Đại Mỹ Nhân Thập Niên 80

Chương 105: Chương 105: Vu hãm




Lâm Tố Mỹ cực kì xấu hổ và bối rối, đột nhiên sinh ra cảm giác áy náy với anh chàng thanh niên xa lạ kia. Nếu sau này anh ta ám ảnh tâm lý vì chuyện này, thật sự bàng quan với chuyện như thế này, không còn “dũng cảm làm việc nghĩa nữa”, vậy thì Tạ Trường Du chính là kẻ đầu sỏ, còn cô có thể coi như đồng lõa.

Cho nên cô hung hãn trừng mắt nhìn Tạ Trường Du.

Tạ Trường Du khó hiểu sờ mũi, nhìn cô một lúc rồi mới nói: “Cậu thế này không phải ánh mắt nên có khi nhìn trai đẹp đâu”.

“Ừ, đây là đang nhìn kẻ đầu sỏ phạm tội.”

Tạ Trường Du: …

Anh im lặng một lúc, nghiêng người, sau đó quay đầu nhìn anh chàng thanh niên kia, dường như đã hiểu thái độ kì lạ của Lâm Tố Mỹ đến từ đâu. Anh nhướng mày, khóe miệng thấp thoáng ý cười. “Sau này anh ta đi đâu để gặp được cô gái xinh đẹp như cậu nữa?”

Lâm Tố Mỹ: …

Thấy cô yên lặng, anh mới tiếp tục: “Anh ta không có cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân đâu”.

Được rồi, tên này còn châm chọc người ta, cảm thấy sở dĩ anh chàng thanh niên kia đứng ra hoàn toàn là vì khuôn mặt của cô, sau này không gặp được cô gái nào xinh đẹp như cô thì căn bản sẽ không có hành vi đứng ra nói lý gì, huống hồ là những thứ khác.

“Cậu biết được à, cậu có thể dự đoán tương lai chắc?”

“Được chứ!” Tạ Trường Du nói khoác không biết ngượng mồm, “Ngồi trên chiếc xe đường dài thế này, cậu chắc chắn sẽ khó chịu, nhất là sau khi vào thành phố”.

Lâm Tố Mỹ hơi trợn mắt.

Xe bây giờ không nhiều, nhưng không phải là không có. Sau khi vào thành phố, xe tự nhiên sẽ nhiều lên, lúc đường chật gần như chen chúc nhau, thi thoảng sẽ xảy ra chuyện vì tranh giành đường đi. Cho nên sau khi vào thành phố, rõ ràng đường đẹp hơn nhưng chiếc xe to đùng này thật sự đi đi dừng dừng, khiến rất nhiều người mắc chứng say xe trên đoạn đường này.

Chẳng lâu sau, người trong xe đầy kín, xe bắt đầu xuất phát về phía thành phố Vân.

Trong xe ầm ĩ, có người muốn mở cửa sổ ra, nếu không bầu không khí trong xe ngột ngạt khó chịu, nhưng bố mẹ mang theo con nhỏ kiên quyết không cho mở cửa, tiếng tranh cãi khuyên ngăn trộn vào nhau, tựa như nước sôi không ngừng sủi bọt bốc hơi vậy.

Có lẽ vì từng xảy ra chuyện khiến phụ xe và tài xế đều cực kì buồn nôn, vì thế phụ xe sẽ đi trong khoang xe với túi nhựa màu đen, hy vọng khi mọi người xuất hiện tình trạng say xe thì có thể nôn vào túi, nếu trẻ con muốn đi vệ sinh thì cũng hãy nói trước, tài xế sẽ dừng xe để mọi người giải quyết.

Lâm Tố Mỹ hé cửa xe, trong quá trình chiếc xe di chuyển sẽ có chút gió lùa vào, trong không gian gần như kín mít này liền như đồng ruộng khô cằn gặp được suối mát chảy ra, thoáng chốc khiến người ta cảm thấy thỏa mãn.

Cô nhìn ra ngoài cửa xe, cũng không có gì hay để nhìn, đều là cây cối ruộng đồng và từng thôn làng. Cô nhìn mãi, nhìn mãi rồi thiếp đi.

Tạ Trường Du không nhúc nhích, khi cô dựa qua, anh còn nghiêng người như đón lấy cô.

