Đại Nam Tử - Tiểu Nàng Dâu

Chương 43: Chương 43




Nhìn biểu cảm hồn nhiên vô tội kia của Chu Mạch, sự nghiêm túc, mềm mại trong giọng nói đến khí thế toát ra lại cách biệt một trời một vực. Bỗng nhiên Triệu Trọng Sơn cảm thấy bản thân hắn không biết rõ cô gái trước mắt này, tuy rằng hắn cùng Chu Mạch từng có nắm tay cả đời, từng có tiếp xúc thân mật, nhưng chân chính ở chung thì chỉ có một tháng trước khi hắn tòng quân cùng với sau khi trở về hơn hai tháng, tổng cộng cộng lại cũng chỉ có hơn ba tháng thời gian.

Không đành lòng nhìn thấy Chu Mạch lo lắng, hắn vội vàng giải thích nói: "Hôm nay đi nhà Triệu Tam gia chủ yếu là thương nghị mỗi nhà ra bao nhiêu tiền thôi, không chỉ có ta đi, đại ca cùng tam đệ đều đi, nam nhân trưởng thành ở Triệu gia ai cũng phải đi." Từ lúc hắn trở về nhà cho đến nay có thể cảm nhận được Chu Mạch có cảm giác không an toàn, bất luận là cho nàng tiền, hay là lúc nghe ý kiến của nàng xây phòng ở, hoặc là buổi tối hôm kia cá nước thân mật, cũng đều không xua tan được bất an trong lòng nàng, tuy rằng nàng thường xuyên ở trước mặt hắn tươi cười, nhưng hắn không cảm nhận được sự thân thiết của nàng, nàng che giấu sự dè dặt cẩn trọng ở trong lòng làm hắn kìm lòng không đậu mà đau lòng.

Cho nên vừa rồi hắn mới nhớ tới đem tất cả tiền của hắn giao cho nàng, nhớ tới tối hôm đó hai người triền miên, Triệu Trọng Sơn không khỏi đỏ mặt.

Mà Chu Mạch thì lại hoàn toàn không hiểu rõ biểu cảm của hắn cho lắm, không biết vì sao Triệu Trọng Sơn nói với nàng đi nhà Triệu Tam gia thì lại đỏ mặt, nghe nói mọi nhà đều đi, nàng liền không có ý kiến gì nữa, con người đều là như thế, không hoạn nạn thì hoạn nạn không đều. Ngang hàng là bất cứ lúc nào cũng đều nghĩ đến công bằng đãi ngộ. Cho nên nàng cũng không ngăn cản nữa.

"Phân heo trong chuồng cứ để đó, đến trước giờ cơm trưa ta sẽ dọn dẹp, nàng chớ lo lắng, ta đi trước." Triệu Trọng Sơn dặn dò xong liền rời khỏi.

Sau khi dọn dẹp mọi thứ xong, Chu Mạch cầm rổ kim chỉ đi đến nhà Lưu tẩu tử, đã mấy ngày nàng chưa qua đó, cho nên không nghe được chuyện linh tinh gì mới nhất để giải trí.

Đến nhà Lưu tẩu tử, đúng lúc nhìn thấy người ở trong tộc tiểu Lí thị cũng đang ở đó, cũng chính là con dâu của bá phụ Triệu Trọng Sơn. Nàng ta cũng tìm đến Lưu tẩu tử mượn chút sợi bông màu đậm, bởi vì biết Lưu tẩu tử thường xuyên làm cuộn chỉ, cho nên có nhiều màu sợi, thấy Chu Mạch đến, nàng ta lấy xong cũng không đi, ba nữ nhân một sân khấu bắt đầu tám chuyện.

"Tiểu Mạch, ngày hôm qua muội không ở nhà đã xảy ra chuyện, là chuyện của đường đệ Triệu Tề của muội đó, Trọng Sơn nhà muội tối hôm qua về có nói cho muội biết không?" Lưu tẩu tử thủ lĩnh tổ ba người nhiều chuyện bắt đầu nội dung hôm nay.

"Ừhm, Trọng Sơn có nói với muội mấy câu, nhưng không nói nhiều." Chu Mạch quả thật đối với toàn bộ câu chuyện cũng không biết nhiều, chỉ biết đại khái.

"Nhị tẩu, Triệu Sở nhà muội thì mấy ngày nay đến nhà đại ca muội hỗ trợ xây nhà, muội cũng không biết chuyện gì, chỉ thấy buổi chiều ngày hôm qua có sai nha tới bắt người, mới nghe có mấy câu thôi." Tiểu Lí thị cũng không chịu thua kém nói.

"Hai muội đều không biết thôi, hôm qua từ buổi sáng đến chiều ta đều ở đây, để ta kể cho hai muội nghe." Lưu tẩu tử hướng hai nàng khoe khoang đắc ý nói.

