Đại Năng Giả

Chương 53: Chương 53: Ta thích nam nhân




“Tà Thần đại nhân, ngươi đây là muốn giết người của Huyết Thần Điện cùng Ma Thần Điện.” Một gã lão nhân râu tóc hoa râm lên tiếng phẫn nộ.

“A! Phong trưởng lão, lâu không gặp, ngươi có thấy bia đá ta viết luật đặt ở trung tâm đâu không? Chắc mắt ta mù nên không thấy rõ.” Giọng Thập Cửu không phân rõ vui buồn, giận hờn hỏi.

Trong mắt mọi người nhìn thấy rõ mồn một đôi huyết đồng sáng rực như muốn nói: Đôi con ngươi này còn ở trên hốc mắt ta đây.

Một nam nhân tuấn lãnh liền quỳ một chân xuống, hai tay chấp lại khởi tấu, “Bẩm Tà Thần đại nhân, bia đá vào ba ngày trước đã bị Huyết Thần đại nhân cùng Ma Thần đại nhân liên hợp phá hủy.”

Ân Thập Cửu làm ra vẻ giật mình, “Nga, một tháng ngắn ngủi không gặp mặt hai tên ranh con đó chúng đã đạt Hóa Hải rồi sao? Hay ta lầm rồi, bọn chúng hẳn phải đến Tướng Lĩnh mới đúng nha.”

Tại Bách Triều Vực này tồn tại Hóa Hải chính là võ giả đứng đầu Vực, còn Tướng Lĩnh... Chỉ có trong truyền thuyết.

Muốn lên Tướng Lĩnh trừ phi đến Vực khác tìm kiếm cơ duyên.

“Thuộc hạ không rõ.” Lãnh tuấn nam nhân cuối đầu biểu hiện bản thân bất lực.

“Vậy ta nuôi ngươi để làm gì? Ta phạt ngươi lôi Phong trưởng lão ra đánh gãy hai chân.” Ân Thập Cửu đàm đạm âm điệu nói.

“Ngươi... Ngươi...” Phong trưởng lão cả kinh chỉ về Ân Thập Cửu.

Mắt Thập Cửu nheo lại nhìn Phong trưởng lão, cánh tay vung lên. Một đoàn hắc vụ lập tức hiện ra dùng tốc độ chớp mắt cắt đầu Phong trưởng lão.

Hắn hừ lạnh lên tiếng, “Từ giờ không còn cái gì Phong trưởng lão nữa rồi. Có ai ở đây cần ta dạy lại cách xưng hô không?” Nói rồi, Thập Cửu liếc nhìn khắp đại điện.

“Hừ!” Tay áo vung lên, từng người hoàng sợ lui xuống, có người ngất tại chỗ.

Ân Thập Cửu rời đại điện đến tẩm phòng, Mặc ở phía sau đi theo đến.

“Chủ nhân...” Mặc thấp giọng gọi.

“Ngươi có thể gọi ta là chủ nhân bất cứ lúc nào. Ta cũng nói cho ngươi biết một số chuyện.” Thập Cửu lười biếng ngã lưng lên ghế dựa hắc mộc khảm Tu La nói tiếp, “Ta ở đây là Tà Thần, một trong ba vị thần chủ đứng đầu nơi này.”

“Ba thần chủ phân biệt ba điện, Ma Thần Điện, Huyết Thần Điện và Tà Thần Điện. Ta là Tà Thần đại nhân dĩ nhiên là chủ nhân của Tà Thần Điện. Dưới thần vị là điện chủ, xuống nữa là trưởng lão, sau là tướng quân, bên dưới là phân ra cấp bậc quân đồ từ cấp nhất đến cấp cửu. Cửu cấp thấp nhất và nhất cấp cao nhất trong quân đồ.”

“Những người biết được thân phận của ta trong này chỉ có bảy người. Tất cả bảy người đều ở trong Tà Thần điện bị ta hạ xuống ấn Ngu Trung. Gồm điện chủ, ba trưởng lão và ba tướng quân.”

“Nói nhiêu đây là được rồi, còn lại ngươi cứ việc ở bên người của ta. Chỉ cần ngươi còn mang mặt nạ trên mặt thì không ai dám động vào ngươi.”

Mặc nghe xong hoàn toàn ngẩn ngơ, hắn khẽ sờ mặt nạ ưng điểu trên mặt, hỏi, “Chủ nhân, mặt nạ này có ý nghĩa gì?”

