Bầu không khí đột nhiên có chút kiều diễm.
Đồng thời cũng khó tránh khỏi khiến người ta không biết nên làm gì.
Hai người rõ ràng chuyện thân mật nhất nào cũng đều làm qua, vào lúc này lại không biết tại sao, không hẹn mà cùng xấu hổ...
Thế nhưng người thừa kế vẫn là rất nhanh tỉnh táo lại.
Nheo mắt lại hôn thêm một cái: “Em yêu thích anh —— là thế này phải không?”
“Ừm...” Đại mỹ nhân vẫn không chịu nhìn hắn, âm thanh rất nhẹ, rất thấp, “Vẫn... chưa đủ.”
Vì vậy người thừa kế lại hôn thêm một chút: “Như vậy thì sao?”
“Còn có thể cụ thể hơn một chút.”
“Như vậy?”
Người thừa kế nghe lời của đại mỹ nhân, nghiêm túc thay đổi cách thức bày tỏ của mình, thay đổi thay đổi, lại đến đến lên giường.
Đây là lần điên cả hai cùng thống nhất, một mối quan hệ yêu đương nghiêm túc.
Rõ ràng quy trình không có gì thay đổi, mà hết thảy tất cả, đều khác nhau đến long trời lở đất.
Nhận thấy rõ ràng.
Hết thảy tất cả đều bị khuếch đại, giống như,
Ngã vào giấc mơ đêm tối ngọt ngào.
Như lọt vào ngân hà sáng lấp lánh.
Ngày thứ hai tỉnh lại, đại mỹ nhân mở mắt ra, người thừa kế ở ngay trước mặt hắn, khoảng cách rất gần —— cũng đã tỉnh rồi, hắn híp mắt, dùng ánh mắt ngọt ngào nhìn chằm chằm y.
Đại mỹ nhân lúc này mới nhận ra, từ trước đến nay, hắn đều nhìn mình như vậy.
Chỉ là trước đây, y chưa từng thấu hiểu ánh mắt này.
“Chào buổi sáng.” Người thừa kế lại gần, chà xát chóp mũi của y.
“Sớm.” Đại mỹ nhân cho người thừa kế một cái hôn, “Em đã tỉnh rồi, tại sao không rời giường?”
“Sợ đánh thức anh.” Người thừa kế lưu luyến lại hôn y một cái, “Em đi kéo rèm cửa sổ lên nhé?”
“Được.”
Người thừa kế ngồi dậy, hai ba bước đi tới dựa vào ban công cửa sổ sát đất, giơ tay lên ——
“Xoạt” một tiếng.
Ánh sáng buổi sớm, rực rỡ chói lọi chiếu vào.
Chiếu vào bên trong đôi mắt đẹp đẽ của đại mỹ nhân, vào nội tâm lâu nay bị bóng đen khoả lấp của y.
Y từng bị bắt cóc đem đến một nơi ban đêm dằng dặc, triền miên gặp phải ác mộng.
Thế nhưng bây giờ, ánh sáng lại tìm đến y ——
Y rốt cục có thể từ trong ác mộng, tỉnh giấc.