng thời gian này hẳn là sẽ tuyển. Bà bảo họ chú ý đến thông tin tuyển dụng là được, không cần đến chỗ bà làm phiền bà đâu.”

Cũng không phải là nhét người vào, dẫu sao chỉ cần đến đăng ký khi bắt đầu tuyển dụng là được. Yêu cầu cũng không cao, chỉ cần không phải người quá biết gây sự thì đều sẽ được tiếp nhận sau khi đào tạo. Đương nhiên, phải nửa năm sau mới có thể trở thành nhân viên chính thức. Trong khoảng thời gian này, nếu biểu hiện không tốt thì cũng có thể bị sa thải.

Sắc mặt Tưởng Xuân Diệp lúng túng, cô cắn môi. “Sau này có thể tiếp tục truyền đạt tin tức với họ qua tôi được không?”

Lâm Tố Mỹ hơi khó hiểu ý của Tưởng Xuân Diệp, nhìn Tưởng Xuân Diệp với vẻ kinh ngạc.

Tưởng Xuân Diệp càng ngượng nghịu. “Tôi… Tiểu Mỹ, tôi… Tôi vô dụng lắm đúng không? Bây giờ bà và Trường Bình đều là bà chủ rồi, nhất là bà còn mở nhà máy mở công ty, có thể quen biết rất nhiều người có lai lịch. Nếu không nhờ có vợ chồng bà, có lẽ cả đời này tôi cũng không thể ăn cơm chung với mấy người tìm đến năm nay. Vì tôi có quan hệ tốt với bà nên mấy người đó tới tìm tôi, muốn nhờ cậy quan hệ này để đến nhà máy của bà làm… Lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự bợ đỡ của người khác với tôi, rồi còn cả người nhà tôi cũng xem trọng tôi hơn vì chuyện này nữa… Tôi… Tôi…”

Tưởng Xuân Diệp không biết nói ra sao. Cô thầm hiểu rõ là suy nghĩ này rất đáng hổ thẹn, nhưng cô lại hơi hưởng thụ sự nịnh bợ mà cô nhận được trong quãng thời gian ngắn ngủi đó.

Bây giờ Tiểu Mỹ lại nói không cần thông qua cô, bởi vì lúc tuyển dụng, những người đó có thể vào thẳng nhà máy.

Lúc này, Lâm Tố Mỹ đã nghe hiểu. Cô khẽ thở dài. “Xuân Diệp, nếu họ đều đã biết không cần thông qua bà, chỉ cần đăng ký là có thể vào nhà máy, đến lúc đó họ sẽ nghĩ sau lưng về bà thế nào?”

“Tôi…”

Lâm Tố Mỹ yên lặng một lúc lâu. “Xuân Diệp, ngày trước bà học may, kĩ thuật may quần áo của bà cũng tốt như thế, tại sao bà lại từ bỏ?”

“Sau khi tôi sinh con, có người nhận vị trí của tôi ở bên đó rồi, mà tôi lại phải trông con, căn bản không có thời gian đi làm…”

Tưởng Xuân Diệp ở nhà thì cũng mơ hồ cảm thấy bất ổn. Cô không chỉ trông con mà còn phải làm việc nhà, tất cả đều bị coi như lẽ đương nhiên. Hơn nữa lúc tiêu tiền, cô nhất thiết phải tìm chồng hay mẹ chồng để xin. Tuy họ sẽ cho, nhưng lần nào cũng phải xin, cô thật sự cảm thấy tổn thương lòng tự trọng.

Cho nên khi người khác đến nhà, đối diện với cô bằng vẻ lấy lòng, cô không muốn để những lợi ích tàng hình ấy biến mất.

“Đến váy cưới tôi cũng giao cho bà may, điều đó chứng tỏ tay nghề của bà thật sự rất tốt. Với lại Trường Bình cũng thích nhờ bà may quần áo cho, có đúng không?”

Tưởng Xuân Diệp gật đầu.

“Tại sao lại lãng phí tay nghề tốt như thế?” Lâm Tố Mỹ nhìn vào mắt Tưởng Xuân Diệp. “Nếu bà đã hâm mộ tôi có thể làm bà chủ, hâm mộ Trường Bình có thể làm bà chủ, vậy tại sao bà không thể tự làm bà chủ?”

“Tôi… Tôi có thể làm gì?”

