Đại Năng Giả

Chương 27: Chương 27: Gọi Tiểu U Nhi rất dễ nghe, Võ Đồ Cấp 9




Hai người nói chuyện với nhau vui vẻ Ân Cửu U đột nhiên ngồi dậy, nàng bước đến phòng bếp, Thập Cửu nghi hoặc không hiểu nàng xuống bếp làm gì, chẳng lẽ còn đói?

Không đúng U Nhi nhà hắn ăn rất ít, lượng thức ăn vừa rồi cũng đủ để nàng hoạt động cả ngày.

“Ca, uống thuốc đi.” Nàng từ bếp đem lên bát thuốc đen lòm.

Ân Thập Cửu còn đang vui mừng vì hôm nay không phải uống thuốc... Hắn đúng là mơ mộng giữa ban ngày, muội muội nhà hắn từ trước đến nay hố ca ca chưa từng thất bại.

“.....” Hắn chớp chớp mắt nhìn Ân Cửu U với vẻ đáng thương hỏi, “U Nhi... có thể không uống không?”

Nàng quả quyết, “Không được, nhờ có thuốc này mà ca ca đã đỡ hơn rất nhiều, chỉ cần kiên trì thêm một tháng nữa là ca có thể mở ra linh mạch tu luyện rồi, hơn nữa bệnh ngốc sẽ không còn. Ca không thấy bản thân vì uống thuốc mà tinh thần minh mẫn hơn sao? Nào nào, ngoan, uống xong muội cho ca ăn bánh quế hoa.”

Ân Thập Cửu đành phải ngậm đắng nuốt cay uống hết bát thuốc. Chỉ có một tháng thôi a.

Nhưng đó là khi hắn hết giả ngốc.

Nếu đến một tháng sau Ân Thập Cửu vẫn như trước giả ngốc manh... Ân Cửu U đành cho hắn uống thuốc dài dài.

Uống thuốc xong, Ân Cửu U cho Ân Thập Cửu ăn bánh quế hoa, Ân Thập Cửu vui vẻ cắn từng ngụm, quế hương ngập tràng trong miệng khiến hắn nhớ về quá khứ.

“Bánh quế hoa U Nhi làm ngon hơn rất nhiều.”

Ân Cửu U đang dọn dẹp bàn ăn nghe được Ân Thập Cửu nói bèn lấy một miếng bánh quế hoa ăn thử, mùi vị không tệ.

“Ân, nếu ca muốn, mai muội làm cho ca ăn.” Mặc dù không biết làm nhưng Cửu ca muốn nàng sẽ làm cho hắn ăn.

Ân Thập Cửu nhìn Ân Cửu U, hắn khoắt khoắt tay nói, “Nếu U Nhi làm bánh ca thích ăn pudding hơn.”

“Mai muội sẽ làm cho ca ăn.” Dù có đổi sang món khác Ân Cửu U vẫn chấp nhận.

Nàng có ăn qua bánh pudding mà Ân Thập Cửu nói, khi đó là hắn nấu cho nàng ăn, nàng còn ở bên cạnh xem hắn làm mà biết được, bánh cũng rất ngon, được làm từ trứng và sữa, không quá khó.

“U Nhi tuyệt nhất, U Nhi vạn tuế.” Âm Thập Cửu hoan hô nói.

“Ca ca muốn gì muội đều có thể cho ca.” Ân Cửu U cười nhẹ nói.

Nụ cười này của nàng khiến trái tim Ân Thập Cửu siết lại... Cảm giác đau lòng này... Bao lâu rồi hắn mới nhớ lại?

“Hắc hắc, muội có thấy ca giống như vương tử được người hầu hạ không?” Ân Thập Cửu kéo kéo khóe môi cười đáp.

“Ân, nói có lý, ca rất giống vương tử. Hảo, kể từ bây giờ ca sẽ là vương tử của muội, muội sẽ là tỳ nữ bên cạnh ca, bảo vệ ca.” Mục đích duy nhất của nàng là bảo vệ người thân bên cạnh nàng, cũng là gửi gắm mọi thứ tốt đẹp lên hắn, cho hắn tất cả để nàng có thể ích kỷ với mọi kẻ xung quanh.