Cô khẽ tựa vào vai anh, anh ngồi im, giữ nguyên tư thế này, sau đó cúi đầu nhìn cô. Cô nhắm mắt, lông mi khẽ bao phủ đôi mắt đang nhắm nghiền, dường như dùng dáng vẻ này hoàn toàn vạch rõ giới hạn với mọi thứ của trần thế để tiến vào một trạng thái huyền diệu.

Ánh dương lúc này đang dịu dàng đẹp đẽ nhất, thi thoảng bắt gặp những tán cây, vẩy vào theo sự di chuyển của xe, lúc đều là nắng, lúc thì từng đốm từng chấm, tôn lên khuôn mặt cô càng thêm dịu dàng tinh khiết.

Tay anh khẽ cử động, nhưng lại không dám chạm vào cô, e sợ chỉ một động tĩnh tùy tiện của mình sẽ làm phiền cô. Anh chỉ đành cầm một sợi tóc của cô khẽ xoa xoa, bằng phương thức ấy, dường như anh cũng chạm vào trạng thái huyền diệu của cô chứ không phải người ở ngoài giới hạn mà cô vạch ra.

Lúc đi được nửa đường, xe sẽ dừng lại để người trên xe nghỉ ngơi một chút, đi vệ sinh hoặc mua chút đồ gì đó tại nơi xe tạm dừng.

Tạ Trường Du không động đậy, thậm chí rất muốn nhắc nhở mọi người trong xe khẽ khàng hơn một chút, cho đến khi thấy cô không tỉnh lại, anh mới thở phào.

Anh chàng thanh niên kia cũng xuống xe, vốn xuống ở lối giữa xe nhưng lúc này lại lên xe từ lối phía trước. Lúc đi qua họ, bước chân anh ta dừng lại.

Tạ Trường Du nhìn đối phương, nhướng mày.

“Anh… bạn gái anh à?” Anh chàng đó giơ tay chỉ vào Lâm Tố Mỹ.

Thực ra dù anh ta không chỉ thì họ cũng biết người anh ta nói là ai.

“Ừm.” Tạ Trường Du trả lời chẳng chút do dự.

Anh chàng thanh niên chán nản thở dài rồi về chỗ ngồi của mình.

Khóe miệng Tạ Trường Du mỉm cười. Anh nhìn khuôn mặt Lâm Tố Mỹ, bây giờ không phải nhưng sau này cũng sẽ phải thôi.

……

Sau khi đi được quá nửa đường, xe đã vào địa phận quản lý của một quận trong thành phố. Lúc này Lâm Tố Mỹ mới mơ màng tỉnh lại, ánh mắt mang theo vẻ mê man, cô vươn tay dụi dụi mắt rồi mới ngồi thẳng dậy, sau đó xoa cổ và cánh tay.

Lúc cô quay mặt qua nhìn anh, anh vươn tay ra để trước mặt cô, trong tay đặt một túi dương mai khô.

Lâm Tố Mỹ kinh ngạc nhướng mày, cầm một quả, hương vị chua chua ngọt ngọt ấy lấp đầy khoang miệng khiến cả người cô tỉnh táo hơn không ít.

“Cậu biết hưởng thụ thật đấy.” Tạ Trường Du liếc cô.

“Hử?”

“Không có gì.”

Để anh cầm còn cô thì ăn chứ không có ý tự cầm, không hưởng thụ thì là gì?

Xe đi một mạch vào thành phố, rất hiếm hoi, lần đầu tiên Lâm Tố Mỹ không có cảm giác khó chịu kia. Sau đó lúc xuống xe, cô lập tức cảm thấy mình đã được giải phóng, chẳng hiểu sao lòng chợt vui vẻ, tựa như trải qua một kiếp nạn, mình vẫn thành công sống sót ngon lành vậy.

- ------------------------------

Đến đại học Vân, Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du tự về phòng mình thu dọn giường chiếu chăn màn.

Lâm Tố Mỹ vừa về kí túc đã thấy trong phòng chỉ có một mình Chu Thanh Vũ. Cô nhíu mày, không chào hỏi, trước tiên dọn bàn ghế của mình để ít nhất cũng có chỗ ngồi được.