“May quần áo đó. Không phải kiểu sửa hay vá, mà là đặt may, đặt may theo số đo ấy. Chính là kiểu bà và Trường Bình làm ngày trước, khách có thể đặt may bộ trang phục họ thích dựa theo ý thích của họ, sau đó bà phụ trách may là được… Vậy thì lúc bà thu tiền, giá có thể cao hơn một chút.”

Tay Tưởng Xuân Diệp không biết đặt ở đâu. Nghe lời Lâm Tố Mỹ nói, cô vừa kích động lại vừa thấp thỏm. “Tôi… Sao tôi làm được…”

“Tôi nói bà làm được là làm được. Quần áo bà may ra thật sự đẹp lắm ấy, bà lại khéo tay, quần áo may ra tinh xảo và cao cấp, nếu bà mở tiệm thì nhất định sẽ có rất nhiều người xếp hàng đặt bà may quần áo.”

Tưởng Xuân Diệp cắn môi, lúc này không biết nên trả lời thế nào. Cô láng máng cảm thấy đây hình như sẽ là bước chuyển ngoặt trong cuộc đời cô, là quyết định quan trọng có thể khiến cô trở thành người mà mình hâm mộ.

Lâm Tố Mỹ thảo luận với Tưởng Xuân Diệp về tính khả thi của chuyện này bằng sự trấn an và khuyến khích. Đến cuối cùng, cô vỗ vai Tưởng Xuân Diệp. “Bà cứ nghĩ cho kĩ đi, nghĩ kĩ rồi thì có thể tới tìm tôi. Nếu thiếu tiền, tôi có thể cho bà vay trước.”

Tưởng Xuân Diệp gật đầu. Rất rõ ràng, cô đã để tâm đến lời Lâm Tố Mỹ nói.

Sự tôn trọng và nịnh bợ nhận được phải nhờ vào người khác, chung quy tựa như bong bóng. Nhưng sự tự tin có được dựa vào chính bản thân mình lại hoàn toàn khác.

……

Bữa cơm mà Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du mời này không chỉ ăn ở nhà hàng vào buổi trưa mà còn cả buổi tối. Chỉ là rất nhiều người đều bận bịu hoặc có chuyện khác phải làm, sau khi ăn bữa chính là bữa trưa xong, phân nửa đều cáo từ. Vì thế đến bữa tối, phần lớn số người còn lại đều là họ hàng của hai vợ chồng.

Sau khi ăn trưa xong, những người còn lại đến phòng bài chơi bài. Đó được coi là cách giết thời gian tốt nhất.

Buổi trưa, Tạ Trường Du ăn cùng đám bạn ngày trước của anh nên đã uống không ít rượu, tuy không say nhưng từ sắc mặt, rõ ràng có thể nhìn ra anh đã uống nhiều.

Anh nằm trong một căn phòng ở nhà nghỉ, dáng vẻ lười biếng mà nhàn nhã, mắt nhìn vào chiếc vô tuyến đen trắng, dường như đang xem vô tuyến, mà dường như lại không phải.

Lâm Tố Mỹ dựa vào trước ngực anh, nhắc đến chuyện của Tưởng Xuân Diệp với anh. Dù chẳng tốn bao nhiêu tiền và tự cô hoàn toàn có thể giải quyết được, nhưng cô vẫn phải bàn bạc với anh một chút.

Lúc này, Tạ Trường Du vươn một tay ra, xoa đầu Lâm Tố Mỹ. “Hồi đó ở trong thôn, thực ra anh chỉ có tình cảm tương đối tốt với Quách Chí Cường. Còn hội Trương Thành An… thực ra cũng không khác mấy với hội kia.”

Bấy giờ Lâm Tố Mỹ mới ngước mắt nhìn anh.

Tạ Trường Du nói tiếp: “Sau đó bọn anh cùng vào núi săn bắt, cùng lén lút lên huyện bán thịt. Có lẽ em không biết, khi ấy giao dịch ngầm bị kiểm tra rất nghiêm ngặt, nếu bị bắt thì không chỉ phải ngồi tù mà còn bị tịch thu tất cả mọi thứ, cho nên người ta rất tích cực bắt người. Khi ấy, đám bọn anh làm những chuyện đó mà cứ nơm nớp lo sợ. Có thể nói là tình cảm từ đó mà ra, cùng nhau lén la lét lút, cùng nhau bỏ chạy…”

“Sau đó có mấy người kết hôn, không làm những chuyện đó nữa, tình cảm dần phai nhạt, gặp nhau thì chào hỏi một tiếng rồi thôi. Sau đó nữa, lại cùng nhau làm việc khác, có người cảm thấy quá nguy hiểm, không muốn làm cùng, sau đó lại mất đi một đám người. Sau đó nữa…”

Lúc này, Tạ Trường Du nhìn Lâm Tố Mỹ. “Chỉ còn lại mấy người như em thấy thôi.”

