Đại Năng Giả

Chương 39: Chương 39: Phong ba hoàng cung (1)




Chương thứ 9 trong ngày đặc biệt 4/6 của AgustD-93

___________________

Giọng quản sự to rõ rơi xuống, Nha Tử lập tức giận run người, nền đá sáng bóng trong giây lát liền hóa thành hố sâu ba tấc.

“To gan! Kẻ nào dám! Hắn không biết khiêu chiến với công hội Trận Pháp Sư có ý nghĩa gì sao? Chán sống, để ta xem là kẻ nào chán sống đó.” Nha Tử vung tay áo rộng thùng thình bất lấy kính tượng hình, nhìn đến hình ảnh bên trong.

Xung quanh hắn không ít người chen vào xem, Dược Già Nam cũng có mặt trong đó.

Dược Nguyên Nhiên không biết nói gì thêm với đệ đệ này, hắn tuổi không nhỏ, đã mười tám a, nhưng tâm tình cũng với đứa trẻ tám tuổi không mấy khác nhau.

Hắn chỉ giỏi ngụy trang mà thôi.

Ai có thể biết được thiếu chủ Dược Già Nam ở trước mặt lạnh lùng bí ẩn, nhìn không thấu là tên tiểu oa nhi tâm tính giả trang? Chắc chẳng ai đoán ra được ngoài người thân bên cạnh hắn.

“Ân Cửu U?” Dược Già Nam chỉ thấy bóng lưng người trong gương liền nhận định đó là Ân Cửu U, vì chỉ có nàng mới đem lại cho hắn cảm gần gũi, thanh bình kia.

“Thiếu chủ quen biết tiểu tử người của Trận Pháp Sư?” Dược Thiên Nha ở sau lưng Dược Già Nam hỏi hắn.

“Người của công hội Trận Pháp Sư? Hắn vừa mới giai nhập công hội Trận Pháp Sư mấy ngày trước. Trước khi ngươi trải ta về hoàng cung một ngày thì ta có cùng hắn đàm luận, ngươi không biết đâu, Ân Cửu U này tri thức dược lý còn cao hơn cả ta nữa, ta sợ ngay cả lão Ngu Đông cũng không bằng hắn.”

Lão Ngu Đông là lão giả trong nhóm nam người mặc lam bào, hắn tuổi già nhưng tai thính mắt tinh, lập tức thong dong đi đến hỏi, “Sao tiểu tử ngươi lại chắc chắn tên tiểu tử miệng còn hôi sữa này có kiến thức hơn ta?”

“Vì khi ta hỏi ngươi luyện Thất Mê Hồn Tán cần có ba loại chủ tài trong đan phương không ghi là gì, ngươi không trả lời được nhưng Ân Cửu U thì giải đáp được nha.” Dược Già Nam bĩu môi khinh thường nói.

“Cái gì? Hắn chỉ ngươi luyện Thất Mê Hồn Tán? Tên này đáng chết, chết đi cũng không uổng phí!” Ngu Đông tức giận quát khẽ.

“Ngươi nói lại lần nữa.” Giọng Dược Già Nam phong khinh vân đạm nhưng bên trong lại ẩn ẩn sát lục chi khí.

Cái giọng điệu trầm ổn này là thế nào? Ngu Đông nhìn lại thiếu chủ nhà mình thấy sắc mặt hắn âm trầm không như giọng điệu, mồ hôi lạnh sau lưng chảy rồng rồng.

“Ngươi nghĩ ta không biết Thất Mê Hồn Tán là gì sao? Ân Cửu U cũng đã nói qua với ta, người luyện chế Thất Mê Hồn Tán hại người một ngàn tự thương tám trăm, một loại thuốc vô dụng như vậy hắn còn nói ta nên dùng dược luyện trong đó luyện chế Âm Dương Thịnh Thể Đan hay Hồi Hồn Linh Đan còn tốt hơn nhiều.”

Nghe đến hai tên gọi đan dược cuối sắc mặt Ngu Đồng lão không tốt lắm, hắn kinh ngạc há hốc mồm, “Đó... Đó không phải là đan dược đã bị thất truyền vào một ngàn trước rồi sao? Tên tiểu tử kia có?”