“Lúc cậu về trường, có ai hỏi thăm cậu về tôi không?” Chu Thanh Vũ nhìn về phía Lâm Tố Mỹ, đôi mắt dường như muốn khoét Lâm Tố Mỹ ra một cái hố.

Chỉ với thái độ này đã khiến Lâm Tố Mỹ khó chịu trong lòng, nhưng cô không muốn tranh cãi với Chu Thanh Vũ vì chuyện này. “Không.”

Sắc mặt Chu Thanh Vũ không dễ coi lắm, nếu quan sát tỉ mỉ sẽ phát hiện trong mắt cô ta toát ra mấy phần sợ hãi. Sau đó có vẻ cô ta lại tự trấn an mình và trấn an thành công, rồi cô ta ra khỏi phòng.

Lâm Tố Mỹ lấy làm lạ nhìn cửa phòng bị Chu Thanh Vũ đóng lại, cảm thấy Chu Thanh Vũ rất bất thường, nhưng quan hệ giữa họ thực sự không đến lượt cô quan tâm, vì thế cô cũng gạt chuyện này ra khỏi đầu.

Sau khi dọn dẹp xong, cô tự trèo lên giường ngủ một giấc, khi cô tỉnh lại đã hơn bốn giờ chiều rồi.

Lúc này hội Tô Uyển cũng trở về.

Lâm Tố Mỹ bò dậy khỏi giường khiến Tô Uyển giật nảy mình.

Bấy giờ Tô Uyển mới ngạc nhiên và mừng rỡ nhìn cô. “Chị quay lại rồi à, em chẳng biết luôn.”

Lâm Tố Mỹ đau đầu bò dậy. “Vào học rồi mà, sao chị không thể quay lại chứ.”

“Cũng phải…” Tô Uyển ảo não day đầu. “Nếu biết chị đã quay lại thì em sẽ không xem trò ở dưới mà đi lên tìm chị luôn rồi.”

Thư Ngôn đau đầu lắc đầu.

Thẩm Thanh nói thẳng: “Cũng không biết là ai, bọn chị kéo người ta mà cũng chẳng kéo đi được, người ta cứ đòi xem trò cơ”.

“Xem trò gì?” Lâm Tố Mỹ bất giác hỏi.

Sắc mặt Thẩm Thanh và Thư Ngôn đều rất kì lạ, như thể không nói ra được vì một nguyên nhân nào đó.

Tô Uyển lại chẳng cố kị gì. “Chu Thanh Vũ ấy… Chị ta và Mạnh Diệu Sinh đó đi cùng nhau, kết quả có một tên đàn ông xông ra mắng chị ta dễ dàng thay lòng đổi dạ, nói hai người đó là gian phu dâm phụ… Sắc mặt Mạnh Diệu Sinh đó khó coi gần chết luôn.”

Lâm Tố Mỹ sững người, đây rốt cuộc là chuyện gì?

Hóa ra Chu Thanh Vũ vốn không phải cô gái sinh ra trong gia đình bình thường như cô ta nói mà cũng là một trí thức. Lúc xuống quê, nơi cô ta đến không tốt, người ở đó chỉ biết bắt nạt những người đi làm trí thức như họ. Có lẽ cảm thấy người nông thôn cũng có thể ức hiếp người thành phố, trong lòng có được khoái cảm, thỉnh thoảng họ bày ra một vài kiểu giày vò hoàn toàn khiến người ta không thể chịu đựng nổi, còn có người không chịu được mà tự sát.

Mà vì có diện mạo xinh đẹp nên Chu Thanh Vũ bị giày vò đủ kiểu. Cũng không biết được coi là may mắn hay xui xẻo, cô ta bị con trai trưởng thôn nơi đó nhìn trúng nên ép cưới về, ban đầu còn bị nhốt trong nhà như nhốt một phạm nhân.

Sau đó khôi phục thi đại học, người nhà đó đương nhiên không cho Chu Thanh Vũ đi thi, cho nên hai năm trước cô ta không có cơ hội.

Chu Thanh Vũ giả vờ ngoan ngoãn giấu cả nhà trưởng thôn, cũng không biết dùng biện pháp gì cậy nhờ người trên huyện nên được tham gia thi đại học.

