Đại Náo Phủ Đại Tướng Quân

Chương 104: Chương 104: Ngoại truyện 3 - Nỗi sợ hãi của A Điêu.




Trời trăng mây gió lững lờ.

Ngày sâu thăm thẳm trộn hình bóng ai.

Đêm nay vẫn như mọi đêm, bầu trời tịch mịch, chỉ có bóng trăng ngả trên đầu cây, ánh nguyệt hững hờ rơi xuống nhân gian kết hợp với ánh đèn cầy leo lắt, đưa con người trở về nội tâm yên lặng, thanh bình sau ngày dài mệt mỏi.

Bên trong phủ đại tướng quân vẫn như mọi ngày, chỉ có đều số lượng quân binh tuần tra và canh giữ tăng nhiều hơn so với ngày thường. Không phải vì hôm nay quân doanh xảy ra sự vụ, cũng chẳng phải bên ngoài đả động gì đến cấm khu này, mà tất thảy quân binh điều động chỉ để bảo vệ duy nhất một người.

Người này thân phục quý tộc, chân tay ngắn cũn, khuôn mặt non nớt, đôi mắt tròn xoe vừa đáng yêu lại có chút gian xảo. Thoạt nhiên vừa nhìn qua đã rõ ràng một đứa trẻ chỉ mới tầm năm tuổi có kém, nhưng khí chất thanh cao quý tộc, pha trộn nét lém lỉnh nghịch ngợm tạo thành tâm điểm của mọi sự chú ý, người được miêu tả như này trên đất đại Sở chỉ có một người:

Tiểu thế tử Lưu Thiết, đích nam của Giám Quốc Công đại Sở Lưu Dĩ. Tên gọi thân mật: A Điêu.

A Điêu, con sao lại chạy đến đây nữa rồi?

Đại tướng quân Hoắc Tâm tóc ngả hai lai vừa dùng bữa xong, nghe nói tiểu thế tử lưu lạc chạy đến liền tất bật ra đón.

A Điêu nhớ gia, muốn thăm gia! A Điêu cất giọng nũng nịu khuyến mãi đôi mắt to tròn như trân châu nói.

Gia cũng rất nhớ con. Giọng nói của lão đại tướng quân nhất mực chùn xuống tỏ vẻ yêu chiều: Nhưng trời tối như vậy, con lại thường xuyên chạy qua đây, không sợ nương con lo lắng hay sao?

Nói về tình cảm, Hoắc Tâm đặc biệt yêu thích đứa trẻ mồm miệng liếng thoắng, thích nịnh nọt mà lại nghịch ngợm này, tính cách của đứa trẻ này chẳng phải y chang mẫu thân của nó, vương phi Triệu Mẫn thì là gì. Lúc mới sinh, còn nói khuôn mặt y hệt Quốc Công, sau càng lớn, càng bộc lộ tính cách không khác nào bản sao của mẫu thân, khiến cho người khác không khỏi đau đầu.

Nương biết con qua đây, được gia gia yêu thương, sẽ không lo lắng a~

Nghe giọng nói đáng yêu kia, Hoăc Tâm đại tướng cũng đành chịu thua:

Chẳng phải đây là giờ ôn kinh thư sao?

Phàm là con cháu hoàng thất, ngay từ khi biết nhận thức đã nhận được không ít lễ giáo thường ngày. Cho nên một tiểu thế tử phải học kinh thư là điều tất yếu.

Suỵt. A Điêu vội vã ra hiệu, đôi mắt to tròn tỏ vẻ sợ hãi: Cẩn thận, cẩn thận.

Giọng Hoắc Tâm đại tướng cũng nhỏ lại, như thều thào: Làm sao?

Doanh Doanh nghe được, Doanh Doanh nghe được.

Lúc này ánh mắt đại tướng mới lộ ra vẻ tận tường. Thì ra đứa trẻ này nửa đêm sang phủ đại tướng là để trốn Doanh Doanh.

Doanh Doanh chính là tiểu muội của A Điêu, tên gọi là Lưu Bội Doanh, tiểu quận chúa của giám quốc Công Lưu Dĩ.

Số là ngay sau khi hạ sinh cho hoàng thất một tiểu thế tử bụ bẫm đáng yêu. Vinh sủng vô hạn mà giám quốc Công dành cho Vương Phi của mình không chút dừng lại, ưu ái rơi vào bụng nàng lần nữa, khiến cho không lâu sau lại tiếp tục hạ sinh thêm một tiểu quận chúa.

