Cảnh vật vun vút xa. Nắng chiếu vào vẻ mặt chính khí đầy nghiêm túc của Lục Tiểu Phụng.
Đoàn người khẩn trương thúc ngựa, lao qua từng cánh rừng bạc.
Tiểu Yến Tử ngồi trong lòng Lục Tiểu Phụng, vẻ mặt ngưng trọng suy tính. Nàng đưa mắt tìm kiếm bóng ngựa Lệ Y, thấy Lệ Y tuyệt nhiên không hề rời mắt khỏi nàng. Đuôi mắt thâm ý, tựa như muốn nói gì đó.
Tiểu Yến Tử nghe được tiếng vó ngựa từ xa đang dần lướt đến, đạp xuyên cánh rừng đập thẳng vào tai. Tim nàng theo nhịp đập liên hồi.
Lúc này nàng chỉ có hai sự lựa chọn.
Một là liều chết nhảy xuống khỏi ngựa, phòng trừ trường hợp đoàn người đang đuổi theo phía sau là Lưu Dĩ. Hai là chịu chết bị bắt lại lần hai nếu đó là người của đại hoàng tử.
Yến Tử ngẫm một hồi, nuốt ực một cái. Tay nắm lấy bàn tay mạnh mẽ đang kéo dây cương của Lục Tiểu Phụng, cúi đầu ngoạm một miếng thật mạnh vào cổ tay hắn.
Lục Tiểu Phụng đang mải thúc ngựa lên đồi, không kịp để ý Yến Tử bất thường, chỉ vì đau đớn mà thuận tay gạt Yến Tử qua khiến nàng như diều đứt dây bay vèo ra giữa không trung.
“Hả!!!”
Một tấc, bất quá Yến Tử mới rời Lục Tiểu Phụng một tấc hắn liền bật ra khỏi ngựa vươn tay ôm chầm lấy nàng vào lòng rồi rơi xuống.
Chỉ là cả hai không biết, nơi mà họ đáp xuống không phải là mảnh đất phẳng lặng êm ả mà là một con dốc cao trên dải núi thẳng đứng.
Lục Tiểu Phụng không suy nghĩ lấy tay ôm chặt thân thể nhỏ bé của nàng theo quán tính lăn lốc xuống con dốc đầy lá khô và đá nhọn.
“Điện hạ!!!”
“Triệu Mẫn!!!”
Chúng nhân hắc y cùng Lệ Y kinh hãi kêu lên, vội vã bỏ ngựa trượt xuống dốc núi dài.
Lệ Y được hắc y bánh bao đỡ vội xuống núi đuổi theo hai thân ảnh đang như quả bóng lăn dài trước mặt.
Lục Tiểu Phụng ôm Yến Tử lăn dài, lăn dài, đến một cái hố nhỏ mới có thể dừng lại.
Cả người hắn cứng ngắc như đá, vẫn giữ nguyên tư thế ôm nàng, đầu óc choáng váng. Hắn gắng gượng ngẩng đầu:
“Không...sao chứ?”
Yến Tử được Lục Tiểu Phụng nhất nhất bảo vệ đương nhiên không chút xây xước. Nàng đưa tay gỡ bàn tay rách đầy máy của hắn ra, vỗi vàng đỡ hắn ngồi dậy:
“Còn hỏi ta. Điện hạ xem người như vầy...”
Yến Tử nhìn cả người Lục Tiểu Phụng toàn vết thương. Lại nhìn con dốc dài toàn đá nhọn kia. Nếu không có hắn làm đệm lưng cho nàng. Nàng đã sớm người không ra người.
Tên này...sao lại giống như Hoắc Sinh rồi, không tiếc mạng bảo vệ nàng. Thật khiến lòng người chua xót mà.
“Ta...sẽ không để nàng rời đi!” Lục Tiểu Phụng bất chấp đau đớn chụp lấy cổ tay Yến Tử, trong mắt đầy quyết đoán.
“Ta chỉ là biết rèn chút kiếm, làm vài viên thuốc nổ. Không có ta điện hạ vẫn có thể lên ngôi. Hà tất vì ta mà khổ như vậy?” Yến Tử mặc nhiên cáu gắt.
Lục Tiểu Phụng giãn ra một nụ cười. Hắn gắng gượng đứng dậy, vừa hay thấy đám hắc y cùng Lệ Y đã xuống gần đến nơi. Hắn đưa tay nâng cằm nàng nói.
“Không có nàng, ta vẫn có thể lên ngôi. Nhưng để nàng rơi vào tay kẻ khác thì chính là mầm hoạ. Để nàng về với Lưu Dĩ, ta lại không nỡ. Nàng nói xem. Ta nên làm gì đây?”