Bây giờ nhà trưởng thôn kia làm ăn phát đạt, vì thế con trai trưởng thôn là Trương Cường ráo riết tìm Chu Thanh Vũ khắp nơi. Lí do chưa hẳn vì hắn ta có quá nhiều tình cảm với Chu Thanh Vũ, mà là người phụ nữ này dám chạy, vậy hắn ta phải tìm được cô ta rồi hủy hoại cô ta.

……

Hội Tô Uyển cũng không biết tình hình cụ thể, dẫu sao đó đều là những gì họ nghe được từ phía Trương Cường.

Nhưng Chu Thanh Vũ có thể trốn ra được trong hoàn cảnh đó, mọi người có thể tưởng tượng được những thứ mà cô ta đánh đổi, dẫu sao cô ta là một cô gái xinh đẹp thì có thể đánh đổi gì? Nhưng cũng không ai chỉ trích cô ta về chuyện này, có những nỗi khổ đau chỉ có người trong cuộc mới biết mùi vị đó thế nào.

Thẩm Thanh và Thư Ngôn đều hiểu, cho nên họ đều muốn lên trước giúp Chu Thanh Vũ, nhưng lại bị Chu Thanh Vũ dữ dằn trừng mắt, nói họ lên xem trò cười của cô ta khiến Thẩm Thanh và Thư Ngôn cũng bực mình. Song dù vậy, họ cũng sẽ không nói xấu Chu Thanh Vũ, bởi vì Chu Thanh Vũ có thể chạy trốn, còn có thể đỗ đại học Vân đã là rất giỏi rồi.

Biết bao nhiêu người bị hoàn cảnh ấy bức điên hay bức chết.

Lâm Tố Mỹ nghe vậy thì cũng không vui vẻ gì. Trí thức trong đội sản xuất số Chín của cô sống đều ổn, không có nghĩa là trí thức ở nơi khác cũng thế. Cô nhớ lại người chị họ mà Chu Thanh Vũ nhắc đến hồi đầu, bây giờ mới hiểu tại sao khi ấy Chu Thanh Vũ lại kích động đến vậy, bởi vì Chu Thanh Vũ nhớ đến bản thân cô ta.

“Bây giờ tình hình thế nào? Bọn mình vẫn nên xuống xem cậu ta đi!” Lâm Tố Mỹ thở dài.

Tô Uyển nhìn Lâm Tố Mỹ vẻ bất ngờ. “Chị không cảm thấy chị ta… chị ta rất ấy ấy hả? Trí thức thì trí thức, cũng không có ai cảm thấy chị ta làm sao, nhưng mà chị ta lại không chịu thừa nhận, còn bày ra vẻ cao xa vời vợi…”

“Có lẽ vì đã chịu quá nhiều khổ cực nên không có lòng tin với người khác, bèn dùng phương thức ngụy trang để bảo vệ bản thân.”

Tô Uyển cũng không nói nữa.

Thư Ngôn thở dài. “Hẳn là không sao đâu, rất nhiều người đều giúp con bé đó, muốn đuổi Trương Cường ra khỏi trường, còn đi tìm bảo vệ nữa.”

Lâm Tố Mỹ gật đầu, không nhắc đến chuyện của Chu Thanh Vũ nữa. Dẫu sao với quan hệ giữa họ, Chu Thanh Vũ gặp phải chuyện thế này, có lẽ sẽ còn cảm thấy cô đến xem trò cười của cô ta cũng nên.

Nhất thời mọi người đều thoáng yên lặng.

Vẫn là Tô Uyển phá vỡ sự yên lặng này. “Bọn mình đi ăn cơm nhé? Quách Chí Cường nói hôm nay hội anh ấy mời bọn mình ăn cá nướng.”

Lâm Tố Mỹ nhìn Tô Uyển một lúc. “Em đã ăn cá nướng bao nhiêu lần rồi?”

Tô Uyển nhìn trời, nét mặt suy sụp. “Nhiều lần đến độ nhìn thấy cá nướng đã muốn nôn rồi.”

Xem ra hội Quách Chí Cường vẫn tiếp tục duy trì truyền thống tốt đẹp để người ta nếm thử kiệt tác của họ, cô bạn gái như Tô Uyển đây đương nhiên đi đầu làm gương.

Bốn người mau chóng ra ngoài cửa nam.

