Bổn nguyên ý cảnh phân biệt thành hai cảnh giới cho người dùng vũ khí thành thục. Cảnh giới đầu tiên là ý cảnh, cảm ngộ về đạo trong vũ khí gồm có ý như kiếm ý, đao ý, thương ý... sau đó là hồn và cuối cùng của ý cảnh là tâm khí tương thông (khí ở đây nói vũ khí).
Đạt đến ba cảnh ngộ của ý cảnh sẽ đến bổn nguyên, bổn nguyên gồm những nguyên tố hình thành nên thế giới, nói ngắn gọn hơn chính là nguồn sơ khai mọi vật. Bổn nguyên có rất nhiều loại như thế giới, sinh mệnh, hủy diệt, âm dương, thời gian, không gian, tan thương, liệt diễm, tích thủy,... Mỗi loại đều phải dựa vào cảm ngộ bản thân về thế giới xung quanh mới có thể sinh ra bổn nguyên.
Cùng bổn nguyên và ý cảnh kết hợp, thăng tiến bổn nguyên đến trình độ cao nhất, cảm thụ ý cảnh đến tâm khí tương thông. Chỉ khi kết hợp được cả hai mới được xem như cao nhất cảnh giới dùng vũ khí.
Túc Nguyên nghi hoặc nhìn Ân Cửu U nửa ngày trời mới cất tiếng hỏi, “Tịch, ngươi bao nhiêu tuổi?”
“Mười bốn.” Nàng vô cùng chân thật trả lời.
“Ngọa tào! Ngươi mười bốn? Ta năm nay đã ba mươi bảy tuổi, còn không có như ngươi thấu hiểu vũ khí đến trình độ này. Nói thật cho ta biết ngươi có phải đến từ những Vực đỉnh cấp kia xuất thân?” Túc Nguyên bức xúc liền một trận nhảy lên.
Nghe hắn nói vậy, Ân Cửu U mới thấy bản thân nói quá nhiều rồi, lần sau gặp người không nên lắm lời như thế nữa.
“Nhìn xem ngươi, một cái không có tiền đồ, những kiến thức cơ bản như vậy còn không nắm rõ mà đòi xưng huynh gọi đệ với ta, có ngươi cái này huynh đệ, mất mặt cả tam tộc sau này!” Ân Cửu U khinh thường, đoạn lại xua xua tay đuổi người.
“Uy uy, ít nhiều nếu bằng thực lực của ta hiện tại đi làm gác cổng cho những đại tông môn pháp của những vực lớn chắc chắn rất được hoan nghênh.” Túc Nguyên kiêu hãnh ưỡn ngực.
Ân Cửu U lườm hắn, cười trừ nửa miệng, “Bọn họ chưa ném ngươi ra khỏi đại môn đã là ân xá một kiếp rồi, nói chi là nhận ngươi làm gác cổng, mất mặt lại càng thêm mất mặt.”
Túc Nguyên khí đến mặt đỏ bừng, không biết là hắn ở xấu hổ hay bị Ân Cửu U chọc tức đến đỏ mặt.
“Quay về phòng của ngươi đi, ta muốn nghỉ ngơi.”
“Hảo.” Túc Nguyên có chút luyến tiếc không muốn rời đi, nhưng Ân Cửu U đã đuổi người, hắn cũng không mặt dày mà ở lại làm gì.
Túc Nguyên rời đi không lâu liền có một tiểu thị nữ đáng yêu bước vào, nàng vận trên người váy xòe dành cho công chúa màu đỏ tươi, trên váy điểm xuyết những đóa hoa hồng đen yêu dị.
Tiểu thị nữ có mái tóc đen dài được cột hai bên bằng chiếc ruy băng cùng màu tóc rất đáng yêu, đôi mắt huyết sắc lưu động như viên hồng ngọc khẽ híp lại vì tươi cười. Hai tay nàng nắm hai bên váy, đôi chân khẽ nhúng xuống, chào hỏi.
“Tịch đại nhân, ta gọi A Ly, từ bây giờ sẽ phục vụ ngài thay cho A Lục.” Giọng nói tiểu thị nữ trong trẻo như tiếng chuông ngân nga.
Ấn tượng đầy tiên khi nhìn thấy A Ly là cảm tưởng đã từng gặp nàng ta ở đâu đó. Ân Cửu U nghĩ nát óc không tài nào nhớ ra được gặp y ở đâu.
“A Lục vừa rồi vẫn còn ở trong phòng ta nói chuyện, hiện tại liền thay người rồi?” Nàng ý vị thanh điệu nhếch môi lên tiếng.
