Đại Náo Phủ Đại Tướng Quân

Chương 66: Chương 66: Tình Nồng.




Lưu Dĩ siết chặt vòng tay ôm lấy nàng, bàn tay vô thức vuốt mái tóc đen mượt. Giọng hắn vang lên trên đỉnh đầu nàng, dịu dàng cũng có chút quở trách.

“Có bổn vương ở đây, buồn gì chứ?”

Yến Tử ôm lấy tấm lưng của Lưu Dĩ, hít hà mùi cổ hương quen thuộc, nàng dè dặt hỏi:

”Tại sao người lại nguyện ý thành thân cùng thần thiếp, cũng không trị tội khi quân phạm thượng mà tha bổng cho Triệu gia?”

Vấn đề này nàng đã nghĩ rất lâu, cứ cho là Lưu Dĩ đã để nàng vào mắt nhưng cùng lắm là sau khi thành thân. Nhiều đêm tay ấp môi kề mới nảy sinh tình cảm. Người kỹ tính ghét nữ nhân như Lưu Dĩ, lý do nào khiến hắn rộng lượng, không những chỉ buông tha mạng sống Triệu gia, còn đặt nàng ngồi lên ghế vương phi ngay sau khi biết nàng là nữ nhân.

Yến Tử trầm mặc hồi lâu, mặt vẫn úp vào vòm ngực rộng lớn của Lưu Dĩ nhưng không thấy hắn trả lời, chỉ thấy vòng tay hắn siết chặt lấy eo nàng. Nàng tò mò ngẩng mặt, bắt gặp đôi mắt tuấn lãng của Lưu Dĩ đang chăm chú nhìn nàng. Đôi con ngươi lấp lánh có chút phức tạp.

Hắn lấy trong tay áo ra một đoá hoa đỗ quyên nhỏ nhắn đặt vào lòng bàn tay nàng. Cúi đầu chạm mũi vào khuôn mặt ửng hồng đáng yêu của nàng. Khí thế cường đại, đôi mắt u tối đã tan biến, chỉ có ái vị ngọt ngào. Giọng hắn trầm bổng cất lên:

”Bổn vương đã tâm nghi nàng từ khi còn lầm tưởng nàng là nam nhân. Tiểu thê tử! Nàng nói xem. Bổn vương làm cách nào trị tội nàng đây?”

Tiểu Yến Tử không thể biết được. Từ lúc biết nàng là nữ nhân. Ngay trong đêm hôm đó, Lưu Dĩ đã nguyện kiếp này ngoài nàng ra sẽ không lấy ai khác, vì vậy mà hắn không đủ kiên nhẫn, vội vàng rước nàng về.

”A!”

Yến Tử không khỏi bất ngờ. Vừa rồi Lưu Dĩ không phải là đang tỏ tình đấy chứ??? Nàng nhìn chăm chú vào bông hoa nhỏ trên tay. Không ngờ Lưu Dĩ cũng có mặt lãng mạn như vậy. Biết tặng hoa cho nàng cơ đấy, mặc dù chỉ là một nhành hoa nhỏ cũng khiến nàng lâng lâng ấm áp. Mà khoan! Làm cách nào, từ khi nào Lưu Dĩ lại để ý đến nàng như vậy. Nàng đã làm gì? Lúc đó chỉ đóng giả làm nam nhân, mặt mày không trang điểm, ăn mặc thì như ăn mày. Hắn vì lý gì là để nàng vào mắt chứ. Hình như có điều không ổn.

Nàng vô thức ngây thơ nói: “Không lẽ... người nghĩ bản thân là...đoạn tay áo (gay)?”

Mặt Lưu Dĩ lập tức tối sầm. Lần đầu tiên trong đời có người khiến hắn cứng họng không nói nên lời. Không thể phủ nhận cũng chẳng thể khẳng định, hắn nên nói gì cho đúng đây?