Hai năm đón một đôi long phụng vàng ngọc, chưa nói đến dân chúng ai nấy hân hoan, đã thấy Thái Hậu nương nương nụ cười luôn chực sẵn trên gương mặt, khiến cho hậu cung như đến mùa hoa nở, luôn rộn ràng vui vẻ a.

Chỉ có điều, tiểu thế tử lớn lên hoạt bát nghịch ngợm bao nhiêu thì tiểu quận chúa nghiêm cẩn, thông minh bấy nhiêu.

Tiểu quận chúa Doanh Doanh ba tuổi đã có thể đọc sách, bốn tuổi nổi danh kinh thành, khí chất bất phàm vừa như một đoá hoa chớm nở giữa mặt hồ lạnh lẽo, vừa như một thứ cao quý không cách nào chạm tới.

Nếu nói tiểu thế tử là bản sao của Vương Phi, thì tiểu quận chúa đích thị là Giám Quốc Công phiên bản nữ.

Từ khi biết nhận thức, A Điêu đã luôn bị khí thế của Doanh Doanh lấn át. Trên người Doanh doanh luôn phát ra loại khí tức đặc biệt, chỉ cần dùng ánh mắt cũng có thể khiến A Điêu sợ hãi cúi đầu. A Điêu yêu thương Doanh Doanh bao nhiêu thì càng sợ nàng bấy nhiêu.

Tiểu Yến Tử nói A Điêu ăn cơm, A Điêu sẽ nghịch ngợm đòi ăn cháo, nhưng Doanh Doanh hoặc Lưu Dĩ mở miệng, thì một hạt cơm A Điêu cũng không dám bỏ sót. Chính vì A Điêu biết rõ, ngoài mẫu thân ra chẳng thể làm nũng với ai. Cho nên hôm nay đến giờ đọc sách không chút hứng thú, lại sợ bị Doanh Doanh bắt gặp trốn ra ngoài, mới chạy đến chỗ đại tướng quân cầu cứu.

Nói qua nói lại vài câu. Hoắc Tâm đại tướng đã hiểu hết đầu đuôi câu chuyện, chỉ biết vỗ trán thở dài:

Con nghe gia. Con là thế tử, đọc sách là tốt cho con, người của hoàng thất tuyệt không thể lười biếng. Sau này còn phụ giúp phụ thân con quản việc nước, sao có thể chạy đến đây như này?

Mặt A Điêu xịu xuống, phụng phịu, đôi bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy ống tay áo Hoắc Tâm:

Nhưng mà đọc sách chán lắm. A Điêu không thích, Doanh Doanh rất thông minh, sau này có muội ấy giúp phụ thân quản việc nước là được rồi.

Hoắc Tâm đại tướng thoáng ngạc nhiên, quả nhiên là trẻ con nhà Quốc Công, mới năm tuổi có thể nghĩ xa đến vậy. Đúng là hổ phụ sinh hổ tử. Tuy rằng không có khí thế như Lưu Dĩ, nhưng đứa trẻ này không hề kém cạnh tiểu muội của nó.

Ngoan. Con là nam tử hán, nào đâu có thể đẩy trách nhiệm lên tiểu muội như vậy. Há chẳng phải để cho thiên hạ cười nhạo bậc chính nhân quân tử hay sao?

A Điêu nghe nói vậy, biết rằng không được đại tướng ủng hộ, mặt cũng xịu xuống.

Ngày mai con sẽ học hành chăm chỉ, hôm nay gia cho con tới xưởng chế tạo thuốc nổ đi~

Hoắc Tâm đại tướng nghe vậy liền biết tỏng, mỗi lần qua đây, đứa trẻ này đều rất thích đến xưởng chế tạo, làm ra bao nhiêu thứ nguy hiểm. Mặc dù đã bao lần bị ngăn cấm nhưng tính khí bướng bỉnh kia tạm thời bất trị a.

Hoắc Tâm đưa tay xoa cằm một lúc mới nói:

Một lần này thôi đấy nhé.