Yến Tử hai mắt sáng ngời túm lấy tay hắn thuyết phục:
“Điện hạ yên tâm. Chỉ cần cho ta về với Quốc Công. Đại hoàng tử dù cách nào cũng không thể mang ta đi. Ta sẽ không gây hoạ cho ngài.”
Lục Tiểu Phụng nhíu mày: “Nàng cố ý không hiểu lời ta nói?” Hắn khó khăn kéo tay nàng: “Nàng đã đưa ta và lưới tình, lại muốn bỏ mặc tháo chạy? Doanh Tắc ta đâu phải con rối của nàng!”
“Nhưng ta...” Yến Tử còn chưa nói xong. Đám hắc y của Lục Tiểu Phụng chạy đến nơi kinh hãi kêu lên.
“Điện hạ! Sau lưng!!!”
Lục Tiểu Phụng cùng Yến Tử lập tức xoay người, ánh mắt liền ngưng trọng.
Sau lưng họ là một đoàn người thân phục hắc y, vẻ mặt đằng đằng sát khí. Tay lăm lăm kiếm lớn đao rộng, đám người này đích thị là người của Đại hoàng tử. Vẫn là vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống ở Vọng Các Lâu, chỉ là lần này lệnh hô có khác:
“Giết Triệu Mẫn!!!”
Một câu này hô lên. Yến Tử liền chấn kinh lùi về sau lưng Lục Tiểu Phụng, tay chân không khỏi run rẩy.
Nàng đã tính sai đường rồi. Sai lầm to rồi!!!
“Ta là Thái Tử, các ngươi lại dám lỗ mãng, coi thường vương pháp, hạ thủ người của ta?” Lục Tiểu Phụng tuốt kiếm ra khỏi vỏ, che đi bết thương trên thân thể, kéo Yến Tử về phía sau.
Tư thế oai hùng.
Ngời ngời chính khí.
Ánh mắt đế vương.
Khí khái phi thường.
Thành công khiến cho đám hắc y có chút lưỡng lự nhìn nhau.
Hắc y đứng đầu đám người Đại hoàng tử, trên mặt có vết sẹo dài, tay lăm đao lớn cười khẩy gian trá:
“Thái tử điện hạ, ngài đừng quên đây là Sở Quốc, chúng ta không cần tuân thủ vương pháp Tần quốc, chủ nhân của chúng ta là Đại hoàng tử. Ngài nói nhiều lời cũng vô ích. Ngài nên biết đường rút quân để có cái chết nhẹ nhàng mới đúng!”
Lục Tiểu Phụng nắm chặt chuôi kiếm gầm lên:
“Hỗn xược! Á Kha! Ngươi thân là cấm vệ quân lại dám truy kích Thái Tử. Ngươi nghĩ có thể toàn mạng về Tần Quốc?”
“Ha ha!” Tên hắc y tên Á Kha bật cười khinh bỉ: “Chỉ e là chưa đến biên giới Tần Quốc. Thái tử đã không toàn thây!” Vừa dứt lời Á Kha gầm lên:
“Giết!!!”
Đám hắc y sau lưng Á Kha cùng hắc y thị vệ của Lục Tiểu Phụng cùng nhau xông lên.
Lưỡi kiếm sáng loáng vung lên hệt như gươm. Ánh kiếm lạnh lẽo trượt qua da thịt.
Mưa máu tràn xuống, nhỏ giọt từng đám lá khô.
Bịch bịch!
Người này vung tay, kiếm đâm thân thể, từng người hạ xuống, về với cõi thiên.
Yến Tử kinh hãi lùi bước, nhìn người của Lục Tiểu Phụng cùng đám người Á Kha chém giết kịch liệt. Trong lòng không khỏi ớn lạnh.
Người của Lục Tiểu Phụng tuy công phu tuyệt đỉnh như số lượng ít. Ai nhìn vào cũng thấy người bên Á Kha đang chiếm thế thượng phong.
Tình hình này chỉ e nàng không thể thoát khỏi lưỡi đao của đám người kia nữa.
“Đừng sợ!” Giọng Lệ Y nhẹ nhàng cất lên sau lưng Yến Tử.
Nàng giật mình quay đầu thấy vẻ mặt ngưng trọng của Lệ Y.
“Nếu thật sự người của Doanh Tắc bị hạ sát. Ta và nàng sẽ...”
Lệ Y nhẹ nhàng lắc đầu. Nàng đưa tay chỉ về phía Đông.
