“Những tổ chức muốn diệt trừ thiên tài đó... Sao họ lại phải làm vậy?” Ân Cửu U đạo.
“Ây... Ngươi hiện tại đã giai nhập vào công hội Trận Pháp Sư ta, ta cũng sẽ không giấu giếm ngươi, nhưng ngươi phải thề, không được nói chuyện này ra cho người khác biết.” Lý Hồng Nguyên trầm mặc thở dài, vẻ mặt ông hiện lên sự thận trọng.
“Được.” Ân Cửu U đáp ứng.
Lý Hồng Nguyên tin tưởng nói cho nàng, “Năm trăm năm trước, những thiên tài được sinh ra đều bị một thế lực gọi Ma Ảnh Lệ Giáo săn giết, nhiều chính phái đã hợp lực lại để diệt trừ Ma Ảnh Lệ Giáo, nhưng chỉ trấn áp được chúng.”
“Đáng lẽ không phải chỉ là trấn áp đơn giản như vậy, Ma Ảnh Lệ Giáo đã có hai lần gần như diệt vong. Lần thứ nhất chúng thoát được vì hợp với Huyết Ma Giáo lập thành Huyết Lệ Giáo, Huyết Lệ Giáo nhanh chóng hồi sinh và tiếp tục đuổi giết thiên tài.
Lần thứ hai, Huyết Lệ Giáo tuyên bố thành lập hai tổng bộ, một là Ma Ảnh Lệ Giáo một cái khác là Huyết Ma Giáo để phân tán thế lực khắp nơi trên Vĩnh Hằng, đấy là khi bọn chúng thoát khỏi kiếp nạn diệt vong. Và kể từ lần đó, không còn bao nhiêu ngươi muốn giết chúng nữa, chỉ khi nào thấy bọn chúng hoạt động riêng lẻ mới tiêu diệt một hai.
Vì sau lưng hai thế lực này có Hư Thần Điện ở Thánh Vực chống lưng.”
Câu nói cuối cùng của Lý Hồng Nguyên mang theo phẫn nộ khí tức, hắn căm hận Thánh Vực, càng căm hận Hư Thần Điện hơn.
“Khi đó, ai là người đứng đầu Hư Thần Điện?” Ân Cửu U nghe đến Hư Thần trong đầu liền lóe lên hai thân ảnh.
“Kính Quân Chủ - Kính Hồng Quân - Hư Thần Điện điện chủ.” Lý Hồng Nguyên phát ra những âm thanh bén nhọn từ khẽ răng.
Thái Bảo Trần thấy tâm trạng Lý Hồng Nguyên không tốt lắm, hắn nhìn lại Ân Cửu U, thấy sắc mặt nàng âm trầm đến đáng sợ, hàn khí lấy nàng làm trung tâm bộc phát tứ phía, so với Lý Hồng Nguyên hội trưởng có hơn chứ không kém.
Hắn liền nói tiếp, “Đó là của năm trăm năm trước. Ta cho ngươi biết thêm, hai trăm năm trước, Kính Hồng Quân cùng thê tử Giang Lâm Nhiễm được người từ thời không khác tới đưa đi. Khi bọn họ vừa rời đi, tất cả các giáo phái liên hợp với nhau, xóa sạch Hư Thần Điện cùng Huyệt Lệ Giáo.”
“Hai trăm năm qua đi, những gì còn lại chỉ là tro tàn, tro tàn thì cũng là tàn dư. Hư Thần Điện tàn dư cùng Huyết Lệ Giáo tàn dư hợp lại thành Huyết Ma Thần Giáo, chúng vẫn tiếp tục diệt sát thiên tài trong bóng tối.”
“Vì vậy, bọn ta mới cần biết rõ về ngươi, ngươi càng tiềm năng, bọn ta càng phải bảo vệ ngươi, cho ngươi phát triển, sau đó ngươi mới có thể diệt trừ Huyết Ma Thần Giáo.”
Nghe xong câu chuyện, Ân Cửu U vừa cảm thấy may mắn vừa cảm thấy khó chịu với lo sợ.
May mắn vì nàng trọng sinh ở một ngàn năm sau, Huyết Ma Thần Giáo chỉ còn lại tàn dư của Hư Thần Điện và Huyết Lệ Giáo hợp thành, chúng chỉ dám hoạt động trong bóng tối, không dám công khai.
Hơn nữa, bọn chúng không dám tấn công đệ tử những môn phái lớn.
