Cả bọn thấy Ân Thập Cửu chửi Lý Hồng Nguyên một trận sau liền chạy đi như bị ai đuổi, cả đám mặt mộng bức.
Chuyện gì đang xảy ra? Ta đang ở đâu? Tên tiểu tử vừa rồi là ai?
Có Lý Hồng Nguyên lo lắng cho Ân Cửu U không nghĩ nhiều như vậy lật đật chạy theo sau.
Dược Già Nam lúc đầu còn ngây người không biết chuyện đang xảy ra đến khi để ý thấy Lý Hồng Nguyên đuổi theo Ân Thập Cửu liền chạy theo phía sau đuổi đến.
“Thiếu chủ!” Bốn người từ Dược Tháp đồng dạng chạy theo sau Dược Già Nam tiến đến một phương.
Ở bên ngoài Hình Sự Đường có hai người gác cổng thấy Ân Thập Cửu chạy đến mặt vẻ mộng bức.
Người kia... Người kia không phải ở trong ngục bị đánh gãy tứ chi sao?
Hai người không kịp nghĩ nhiều đã bị thiết quyền của Thập Cửu oanh tới.
Răng rắc!
Áo giáp bằng thiết sắt bị cú đấm Ân Thập Cửu oanh đến vỡ nát thành cát, người bên cạnh phản ứng không chút do dự đâm giáo về phía Ân Thập Cửu.
Ân Thập Cửu nhẹ nhàng cúi người tránh được giáo nhọn, song đưa một chân gạt đất, quật ngã tên còn lại, hắn đưa nắm đấm đánh thẳng vào mặt tên gác cổng.
Răng rắc!
Âm thanh xương gãy lần nữa vang lên, mặt tên gác cổng kia bị xoáy lại thành một đống hỗn độn.
Ân Thập Cửu chán ghét lười nhìn, vội vã chạy vào trong ngục.
Đám người Lý Hồng Nguyên cùng Dược Già Nam mộng bức tại chỗ.
Bọn họ vừa thấy gì?
Người mà ai cũng nói là Võ Đồ cấp 7 chỉ dùng một cái hô hấp thời gian đánh ngã hai tên Võ Linh sơ kỳ?
Cái này cần lực lượng của Võ Hoàng trở lên mới làm được đi.
Lý Hồng Nguyên sợ “Ân Cửu U” ở trong ngục xảy ra chuyện, vì người bên trong tất cả đều từ từ Võ Linh hậu kỳ trở lên, còn có cả Võ Hoàng bên trong.
Sợ rằng có cả Ngọc Cương cấp Võ Đế trong đó.
Mặc nhìn hai người lính bị đánh cảm thấy an ủi trong lòng không rõ. Cứ như có người đồng ngộ khiến hắn vui mừng vậy.
Răng rắc!
Răng rắc!
“Ta giết các ngươi!”
Cả đám người mới ở ngoài còn chưa đến hình sự phòng đã nghe âm thanh gãy xương cùng tiếng quát to rõ của Ân Thập Cửu vang vọng.
“Mặc!” Hắn lần nữa quát.
Một luồng gió thổi qua, bóng ảnh một người xuất hiện trước mặt bọn họ cùng Ân Thập Cửu.
Thập Cửu sắc mặt đáng sợ hung dữ tựa tu la từ địa ngục bò lên quát, “Mang Tiểu U Nhi ra ngoài.”
Hắn từ xa đã thấy Tiểu U Nhi hắn thương yêu bị đánh khắp người đầy huyết tinh, tay chân có điểm vặn vẹo bất thường, hiển nhiên đã bị gãy khiến hắn giận sôi máu.
Hắn phải giết những kẻ này!
Một tên Võ Hoàng dùng đao nhắm vào cổ Thập Cửu chém tới.
Oanh!
Một luồng khí kình không rõ cản lại thanh đao, lòng bàn tay Thập Cửu đưa ra đỡ thanh đao phát ra luông khí kình hắc ám, hắn dùng sức bóp chặt tay, thanh đao kia cùng với đầu tên Võ Hoàng trong chớp mắt nổ tung.
Ân Thập Cửu dẫm lên xác người bước qua, hắn chậm chạp lê bước chân đến chỗ Mặc, Mặc ôm Ân Cửu U trong lòng không dám nhúc nhích lấy một điểm.
Mãi đến khi Thập Cửu đến trước mặt hắn, vẻ mặt dữ tợn như tu la từ từ chìm vào bóng đêm, Thập Cửu cười híp mắt lên tiếng, “Tiểu U Nhi, ca ca đến đón Tiểu U Nhi về nhà, chúng ta cũng về nào, về nhà ca ca trị thương cho đệ.”
