Chỉ mới nhìn thấy gã, cả người đại mỹ nhân đều cứng đờ—
Tất cả những sự cam chịu khốn khổ trước nay, giống như phù thủy triệu hoán tử linh, phút chốc đồng loạt từ phần mộ bên trong ký ức bò ra ngoài, khàn giọng gào thét muốn y đánh mất tỉnh táo.
Y không thể cử động được, chỉ có thể hoảng sợ ngây người tại chỗ, nhìn gã tổng tài từng bước từng bước, chậm rãi đi về phía y.
“Quyến rũ tôi chưa đủ, còn quyến rũ con trai tôi.” Tổng tài đi tới trước mặt y, dừng chân, ở trên cao nhìn xuống, “Thì ra cậu còn có bản lĩnh này? Trước đây là tôi xem thường cậu.”
Đại mỹ nhân muốn phản bác, nhưng y quá sợ, không thể phát ra âm thanh nào.
Trên thực tế, những gì tổng tài nói y đều không nghe rõ, chỉ đứt quãng nghe thấy:
Hàng đã xài rồi.
Đồ hư đã chơi chán rồi, lâu ngày không dùng đến lại lên mặt như vậy.
Con trai của ta muốn gì cũng có, loại mặt hàng như cậu, nó sao có thể muốn?
Đại mỹ nhân cứ nghĩ bản thân đã quen những lời khó nghe này, nhưng những lời này có bao nhiêu cay nghiệt, y lại không đủ sức phòng ngự, chỉ cảm thấy đầu ong ong, máu dồn lên não.
Trong lúc hoảng hốt nhận ra bản thân bị kéo—— y nghe thấy gã nói, giọng điệu không cho phép chối từ, “Cậu nếu chịu phục vụ tôi như trước đây, tôi có thể cho cậu một con đường. Chuyện này sẽ không truy cứu nữa, cũng sẽ không đuổi cậu đi.”
Trong thoáng chốc, cảm giác tuyệt vọng như sóng thần ập đến, bao trùm trời đất.
Đại mỹ nhân biết, nếu như lúc này đi, sau đó sẽ...
Ha ha, làm gì còn sau đó nữa?
Y không biết lấy dũng khí từ đâu tới, đột nhiên giãy ra khỏi tay gã: “Tôi không đi.”
Gã tổng tài căn bản không nghĩ tới y thế mà còn dám phản kháng, ngược lại bị y đẩy ngã.
Đại mỹ nhân thừa dịp thoát thân, nhanh như thỏ chạy vào căn phòng gần nhất khoá cửa lại.
Tổng tài giận tím mặt, giọng điệu cũng thay đổi: “Mở cửa, lăn ra đây, bây giờ lập tức, nếu không...”
Đại mỹ nhân căn bản không dám lên tiếng.
Một bên luống cuống tay chân bắt được cái gì liền lấy cái đó chặn cửa, một bên run rẩy gọi cho người thừa kế.
Điện thoại vang lên một chút liền bắt máy, người thừa kế giọng nói lo lắng: “Anh đi đâu rồi? Vì sao hôm nay đến giờ còn chưa tới?”
Đại mỹ nhân lắp bắp nói: “Cha em... ở cửa...”