Quách Chí Cường và Trương Thành An đích thân nướng cá, trông dáng vẻ thành thạo thì hẳn đã luyện ra được. Sau khi nướng chín, cá được mang vào nhà trộn với món ăn kèm đã nướng xong từ trước rồi được bưng lên bàn, trên mặt cá đặt rau thơm và hành, có thể thấy ít nhất trông cá khá ngon mắt, cộng thêm hương thơm nức mũi khiến người ta vô cùng chờ mong hương vị của món ăn.

“Mọi người mau thử đi.” Quách Chí Cường bất giác đứng sau lưng Tô Uyển.

Lâm Tố Mỹ nếm một miếng, bề mặt cá được nướng giòn, dường như đến xương cá cũng có thể cùng nhai nuốt, mà bên trong lại vô cùng mềm, ăn cùng với gia vị, hương vị đương nhiên khỏi cần nói.

Tô Uyển ăn cá đến mức ngấy nên chỉ ăn rau.

Quách Chí Cường cười nhìn Tô Uyển. “Anh dặn riêng Dư Đại Khánh cho thêm nhiều rau hơn đấy.”

Tạ Trường Du nói sâu xa: “Người ta làm bạn gái mày vẫn có phúc lợi đấy nhỉ”.

Câu nói ấy khiến mặt Tô Uyển đỏ bừng.

Vốn bầu không khí rất tốt, nhưng bàn bên cạnh ăn lẩu khô bắt đầu tranh cãi, giọng nói oang oang khiến người ta vừa nghe đã biết họ đang nói gì.

……

“Không mê nổi con bé đó từ lâu rồi, cứ bày ra vẻ cao xa khó với, bây giờ bị người ta đâm thủng rồi chứ? Cũng không biết sao mà thi đỗ đại học, học cùng trường với loại người ấy buồn nôn muốn chết.”

“Cậu không nghe chồng cô ta nói à, tằng tịu với người trên huyện, suýt thì hại người ta nhà tan cửa nát, còn cô ta thì tự chạy biến đấy còn gì.”

“Tôi nói này các cậu có ác ý nặng với người ta như thế làm gì? Thấy người ta xinh đẹp thì đố kị à. Cô ấy chắc chắn đã chịu rất nhiều đau khổ, còn đỗ được đại học trong hoàn cảnh ấy đã giỏi lắm rồi…”

“Đàn ông các cậu chỉ nhìn thấy cô ta xinh đẹp nên thế nào cũng nói giúp cô ta. Người dan dan díu díu với người khác không phải cô ta à? Người lừa người ta nói mình không phải trí thức không phải cô ta à? Các cậu chưa nghe chồng cô ta nói hả, cô ta cực kì tàn nhẫn, đến đứa con đang mang trong bụng cũng chẳng cần, cố ý ngã làm đứa bé không còn… Tàn nhẫn như thế, còn không chỉ một lần mà liên tục ngã làm mất con hai lần. Cũng không biết sau này có sinh con được không.”

“Miệng của cánh con gái các cậu sao độc địa vậy hả.”

“Đây phỉ vào, loại đàn bà như thế mà các cậu còn nói giúp cho, quả nhiên là loại lẳng lơ. Các cậu nói giúp cô ta cũng vô ích thôi, người ta vẫn chẳng ưng nổi các cậu đâu…”

……

Thấy sắp cãi nhau, hội Quách Chí Cường vội đi qua khuyên nhủ, bảo họ nói chuyện tử tế, dù muốn cãi nhau thì cũng đừng cãi ở đây.

Bàn của Lâm Tố Mỹ lại trở nên hơi lặng thinh.

Quách Chí Cường khó hiểu. “Sao thế?”

Tô Uyển nhìn bạn trai. “Người họ nói hẳn là Chu Thanh Vũ ở phòng bọn em.”

Chuyện này, hội Quách Chí Cường không tiện bình luận gì. Không nói đến trí thức ở một vài nơi xa xôi, dù là trí thức ở gần đây cũng không sống thoải mái được như trí thức ở đội sản xuất số Chín. Lúc thi đại học, họ có thể được phân cho một vài công việc nhẹ nhàng đã coi như trưởng thôn không tệ rồi, có người ở vài thôn thấy hội trí thức muốn đi như thế còn muốn giày vò họ một trận tơi bời trước khi đi.