Vì thế đầu của Chu Mạch cùng tiểu Lí thị liền xích lại gần trước mặt nàng ta một chút. Chỉ thấy Lưu tẩu tử mang dáng vẻ như đang kể một câu chuyện xưa, mặt mày hớn hở nói: "Buổi sáng ngày hôm qua, sau khi ăn điểm tâm xong, ta đi đầu thôn đông tìm lão Hồ hỏi ông ấy chút chuyện, kết quả là lúc ta đi ngang qua trước cửa nhà đường đệ Triệu Tề của hai muội, chợt nghe thấy bên trong phát ra tiếng kêu cha gọi mẹ, nhìn trong sân thấy có một nhóm người tụm lại một chỗ, thấy thế ta liền đi vào nhìn một chút, liền nhìn thấy cảnh bốn năm đại hán đang xúm nhau đánh Triệu Tề nhà các muội đấy."

Thấy hai người nghe có vẻ hứng thú, Lưu tẩu tử cố ý tạm dừng một chút, sau đó thu được ánh mắt thúc giục của các nàng, nói tiếp: "Ta nghe người đứng kế bên nói, Triệu Tề đi trấn trên thuê phòng, đem cô nương ở kỹ viện kia đón ra sống chung, còn nghe nói trong khoảng thời gian này không thấy mặt hắn ở trong thôn, nguyên lai ở trấn trên hưởng lạc. Đã vậy về nhà còn đánh đập vợ hắn, mấy ca ca của Lục thị biết được liền giận dữ, buổi sáng ngày hôm qua liền dẫn người đến trút giận. Nhưng Triệu thôn chúng ta cũng không phải là không có người, đặc biệt là người nhà Triệu gia, đám thanh niên trai tráng trong tộc kéo ra ngoài cũng phải đứng thành hai hàng. Liền có người chạy ra ngoài kêu người đến đánh đám huynh đệ Lục gia."

Nói đến điểm này, Lưu tẩu tử nhìn chằm chằm Chu Mạch, trong ánh mắt mang ý nghĩa sâu sắc, tim nàng nhảy lên một cái, chỉ nghe Lưu tẩu tử nói: "Chỉ chốc lát sau, người Triệu gia liền hô hào kéo đến mười mấy hai mươi người, trong tay mỗi người đều cầm xẻng, gậy gộc, ngay lúc họ đang chuẩn bị đánh nhau với huynh đệ Lục gia thì chính lúc đó, Tiểu Mạch à, Trọng Sơn nhà muội liền xuất hiện, không cho bọn họ ra tay, cũng bảo đám huynh đệ Lục gia dừng tay. Người Triệu gia đều nghe theo lời Trọng Sơn dừng tay, nhưng đám nam nhân Lục gia lại nổi nóng, hơn nữa cũng không biết Trọng Sơn là ai cho nên không có ai nghe theo lời của đệ ấy mà tiếp tục đánh."

Chu Mạch nghe đến đó, tim đã nhảy lên cổ họng, nhưng nhớ lại đêm qua nhìn thấy Triệu Trọng Sơn hình như không giống với người bị thương, chắc là không có đánh trúng đâu. Nàng vội vàng thúc giục Lưu tẩu tử mau nói tiếp Trọng Sơn như thế nào.

"Trọng Sơn thấy huynh đệ Lục thị không nghe lời hắn, đưa tay bắt lấy gậy gộc bọn họ đánh vào Triệu Tề, một tay nhẹ nhàng ném xuống đất, đám gậy gộc kia liền bị gãy lìa, hình dáng mấy cây gậy đó vừa thấy thì biết là mới làm chuẩn bị dùng làm đòn gánh cho nên không có khả năng dễ gãy như vậy, người sáng suốt vừa thấy thì biết Trọng Sơn có chút võ công, ai biết tên lục lão tam kia còn không phục, nhặt viên gạch dưới chân đánh về phía Trọng Sơn, Trọng Sơn cũng không tránh, dùng quyền đánh vỡ nát viên gạch trong tay hắn đi, lục lão tam cũng bị chấn động lui về phía sau hai trượng. Thấy thế mấy huynh đệ Lục thị còn lại cũng không dám lỗ mãng, thở phì phò kéo nhau đi." Lưu tẩu tử vừa nói vừa hoa tay múa chân, nói một hơi cùng biểu diễn xong liền nói câu khát chết ta, sau đó đứng dậy đi phòng bếp mang nước lên uống.

Để lại hai nàng dâu Triệu gia ngồi đó trừng mắt nhìn nhau, Chu Mạch nghe xong sợ bóng sợ gió một hồi, buông quả tim đang treo lơ lửng xuống, mà tiểu Lí thị thì lại thầm cảm thấy may mắn nam nhân nhà mình không ở nhà, bằng không gặp phải chuyện như thế, còn chưa đủ phiền phức hay sao.

