Đại Năng Giả

Chương 46: Chương 46: Vô đề




Đến ngày thứ ba, Ân Cửu U tháo lớp băng vải quấn chặt lấy tứ chi ra, đi qua lại một vòng thấy không có gì dị tật hay bất thường liền vui vẻ đi xuống nhà.

Trong nhà hai con Âm Dương Song Hùng bị Ân Thập Cửu cho vào lồng gỗ, Cửu U đến đem chúng ra ngoài, kiểm tra thoáng một phát mới thấy nhục nhã vô cùng.

Hai con Âm Dương Song Hùng đều đã đạt đến Võ Nguyên cảnh hậu kỳ, còn nàng mới lên Võ Đồ cấp 10 không lâu... So ra cùng chỉ bằng Võ Nguyên cảnh sơ kỳ. Thua xa hai con súc vật.

Tiểu Bạch cùng Tiểu Hắc đưa đôi mắt long lanh nhìn nàng, như muốn nói, ta hảo đáng thương a, cầu chủ nhân âu yếm.

Thả bọn chúng xuống, nàng xem như bản thân chưa từng thấy gì, ngồi lên bàn uống trà.

Hai con “cẩu” không tìm thấy sự an ủi từ Cửu U, đành chạy ra ngoài tìm sự an ủi từ Thập Cửu.

Chúng đến sau lưng Thập Cửu, kêu ngao ngao hai tiếng.

Ân Thập Cửu đang bàn luận gì đó với đám người Ký Hồng Nguyên nghe thấy riêng ngao ngao liền quay lại dạy dỗ, “Ngao ngao cái gì, kêu âu âu mới đúng, hai đứa là chó chứ có phải sư tử đâu mà đòi kêu ngao ngao.”

“Ưm ưm...” Bọn chúng không kêu được âu âu, chỉ phát ra vài tiếng ưm ưm.

Ân Thập Cửu cười híp mắt ôn nhuận xoa xoa đầu hai con “cẩu”, “Ngoan ngoan, lát nữa để ta nấu ăn cho các ngươi.”

Vừa nghe Thập Cửu nói sẽ nấu ăn, Tiểu Bạch và Tiểu Hắc lập tức chạy vào nhà, chui vào lồng gỗ, run rẩy không ra ngoài, còn chủ động tự nhốt mình trong đó.

Ân Cửu U khó hiểu nhìn hai con sủng vật, nàng nhớ rõ Thập Cửu nấu ăn cũng không tệ, sao Tiểu Bạch và Tiểu Hắc lại sợ hãi như thế? Bệnh ngốc cũng chỉ là giả...

Mặc ở trong phòng bếp mang lên hai chén cơm cho Tiểu Bạch và Tiểu Hắc, hắn thấy Cửu U ở phòng khách, chào hỏi nàng một chút, “Chủ nhân.”

“Ân...” Nàng nghĩ Mặc ở cùng Thập Cửu nên chắc hẳn biết đi, “Mặc, vương tử đại nhân nấu ăn thế nào?”

Mặc nghe đến Thập Cửu nấu ăn, cả người cứng lại không dám nhúc nhích, mồ hôi lạnh từ đầu đến sống lưng không ngừng chảy ròng ròng, hắn miễn cưỡng cười nói, “Cũng là...”

Nhìn vẻ mặt không chân thành đủ biết hắn muốn nói dối rồi, “Nói thật, ta không trách ngươi.”

Mặc có chút do dự, song vẫn nói sự thật, “Thập Cửu chủ nhân nấu ăn không thuộc về thế giới này.”

“Là sao?” Nàng ngẩn ra, nàng biết Thập Cửu rất lạ, như không phải người của Vĩnh Hằng đại lục, nhưng mà món ăn...

“Thập Cửu chủ nhân... Ta cũng không biết ngài ấy nấu cái gì, nói là nấu đồ ăn cho cẩu, theo ta thấy so với cám heo còn kinh khủng hơn.” Mặc cưỡng chế nói, nói xong rất muốn chạy ngay lập tức, sợ Ân Cửu U điên lên rồi phạt hắn bằng Ma Huyền Linh Khí kia.

Ân Cửu U suy nghĩ xem thức ăn cho cẩu là cái gì, Ân Thập Cửu có từng nói qua cho nàng biết hay không.

Thấy Cửu U trầm mặc không nói Mặc cùng hai con “cẩu” yên lặng chờ đợi.

“Để ta đi hỏi vương tử đại nhân nấu thế nào rồi nấu cho chúng ăn.” Cửu U hướng ra ngoài cửa mà đi.

Mặc cùng hai con “cẩu”, “...!!!!!!!!”

Nà ní? (“Cái gì” trong tiếng Nhật) Sai rồi phải là... “Sờ ma???” (“Cái gì” trong tiếng Trung) Mới đúng.