Vì hoàn cảnh và trải nghiệm, phần lớn những người bạn ban đầu hoàn toàn bị loại ra, cuối cùng còn lại chẳng được mấy người.

Tạ Trường Du kéo cô, sau đó gác cằm lên đầu cô. “Tưởng Xuân Diệp không phải là trách nhiệm của em, em không có nghĩa vụ phải kéo cô ấy tiến lên. Vì thế, dù cô ấy không đưa ra lựa chọn như em mong chờ thì em cũng đừng buồn lòng vì điều đó.”

“Vâng, em hiểu mà… Nhưng em cảm thấy cô ấy sẽ làm vậy.” Cô cười nhẹ trong lòng anh. “Anh nhiều bạn, có thể vứt bỏ được, em ít bạn, cho nên em hy vọng bất cứ ai cũng đừng bị vứt bỏ.”

Mấy năm nay, vì cô và Tạ Trường Bình làm cuộc sống càng ngày càng tốt lên, quả thực đã ít qua lại với Tưởng Xuân Diệp hơn rất nhiều. Có vẻ Tưởng Xuân Diệp cũng hiểu về khoảng cách đó, không muốn ở chung với hai người họ cho lắm. Quan niệm tiêu dùng và thời gian hoàn toàn khác biệt, nếu thật sự ở chung thì có đôi khi cũng rất khó khăn.

Tạ Trường Du nhéo mặt cô. “Cái gì gọi là anh vứt bỏ được? Nói năng kiểu gì đấy?”

“Hội Trương Thành An theo anh làm ăn vô điều kiện, cửa hàng bên ngoài trường mình nói đóng là đóng, những người vẫn còn ở lại chính là những người tốt nhất…” Lâm Tố Mỹ rúc vào trong lòng anh.

Tạ Trường Du lắc đầu. “Mỗi người một chí riêng.”

“Em không trách những người không phấn đấu cùng anh, em chỉ cảm thấy với những người theo anh vô điều kiện kia, chúng ta phải đối xử với họ tốt hơn…”

“Tết đến thưởng nhiều như thế, vẫn còn không đủ tốt à?”

“Em muốn để họ biết em là một bà chủ hào phóng.”

Hai người không nhắc đến Triệu Hòa Bình. Vừa tốt nghiệp xong, Triệu Hòa Bình đã đến đơn vị được nhà trường phân cho. Có lẽ bản thân anh ta cũng cảm thấy khó xử nên căn bản không liên lạc với mọi người. Bây giờ họ cũng chẳng biết anh ta có ổn hay không.

Nếu Triệu Hòa Bình vẫn còn liên lạc với Tạ Trường Du, cho dù anh ta không lựa chọn quay về thì thực ra cũng chẳng có gì to tát. Nhưng vì nguyên nhân nào đó mà ngược lại, bây giờ đã biến thành không thể liên lạc nữa.

“Em xin lỗi.” Cô lại khẽ nói. “Em không nên nói anh như thế… Không thể vì anh có nhiều bạn mà em liền đố kị rồi nói là anh có thể vứt bỏ được.”

“Được, anh tha thứ cho em rồi.”

Hai người ôm nhau, cùng xem vô tuyến. Thực ra cũng không nói được là vô tuyến có hay hay không. Chỉ là vào lúc này, hai người rời xa mọi người, lặng lẽ mở một phòng, dựa vào nhau xem vô tuyến, có cảm giác tựa như đã trộm được khoảng thời gian tuyệt vời vậy.

Vì là thời gian trộm được, thế nên hai người càng trân quý.

Nhà nghỉ không cách âm mấy, họ có thể nghe thấy ở bên ngoài có người đang hét lên hỏi có thấy Tạ Trường Du hoặc Lâm Tố Mỹ hay không. Hai người nghe thấy lời đó thì nhìn nhau, tiếp tục lén lút xem vô tuyến, quyết định ăn trộm thời gian này đến cùng.