Vâng, chỉ cần một lần thôi. A Điêu vui sướng nhảy cẫng lên. Vội vội vàng vàng chạy về phía xưởng, không nhìn thấy Hoắc Tâm đại tướng lén lút cho người đi gọi ba vị thiên tuế nhà họ Lưu.

Đối với chất nổ, vị Vương Phi chiều con nào đó đã dạy cho A Điêu không ít bí kíp chế tạo, một đứa trẻ năm tuổi tư chất vốn thông minh đã có thể chế tạo ra đạn pháo, khiến cho mỗi nơi rong chơi đều khiến một thế trận gà bay chó sủa, gây hoạ khắp nơi không biết nói sao cho hết.

Cho nên A Điêu cực kỳ thích thú mấy trò doạ người này. Mỗi ngày đều dày công chế tạo,hòng doạ cho kinh thành này không một ngày yên ổn.

Lúc A Điêu đang đau đầu vì chế tạo một loại dược đạn khó thì phía cổng vang lên giọng nói lanh lảnh nhưng buốt tận gáy A Điêu:

Đại ca ra ngoài dạo chơi, cớ sao bỏ mặc Doanh Doanh một mình?

Ở phía cửa, một loạt hạ nhân quỳ thấp xuống cúi đầu hành lễ với một người thân phục quý tộc, vẻ mặt non nớt trắng trẻo, đôi mắt đen không chứa tạp niệm, một tay vắt sau lưng, tay buông lỏng. Vẻ mặt đạo mạo và khí thế bức người kia toát ra từ thân thể nhỏ bé của một đứa trẻ bốn tuổi vô hình làm người khác sợ hãi. Nhất là A Điêu:

Muội....muội... A Điêu kinh hồn lạc phách liền thả đống đồ đạc trong tay xuống, vẻ mặt rụt rè không dám nhìn Doanh Doanh nói: Ta tiện đường ghé thăm gia gia ấy mà. Ha ha.

Doanh Doanh trừng mắt nhìn A Điêu một cái, A Điêu lập tức sợ hãi cúi đầu, nếu nói gì nàng tin nấy, thì nàng đã không phải là Doanh Doanh.

Đại ca mau về nhà, cha và nương đang đợi.

Một câu ngắn gọn đủ để khiến A Điêu hoảng hốt, chỉ là nhìn đống đồ còn chưa kịp chế tạo, A Điêu liền khép mình nhẹ giọng:

Ta còn có việc chưa hoàn thành. Muội về trước nhé.

Doanh Doanh nghe vậy liền lướt mắt qua đám chất gây nổ một lượt. Không nói thêm lời nào mà bước tới. Tay chạm vào từng thứ rồi thản nhiên trộn lại, vo vo nắn nắn trước vẻ mặt ngạc nhiên của A Điêu.

Muội....chưa học sao lại biết...

A Điêu nói chưa hết câu, Doanh Doanh đã hoàn tất mọi thứ. Nàng cầm một viên dược đạn lên liếc A Điêu.

Đại ca là đích nam thế tử của Sở Quốc này, là niềm tự hào của lão thái hậu nương nương, là tương lai phồn thịnh của trăm họ, nào được phép mỗi ngày rong chơi như thế.

Lời Doanh Doanh vừa kết thúc, nàng liền cho người kéo A Điêu lùi lại phía sau rồi thẳng tay ném viên dược kia về phía bàn chế tạo dành riêng cho A Điêu.

Bùm!!!

Khói và lửa cùng lúc vang lên, phát sáng cả một vùng. Nơi địa điểm hằng ngày A Điêu chế tạo đã trở thành một đống tro tàn sau một đường đạn kia của Doanh Doanh. Nàng cao ngạo đứng đó hướng mắt về phía A Điêu đang há hốc mồm kinh hãi:

Còn không mau về nhà.

A Điêu kinh sợ nhìn Doanh Doanh đến không thốt nên lời. Trần đời này dám tuỳ tiện cho phát nổ địa điểm chế tạo thuốc nổ của A Điêu chỉ có Doanh Doanh mà thôi.

Ta về....ta về... A Điêu sợ hãi quay đầu, đau đớn đi theo Doanh Doanh trở về Quốc Công phủ.

Chẳng ai nhìn thấy vẻ mặt xót xa của lão đại tướng quân:

Than ôi! Cái phủ của ta đến khi nào mẹ con nhà đó mới ngưng phá huỷ đây???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.