A Ly trước sau đều treo lên nụ cười tủm tỉm, “A Lục phạm sai lầm đang bị đại nhân trách phạt, nên nàng ta không thể phục vụ cho ngài tiếp tục. Đại nhân, hãy để ta phục vụ cho ngài.”
Ân Cửu U chẳng để tâm đến việc đó, nàng tùy tiện đáp lại đơn giản, “Ngô.”
A Ly thấy nàng làm lơ mình liền có chút không hài lòng, cứ như nàng đang mong chờ điều gì đó từ Ân Cửu U.
“Không có việc gì thì ra ngoài đi, ta cần phải nghỉ ngơi.” Mãi không thấy A Ly rời đi, Ân Cửu U mới lên tiếng.
“Nga... Tịch đại nhân, ngài mệt mỏi sao? Có cần ta giúp gì cho ngài không? Xoa bốp đấm lưng hay bất cứ việc gì a.” A Ly nhiệt tình quan tâm.
“Cút.” Ân Cửu U lạnh lùng buông xuống một chữ.
Bị mắng một tiếng, A Ly nhất thời vẻ mặt ủy khuất đến muốn khóc, nàng cắn môi rời đi. Trong mắt nàng lúc này có biết bao trẻ con cùng ủy khuất.
 Cửu U đuổi người đi xong liền tịnh thần, sắp xếp lại kiến thức một chút.
Túc Nguyên nói nàng cười rất thỏa mãn khi huyết phủ khắp người. Hắn nói nàng không nhận ra, sự thật không phải vậy, nàng biết rõ bản thân nàng thỏa mãn khi thấy máu, khi máu dính đầy người nàng, nàng ngửi thấy mùi máu, nàng rất thích.
Nàng đến đấu trường này không phải vì muốn tăng thực lực của bản thân, mục đích thật sự khi tới đây là muốn kiểm nghiệm một vấn đề.
Có phải nàng là Huyết Ma Sát Thể hay không!
Lúc đầu khi nhận được cơ thể mới Ân Cửu U cứ nghĩ đây là Thiên Mạch Chi Thể, vì người có Thiên Mạch Chi Thể khi ở Võ Đồ cấp sẽ dừng lại một khoảng thời gian rất lâu để cải tạo kinh mạch, giúp cho võ giả một đường thuận lợi sau này.
Đồng dạng, Huyết Ma Sát Thể cũng sẽ có tình trạng dừng lại cấp bậc ở Võ Đồ cấp một thời gian dài, không phải vì cải tạo kinh mạch giúp cho võ giả một đường thuận lợi sau này, mà vì cơ thể cần dùng huyết tẩy, tẩy phạt kinh mạch.
Huyết Ma Sát Thể vô cùng nguy hiểm, võ giả sở hữu thân thể này phải trải qua giết chóc, lấy máu kẻ khác làm nước tắm mới có thể tăng thực lực lên cao. Nếu không muốn giết kẻ khác,vậy chỉ có cách lấy máu chính mình làm vật thay thế.
Nhưng kẻ nắm giữ Huyết Ma Sát Thể không có ai chọn lựa con đường thứ hai, vì trước khi trở thành cường giả họ đã chết vì mất máu rồi.
Một khi lựa chọn con đường thứ nhất, Huyết Ma Sát Thể sẽ tự sinh ra ma tính và sát tính cho chủ thể, để họ trở thành một thị huyết ma nhân, chỉ biết giết chóc nhằm tăng lên tu vi.
Ở một ngàn năm trước Ân Cửu U nghe những cao tầng từng nói, Huyết Ma Sát Thể là lời nguyền chi thể. Vì những kẻ nắm giữ nó bị trời đất chối bỏ, bị người đời đuổi giết.
Ân Cửu U trong lòng đắng chát, miệng chỉ cười châm biếm.
Bị người truy sát? Huyết Ma Sát Thể một khi mất đi nhân tính chỉ biết giết chóc, võ giả khắp nơi phải hợp sức tiêu diệt Huyết Ma Sát Thể, tránh để bọn chúng tàn sát bừa bãi. Võ giả thông thường chẳng phải cũng tàn sát bừa bãi vì muốn đoạt đến bảo vật đó sao? Vậy tại sao Huyết Ma Sát Thể tàn sát người vì nâng cao tu vi lại bị võ giả khắp nơi hợp lực vây giết?
Ha... Thật không ngờ, thât không ngờ từng là Đại Năng Giả được người người kính ngưỡng bây giờ lại mang trong mình Huyết Ma Sát Thể bị người người truy sát.
Huyết Ma Sát Thể sát phạt tàn nhẫn, không phân rõ thiện ác, lấy giết chóc để tăng lên thực lực, khiến nhân thần cộng phẫn.