……

Bữa cơm tối ăn khá sớm. Tạ Trường Du đã sắp xếp tận mấy chiếc xe đưa mọi người về. Xe này là xe chuyên được thuê dùng ở bãi xe. Tối nay người ở lại đây ăn không ít, để có thể ngồi chiếc xe ấy mà có người còn ở lại ăn bữa cơm này.

Nhưng dù là đưa đón thì cũng chỉ qua con đường Mỹ Du, rất nhiều người đều xuống xe giữa đường, sau đó men theo một vài con đường nhỏ về nhà họ. Dù vậy, cả đám người vẫn hưng phấn không thôi.

Nhất là lũ trẻ, đứa nào đứa nấy đều hí hửng khua tay múa chân trên xe, hận không thể mau chóng về nhà để khoe khoang với đồng bọn là năm nay chúng đã ngồi xe hơi rồi, xe to oành, bên trong còn có rất nhiều ghế, ngồi thoải mái vô cùng.

- --------------------------

Bữa cơm hôm đó, ăn đến cuối cùng thì cũng chỉ còn lại lác đác mấy người.

Về cơ bản, những người ở lại đều là người nhà Lâm Kiến Quốc và Lâm Kiến Đảng. Bởi vì hai nhà này đều có nhà trên huyện, nhà Lâm Kiến Đảng không quay về thôn Cửu Sơn nữa, còn nhà Lâm Kiến Quốc muốn ở lại trên huyện một ngày.

Sau khi Lâm Kiến Đảng nói rõ ràng là ông có chuyện muốn nói, phận làm cháu như Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du đương nhiên không thể lặng lẽ rời đi.

Lâm Tố Mỹ và Lâm Chính nhìn nhau.

Lâm Chính đã tìm gặp riêng Lâm Tố Mỹ từ trước đó, nói ra suy nghĩ của Lâm Kiến Đảng. Sau khi quan sát tập đoàn Du Mỹ của Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du, bây giờ có vẻ Lâm Kiến Đảng đã ước tính, cảm thấy đôi vợ chồng trẻ này về sau có tiền đồ sáng lạn, phải nhân bây giờ giúp đỡ họ, sau này mới có lối ra lớn hơn.

Cho nên Lâm Kiến Đảng hy vọng Lâm Chính có thể từ chức để đến tập đoàn Du Mỹ làm việc giúp Lâm Tố Mỹ, cứ yên ổn làm một thầy giáo thì làm cả đời đều là một thầy giáo, không xông pha thì có tiền đồ lớn gì cho được?

Lâm Tố Mỹ gật đầu, cười với Lâm Chính, nói với đối phương tự mình đã có tính toán.

Lâm Kiến Đảng bảo Tạ Trường Du tiếp tận mấy chén rượu, rồi mới cười nói: “Trường Du Tiểu Mỹ, bác nghe nói bây giờ hai đứa vẫn cần gấp người giúp hai đứa, hai đứa thấy Lâm Chính thế nào?”

Tạ Trường Du như bị dọa cho hãi hùng vậy. “Bác hai, bác nói gì vậy ạ, anh chín làm giáo viên ở Nhất Trung đang tốt lắm mà…”

Lâm Kiến Đảng lắc đầu. “Làm giáo viên quan trọng hơn giúp người nhà mình chắc? Bây giờ hai đứa đang thiếu người, nó nên tới giúp hai đứa, nhất là khi nó còn là anh của hai đứa, không cần lo nó làm ra chuyện có hại cho công ty. Bây giờ, không phải hai đứa thiếu nhân tài, mà là thiếu nhân tài đáng để tin tưởng.”

Lâm Kiến Đảng hít sâu một hơi, động tác rất hăng hái. “Lâm Chính thế nào, bác cũng không nói nhiều nữa, hai đứa đều biết mà. Năm ấy khôi phục thi đại học, người đầu tiên đỗ đại học ở thôn mình chính là nó. Đừng thấy nó không nói năng gì mà lầm, thực ra nó là người có lý tưởng lắm. Bác không nói là nó thông minh đến mức nào, nhưng đảm bảo là nó không ngốc, nếu vào tập đoàn Du Mỹ thì chắc chắn có thể giúp hai đứa không ít việc…”

Lâm Kiến Đảng: “Tiểu Mỹ, cháu tự nghĩ xem, hai đứa dùng người khác không phải cũng thế sao? Nếu dùng Lâm Chính thì còn đáng để hai đứa tin tưởng hơn, có đúng là đạo lý này không?”

