Trong khoảng thời gian chờ vòng thi thứ ba, một vài người đến làm quen với Ân Cửu U, nhưng bất kỳ ai đến nàng cũng đều cười nhạt và yên lặng làm bộ như bản thân bị câm.
Kiếp trước quan hệ thân mật với hai kẻ bạch nhãn lang kia đã khiến Ân Cửu U hình thành bức tường phòng ngự đối với những người xung quanh.
Một lần bị rắn cắn cả đời sợ dây thừng, nàng không muốn chuyện đó tái diễn lần nữa nên lựa chọn không tiếp xúc với người bên ngoài.
Người nàng thân cận và buông bỏ cảnh giác chỉ có mỗi ca ca Ân Thập Cửu.
Những người kia cứ nói chuyện với người câm chẳng khác nào như nói chuyện một mình liền chán ghét bỏ đi.
Phải, là chán ghét bỏ đi chứ không phải là chán nản. Con người luôn khinh thường những kẻ hạ đẳng. Người bị khuyết tật họ cũng khinh thường, vì họ xem đây là những kẻ không đáng để đặt ngang hàng với họ.
Đám người kia không tiếp xúc với nàng, nàng mới nhẹ lòng thở ra, đột nhiên Lục Linh Hồng đến bên cạnh Ân Cửu U, nàng ta cười ngọt ngào nói, “Ân tiểu hữu, ta với ngươi có tinh thần lực gần ngang, vòng thứ ba thi chính là luyện đan, ngươi có thể hay không luyện đan Tam Tinh Đan Dược phẩm?”
Như dự đoán của Lục Linh Hồng, Ân Cửu U không lên tiếng đáp, chỉ nhìn nàng rồi khẽ cười nhạt như chào hỏi.
“Phần thi luyện dược này có đặc cách khác, nếu ngươi luyện ra Tam Tinh Đan Dược sẽ được chứng nhận là Tam Tinh Dược Sư, ta thấy ngươi có tinh thần lực cao như vậy, nhưng chỉ tham gia thi Nhị Tinh hợp cách thì quá đáng tiếc nên muốn cho ngươi một cơ hội để ngươi trở thành Tam Tinh Dược Sư thay vì chỉ ở Nhị Tinh thấp bé, không xứng với tinh thần lực ngươi sở hữu.” Nàng tiếp tục lên tiếng.
Ân Cửu U nghi hoặc, chẳng phải nàng ta có tinh thần lực Tứ Tinh sao? Và trên đời này có người tốt nhắc nhở người khác không cần hồi báo sao?
Đáp án là không có!
Những người tốt bụng nhắc nhở mình như thế chỉ có hai trường hợp, một là tự tạo đối thủ cho bản thân sau đó tự thân diệt đối thủ kiêm bạn bè, hai là có ẩn ý phía sau.
Theo Ân Cửu U thì Lục Linh Nhi thuộc loại thứ hai nhiều hơn loại thứ nhất.
Nàng không xếp Lục Linh Nhi vào loại thứ nhất vì ngoài nàng ta trên thế giới này vẫn còn tồn tại rất nhiều thiên tài Luyện Dược Sư khác.
Chẳng hạn như Dược Trấn, nói là Dược Trấn như thật chất lại là vùng đồng bằng được lập kết giới tách biệt với thế giới bên ngoài, những người này rất ít giao thiệp với thế giới, họ giao thiệp với bên ngoài bằng cách thiết lập một tổ chức Luyện Dược Sư gọi là Dược Tháp.
Dược Tháp được xây dựng như thánh địa cho dược sư, chiêu mộ nhân tài khắp nơi, đào tạo nhân tài.
Công hội Luyện Dược Sư cũng là từ Dược Tháp xuất ra, nói thẳng ra công hội Luyện Dược Sư phụ thuộc vào Dược Tháp.
Công hội Luyện Dược Sư hằng năm đều đem thiên tài của mình đưa đến Dược Tháp để họ huấn luyện, nếu được Dược Tháp để mắt sẽ được đưa đến Dược Trấn, tiếp tục học tập ở đó.
Những người biết được thông tin này chỉ có những cao tầng ở trong công hội Luyện Dược Sư.
Công hội Luyện Dược Sư phân bộ người biết được chỉ có phó hội trưởng cùng hội trưởng, công hội Luyện Dược Sư Đại Uy quốc là công hội phân bộ.