“Ngươi chỉ cần biết có nó, chức vị của ngươi không kém điện chủ, chỉ cần không rời xa ta thì ngươi vẫn an toàn.” Ân Thập Cửu úp mở nói.

Sao hắn nghe cứ như chức vụ của hắn một khi rời khỏi Thập Cửu sẽ bị người người đuổi giết vậy nhỉ?

“Tất cả những người ở đây yếu nhất đều có tu vi Võ Hoàng, cao nhất là nửa bước Hóa Hải chính là hai kẻ Huyết Thần và Ma Thần.” Ân Thập cửu nói tiếp.

Huyết Thần và Ma Thần... Mặc lẩm nhẩm hai cái tên này một hồi, sắc mặt chợt tái nhạt...

“Tà Thần đại nhân, ta có thể vào không?” Ngoài cửa vang lên tiếng nam nhân lãnh tuấn lúc nãy.

“Ân.” Thập Cửu lười nhát nói, đồng thời ngoắc tay bỏi Mặc đứng phía sau hắn.

“Thuộc hạ xin phép.” Hắn đẩy cửa đi vào, đến trước mặt Ân Thập Cửu đưa những tờ giấy báo cáo để lên bàn.

Bùm!

Những báo cáo trên bàn đột nhiên bốc cháy mạnh mẽ, ngọn lửa lam cắn nuốt giấy tờ không còn tro tàn.

“Tư Nhược, ngươi cần ta chỉ ngươi cách hành sự không?” Khóe môi Ân Thập Cửu cong lên mị hoặc hỏi.

Tư Nhược cúi đầu, trầm giọng đáp, “Không dám.”

Cánh tay Ân Thập Cửu khẽ chạm lên gương mặt tuấn lãnh Tư Nhược, giọng Thập Cửu trầm nhẹ, “Thật may mắn cho ngươi. Nếu không phải có việc ta cần ngươi đi làm trong khoảng thời gian tới thì ta đã đưa ngươi đến Ngục Môn Giới.”

Nghe đến ba từ “Ngục Môn Giới” sắc mặt Tư Nhược lập tức trắng bệch, giọng hơi run rẩy, “Xin đại nhân thứ tội.”

Bàn tay vuốt ve khuôn mặt Tư Nhược buông xuống, lạnh lùng nói, “Gọi điện chủ và tam đại trưởng lão đến nghị sự phòng.”

“Vâng.” Tư Nhược như nhận đười bài miễn tẻ lập tức lui xuống. Bước ra khỏi phòng hắn mới thở phào một hơi nhẹ nhõng.

Trong lòng Mặc vui vẻ hớn hở. Cuối cùng cũng có kẻ biết rõ cảm giác của ta khi ở bên Thập Cửu chủ nhân a.

“Ta đến nghị sự phòng, ngươi đi cùng ta.” Ân Thập Cừu lười nhác nói.

Mặc chỉ biết gật đầu theo sau, hiện tại hắn có giải hết phong ấn cũng vô dụng, người yếu nhất tại nơi này vẫn là Võ Hoàng, hắn dĩ nhiên là người yếu nhất đó.

Trên đường đi, một vài lời nói vô tình lọt vào tai Mặc.

“Mặt nạ đó, hắn chính là lam sủng (lam sủng= nam sủng) Tà Thần đại nhân mang về sao?”

“Chắc chắn là vậy, nếu không sao hắn có thể đi bên cạnh đại nhân được.”

“Mặt nạ chim ưng, lam sủng được Tà Thần đại nhân sủng ái, không cần tuyển chọn hay tranh đấu vẫn có chức vị ngang hàng với điện chủ.”

Trong lòng Mặc lộp bộp mấy tiếng.

Chắc... Không phải đâu a.

Vào nghị sự phòng, thấy vẫn chưa có ai đến, Mặc lấy hết dũng khí hỏi, “Chủ nhân, mặt nạ này... Lam sủng... Là do tiếng Nhân tộc của ta yếu kém hay gì đó... Lam sủng chính là nam sủng dành cho nam nhân đi...”

Ân Thập Cửu nhìn hắn, khóe môi vau dẫn hỏi ngược lại, “Ta chưa nói với ngươi à?”

Mặt Mặc ngẩn ra, nói gì a?

Ân Thập Cửu thấy vẻ mặt nghi hoặc đó của Mặc, hắn nói tiếp, “Ta thích nam nhân. Và ai ở đây cũng đều biết ta thích nhất đồng tính luyến ái.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.