So với những người đó, Lâm Kiến Quốc quả thực hết lời để chê, cũng khó trách một vài trí thức biết ơn hằng năm đều xách quà tìm đến thăm hỏi Lâm Kiến Quốc.

Hội Lâm Tố Mỹ nhất thời không còn muốn ăn uống gì nữa, vội vã rời đi, cũng hơi lo cho tình hình của Chu Thanh Vũ.

Chủ yếu là bây giờ Nhiễm Yến thân thiết với Chu Thanh Vũ vẫn chưa quay lại, một mình Chu Thanh Vũ gặp phải chuyện này chắc chắn sẽ khó chịu trong lòng, nếu Mạnh Diệu Sinh có thể an ủi Chu Thanh Vũ, nói không chừng tình cảm giữa hai người họ sẽ thêm mặn nồng.

Nhưng Mạnh Diệu Sinh…

Lâm Tố Mỹ luôn cảm thấy tên đó không phải người có tình có nghĩa như thế. Hy vọng đây chỉ là cái nhìn thành kiến của cô.

Khi về đến kí túc, thấy Chu Thanh Vũ lành lặn ngồi trên giường Nhiễm Yến, họ thực sự thở phào một hơi.

Thư Ngôn còn chưa kịp nói gì, Chu Thanh Vũ đã ngẩng đầu nhìn họ.

“Các người muốn chê cười tôi, tôi nói cho các người biết, đừng mơ.” Chu Thanh Vũ đột ngột đứng bật dậy, ánh mắt xoay chuyển trên người Tô Uyển và Lâm Tố Mỹ, cuối cùng dừng ở trên người Lâm Tố Mỹ. “Lâm Tố Mỹ, bây giờ trong lòng cậu đắc ý lắm đúng không? Cảm thấy tôi rơi vào kết cục này, chắc chắn trong lòng đang thầm cười tôi… Cậu là cái thá gì? Cậu đã từng trải qua tất cả những chuyện tôi từng trải qua chưa, cậu chưa, dựa vào cái gì mà cậu đánh giá với thái độ cao xa vời vợi, con mẹ nó còn bảo nhân phẩm tôi có vấn đề… Nhân phẩm ai có vấn đề? Là cậu, là các người… Bác cậu còn là trưởng thôn, cậu chắc chắn đã thấy ông ta tiên phong đi bắt nạt các trí thức thế nào, ức hiếp những người phụ nữ đáng thương giống tôi ra sao… Cậu từng thấy những người sống ở khu nhà trí thức bị người ta ngang nhiên xé quần áo sờ mó lung tung chưa? Cậu từng thấy có người tự dưng mang thai đến bố của đứa bé cũng không biết là ai chưa? Cậu chắc chắn biết, cậu còn ác độc chỉ trích người khác vứt vợ bỏ con… Cậu dựa vào đâu hả, bác cậu là tội nhận, cậu cũng là tội nhân, các người đều đang phạm tội…”

Lúc này cảm xúc của Chu Thanh Vũ không tốt, Lâm Tố Mỹ khẽ nhíu mày. “Cậu bình tĩnh trước đã.”

“Cậu bảo tôi bình tĩnh thế nào? Loại người như bác cậu mà còn chẳng có báo ứng, còn sống ngon lành… Cậu…”

Lâm Tố Mỹ không nhịn được, đẩy Chu Thanh Vũ. “Tôi không cho phép cậu nói xấu bác tôi, càng không cho cậu nguyền rủa bác ấy một câu nào.”

Chu Thanh Vũ ngẩn người vì động tác của Lâm Tố Mỹ.