……

Lâm Tố Mỹ nhíu mày, như đang nghiêm túc cân nhắc đến vấn đề này vậy.

Lúc này, Lâm Kiến Quốc gõ bàn. “Lâm lão nhị, chú nói linh tinh gì đấy?”

“Bác cả, sao em lại nói linh tinh chứ?”

“Nhân viên bình thường trong công ty Tiểu Mỹ đều trải qua đào tạo, sau đó đến làm việc ở các vị trí thích hợp. Đột nhiên chú nhét một người vào như thế là bảo Lâm Chính đi làm nhân viên bình thường hả? Thế chắc chắn không được, nó đã bỏ công việc làm giáo viên rồi, chú bảo Tiểu Mỹ sắp xếp công việc bình thường thế nào? Đó không phải là đắc tội cả nhà chú hay sao? Thậm chí chú còn phải nói con bé không biết tốt xấu ấy chứ. Nhưng trong công ty của chúng nó có bao nhiêu người, ban đầu người ta đã từ bỏ công việc tốt, cùng phấn đấu với chúng nó, bây giờ từ bỏ địa vị và mức lương cao như thế, Tiểu Mỹ cứ nhét một người họ hàng vào như vậy thì đúng là địa vị và quyền lực bình đẳng với những người đó rồi, chú nói xem những người đó sẽ nhìn nhận Tiểu Mỹ ra sao? Chú bảo người khác còn có thể tín phục Tiểu Mỹ thế nào?”

Lâm Kiến Quốc cáu kỉnh nói tiếp: “Với lại, Lâm Chính đỗ đại học, thành tích cũng rất tốt nên làm giáo viên luôn. Nhưng thành tích của nó tốt có nghĩa là nó có thể làm tốt công việc trong công ty Tiểu Mỹ à? Mỗi người đều có sở trường và sở đoản, chú nói bản thân chú xem, thợ đá như chú có thể làm dụng cụ gia đình như lão tam được không? Không phải cùng một thứ, dựa vào đâu mà chú cảm thấy Lâm Chính vào công ty của Tiểu Mỹ thì nhất định có thể làm tốt?”

“Không biết thì học, Lâm Chính có phải đứa đầu đất đâu, học mà không biết được chắc?”

Lâm Kiến Quốc vỗ bàn. “Nếu học mà không biết thì sao, chú định thế nào? Đã từ chức bên trường học rồi, chú bảo Tiểu Mỹ sắp xếp ra sao? Chú đúng là ông bác hai tốt đấy nhỉ, chỉ biết làm khó con cháu. Nếu thật sự làm vậy, công ty của Tiểu Mỹ rối loạn trật tự thì sao? Ầy, chúng ta đã ngần này tuổi rồi, đừng xen vào chuyện của tụi trẻ nữa. Chú ngày ngày buôn bán không phải đã tốt rồi sao, còn có thời gian giày vò những thứ này nữa…”

Cũng chỉ có Lâm Kiến Quốc mới dám đập bàn trợn mắt với Lâm Kiến Đảng, người khác đâu có dám.

Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du nhìn nhau một cái. Bởi vì đều là họ hàng nhà họ Lâm nên lúc này Tạ Trường Du đương nhiên không tiện nói gì. Lâm Tố Mỹ khẽ ho một tiếng. “Cháu cảm thấy, có phải chúng ta nên hỏi ý kiến của anh chín trước không ạ?”

Lâm Chính nghe lời Lâm Tố Mỹ nói thì cười phì. “Cuối cùng cũng có người không coi con như trong suốt nữa rồi.”

Lâm Kiến Đảng vội trừng mắt nhìn con trai.

Lâm Chính lắc đầu. “Con làm giáo viên rất tốt, tự bản thân con làm việc vui vẻ, kì nghỉ cũng nhiều, còn có thể trông coi cửa hàng của mình. Còn công ty của Tiểu Mỹ, con cũng không biết phải làm những gì, con mù tịt… Bản thân con không có hứng thú, càng sợ làm không tốt sẽ khiến Tiểu Mỹ khó xử. Bố, bố để con an phận đi dạy không tốt sao?”

