Thấy mọi người đều đi hết, chỉ còn lại Lý thị, cũng là người trong nhà, nên Chu Mạch nói cho
Triệu Xuân Hoa nghe kiến giải của mình.
Lần này, nàng không có trực tiếp khuyên nàng hòa ly, mà là nói lời thấm
thía khuyên nàng vì hai đứa bé mà suy tính: “Đại tỷ, ngày mai mặc kệ đối mặt người Hoàng gia có thái độ gì, tỷ đều phải lấy Cẩu Tử và Tiểu Lan
làm đầu mà suy tính. Bất kể có quyết định gì, cũng không thể lại oan
uổng hai đứa bé này. Hai đứa nó đã đủ đáng thương rồi.”
“Đệ muội, ta cũng biết rõ hai đứa bé đi theo ta chịu khổ, nhưng cuối
cùng ta không thể để cho bọn nó không có cha được. Hơn nữa tương lai gả con gái, cưới vợ con trai một mình ta lo liệu không xuể.” Triệu Xuân
Hoa buồn buồn nói.
Chu Mạch nghe, trong lòng có chút tức giận, chỉ là ngoài miệng vẫn nói:
”Đại tỷ, trước ta nói không phải đâu, ngộ nhỡ tỷ phải từ Hoàng gia trở
lại, ba đệ đệ của tỷ có thể trơ mắt nhìn đại tỷ của mình và cháu ngoại
chịu khổ hay sao?”
Chu Mạch nói xong những lời này, Triệu Xuân Hoa còn chưa có bày tỏ lòng
biết ơn hoặc là bất kỳ ý kiến gì khác, Lý thị bên cạnh liền mặc kệ, nàng ta tỏ vẻ tức giận phản đối nói: “Đệ muội, ngươi nói không đúng rồi, nhà ta chỉ có vài mẫu, dựa vào trời ăn cơm, cũng chỉ đủ nuôi sống một nhà
bốn người, nhiều hơn nữa thì tất cả mọi người phải bị đói. Chỉ có đệ
muội ngươi là có bản lãnh, ở trấn trên cũng có căn phòng, vạn nhất nếu
đại tỷ bị hưu trở lại, ta thấy nhà lão Nhị có thêm ba miệng ăn cũng
không thành vấn đề.”
Chu Mạch nghe lời của nàng thì nổi giận, không phải bởi vì Lý thị nói để cho mình nuôi ba mẹ con Triệu Xuân Hoa, mà là nghe được đại tỷ bị hưu
trở lại. Mà Triệu Xuân Hoa nghe được Lý thị lời nói, nước mắt lại đầy
tràn trong hốc mắt.
“Đại tẩu, ngươi nói câu này không đúng rồi, chúng ta ngày hôm nay là tới khuyên đại tỷ, làm sao ngươi lại nói ra chuyện bị hưu, đại tỷ cũng
không có phạm lỗi gì.” Chu Mạch vừa nói vừa nháy mắt cho Lý thị, ý là
ngươi không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì, đừng đâm vào nỗi
đau trong lòng đại tỷ nữa. Thật là cái khó bó cái khôn mà, bi thương!
Tiếc rằng, cho dù Chu Mạch nháy mỏi mắt, Lý thị cũng không để ý tới ý tứ của nàng, vẫn tiếp tục lẩm bẩm: “Đệ muội, cũng là ngươi trước nói ngộ
nhỡ đại tỷ trở về Triệu gia, nếu là trở lại ..., cũng không phải là ta
nói trước. Cùng lắm thì, nếu ba mẹ con bọn họ trở về Triệu gia, phòng
lớn chúng ta cũng không xuất ra cái gì.”
Chu Mạch nghe xong thật muốn vả miệng mình, lại muốn nổi đóa đuổi Lý thị ra khỏi nhà, Triệu Xuân Hoa bên cạnh lên tiếng: “Đại đệ muội, ngươi yên tâm, ba mẹ con chúng ta cho dù là đói chết cũng sẽ không xin một hột
cơm nào của ngươi và Bá Tuyền!” Nói rất có khí tiết.
Thấy đại tỷ tức giận, Lý thị cũng không tiện lắm lời nữa, chỉ đành phải hậm hực ôm Lai Phúc trở về nhà mình.
Thấy Lý thị rời đi, Chu Mạch xin lỗi Triệu Xuân Hoa nói: “Đại tỷ, là ta
không tốt, vô duyên vô cớ nói những lời không đâu, tỷ coi như ta cái gì
cũng chưa nói. Quyết định thế nào tỷ tự mình nghĩ rồi làm là được, chớ
để người khác ảnh hưởng.”
“Không có chuyện gì, đệ muội, ta biết rõ ngươi cũng vì yêu thương hai
đứa bé của ta, ngày mai trở về ngộ nhỡ ta có chuyện gì về sau hai đứa bé này liền trông cậy vào người mợ này rồi. Ngươi là người thiện tâm, cũng là có chủ ý, để cho bọn họ đi theo ngươi ta cũng yên tâm.” Triệu Xuân
Hoa không còn nhu nhược đau khổ như trước nữa, mà là gương mặt hiên
ngang lẫm liệt.
Nét mặt của nàng như vậy ngược lại hù dọa Chu Mạch, vội vàng khuyên nhủ: “Đại tỷ! Ngươi cũng đừng làm gì việc ngốc à, suy nghĩ một chút cho hai
đứa bé, chỉ có đi theo mẹ ruột mới sống tốt. Lại nói, vì người không có
lương tâm mà làm chuyện điên rồ thì không đáng đâu!”
Triệu Xuân Hoa gật đầu một cái, an ủi Chu Mạch nói: “Đệ muội, ngươi yên
tâm, trong lòng ta biết được, chỉ vừa rồi người kia nói chuyện nên mới
nhắc tới.”
Chu Mạch nghe xong vẫn không an tâm, phân tích cho nàng một chút tình
thế, đơn giản là muốn truyền cho nàng một quan niệm: không có nam nhân,
còn có con trai con gái, một nữ nhân cũng có thể trôi qua rất tốt. Nàng
còn vắt hết óc kể cho Triệu Xuân Hoa chuyện xưa về những người phụ nữ tự mình cố gắng vươn lên.
Cũng không biết cuối cùng Triệu Xuân Hoa có nghe lọt hay không, chỉ thấy vẻ mặt của nàng từ từ khôi phục, Chu Mạch mới thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là buổi tối cố ý dặn dò Triệu Trọng Sơn ngày mai đi Hoàng gia nhất định
phải trông chừng đại tỷ, đừng để cho nàng hành động nông nổi, vẻ mặt
Triệu Trọng Sơn lo lắng gật đầu.
Mùng bốn tết, thanh niên trai tráng Triệu gia, thân thích dù không đi
thì sáng sớm cũng tụ tập tại nhà cũ, tổng cộng hơn hai mươi người. Ngồi
chật ních một chiếc xe ngựa và một chiếc xe lừa còn có