Lâm Tố Mỹ hít sâu một hơi. “Cậu đã trải qua những gì, tôi quả thực không biết, nhưng cậu có thể tiếp tục kiên trì trong hoàn cảnh khó khăn như thế, còn đỗ vào đại học Vân, tôi cảm thấy cậu rất tài giỏi, thậm chí khiến tôi bội phục. Nhưng tất cả mọi thứ cậu trải qua không phải những thứ mà tất cả mọi người đều trải qua. Bác cả tôi là trưởng thôn, bác không chiếm một xu một hào nào của người trong thôn, càng sẽ không để xuất hiện chuyện bắt nạt trong thôn, có nhà nào khó khăn, thậm chí bác còn giúp đỡ đôi phần. Với các trí thức, bác cũng đối xử như với dân làng, chưa từng khấu trừ bất cứ thứ gì. Với trí thức nữ, bác sẽ phân cho họ một vài công việc nhẹ nhàng. Lúc tin tức thi đại học truyền đến, bác chủ động đề xuất không để những người tham gia thi đại học làm việc, bảo họ cứ ôn tập cho tốt, thậm chí còn mở hẳn cuộc họp bảo dân làng đặt mình vào hoàn cảnh đó, nếu con mình bị đưa đến nơi xa như thế để chịu khổ thì mình sẽ có tâm trạng gì, bác bảo mọi người thấu hiểu thêm cho những người tham gia thi đại học…”

Lâm Tố Mỹ nói không ngừng, thế rồi cô mới biết, hóa ra trong lòng cô, bác cả chiếm một vị trí rất quan trọng, người bác ấy xứng đáng nhận được sự tôn trọng của bề dưới, cô không cho phép bất kì ai nói một người tốt bằng những lời lẽ như thế.

Lời Lâm Tố Mỹ nói khiến Thẩm Thanh và Thư Ngôn đều không khỏi đỏ hoe mắt. Họ chưa từng trải qua những gì mà Lâm Tố Mỹ nói, nhưng họ cũng không sống thê thảm như Chu Thanh Vũ.

Song nghe lời Lâm Tố Mỹ nói, họ có thể tưởng tượng những trí thức được phân đến thôn của Lâm Tố Mỹ hẳn đã sống hạnh phúc thế nào.

Chu Thanh Vũ cười lạnh. “Cậu đương nhiên nói dễ nghe…”

Tô Uyển nhíu mày, đang định nói thì bị Thư Ngôn cắt ngang. Thân phận của Thư Ngôn trong phòng khá vi diệu, chị nói có sức thuyết phục hơn. “Không phải là nói dễ nghe, mà là sự thực. Người đến từ thôn của Tiểu Mỹ dù là thanh niên trong thôn hay là trí thức ở đó đều cực kì tôn trọng bác cả con bé, một người thì có thể là nói dối, nhưng nhiều người như thế, chẳng lẽ đều cùng nói dối ư? Vậy thì có lợi gì với họ?”

Những trí thức đó thi đỗ và ra ngoài, khả năng lớn là sẽ không quay lại thôn đó nữa, không cần thiết phải khen trưởng thôn hồi trước.

Chu Thanh Vũ nghiến răng, ánh mắt nhìn Lâm Tố Mỹ càng thêm lạnh.

Sau đó Chu Thanh Vũ ra khỏi phòng…

“Chị ta có ý gì vậy?” Tô Uyển thấy thái độ của Chu Thanh Vũ thì cũng tức, chuyện quá khứ dù gì cũng đã trôi qua nên không ai nói gì, họ vốn lo lắng cho Chu Thanh Vũ nên mới vội quay về, kết quả là Chu Thanh Vũ lại có thái độ đó.

Lâm Tố Mỹ thở dài, sau đó lắc đầu.

Bảo cô nói thế nào được đây?

Chu Thanh Vũ nghe thấy lời cô nói, có lẽ sẽ không cảm thấy được an ủi mà sẽ cảm thấy – Vì sao tôi không gặp được thôn làng như thế? Vì sao chỉ có tôi chịu cực khổ mà tất cả các người đều sống tốt như vậy?

Thậm chí đến Thẩm Thanh và Thư Ngôn có lẽ cũng bị Chu Thanh Vũ căm hận cùng.

- --------------------------

Đến hôm sau, Lâm Tố Mỹ đã biết mình đoán đúng.

Bởi vì người của phòng khác uyển chuyển khuyên họ đừng quá đáng quá với Chu Thanh Vũ, Chu Thanh Vũ vốn gặp chuyện này thì nên được an ủi, họ lại còn châm chọc Chu Thanh Vũ dùng cách gì đỗ đại học rồi còn nghe lời Trương Cường nói là Chu Thanh Vũ sảy thai…

Trong phiên bản Chu Thanh Vũ nói với người khác, Chu Thanh Vũ không sảy thai, thậm chí cô ta không động phòng với Trương Cường, bởi vì cô ta lấy cái chết để bức ép, thế nên mới khiến Trương Cường hận cô ta. Còn việc thi đại học là cô ta gặp được một người tốt nên mới có thể báo danh đi thi. Chu Thanh Vũ nói bây giờ cô ta đang cố gắng học tập, sau này muốn báo đáp ân nhân đó.