Tiểu Tịch Nhi... Không! Ta sẽ không để chuyện đó xảy ra, sẽ không bao giờ, ta sẽ không để muội biến mất thêm lần nào nữa. Luân đạo tuần hoàn, lập lại cuộc sống ban đầu... Ta không tin ta mang theo ký ức đến đây còn có thể khiến Tiểu Tịch Nhi chết vì bảo vệ ta, vì bảo vệ hắn, nhất định!

Trong nháy mắt, đôi con ngươi Ân Thập Cửu lóe ra tia cường liệt, hắn như hận chính bản thân, cũng như hận thế giới. Nhưng chỉ thoáng qua và biến mất nhanh chóng.

“Hắc hắc, U Nhi U Nhi, muội tốt nhất, muội không cần làm tỳ nữ bên cạnh ca, muội chỉ cần làm muội muội để ca bảo bọc là được rồi.” Tình cảm mà muội đã dành cho kẻ hại muội, tất cả đều chuyển về ta đi.

Ta không muốn kẻ khác cướp lấy nó. Kẻ lấy đi tình cảm của muội tựa như lấy đi báu vật của ta, ta không thích.

“Chỉ cần vương tử đại nhân mong muốn.” Ca có thể để muội ký thác toàn bộ tình cảm lên ca không? Muội cần người chia sẻ mọi chuyện, cần người đồng hành, cần có tri kỷ.

Thay thế cho Kính Hồng Quân và Giang Lâm Nhiễm, có như vậy muội mới tuyệt tình được với bọn họ, mới ích kỷ với bao kẻ ngoài kia. Dành toàn bộ yêu thương lên một người.

Người còn lại thay thế cho tình yêu ta yêu thầm Kính Hồng Quân năm mươi năm...

Tạm thời cứ dành hết tình cảm lên ca ca cái đã. Tình cảm nam nữ đó... Không có cũng chẳng sao.

“Tiểu U Nhi...” Ân Thập Cửu thấp giọng lên tiếng, “Muội gọi vậy khiến ca thấy thật ngượng nha.”

“Ca vừa nói gì?” Ân Cửu U giật mình hỏi.

“Muội gọi vậy khiến ca rất ngượng ngùng nha?”

“Không phải, câu trước.”

“... Tiểu U Nhi?”

“Ân, nghe rất êm tai.” Ân Cửu U gật đầu, nàng đột nhiêu thấy có hảo cảm với tên gọi này hơn cả khi Ân Thập Cửu gọi nàng là “U Nhi U Nhi”, “Tiểu U Nhi” nghe có phần thuận tai hơn.

Chỉ cần tránh gọi tên nàng thành “U U” là tốt rồi.

Ân Thập Cửu, “.....” Trọng tâm câu hỏi của ta bị muội bẻ đi hướng khác rồi.

“Tiểu U Nhi khuya rồi muội đi ngủ đi.”

Nghe Ân Thập Cửu nhắc nhở Ân Cửu U mới quay về phòng, bắt đầu một đêm tu luyện.

Trong không gian, linh khí quy tụ lấy Ân Cửu U làm trung tâm hình thành cái hố linh khí quay cuồng hấp thu.

Lốc cốc leng keng...

Đồ vật trong phòng từng chút lay động theo dòng xoáy linh khí hướng vào người Ân Cửu U kia.

Oanh!

Mọi thứ đột nhiên trở nên yên tĩnh, vật trong phòng không còn rung lắc, dòng xoáy linh khí cũng biến mất.

Ân Cửu U hiện tại cảm nhận được trong người một dòng kinh mạch mới được lưu thông, thanh mát cơ thể.

Dòng linh mạch này vừa xuất hiện kéo theo thêm một dòng linh mạch nữa chảy dọc trong cơ thể nàng.

Võ Đồ cấp 7 được kéo lên thành Võ Đồ cấp 8.

Võ Đồ cấp 8 nhanh chóng nhảy vọt lên Võ Đồ cấp 9, tiếp tục hình thành dòng suối nhỏ trong đan điền thì bị Ân Cửu U áp chế lại.

Nếu để dòng suối đó hình thành nàng sẽ không còn cơ hội nào bước lên con đường nghịch tu nữa.

Chỉ khi nào bước trên nghịch tu nàng mới đuổi kịp Kính Hồng Quân và Giang Lâm Nhiễm, mới báo thù đương năm đó bọn họ gây ra.

Kiếp trước ta đã bỏ lỡ, kiếp này tuyệt không!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.