Tiểu Yến Tử híp mắt thành lưỡi liềm, nụ cười ngọt ngào nở rộ trên môi. Thì ra Lưu Dĩ vốn đã yêu thương nàng lâu như vậy.Nam nhân này....

Tiểu Yến Tử vô tư nắm vạt áo Lưu Dĩ, cố gắng nhón chân ngẩng cao đầu lên mong chạm mặt Lưu Dĩ, nhưng cho dù nàng nhón thế nào cũng chỉ có thể đụng đến cằm hắn.

Lưu Dĩ cúi đầu nhìn người trong lòng đang vui vẻ nhón chân, mày lưỡi mác hơi nhướn, hắn nghi hoặc:

”Nàng làm gì vậy?”

”Thần thiếp muốn hôn người.” Tiểu Yến Tử mỉm cười ngọt ngào nhưng vẻ mặt lại có chút bất lực: “Nhưng người cao quá!”

Vừa nói xong tai Lưu Dĩ lập tức đỏ âu lên. Tuy rằng chuyện thân mật thể xác đã sớm quen thuộc, nhưng mỗi lần nàng chủ động thân thiết. Lưu Dĩ đều không tránh khỏi kinh ngạc, vui mừng, lại có chút ngượng ngùng.

Tiểu Yến Tử bị vẻ mặt tuấn lãng nhiễu một tầng ửng đỏ của Lưu Dĩ mê hoặc, nàng cắn môi lấy sức bật nhảy lên một cái.

Cuối cùng cũng thực hiện được nụ hôn chuồn chuồn đạp nước lên cằm Lưu Dĩ.

Lưu Dĩ có chút sững sờ, nhưng rất nhanh khoé môi liền cong lên một nụ cười, hắn áp tay lên đầu nàng ngang qua ngực hắn, tựa như đang đo chiều cao nàng nói:

”Nàng rốt cuộc là bao nhiêu tuổi rồi?”

Lúc này hắn mới để ý, nàng chỉ cao đến ngực hắn. Tuy rằng chiều cao này giúp hắn dễ dàng ôm trọn nàng, che chở nàng nhưng lại khiến hắn có chút không an lòng. Nàng gầy yếu như vậy, nếu sau này mang thai, đứa trẻ sẽ hành hạ nàng, như vậy thì không ổn. Hay là thôi không sinh con nữa. Tránh cho nàng yếu mệt.

Trong khi Lưu Dĩ đang trầm tư đo đạc từng tấc trên thân thể Yến Tử tính toán xem có nên tiếp tục gieo hạt cho nàng sinh con hay không thì nàng lại bị câu nói của Lưu Dĩ làm cho đứng hình.

Thời điểm nàng xuyên đến đây đã là nữ nhân viên công sở tuổi hai mươi lăm tuổi. Thời gian từ đó đến bây giờ đã là ba năm. Tổng cộng là...

Lưu Dĩ bây giờ mới hai mươi bốn tuổi.

So ra tuổi thật của nàng còn lớn hơn....

A a a. Không dám nghĩ, không dám nghĩ đâu.

Lưu Dĩ đương nhiên không hiểu nàng nghĩ gì. Hắn cư nhiên cúi người vòng tay xuống mông nàng, đẩy nàng lên cao. Để cho nàng có thể cao quá đầu hắn.

Môi bạc của Lưu Dĩ khẽ nhếch lên: “Như thế này được chưa? Tiểu thê tử nhỏ bé.”

Tiểu Yến Tử lần đầu được Lưu Dĩ bế lên kiểu này, có chút choáng váng, lại rất thích thú, nàng cười tươi như hoa áp hai tay lên má Lưu Dĩ:“Lưu Dĩ!”

Lưu Dĩ thoáng chút bất ngờ, lần này không cần hắn nói. Là nàng đã chịu gọi tên hắn một cách tự nhiên rồi.

“Ừm!”“Lưu Dĩ.”

