“Kẻ mang trong người lời nguyền như ngươi....... Chi bằng cứ tiếp tục sống trong đau khổ đi.”
Một âm thanh quỷ dị không ngừng vang ong ong trong đầu Ân Vũ Ưu, khiến nàng cảm thấy lạnh lẽo toàn thân.
Nàng muốn kinh hô, muốn hỏi về lời nguyền kia là gì, nhưng sâu bên trong thâm tâm nàng như bị ngăn cản, không thể lên tiếng, cũng không thể đáp lời.
Rốt cuộc Ân Vũ Ưu câm miệng không nói được. Âm thanh kia cũng không vang lên lần nào nữa.
Cảm giác lạnh lẽo quanh thân biến mất, Ân Vũ Ưu kinh ngạc, nàng nhận thấy sự thay đổi rõ rệt đang diễn ra trong linh hồn mình.
Tu vi từng chút một bị tuột lùi xuống, càng ngày càng thấp đến đáng thương, dòng chảy ấm áp từ từ bao lấy linh hồn này, Ân Vũ Ưu không thể nào quên được sự ấm áp này, là máu, là sự ấm nóng của máu huyết chảy khắp người khiến cho nàng cảm giác được thứ ấm áp quen thuộc.
Từ khi bị tra tấn đến hiện tại, nàng đã dường như quên mất máu huyết ấm áp chảy trong người là gì, mỗi ngày từng trận đổ máu trôi qua, lấy đi trong người nàng vô số huyết mạch thuần túy mà không làm nàng chết được.
Loại cực hình cảm nhận cái chết bên cạnh nhưng lại không thể chết thì có mấy ai thấu hiểu được cảm giác của nàng.
“U Nhi, muội muội... Cần gì phải khổ như vậy? Ca ca vô năng, không thể giúp muội, U Nhi... Muội tỉnh dậy đi, ca không nháo không loạn nữa, sẽ không cản muội cùng tứ hoàng tử nữa... Ca, ca sẽ cho muội thứ muội muốn, chỉ cần muội tỉnh dậy.” Giọng nam hài non nớt vang bên tai Ân Vũ Ưu.
Nàng khó chịu cau mày, đầu não ầm ầm phát ra từng âm thanh sỉ nhục, khinh miệt nàng, xen lẫn trong đó là những âm điệu trầm thấp ấm áp, dịu dàng, lại có tiếng ngốc manh nam hài dễ nghe.
“Xú phong đầu (nha đầu vừa xấu vừa điên) mau mau cút đi, đừng có ở trước mặt bổn thiếu chủ ta làm ô uế tầm nhìn.”
“Kẻ điên như ngươi mà cũng dám tư tưởng đến yêu ta? Buồn cười, ngay cả tư cách làm thằng hề để ta vui đùa cũng không xứng!”
“Tiểu U của nương rất đáng yêu nha, còn là thiên tài nữa chứ, mới mười tuổi đã là Võ Đồ cấp 7 rồi, con rất giỏi đấy.”
“U Nhi, nghe phụ thân nói, con không được để cho người khác biết cấp bậc của con, mặc dù hiện tại con đã mười ba tuổi nhưng vẫn chỉ là Võ Đồ cấp 7 không tiến là có nguyên do, con chỉ cần cố gắng tiếp tục, tin tưởng phụ thân, không lâu sau con có thể làm vẻ vang gia tộc.”
“U Nhi U Nhi, muội xem, hoa này đẹp không? Rất giống với muội, tiểu tiểu manh manh hắc hắc.”
Khinh bỉ, hổ thẹn, sỉ nhục, ấm áp, vui vẻ, hạnh phúc... Các loại cảm xúc đan xen muôn vẻ, các mảnh nhỏ ký ức lưu lạc xuất hiện trong đầu Ân Vũ Ưu.
Khi mọi thứ đã bình lặng lại, Ân Vũ Ưu biết được bản thân đã trọng sinh vào một phong nha đầu gọi Ân Cửu U.
Ân Cửu U khi còn nhỏ là thiên tài tu luyện, nhưng đáng tiếc bị điên. Nàng có một ca ca song bào thai không điên giống nàng nhưng lại bị xem là đồ ngốc.
Ân Cửu U trong mắt mọi người thấy được cũng như chính bản thân nàng bị những chuyện như vậy, lúc nhận thức thì nàng chỉ tập trung vào tu luyện, khi dừng lại tu luyện thì sẽ chạy khắp nơi quậy phá, phá chuồng gà, phá nhà xí, phá cây,... những gì có thể phá nàng đều phá hết, gặp người là đánh, bất kể thân phận gì đều đánh hết...