Tiểu Bạch cùng Tiểu Hùng oán khí nhìn Mặc, Mặc cười khổ nói, “Ta không thể nào hiểu được ý nghĩ của hai chủ nhân đâu.” Xong liền chạy đi.

“Vương tử đại nhân.” Ân Cửu U ra ngoài sân gọi Thập Cửu.

Thấy Thập Cửu quay lưng lại với nàng, đồng thời lộ ra những bóng người phía sau hắn, hắn thấy nàng ở bên ngoài lập tức chạy đến, ân cần hỏi, “Tiểu U Nhi, đệ không sao chứ? Chỉ mới ba ngày thôi, đệ vẫn chưa bình phục hoàn toàn đâu, vào nghĩ ngơi đi, để ca thay đệ giải quyết.”

Đệ?

Ân Cửu U ngẩn ra, không phải vẫn nên gọi nàng là muội, sao thành đệ mất rồi.

Ngẫm lại mấy người Lý Hồng Nguyên kia, nàng nhớ rõ bọn họ luôn nhận định nàng là nam hài, bản thân cũng dùng thân phận nam hài đi ra ngoài, chắc hẳn Ân Thập Cửu biết được nên mới gọi nàng là đệ.

Dù sao thì những người kia đều gọi nàng là Ân thiếu hoặc Ân tiểu hữu, có Dược Già Nam gọi thẳng tên nàng nên khó biết nàng là nam hay nữ thôi.

“Vương tử đại nhân, được rồi, chuyện này do đệ gây ra, để đệ tự giải quyết đi.” Nàng cười ấm áp rồi đến thạch bàn ngồi xuống, Ân Thập Cửu ở bên cạnh lo cho Cửu U.

Cái tình cảnh này... Hắn cảm thấy không thích hợp.

Cảm giác thật sự khó chịu. Quan tâm muội muội đáng lẽ là điều hiển nhiên nhưng lại.... Làm tâm hắn khó chịu như xé cả lòng người.

“Ân tiểu hữu!” Lý Hồng Nguyên tươi cười nói.

“Để ca đi pha trà.” Ân Thập Cửu lẩn tránh đi.

“Ân, làm phiền ca.” Giọng Ân Cửu U nhỏ nhẹ đáp.

“Ân Cửu U, ngươi ổn rồi chứ?” Dược Già Nam đáng giá khắp người Ân Cửu U một vòng.

“Không sao. Chúng ta vào chính sự đi.” Giọng nhẹ nhàng ấm áp vừa rồi biến mất không thấy tâm hơi, để lại sự lãnh đạm, âm trầm.

Lý Hồng Nguyên ho khan một tiếng nói, “Là thế này, vì ngươi bị thương không chết nên chúng ta theo luật đợi đến khi ngươi khỏe mạnh rồi lại tổ chức thi đấu giữa hai bên. Cái này là tự ngươi đưa ra quyết định, vì ngươi vốn là người bị khiêu chiến.”

Ân Cửu U lãnh đạm âm thanh vang lên, “Khiêu chiến này ta tiếp, các ngươi không cần cử người thay thế. Trước nhất ta cần một bí cảnh đặc cấm chế, lấy cấm chế đó làm đề thi đầu tiên. Hai đề thi sau dĩ nhiên là lập trận và dùng trận pháp giải quyết lẫn nhau, không được hạ sát thủ, nghiêm cấm hàng vi gian lận cùng giết người. Tạm thời thì cứ như vậy.”

Lý Hồng Nguyên gật gù, La Khắc bên cạnh bất mãn nói, “Ân Cửu U, ta không biết ngươi lấy đâu ra tự tin như thế, nhưng ngươi chỉ có Thất Tinh tinh thần lực, lỡ Ngọc gia tìm đến Vương Quân Trận Pháp đại sư thì thế nào?”

“Cho hắn thua tâm phục khẩu... Phục hay không kệ hắn.”

Cả đám, “......” Ngươi nói chuyện tùy hứng như thế có phải từ ca ca ngươi ra hay không?

“Ăn nói ngông cuồng, ngươi có biết một khi ngươi thua sẽ thế nào không?” La Khắc tức giận quát.

“Ta so với ai khác hiểu rõ hơn.” Buồn cười, Trận Pháp Sư công hội hay bất kỳ một công hội chức nghiệp nào nàng đều lướt qua một lần, luật trong đó cũng có ba phần do nàng chỉnh sửa qua cho hoàn mỹ đến ngàn năm thì đào đâu ra mà không biết.

Ngàn năm trước có ai không hoan nghênh nàng đến sửa luật chứ? Bọn họ còn ra giá thiên tài địa bảo mời nàng chỉnh sửa luật cho hoàn chỉnh nữa đây.

“Hảo! Vậy nếu lúc đó ngươi thua thì sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.