Rõ ràng Lâm Chính đã thể hiện ra rằng anh không thích, cũng vô cùng phản cảm với sự sắp xếp của Lâm Kiến Đảng.

Nếu thật sự có khí phách thì lúc Tiểu Mỹ xây nhà máy đã đi giúp đỡ rồi, bây giờ thấy người ta phát triển tốt thì lại muốn thò một chân vào. Hơn nữa, Lâm Chính vốn có công ăn việc làm, còn là người tốt nghiệp đại học ra, đây không phải đang bức Lâm Tố Mỹ sắp xếp cho anh một vị trí cao hay sao?

Lúc này, Lâm Mưu lại cười. Anh uống một ngụm rượu, đặt chén xuống rồi mới nói: “Hôm nay bố cháu uống nhiều nên nói năng lung tung, mọi người đừng để bụng. Lâm Chính làm giáo viên rất tốt, bố cháu chỉ nói chơi vậy thôi, rượu vào lời ra ấy mà…”

Lâm Kiến Đảng thấy Tiểu Mỹ và Tạ Trường Du đều yên lặng, hơn nữa Lâm Kiến Quốc đã dạy dỗ một trận nên ông cũng cảm thấy không còn mặt mũi nói gì nữa.

Quan trọng nhất là con trai không thích, mà dường như Tiểu Mỹ cũng không bằng lòng, chỉ một mình ông hát độc thoại, ngần này tuổi rồi cũng cảm thấy xấu hổ vô cùng.

……

Bữa cơm khó khăn lắm mới kết thúc.

Lâm Tố Mỹ vội đi tìm Lâm Kiến Quốc. “Bác cả, hôm nay cháu cảm ơn bác nhiều lắm.”

“Con bé này càng ngày càng lanh lợi rồi.” Lâm Kiến Quốc cảm thấy buồn cười. “Chuyện hôm nay là bác hai cháu làm không đúng, cháu yên tâm, bác vẫn phải nói chú ấy một trận nữa, đâu ra cái thói cậy là bề trên mà làm khó con cháu thế chứ.”

Lâm Tố Mỹ gật đầu.

Ngược lại, Lâm Kiến Quốc tò mò. “Sao cháu nhìn ra được dự định của bác hai cháu? Còn tìm riêng bác để đánh tiếng trước nữa?”

Nếu không phải vì Lâm Tố Mỹ đã nói nhiều thứ với Lâm Kiến Quốc như thế, ông căn bản không biết trong công ty lại loằng ngoằng đến vậy.

“Thời gian bác hai trở về thôn nhiều hơn rồi mà bác, với lại còn một mực hỏi thăm đãi ngộ của người khác… Cháu chỉ đoán vậy thôi, không ngờ lại là thật.”

Lâm Kiến Quốc gật đầu. “Về sau gặp phải chuyện thế này, cứ từ chối thẳng cũng chẳng sao, ai nói họ hàng thì không thể từ chối chứ? Cháu đừng sợ, dù sao cháu cũng không làm sai cơ mà.”

“Có câu này của bác cả là cháu yên tâm rồi.”

“Cứ làm ăn cho tốt, làm nở mày nở mặt người nhà họ Lâm ta.”

“Tuân mệnh.”

……

Nhưng Lâm Tố Mỹ lại không ngờ khi quay về tìm Tạ Trường Du, cô trông thấy Tạ Trường Du bị Lâm Mưu chặn lại.

“Bố anh già cả hồ đồ rồi nên mới gây lộn xộn, hai đứa đừng để bụng.”

Lâm Tố Mỹ hiểu, chỉ là tại sao Lâm Mưu còn phải chạy riêng ra tìm họ?

Hơn nữa, trông thì có vẻ Lâm Mưu và Tạ Trường Du đã trò chuyện một lúc lâu rồi.

Lâm Mưu cười nhìn Lâm Tố Mỹ. “Thằng em anh không muốn vào công ty hai đứa làm việc, hai đứa thấy anh có được không?”

Lâm Tố Mỹ đứng hình, lại chơi trò gì đây?