Điểm kỳ lạ ở Ân Cửu U khi bị điên nàng chỉ đánh những người có tu luyện, còn những người bình thường đều chỉ hù dọa một hai rồi cười đúng chuẩn phong nha đầu và chạy.
Còn về ca ca song bào thai của nàng gọi Ân Thập Cửu, người nói gì hắn đều chỉ biết cười hi hi ha ha, nói hắn vào hang sói hắn cũng đi vào, nói hắn đánh người hắn liền đánh người, Ân Cửu U phải thường xuyên ở bên cạnh Ân Thập Cửu, bảo vệ hắn.
Cha mẹ Ân Cửu U có danh nhưng không phận. Ân Tà Minh con trai thứ ba của gia chủ Ân gia, Khương Nhược Thù một nữ ngoại nhân không rõ thân phận được Ân Tà Minh cưới vào Ân gia cũng là mẫu thân Ân Cửu U.
Còn về thế giới này vẫn như cũ gọi Vĩnh Hằng, Đại Ngụy quốc... Còn lại chẳng có lấy thông tin gì.
Và thời gian khi Ân Vũ Ưu mất tích được tuyên bố cũng như ngày nàng ngã xuống không lâu đã qua ngàn năm.
Nói chính xác trong mắt Ân Vũ Ưu khi xưa thì nơi này chính là thôn quê làng xã, khỉ ho cò gáy không đáng quan tâm.
Quá thảm, nhưng ít ra thân phận cùng cuộc sống thân thể này tốt hơn kiếp trước Ân Vũ Ưu.
Ân Vũ Ưu vào năm bảy tuổi bị bắt đến chợ nô lệ, nhờ vào nhan sắc giá trị mà được tú bà mua giá cao, khi đó nàng được bọn người thanh lâu dạy cầm kỳ thi họa, bán nghệ, cho đến khi có người trả giá cao mua tấm thân trinh nữ cùng tuổi nhỏ trong một đêm ngủ, khi đó nàng chỉ mới mười tuổi.
Và nàng bước trên con đường làm kỹ nữ mua vui bán thân cho người khác đến bảy năm, gặp được Kính Hồng Quần, thanh mai trúc mã kéo nàng ra khỏi thanh lâu, trên đường bôn ba không bao lâu gặp Giang Lâm Nhiễm kết nghĩa tỷ muội.
Đến năm hai mươi lăm tuổi, Ân Vũ Ưu bị người ám hại rơi xuống Ma Huyền vực nhận được Thập Kính Lưu Ly Bảo Tháp, cùng với truyền thừa.
Truyền thừa thời gian kéo dài hai năm, xuất thế lần nữa nàng trở thành Đại Năng Giả nghịch thiên nhất, không gì không hiểu không gì không thông, được người người kính trọng.
Nhờ vào ký ức truyền thừa từng tầng tháp lưu truyền lại cho Ân Vũ Ưu kéo hai tên bạch nhãn lang Kính Hồng Quân và Giang Lâm Nhiễm lên một cái Quân Chủ, một cái Quân Quyền.
Hai người củng cố căn cơ thời điểm muốn lấy Thập Kính Lưu Ly Bảo Tháp nhằm trở thành Đại Năng Giả rồi dùng sức mạnh đó bá chiếm Vĩnh Hằng.
Đáng tiếc, vào thời điểm cuối cùng Thập Kính Lưu Ly Bảo Tháp vỡ thành vạn mảnh hòa lẫn vào cát bụi.
“Ca ca...” Giọng nàng khàn khàn phát ra.
Cho ta trọng sinh, cho ta ký ức nguyên vẹn kiếp trước, cho ta một gia đình, ta sẽ bảo vệ nó, dù có phải làm phong nha đầu hay người thân bên cạnh ta có là ngốc tử, ta cũng sẽ bảo vệ họ.
“U Nhi U Nhi, muội tỉnh rồi, muội tỉnh rồi, ô ô, muội tỉnh rồi.” Nam hài tuổi chưa đến mười lăm khóc mếu máo đáng thương, hai tay hắn gắt gao ôm chặt lấy Ân Vũ Ưu, không, là Ân Cửu U mới đúng.
Bảo bối Tiểu Tịch Nhi, ca sẽ không để muội phải rơi vào nguy hiểm một lần nào nữa. Tiểu U Nhi, muội có hận ca không?
Ta đã dùng linh hồn của cha mẹ để kéo lại hai hồn ba phách cho muội... Muội có hay không hận ca ca này?