Hôm nay, nó
đến lớp sớm hơn mọi ngày, nét mặt đương nhiên cũng vui hơn mọi ngày, bổng nó dừng
lại, lúng túng
-Hôm nay đi
học sớm thế nhĩ, bảo sao hôm nay đã 6h30 mà trời vẫn tỗi, chắc sắp có giông tố
nỗi lên_hắn vừa nói vừa che miệng cười nó
-Không ngày
nào là không chọc tức tôi được à_nó nhìn hắn nói
-Nữa tháng rồi
tôi không được chọc tức cô, hôm nay tôi chọc tức bù mà. Haha_Hắn cười khoái chí
Nó đấm vào
lưng hắn một cái thật đau, khiến hắn phải đứng lại xoa xoa chỗ bị đánh một hồi
lâu. Trong khi đó nó đã chạy thẳng một mạch vào lớp. Minh Kì và Phùng Hy thấy vậy
khẽ nhìn nhau và cười.
----Giờ học---
-Nè…Tân
Phàm_Phùng Hy nói nhỏ
-Cái gì?
-Tối nay
sinh nhật bé em hã_Hy hỏi
-Ừm, có gì
không mày_hắn trả lời
-Mày định
không mời bạn bè à_Phùng Hy vờ giận
-Con bé bướng
lắm, cứ đòi cả nhà làm một chuyện không đâu vào đâu, cứ thấy mặt trăng tròn là
đòi cả nhà lấy xuống…haiz_hắn nói
-Đúng vậy
đó, cả nhà đã tìm đủ mọi cách mà con bé vẫn vậy_Minh Kiều nói
-Haiz… đúng
là lạ lùng hã hùng nhĩ_nó chen vào
-À…há phải rồi,
mày giúp tao đi, tao biết mày có cách mà, năn nỉ luôn_Minh Kiều van nài nó hết
lời
-Được rồi,
tao sẽ giúp mà_nó cười tươi
-Có chắc
không đó, chắc chắn cô sẽ bó tay với con bé đó thôi_Hắn châm chọc
-Hừm…anh cứ
chờ mà xem đi nhá, mấy giờ đây_nó vừa nghịch cây bút vừa nói
-7h tối nay,
không đến là biết tôi đấy_hắn nhìn nó cười mĩm nói
--------Tan
trường--------
Sau khi học
xong buổi chiều ở trường, nó nhanh chóng về nhà sửa soạn quần áo thật đẹp, dường
như có cái gì đó làm nó phấn khởi. Bổng dưng nó muốn chứng minh với một ai đó
nó là một người có ích.
Sau khi mặc
bộ váy hồng phấn cùng đôi giày cao gót nhỏ xinh, nó y như một công chúa từ
trong truyện tranh bước ra, tóc nó được mẹ tết vòng nhìn rất đẹp và lạ. đeo sợi
dây chuyền vào cổ, nó ngắm ngía sợ dây chuyền hồi lâu mới bắt đầu đến bữa tiệc,
nhưng còn tiếc nuối điều gì đó.
Tiếc nhạc ồn
ào khiến nó khó chịu, tìm mãi cũng chẳng thấy hắn và mọi người đâu nên nó đành
bước đến khu vườn ở sau cho giảm bớt tiếng nhạc. Đi càng gần đến khu vườn nó lại
thấy dáng một đứa bé đang ngồi ở xích đu ngắm nghía lên trời tìm thứ gì đó.
-Em đang làm
gì ở đây vậy_nó cất tiếng hỏi
-Em tìm
trăng ạ, chắc trăng đã bị ai đó lấy mất rồi_giọng đứa bé buồn hẳng
-Em nghĩ như
vậy thật sao, mà em tên gì, có phải hôm nay sinh nhật em_nó hỏi
-Dạ em tên
Minh Minh, đúng là hôm nay sinh nhật em, nhưng những món quà em đều không thích
ạ_Minh Minh nói
-Em thật dễ
thương, đây này_nó đưa sợ dây chuyền đang đeo trên cổ
-Mặt trăng
đó, chị đã lấy nó xuống giùm em rồi_nó cười tươi khi thấy nét mặt vui mừng của
con bé
-Em cảm ơn
chị, món quà sinh nhật mà em thích nhất_Minh Minh ôm cổ nó và hôn nó một cái
Hắn bước ra,
thấy vậy cũng cười. Một cơn gió thoáng qua, đám mây che mặt trăng bay mất. MẶt
trăng lại chíu sáng.
-Chị ơi mặt
trăng_Minh Minh ngây thơ hỏi
-Xem cô nói
với nó thế nào_hắn dựa vào xích đu nói với nó
-Chị có một
câu hỏi cho em đây_nó nói
-Nếu bây giờ
chị cắt một nhánh hoa rồi thì sẽ sao nhĩ?
-Nó sẽ chết_hắn
trả lời rất tĩnh
-Không ạ nó
sẽ ra hoa khác mà_Minh Minh nghiêng mặt trả lời
-Đúng rồi,
em thông minh hơn anh đấy_nó cười đểu hắn, hắn cười
-Nếu chị cưa
đi một cái cây rất rất to thì nó có sống lại chứ_nó tiếp tục hỏi
-Nó vẫn sống
ạ_Minh Minh cười tươi
-Vậy thì khi
chị lấy mặt trăng xuống thì sao nào_Nó cười tươi và nhìn hắn
-Thì mặt
trăng vẫn sẽ mọc lại..hiii_Minh Minh ôm chầm lấy nó
-Em vui rồi
chứ, bây giờ chúng ta đi mừng tuổi mới cho Tiểu Minh bé nhỏ thôi_nó bế Minh
Minh lên và nhìn hắn.
Hắn rất bất
ngờ với những câu hỏi của nó, hắn mỉm cười khi nó có thể giải quyết một vấn đề
khó như thế. Hắn cũng thấy rạo rực trong lòng khi nhìn nó trông bộ váy bông
kia, trông nó rất xinh và thu hút mọi ánh nhìn. Vừa nghĩ đến đấy hắn vội đi
nhanh theo nó. Sợ có một ai đó liếc mắt đưa tình với nó và cướp lấy nó mất.