Lâm Mưu tiếp tục cười nói: “Anh và chị dâu em chấp nhận đào tạo, nếu không phù hợp thì hai đứa cứ sa thải thẳng bọn anh là được, dù gì bọn anh vẫn còn cửa hàng, lùi một bước cũng có đường lui. Nếu cảm thấy bọn anh phù hợp thì lại sắp xếp công việc cho bọn anh, không cần đối xử khác biệt với bọn anh…”

Lâm Tố Mỹ hít sâu một hơi, khóe miệng giật giật. Cho nên đây mới là màn kịch chính ngày hôm nay ư?

Lâm Tố Mỹ luôn cảm thấy mình đã bị ông anh tư này bày mưu tính kế. Không đúng, cả nhà đã bị anh ấy bày mưu tính kế rồi. Trước tiên là màn kia, giờ Lâm Mưu nhắc đến chuyện này, dường như đã dễ hiểu.

Chỉ là không biết bác hai có biết chuyện hay không…

“Bọn em về suy nghĩ đã nhé.” Lâm Tố Mỹ chỉ có thể nói vậy với Lâm Mưu. Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười kia của Lâm Mưu, dường như họ không tài nào từ chối cho được.

Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du về thẳng nhà nghỉ để ở lại, hai người cũng mệt bở hơi tai.

Tạ Trường Du bình luận: “Anh tư em là một nhân tài!”

“Hử?” Lâm Tố Mỹ nghe ra giọng điệu của Tạ Trường Du. “Anh đồng ý cho anh ấy vào công ty à?”

“Không phải anh ấy nói không cần đối xử khác biệt với anh ấy đấy sao? Nếu đã vậy thì mình cũng chẳng có tổn thất gì.”

“Nhưng mà nếu vậy… có phải không hay lắm không?”

Tạ Trường Du ngồi xuống, ôm Lâm Tố Mỹ vào lòng. “Biết lúc em chưa tới, anh tư em đã nói gì với anh không?”

Chẳng lẽ còn có ẩn tình?

Chuyện này phải kể từ lúc rõ ràng hồi đó Lâm Mưu đã có một công việc tốt, cuối cùng lại bị sa thải vì đánh nhau. Nói thực lòng, chỉ đánh có một lần thì sao có thể bị sa thải. Đó là bởi vì người mà Lâm Mưu đánh có thân phận không đơn giản.

Vậy Lâm Mưu là một kẻ ngốc ư?

Lúc còn đi học, Lâm Mưu là người có thành tích xếp thứ nhất thứ hai. Cho nên vừa tốt nghiệp cấp ba, anh đã được phân cho một công việc không tệ. Lâm Mưu không chỉ có thành tích tốt mà có tình cảm thân thiết với nhiều người, đám người đó đều có thể coi như là nhân vật có tiếng.

Hơn nữa những người mà Lâm Mưu lăn lộn cùng có bối cảnh gia đình đều không đơn giản.

Từ đó có thể thấy, năng lực của Lâm Mưu chẳng có gì phải nghi ngờ, mấu chốt nhất là anh còn vô cùng mẫn cảm.

Vì đánh nhau mà Lâm Mưu bị sa thải, có lẽ vì cảm thấy có khoảng cách quá xa với bạn bè thuở trước, người ta có máu có mặt, còn anh chỉ là một người ở nông thôn, nên họ không qua lại gì nữa.

Nhìn bề ngoài thì Lâm Mưu đã tự hủy hoại tiền đồ của mình. Song trên thực tế, về cơ bản, đám người mà Lâm Mưu chơi thân lúc đầu đã xảy ra chuyện, động phải thứ không nên động, tưởng rằng mình thật sự cao quý và quyền uy nhất, bị bắt cả đám, nhưng Lâm Mưu đã trốn được.

Lâm Mưu đã trốn ngần ấy năm, bây giờ cũng muốn thể hiện bản lĩnh rồi.

Lâm Tố Mỹ nghe mà kinh ngạc. Cô không hề biết trong đó còn có ẩn tình như vậy. Mà Lâm Mưu kể những chuyện đó cho Tạ Trường Du biết, cũng là để Tạ Trường Du hiểu rằng anh tuyệt đối không phải đồ bỏ đi, hơn nữa anh có khứu giác nhạy bén, am hiểu nắm bắt cơ hội và phát hiện ra nguy hiểm.

“Vậy có thể thử xem sao?” Lâm Tố Mỹ nhíu mày.

“Chỉ có điều, phải để em gánh tội danh thiên vị người thân rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.