Còn khó chịu là vì nàng lo sợ Kính Hồng Quân và Giang Lâm Nhiễm đã đến một bước kia. Mối thù kia... Biết đến khi nào nàng mới có thể trả xong!
Kính Hồng Quân, Giang Lâm Nhiễm hai cái bạch nhãn lang các ngươi tốt nhất đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta. Gặp lại sẽ là cảnh huyết hà ba ngàn dặm, không phải ngươi chết thì là ta chết!
Lý Hồng Nguyên cùng Thái Bảo Trần cảm nhận rõ rệt hàn khí do Ân Cửu U phát ra, xen lẫn trong đó còn có thêm... Sát lục chi khí.
“Ân tiểu hữu...” Lý Hồng Nguyên thấp giọng hỏi.
Ân Cửu U lập tức thu hồi sát khí, vẻ mặt cười tươi tắn đáp, “Ân, nếu như các người đảm bảo an toàn cho ta thì ta cũng sẽ vì các người ra sức.”
Thái Bảo Trần cười vui vẻ gật đầu, Lý Hồng Nguyên lên tiếng hỏi, “Vậy... Ân tiểu hữu, tinh thần lực của ngươi?”
“Thất Tinh tinh thần lực.” Ân Cửu U tiếp tục nói dối.
Dù có tin tưởng nhưng cũng không thể nói hết ra bí mật được.
“Thất Tinh!!!” Hai người trăm miệng một lời.
Bọn họ nghĩ Ân Cửu U đạt đến Lục Tinh đỉnh phong là cao nhất, không ngờ lại đến Thất Tinh...
Nhưng mà...
“Khi đó ta thấy sắc mặt ngươi không tốt lắm, giống như dùng hết tinh thần lực...” Thái Bảo Trần nghi hoặc.
“Ân, lần đầu tiên luyện trận, cũng là lần đầu dùng nhiều tinh thần lực như vậy.” Lần này nàng nói thật.
Lý Hồng Nguyên, “.......”
Thái Bảo Trần, “.......”
Ngươi nói dối có thể đánh cái bản nháp hay không.
Thiết, lần này nàng nói thật thì họ không tin.
Ân Cửu U nhìn vẻ mặt hai người liền biết họ không tin mình, nàng chỉ có bất đắc dĩ thở dài, cáo từ, “Ta còn có việc, nếu có chuyện gì thì đến gia viên sau núi Trúc Linh tìm ta.”
“A, còn có còn có nha.” Lý Hồng Nguyên vội kéo Ân Cửu U lại, “Hiện tại ngươi đã có thân phận Ngũ Tinh Trận Pháp Sư có thể giữ chức lão sư nha.”
“Phúc lợi.” Trong mắt Ân Cửu U hiện tại chỉ có phúc lợi chứ không quản địa vị.
“Mỗi tháng sẽ được một ngàn hoàng kim hoặc một viên tinh thạch, nếu như ngươi chịu đồng ý lên lớp giảng dạy thì sẽ có tiền thưởng riêng,nhận nhiệm vụ công hội ban cũng tương tự. Nhưng mỗi tháng ngươi phải vì công hội làm ra ba việc, giảng dạy, luyện trận cho công hội hay nhận nhiệm vụ đều được.” Thái Bảo Trần nói phúc lợi chứ không nói ra quyền lợi.
“Ân, không còn gì nữa ta xin cáo từ trước.”
Nàng hiện đang rất vội, nếu còn dài dòng nữa rất có thể Ân Thập Cửu sẽ đi tìm nàng.
“Không còn gì nữa.” Thái Bảo Trần vẫy vẫy tay cáo từ.
Ân Cửu U không lên tiếng phản đối có nghĩa là đồng ý, Lý Hồng Nguyên lập tức lấy ra lệnh bài trưởng lão cho nàng.
“Đây là lệnh bài của ngươi, từ đây ngươi chính là thập tam trưởng lão công hội.” Lý Hồng Nguyên ném cho Ân Cửu U miếng lệnh bài.
Nhận lệnh bài, Ân Cửu U hơi càu mày hỏi, “Không phải là làm lão sư sao? Từ khi nào ta thành thập tam trưởng lão?”
“Ngươi có Thất Tinh tinh thần lực đã đủ tư cách trở thành trưởng lão, xem như là đặc ân cho ngươi đi trước một bước.” Lý Hồng Nguyên cười ôn nhuận nói.
Ân Cửu U nhún vai rời đi. Nàng chạy đến chỗ gia chủ Ngọc gia để mua mảnh gia viên sau rừng Trúc Linh kia.