Dược Già Nam nhếch miệng cười nhạt, nếu không có cấm chế kia chắc chắn bây giờ hắn đã cười không ngậm được mồm, không quản hình tượng ôm ấp hai con tiểu “cẩu” vào lòng rồi a.
“Con Xích Điện Điêu này là ngươi muốn sao?” Dược Già Nam chỉ Xích Điện Điêu dưới chân Lục Linh Hồng hỏi.
“Tiểu Bạch cùng Tiểu Hắc nghe thấy có tiếng động nên chạy qua, không có ý định gì với con Xích Điện Điêu đó.”
Dược Già Nam quyết không buông tha nàng, “Cửu U có bận việc gì không, nếu không chúng ta cùng đi săn chung, thế nào?”
Ân Cửu U có chút ngập ngừng, nhìn đến thiếu niên tóc đen với nữ tử không mấy ai muốn cùng nàng chung nhóm.
“Cũng được.” Ân Cửu U đáp ứng, dù sao ca ca cũng nói nàng nên quan hệ với nhiều người hơn, chủ cần đừng tin tưởng và luôn đề phòng tất cả là được rồi.
“Để ta giới thiệu với Cửu U một chút, người tóc đen này là Hưng Tuyết Duyệt, cùng tỷ tỷ hắn Hưng Tiểu Lệ. Còn người ở phía sau nãy giờ không nói kia là Yến Liên.”
Dược Già Nam nói mà Âm Cửu U mới để ý đến nam tử ở cuối đám người, mái tóc lục sắc cùng đôi kim đồng, sự phối hợp hoàn hảo, vì sự hoàn hảo này mà Ân Cửu U biết rõ, tên nam nhân kia không phải nhân tộc.
Giới thiệu mọi người cho Ân Cửu U xong, Dược Già Nam giới thiệu Ân Cửu U cho bọn biết, vừa mở miệng nói tên nàng bị nàng cho một câu chặn họng, “Ân Cửu U.”
Trong mắt Dược Già Nam hiện lên sự ủy khuất không rõ. Hắn muốn để cho đám người này biết nàng cao cao tại thượng cỡ nào, vậy mà...
“Ân thiếu định săn ma thú thế nào?” Lục Linh Hồng cười mở miệng.
“Con gì cũng được.” Ân Cửu U vô cảm đáp lại.
Bị đáp lại bằng giọng điệu thờ ờ, Lục Linh Hồng có chút ngượng ngùng xấu hổ, trên đường đi săn cũng không nói thêm lời nào vố Ân Cửu U.
“Cửu U, hai tháng sau công hội Luyện Dược Sư ở đế đô sẽ cử hành cuộc thi, đoạt được ba giải đầu sẽ có phần thưởng rất hấp dẫn, ngươi đi không?” Chỉ có mỗi Dược Già Nam nhiệt tình với nàng.
“Ta sẽ đến xem.” Ân Cửu U không mặn không nhạt đáp.
“Đến xem, chỉ là đến xem?” Dược Già Nam lãnh âm mang vẻ khó chịu trước câu trả lời của Ân Cửu U.
“Ta không hứng thú với tham gia thi, để cơ hội cho những người khác đi.”
“Ngươi có thể sẽ hối hận.”
“Cũng chỉ về luyện đan, thứ trước mắt ta hứng thú chỉ có võ đạo con đường.”
“Chẳng lẽ ngươi bỏ luyện dược theo con đường võ đạo?”
“Nếu như bỏ nó mà có thể cho ta bước lên con đường cường giả... Rất đáng.”
“Ngươi khác thì tôn vinh nghề Luyện Dược Sư tôn quý, ngươi khen ngược một hai phải theo võ đạo.”
“Ngươi không hiểu.” Ân Cửu U lắc đầu. Dược Già Nam thất kinh trong giây lát, hắn nhìn đến Cửu U nở nụ cười. Một nụ cười mang toàn bộ đau thương nhân gian lên nó.
Cười còn có thể buồn như thế sao?
“Những võ giả ngoài kia luôn nhờ cậy Luyện Dược Sư giúp đỡ họ luyện đan, chỉ cần một lời không đồng ý thì những người đó than khóc đời chết để chúng ra giúp họ luyện đan, vậy cớ gì phải trở thành võ giả thấp hèn đó chứ.” Hưng Tuyết Duyệt hừ lạnh nói.
“Các ngươi luôn cho rằng võ giả là thứ thấp hèn trong ngành nghề vĩ đại, nhưng nếu như có một ngày các ngươi bị lợi dụng, bị chính những người thân bên cạnh, những người mà các ngươi hằng ngày giúp đỡ cho họ, đến khi họ vượt xa các ngươi trên võ đạo, dùng vũ lực nghiền ép, áp bức các ngươi phải làm việc cho họ.” Ân Cửu U đạm bạc âm thanh lên tiếng.
Lời sau càng như dao đâm vào tim, “Khi đó các ngươi trách bản thân tin nhầm người, oán trách thế giới tàn nhẫn với các ngươi. Vậy các ngươi có khi nào oán trách vì bản thân yếu ớt mới rơi vào tình cảnh bị người lợi dụng?”, nàng cười mỉa, “Chắc không đâu nhỉ?” Là một câu hỏi, nhưng mang giọng điệu khẳng định.
“Ta không ngờ vị Ân thiếu này cũng đồng quan điểm với ta.” Người yên lặng nãy giờ là Yến Liên bất ngờ nói.
Ân Cửu U nhìn Yến Liên. Song, nàng rốt cuộc hiểu tại sao hắn nói như thế. Người này có tu vi cao nhất trong tất cả những người ở đây, Võ Hoàng trung kỳ, Thất Tinh tinh thần lực, tuổi cũng chưa đến mười tám. Nhân tài hiếm có.
“Được rồi được rồi, ta thật sự không có thiên phú trên đường tu luyện, vẫn là Luyện Dược Sư thích hợp với ta hơn, các người nói nhiều hơn nữa có thể ta sẽ bỏ con đường Luyện Dược Sư này đấy.” Lục Linh Hồng cười khẽ nói.
Ân Cửu U không nói, đi với đám người, săn thú.
Nhóm người gặp được Bạch Giáp Kim Thú, ma thú Võ Nguyên trung kỳ cảnh, những người trên Võ Nguyên ra đánh với con Bạch Kim Giáp Thú, Ân Cửu U bị Dược Già Nam kéo về hậu tuyến... Do hắn nghĩ nàng bị phế kinh mạch không tu luyện được thì làm sao đấu lại Bạch Kim Giáp Thú.
Ân Cửu U có cảm giác hối hận khi đi cùng đám người.
Yến Liên kéo nàng ra khỏi hậu tuyến, hắn chỉ cho nàng đường đi, “Ngươi đi về hướng Bắc nơi đó có đại bộ phận ma thú, thích hợp cho thú sủng của ngươi chiến đấu.”
Ân Cửu U gật đầu cảm tạ, “Đạ ta, ngươi bảo trọng.”
“Ta hy vọng hai tháng sau ngươi có thể đến công hội Luyện Dược Sư, dù xem cũng được.” Yến Liên thanh âm nhẹ nhàng ấm áp nói.
Khóe miệng hắn cau lên tự tin, “Ta sẽ dành giải nhất.”
“Chúc ngươi may mắn.” Nàng tin chắc, nếu nàng không tham gia hắn sẽ đoạt được quán quân.
Chưa đến mười tám tuổi đã có Thất Tinh tinh thần lực, ở một Vực cấp thấp như thế này đã được xem là thiên tài trong thiên tài.
Phóng ra bên ngoài cũng đã chạm đến cửa thiên tài.