Còn tổng bộ công hội Luyện Dược thì chỉ cần giữ chức trưởng lão là có thể biết được bí mật này, thân tính bên cạnh một chút cũng biết được, tỷ như... Đệ tử.
Lục Linh Hồng là đệ tử của hội trưởng công hội Luyện Dược Sư nên chắc chắn nàng cũng biết về Dược Tháp, còn về Dược Trấn, nàng ta ở hiện tại còn chưa có tư cách biết.
Muốn được Dược Trấn chú ý chỉ có một trường hợp, trước năm mươi tuổi trở thành Thánh Quân Dược Sư.
Chưa từng có ngoại lệ, ngay cả khi Ân Cửu U trở thành Đại Năng Giả họ cũng không thèm chào đón nàng, đến khi nàng công bố bản thân đã đến Thánh Quân Dược Sư ở năm mươi tuổi họ mới mở mắt nhìn Ân Cửu U và chào đón nàng, cho nàng ở bên trong học tập.
Nói là là học tập chứ thật ra Ân Cửu U vào đó chỉ để kiểm tra xem tàng thư tịch ở đó cùng tàng thư tịch ở Thập Kính Lưu Ly Bảo Tháp có giống nhau hay không thôi.
Khi xem xong hết tàng thư các ở đó nàng mới thất vọng, sách trong Dược Trấn có thì trong Thập Kính Lưu Ly Bảo Tháp đều có, trong Thập Kính Lưu Ly Bảo Tháp có chưa chắc gì tàng thư các ở Dược Trấn có.
Lục Linh Hồng thấy Ân Cửu U nhìn nàng ta với ánh mắt nghi ngờ nàng liền cười giải thích, “Ngươi không cần phải đề phòng ta, ta chỉ là kẻ cuồng tài, muốn kết giao thiên tài như ngươi mà thôi. Trong đồng lứa, ta chưa từng thấy ai vượt qua ta, ngươi là người đầu tiên, trong tương lai có khi chứng ta còn phải trao đổi với nhau.”
Lời nói của nàng quả thật không có điểm không đúng nào, ngược lại còn rất hợp tình hợp lý, đả động lòng người.
Đáng tiếc, Ân Cửu U lại là kẻ nhát gan. Nàng hiện tại không dám mở lòng với kẻ khác.
Nàng lắc đầu, Lục Linh Hồng sinh ra cảm giác bực bội trong lòng ngoài mặt vẫn treo nụ cười khả ái.
Oong... Oong... Oong...
Ba tiếng chuông đồng vang lên, vòng thi thứ ba mở ra, các thí sinh bước vào phòng thi.
Trong căn phòng rộng lớn, mỗi bàn để khoảng hai mươi lăm loại dược liệu, có giống nhau, có khác nhau.
Mỗi người đến mỗi bàn dược khác nhau, tự do chọn lựa, có người nhìn thấy gốc dược liệu tam phẩm liền hớn hở dành lấy.
“Chỗ này ta đến trước, ngươi chọn chỗ khác đi.”
“Gì chứ, rõ ràng là ta đến trước sau đó ngươi giành chỗ của ta, phải là ngươi đi mới đúng.”
Những người đó tranh giành vì có gốc tam phẩm dược liệu làm tăng hiệu suất thành đan. Đó là suy nghĩ ngốc nghếch của họ.
Ân Cửu U nhìn đến những cây dược liệu đó liền cười trừ, nàng tránh còn không kịp nói chi là dành chỗ dược liệu đó.
Nếu không có gốc tam phẩm dược liệu kia thì thành đan cũng rất cao rồi, nhưng nếu bỏ gốc tam phẩm kia vào, việc thành đan... Chỉ có ba thành.
Không phải lúc nào tam phẩm dược liệu cùng có thể tăng hiệu suất thành đan, đó là một sai lầm nghiêm trọng.
“Ở trước mặt các ngươi có từ hai mươi lăm đến ba mươi dược liệu khác nhau, có hai phần dược liệu, các ngươi có thể luyện chế một lần hoặc hai lần, lấy kết quả cao nhất mà chấm điểm. Các người có hai canh giờ luyện đan, tùy ý luyện bất kỳ loại đan dược gì, chỉ cần đạt đến Nhị Tinh Đan Dược là các ngươi thông qua. Cuộc thi bắt đầu.”