“Ngươi nhìn bên kia xem!”
Tiểu Yến Tử nhìn theo chỉ tay Lệ Y, một đám bụi mù mờ mịt bay lên. Trong màn khói là đám người thân phục thị vệ Tần quốc đạp gió lao đến với tốc độ bàn thờ. Vun vút vượt qua cánh rừng bạc hô lớn:
“Hộ giá Thái tử điện hạ!!!”
Đám người hắc y “Rõ” một tiếng liền bay đến tuốt kiếm hạ sát đám người Á Kha.
Hắc y bánh bao mừng rỡ hô to: “Viện binh đến rồi, viện binh đến rồi!!!”
Á Kha nhìn quân binh của hắn bị hạ sát, sắc mặt sa sầm nghiêm trọng nhưng vẫn tiếp tục múa kiếm tranh đấu với Lục Tiểu Phụng.
“Không hổ là đội trưởng đội cấm vệ quân. Khá lắm Á Kha, hôm nay ta sẽ cho ngươi được hưởng diễm phúc chết dưới tay ta!”
Lục Tiểu Phụng lợi dụng Á Kha mất tập trung, sa sút tinh thần mà đẩy mạnh thế kiếm.
Cả hai điểm mũi chân bay lên không trung, đường kiếm sắc bén chạm vào nhau toé lửa.
Mày kiếm nhíu chặt hòng hạ sát. Từng đường kiếm đầy sát khí như muốn nuốt chửng đối phương.
“Đại nhân, quân chúng ta đã...” một tên hắc y của Á Kha nhìn huynh đệ của hắn bị hạ sát hết. Kinh hãi kêu lên, nhưng còn chưa nói xong, hắc y bánh bao liền cho hắn một nhát tiễn về tây phương.
“Chết tiệt!!!” Á Kha bực tức gầm lên. Hắn lùi thân, né đòn của Lục Tiểu Phụng, bất chấp phòng ngự lao về phía Yến Tử.
Yến Tử kinh hãi giật bắn, thi triển công phu điền kinh vội vàng kéo Lệ Y tháo chạy. Nhưng lúc Á Kha chỉ còn cách nàng ba bước chân. Lập tức cảm thấy lưng xé toạc.
Hắn quay lưng, chỉ thấy ánh mắt Lục Tiểu Phụng thập phần lạnh lùng, chuôi kiếm đẫm máu, mùi tanh bốc lên.
Máu thấm đẫm lưng hắn, vội vàng phụt ra một ngụm máu tươi rồi đổ ầm xuống đất.
Á Kha hự lên một tiếng rồi bất động.
Yến Tử nhìn Á Kha bất động, chân mềm nhũn ngồi thụp xuống, mặt tái xanh, cổ khô khốc:
“Hù..hù chết ta!”
Lệ Y cũng ngồi thụp xuống bên cạnh:
“Đáng sợ, thật đáng sợ!”
“Nàng ổn chứ?” Lục Tiểu Phụng nhíu mày quan sát Yến Tử.
“Chưa chết....chưa chết!” Yến Tử đáp như con rối.
Lục Tiểu Phụng nhìn nàng bình an, trong lòng cũng thoáng nhẹ nhõm. Hắn đưa mắt nhìn đám hắc y cứu giá, ánh mắt không khỏi tán dương.
“Các ngươi đến đúng lúc lắm!”
“Tạ điện hạ!”
Lục Tiểu Phụng lại đưa mắt nhìn về phía Yến Tử cùng Lệ Y đã lấy lại hồn vía, đứng dậy lau y phục nói:
“Nếu nàng không muốn gặp nguy hiểm thì...”
Lục Tiểu Phụng nhìn rõ, thân hình cao lớn của Á Kha khom dậy, kiếm sắc trên tay hắn loé lên, khoé môi cong lên một mảnh tà ác. Hắn như một bóng ma đứng sau lưng Yến Tử vẫn đang giũ y phục.
Ánh kiếm sáng bóng, sắc lạnh, đầy sát khí hướng tim một đường đâm thẳng.
Lục Tiểu Phụng cảm giác như tia sét đánh trúng đầu, trái tim vỡ tan, lòng lạnh đi. Da đầu tê dại, ánh mắt nức toác. Hắn gầm lên:
“Không!!!
Phụt!!!
Một tiếng động vang lên. Làn huyết đặc quánh bật ra, lưỡi kiếm xuyên tim đâm ngang thân thể gầy nhỏ. Vũng máu tràn xuống. Đau đớn tang thương.
“Triệu Mẫn!!!!”