Tiểu Lí thị cười trêu ghẹo Chu Mạch nói: "Nhị tẩu, nhị ca thật có bản lĩnh, sau này tẩu không cần lo lắng bị người khác khi dễ."

"Theo lời muội nói, nếu thật sự có một cô nương đến khi dễ ta, nhị ca muội còn có thể đánh nàng ta đúng không." Chu Mạch cũng thoải mái cười nói.

Lưu tẩu tử uống nước xong đã trở lại, Chu Mạch vội vàng hỏi: "Như vậy không phải đã xong rồi sao, sau lại có chuyện sai nha đến bắt Triệu Tề."

"Đám huynh đệ Lục thị kia nghẹn một hơi không có chỗ trút, liền đi tìm cái cô nương kêu Hoa Lan ở kỹ viện kia, không tìm được người liền đập phá kỹ viện của người ta, ngay lúc đó liền bị quan sai bắt. Mà nói thật với hai muội tên Triệu Tề kia cũng thực không phải là cái thứ tốt gì, lừa gạt huynh đệ Lục gia nói rằng đã đem nữ nhân kia đuổi về kỹ viện, ai biết căn bản là không có. Hơn nữa cái cô Hoa Lan kia vẫn còn là một đại cô nương đấy, bị Triệu Tề hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt dẫn đi, người ở kỹ viện cũng đang tìm cô ta, khế ước bán mình của nàng ta còn ở tại kỹ viện. Vì thế người ta liền báo quan, nói Triệu Tề kia lừa gạt buôn người, kết quả như các muội thấy đó, Triệu Tề liền bị bắt đi." Lưu tẩu tử tiếp tục đem toàn bộ câu chuyện nói xong.

Chu Mạch nghe xong xem như toàn bộ hiểu rõ, xem ra bản thân nàng đối với trượng phu còn có rất nhiều điều không biết, hắn tận lực giấu diếm sự tích quang vinh của bản thân, là sợ nàng lo lắng sao? Nhưng lại đột nhiên nghĩ đến, nếu nàng cùng hắn một ngày nào đó đánh nhau, không biết ai sẽ có phần thắng cao hơn, sức lực của nàng thì không bằng hắn, nhưng so về sự nhanh nhẹn thì nàng có thể thắng hắn.

Cho nên hai người nếu đánh nhau thật, nhất định chưa biết ai đánh thắng được ai, bỗng nhiên Chu Mạch tỉnh táo lại, cảm thấy bản thân suy nghĩ có chút xa, nàng tin tưởng Triệu Trọng Sơn không phải là người thích đánh vợ. Nhưng nàng lại hi vọng, mong muốn tương lai thật sự có một ngày nàng cùng Triệu Trọng Sơn có thể so tài, với ước muốn như thế lúc này nàng lại chìm đắm vào các loại suy đoán cùng mộng tưởng. Bất quá câu chuyện xưa đầy phức tạp này vẫn rất dễ nghe.

"Tối hôm qua Trọng Sơn rất khuya mới về nhà, nói còn chưa bàn bạc xong. Hôm nay ăn xong điểm tâm liền đi đến đó, tẩu nói xem sao chuyện này lại không nhờ Lí Chính giúp đỡ?" Chu Mạch hỏi.

Không đợi Lưu tẩu tử trả lời, tiểu Lí thị bên cạnh nhịn không được oán giận: "Tên Lí Chính đó họ Hồ, lại không phải họ Triệu, hơn nữa chuyện này lại đắc tội với nha môn cho nên ông ta cũng sẽ không dính tay vào đâu. Vì thế tỏ ra coi như không biết chuyện này, trốn còn không kịp nữa kìa."

Chu Mạch nghe xong cảm thấy ông ta làm vậy cũng hợp lý, dù sao đây cũng là chuyện nhà họ Triệu, tại triều đại này cái tư tưởng dòng họ cao hơn hết thảy, như vậy thì cũng có thể giải thích. Nhưng bỗng nhiên nhớ tới Triệu Tam gia không phải là còn có một đứa con tại kinh thành làm quan sao, lời nói của hắn chắc là có chút tác dụng, sao không trực tiếp đi huyện nha tìm tri huyện dàn xếp một chút. Nàng nghĩ đến đây liền hỏi ra nghi vấn trong lòng.

"Tục ngữ nói quan huyện không bằng quan địa phương, núi cao hoàng đế xa, hơn nữa nghe nói chỉ là quan bát phẩm, còn chưa có phẩm cấp cao như tri huyện, người ta làm sao cho hắn mặt mũi được chứ." Một bên Lưu tẩu tử nhịn không được châm chọc nói.