Chu Thanh Vũ đắp nặn mình thành một cô gái cứng cỏi có cốt cách, khiến người của phòng khác cảm động đến hồ đồ, thậm chí có người không nhịn được mà chạy đến mắng hội Lâm Tố Mỹ một cách đầy chính nghĩa.

Tô Uyển tức nghẹn, bèn mắng lại.

Mắng lại mấy lần thì người ta cũng biết một chút chân tướng là hội Tô Uyển thật sự vô tội.

Nhưng mà…

Tất cả mọi người vẫn vô cùng quan tâm Chu Thanh Vũ, cảm thấy dù Chu Thanh Vũ nói dối song cô ta thật sự rất đáng thương khi gặp phải nhiều khổ cực như thế. Nhất là sau khi biết chuyện của Chu Thanh Vũ, các trí thức khác đều nương tựa vào nhau, bày tỏ vô cùng thấu hiểu điều đó.

Tô Uyển cảm thấy thế giới này hoàn toàn điên rồi…

……

Với tiền đề đó, Mạnh Diệu Sinh vốn hẹn Chu Thanh Vũ muốn chia tay với cô ta đột nhiên phát hiện mình không nói ra được mấy lời đó nữa.

Chu Thanh Vũ đứng trước mặt Mạnh Diệu Sinh, đây là người đàn ông cô ta thích, cô ta nguyện đánh đổi tất cả vì hắn.

“Anh cũng chê em đúng không?” Chu Thanh Vũ rưng rưng nhìn Mạnh Diệu Sinh.

Chu Thanh Vũ trông không tệ, lúc khóc càng rung động lòng người, Mạnh Diệu Sinh nhìn mà cũng mềm lòng. Đáng tiếc là những bóng hồng xinh đẹp vây quanh hắn thực sự quá nhiều, vì thế chút sắc đẹp này cũng giảm giá.

Mạnh Diệu Sinh quả thực chê Chu Thanh Vũ mất mặt, chẳng trách Chu Thanh Vũ vẫn không chịu cho hắn ta mà chỉ để hắn hôn và sờ, hóa ra là vì sợ hắn phát hiện cô ta đã không còn là xử nữ nữa.

Chỉ cần nghĩ đến việc Chu Thanh Vũ từng mang thai con của người khác, Mạnh Diệu Sinh đã cảm thấy ghê tởm gần chết, từng mang thai hai lần rồi mà còn vờ vịt là ngọc nữ thanh thuần, cũng không cảm thấy buồn nôn.

Mạnh Diệu Sinh lắc đầu. “Anh đương nhiên sẽ không chê em.”

Chu Thanh Vũ lập tức nở nụ cười. “Em biết mà… Em biết là anh sẽ không đối xử với em như thế mà.”

Mạnh Diệu Sinh lùi hai bước về sau. “Có một chuyện anh muốn nói cho em biết từ lâu rồi, nhưng vẫn không tìm được cơ hội, bây giờ anh cảm thấy anh nên nói thật với em.”

“Chuyện gì?”

“Hồi đó anh đến với em là vì Lâm Tố Mỹ.”

“Cái gì?”

“Khi đó anh với cô ấy… thực ra đã qua lại, chỉ vì một vài chuyện mà có hiểu lầm, anh muốn khiến cô ấy ghen, cho nên anh bèn đến với em. Đương nhiên, lúc ở bên em, anh một lòng một dạ với em, cũng không tiếp tục qua lại với cô ấy nữa. Song bây giờ cô ấy cảm thấy bọn anh có thể ở bên nhau, anh phát hiện mình thích cô ấy hơn, cho nên chúng ta chia tay đi!”

“Không thể nào, anh sẽ không đối xử với em như thế…”

Mạnh Diệu Sinh thở dài. “Tuy là cô ấy chủ động tìm anh, nhưng anh cũng phải chịu tránh nhiệm, em muốn trách thì cứ trách anh đi, đừng trách cô ấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.