Dược Già Nam biểu tình coi thường, lấy ra hai tờ đan phương vung qua vung lại trước mặt Ngu Đồng với vẻ trêu tức, “Đâu chỉ biết mà còn cho ta cả đan phương chính tay hắn viết xuống, còn cam đoan không thành hắn sẽ ra tay trợ giúp, yêu cầu đủ dược tài.”

Ngu Đông lão lập tức chụp lấy hai tờ đan phương nhưng bị Dược Già Nam nhanh tay thu lại bỏ vào không gian giới chỉ của hắn.

Dược Tháp từng có quan hệ với một vị Đại Năng Giả, người này đã luyện ra Âm Dương Thịnh Thể Đan, Hồi Hồn Linh Đan cùng với rất nhiều đan dược khác.

Nhưng vị Đại Năng Giả này lại dùng giấy sinh mệnh viết lên đan phương, khi đại nhân chết, đan phương từ đó biến mất theo, thành ra rất nhiều đan phương Dược Tháp chưa kịp sao chép đã bị tiêu hủy.

Đan phương người đó truyền xuống bị tiêu hủy chưa kịp sao chép là đến mấy chục vạn đan phương, sao chép được còn chưa đến một trăm. Có thể thấy được trong đan phương người đó viết xuống có đặt cấm chế.

Muốn chép phải phá cấm chế, mỗi một đan phương có một cấm chế khác nhau, bọn họ vất vả lắm mới chép được tám mươi mấy tờ, ai ngờ chưa chép xong đã bị tiêu hủy.

Thời gian Đại Năng Giả đưa cho bọn họ đan phương và những đan phương đó bị tiêu hủy cách nhau có ba năm thời gian.

“Ta nói cho ngươi biết, người này ta định phải đến Dược Tháp, hắn nếu có chuyện gì xảy ra, ta... Ta sẽ rời đi lưu lạc, các ngươi cũng đừng mong tìm thấy ta.”

Dược Già Nam hùng hổ nói, lão Ngu Đông run lên đồng ý, “Hảo hảo, chúng ta chờ phản ứng của đám người Trận Pháp Sư sau lại đến Kinh Phách thành cứu người không muộn.”

Dược Già Nam suy tư nhìn về phía đám người Trận Pháp Sư, trong bọn họ loạn thành một đám. Hình như đang bàn về cái gì đó mà tinh thần lực.

Không phải là về Ân Cửu U cùng khiêu chiên công hội Trận Pháp Sư sao? Sao giờ đổi thành đề tài tinh thần lực rồi.

Trước đó.

Khi Dược Già Nam thấy Ân Cửu trong kính tượng hình nhận ra nàng, nói vài lời với Dược Thiên Nha song cùng Ngu Đông lão ra phía ngoài nói chuyện, ở trong đám người hội trưởng, Lý Hồng Nguyên thấy Ân Cửu U cũng thất kinh.

“Đây, đây là thập tam trưởng lão công hội Trận Pháp Sư ở Kinh Phách thành do ta quản lý.” Hắn hoảng sợ run lên.

“Thập tam trưởng lão ở Kinh Phách thành? Trẻ tuổi như vậy?” Nha Tử kinh nghi đạo.

“Ân, không sai được, hắn chính là Ân Cửu U, thập tam trưởng lão mới nhậm chức không lâu. Mặc dù chỉ là Võ Đồ cấp 7 nhưng có tinh thần lực đạt đến Thất Tinh.” Lý Hồng Nguyên làm ra vẻ trấn định nói.

“Cái gì?”

Cả đại điện trăm miệng một lời kinh ngạc.

Lý Hồng Nguyên rất thỏa mãn với biểu tình của đám người này, lúc đầu nghe Ân Cửu U nói đùa đến Thất Tinh tinh thần lực hắn cũng như thế kinh ngạc.

“Hừ! Ngươi muốn bạo biện cho người của ngươi cũng nên nghĩ cái gì đó hợp lý hơn đi.” Một hội trưởng với vẻ cáu kỉnh lên tiếng.

“Ngươi không thấy tiểu tử đó có huân chương trưởng lão sao? Huân chương trưởng lão chỉ sáng lên khi người đó có tinh thần lực đạt đến Thất Tinh trở lên, Ân Cửu U đạt đến thất tinh nên huân chương mới sáng, mắt ngươi bị mù à?” Lý Hồng Nguyên có vẻ cùng vị hội trưởng kia có thù hằn gì đó với nhau, hai người bắt đầu đấu võ mồm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.