Chu Mạch nghe xong nhíu mày, chuyện này thoạt nhìn thật khó giải quyết, không biết nhóm lão Triệu gia này muốn giải quyết thế nào.

"Bất quá ta nghe nói đêm qua bọn họ đã nghĩ ra cách giải quyết tương đối ổn, nói là buổi sáng hôm nay họ muốn đi nha môn chuộc người đấy. Sao mà lại đi nhà Triệu Tam gia mà không phải đi nha môn chứ." Lưu tẩu tử buồn bực hỏi.

Lời của nàng làm trong lòng Chu Mạch nổi lên một tiếng sấm, nàng nhớ tới buổi sáng hôm nay đủ loại hành vi của Triệu Trọng Sơn liền ngồi không yên.

Đầu tiên Triệu Trọng Sơn đem tiền đưa cho nàng, tuy trước kia hắn có nói qua mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà do nàng quyết định, nhưng cho tới bây giờ vẫn không giao kinh tế quyền to cho nàng, không chuyện lại ân cần, không gian lận thì là đạo tặc.

Thứ hai, Chu Mạch nhớ buổi sáng hôm nay Triệu Trọng Sơn chợt đỏ mặt cùng ngại ngùng, cái vẻ mặt đó giống như đã làm chuyện tằng tịu gì đó sau lưng nàng?

Càng nghĩ càng ngồi yên không được, Chu Mạch cũng không còn lòng dạ nào ngồi nghe hai người đối diện tám chuyện, vội vàng đứng dậy nói muốn về nhà lấy chút vải, rời khỏi với tâm trạng vô cùng lo lắng. Nàng thầm nghĩ nên về nhà trước nhìn xem có Triệu Trọng Sơn ở nhà hay không, nhưng đi đến nửa đường lại lo lắng, liền đi ngược trở lại đến nhà Triệu Tam gia.

Lúc Chu Mạch đuổi tới nhà Triệu Tam gia, chỉ nhìn thấy Triệu Tam nãi nãi một mình ở trong sân, đâu có cảnh tượng náo nhiệt mọi người tụm lại bàn bạc, tim Chu Mạch bỗng nhiên một hồi nhảy lên cổ họng, một hồi lại rơi xuống bụng, chợt cao chợt thấp nhảy thình thịch, đã thật lâu nàng không có trải qua cảm giác căng thẳng như vậy, bất quá trong lòng cũng đã đưa ra cái dự định xấu nhất, cùng lắm thì đến nhà Hồ Nhị Lệ kia bắt kẻ thông dâm.

Đứng dựa vào vách tường ngoài cửa lớn, Chu Mạch hít thở sâu vài cái, bình ổn hơi thở, liền mỉm cười bước vào sân nhà Triệu Tam gia, vợ của Triệu Tam gia thấy nàng vào nhà, vội vàng tiếp đón.

"Vợ lão nhị đến à, nhanh vào nhà ngồi, vừa mới tiễn bước một nhóm khỉ con chết bầm, lại được con đến thăm. Con đã lâu rồi không tới thăm ta." Triệu Tam nãi nãi* oán giận nói.

*nãi nãi: có nghĩa là bà nội nhưng theo địa vị Triệu tam gia mình nghĩ nãi nãi ở đây mang ý nghĩa là vợ của Triệu tam gia.

Nghe bà nói như vậy, Chu Mạch cảm thấy nhẹ nhàng một chút, lúc trước nàng biết rõ nếu muốn sống ở trong cái thôn hỗn tạp này, cần phải cùng Triệu Tam gia cùng Lí Chính có mối quan hệ tốt, cho nên thỉnh thoảng có lui tới nhà hai người này. Gần đây thật sự không có tới thăm bọn họ, cho nên mới nghe tam nãi nãi oán giận, nàng vội vàng tự trách nói: "Tam nãi nãi, là con không đúng, khoảng thời gian trước vội vàng xây nhà làm gia cụ, nên đã quên đến thăm nãi, hôm nay mọi thứ đã xong xuôi, cho nên liền chạy tới đây, đến vội vàng nên không mang theo cái gì cho nãi, người đừng giận nhé, lần sau đến sẽ bổ sung."

Triệu Tam nãi nãi như có hoả nhãn kim tinh, đôi mắt lóe tinh quang, chế nhạo Chu Mạch nói: "Chu thị, con hôm nay là tới kiểm tra nam nhân nhà con có ở chỗ của ta hay không, có phải không?"

Chu Mạch nghe xong không khỏi đỏ mặt, nhưng vẫn ngượng ngùng phản bác: "Tam nãi nãi, người nói gì thế, con nào có rảnh rỗi như thế, hôm nay không phải con đến là thăm người hay sao, thuận tiện đến xem bọn họ bàn bạc thế nào thôi." Bà đã nói như vậy, Chu Mạch cảm thấy bản thân cũng không cần phải che giấu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.