Ân Cửu U mệt mỏi mở mặt, nàng cố nặn ra nụ cười hào ái, phát một tiếng từ âm mũi, “Ừm...”
Mặc đưa Cửu U cho Thập Cửu, hắn tiếp nhận Cửu U, nhìn tứ chi nàng bị đánh gãy bằng mộc côn, trên gương mặt mỹ lệ như búp bê lại chằng chịt vết roi.
Hắn tức giận, hắn muốn tìm ra kẻ làm hại nàng, giết hắn!
Mang Ân Cửu U ra khỏi nhà lao, đám người Lý Hồng Nguyên giật mình, người trước mặt giống hệt Ân Cửu U nhưng người hắn bế trên tay dù gương mặt bị huyết tinh cùng vết roi che khuất vẫn có thể nhận rõ ngũ quan của nàng, đây rõ rõ ràng ràng là ngũ của kẻ đang ôm người đi kia.
Đây... Đây rốt cuộc là chuyện gì?
“Vị huynh đệ này... Ngươi hẳn là ca ca của Ân Cửu U đi.” Dược Già Nam sau khi thấy một màng kia vẫn giữ bình tĩnh đi lên nói chuyện với Ân Thập Cửu.
Hắn từng nhớ Ân Cửu U nói đến ca ca là khi hắn mở lời cùng nàng bàn luận thì nàng nói phải đi chợ, nấu ăn cho ca ca.
“Ngươi là ai?” Ân Thập Cửu lạnh giọng hỏi.
“Ta là bằng hữu của Ân Cửu U.” Rưỡi Già Nam cười khẽ nói.
“Ngươi?” Ân Thập Cửu nhìn Dược Già Nam một lần, song, “Ngươi không xứng làm bằng hữu của Tiểu U Nhi.”
Lời nói lãnh đạm buông xuống làm tâm Dược Già Nam nhói lên, hắn... Đúng là không xứng làm bằng hữu của Ân Cửu U.
Khi bằng hữu đang gặp nguy hiểm hắn lại không thể làm gì...
Nàng giống hắn, hắn biết điều đó, Ân Cửu U tính cách lãnh đạm, xem người từ kính tượng hình hắn đã thấy qua khi nàng tham gia cuộc thi Luyện Dược Sư.
Nàng không có bằng hữu càng không có hứng thú kết giao, hắn muốn làm bằng hữu với nàng, nếu nàng thật sự xem hắn là bằng hữu thì sao đây? Có phải nàng sẽ thất vọng vì hắn? Hắn là người bằng hữu duy nhất bên cạnh nàng... Vậy mà, khiến nàng thất vọng, khi đó nàng sẽ đau lòng biết bao nhiêu?
Đi theo Ân Thập Cửu đến gia viên sau núi Trúc Linh, mọi người đều bất ngờ vì cảnh vật xung quanh thanh bình đến lạ thường.
Dược viên trồng toàn những cây dại mọc đầy đường ngoài kia, bên trong đôi lúc lẫn một ít dược liệu cao giai vài cây.
Bên cạnh dược viên là sân nhỏ để bàn trà, phía sau là ngôi nhà gỗ hai tầng thấp bé đủ cho khoảng năm người ở cùng sinh hoạt trong đó.
Thập Cửu đem Cửu U vào phòng của mình hạ giọng ra lệnh với Mặc, “Không được để đám người kia bước vào nhà.”
Đóng cửa phòng, Thập Cửu lục lọi khắp nơi mở ra cơ quan, thay đổi căn phòng của hắn thành một chỗ âm u.
Để Ân Cửu U lên bàn mổ, Ân Thập Cửu kéo đèn bạch quang (khục, là đèn leg thì đúng hơn), những loại dao kéo bày biện xung quanh, túi máu, dụng cụ phẫu thuật không thuộc về thế giới này.
Ân Cửu U trong lúc mơ hồ thấy căn phòng của Ân Thập Cửu chứa những món đồ kỳ quái, nàng chưa từng nhìn thấy những thứ như thế này bao giờ trước đây.
Ân Thập Cửu đưa một bình khí đến trước mặt nàng, che từ mùi đến cằm, hắn thấy nàng mở mắt, đôi con ngươi cười ấm áp, “Muội ngủ đi, khi tỉnh dậy sẽ ổn cả thôi.”
Muội sợ!
Nàng lắc lắc đầu không muốn, Ân Thập Cửu lập tức thu bình khí lại, hắn đau đầu không biết làm sao, chỉ đành dùng thuốc tê tiêm vào người nàng.