“Sao vậy?”

“Lưu Dĩ!”

“Có chuyện gì?” Mày Lưu Dĩ khẽ cau, hắn không hiểu, nàng đang làm trò gì.

Tiểu Yến Tử cười khẽ, từ trên cao nhìn xuống đôi mắt chứa đầy tinh tú của Lưu Dĩ, nàng cười thầm trong lòng. Nam nhân này là của nàng:“Chúng ta cùng nhau già đi. Có được không?”

Mắt phượng của Lưu Dĩ tràn ngập ý cười:“Được.” Hắn đáp.Yến Tử nhẹ nhàng cúi đầu áp môi lên môi hắn, khẽ khàng lặp lại động tác của hắn thường xuyên làm đối với nàng. Tách môi hắn ra, tìm lấy lưỡi hắn dịu dàng quấn quýt. Cả hai thân thể chìm đắm trong dư vị ngọt ngào. Môi lưỡi dây dưa, cả thế giới như bị tách khỏi, thời gian như ngừng lại, không gian chỉ tràn ngập tình nồng ấm áp, cảm giác ở bên cạnh nhau không bao giờ là đủ.

Chúng nhân xung quanh có mặt ở đó không khỏi giật mình đỏ mặt vội qua mặt đi. Người nhìn trời, kẻ nhìn đất, người thì tự biến mình thành cục đá ven đường. Thỉnh thoảng lại len lén nhìn hai vị thiên tuế ngọt ngào âu yếm bên bờ sông dưới ánh trăng bàng bạc đẹp như tranh kia. Trong lòng không khỏi mừng thầm.

Ôn gia vòng tay đứng xa xa ngắm cảnh tượng động lòng người, khoé môi không dấu nổi ý cười nói:

”Thật không ngờ Ôn gia này cũng có ngày được nhìn thấy thiên tuế hạnh phúc như vậy. Đúng là sống không uổng.”

Lam Thất đứng kế bên khẽ cười nói:

”Ôn gia chính là ông tơ se duyên cho hai vị thiên tuế. Nếu không có chuyện ôn gia chấp nhận nhà họ Triệu làm quản gia, lại đúng lúc Triệu Phạm Hoa ngã bệnh thì làm gì có ngày hôm nay.”

Ôn gia cười ha hả, đập vai Lam Thất nói: “Đúng là như vậy, nhưng Lam thị vệ có nghĩ đến, nếu là người khác mà không phải vương phi giả mạo làm quản gia. Quốc Công sẽ có chuyện động lòng hay là không?”

Lam Thất hơi sững sờ, tựa như chưa bao giờ nghĩ đến điều này, hắn xoa xoa cằn nói: “Có thể lắm, cải trang nam tiếp cận Quốc Công là một ý không tồi, nếu không phải vương phi, tin chắc rằng nữ nhân khác cũng sẽ có được trái tim ngài.”

Ôn gia cười cười lắc đầu: “Ta ở bên thiên tuế từ lúc ngài mới mười tuổi. Nữ nhân có thể tiếp cận ngài chỉ có Chiêu Dương quận chúa và Đan Thiền công chúa. Cả hai nàng đều làm đủ mọi cách, tốn bao nhiêu năm trời vẫn không thể khiến thiên tuế để mắt đến”

Lam Thất ba một tiếng như sực nhớ ra: “Đúng rồi, Đan Thiền công chúa so ra còn quấn Quốc Công hơn Chiêu Dương quận chúa, người đời còn đồn đãi nàng sẽ nắm được trái tim Quốc Công, thế nhưng lúc nàng sắp rời khỏi trần thế, Quốc Công cũng không buồn biến sắc, cũng không nguyện ý để nàng chạm vào. Chuyện này Lam mỗ cũng lấy làm tiếc thay cho nàng. Ngay cả lúc sắp từ giã, vẫn không cách nào chiếm được chút quan tâm của thiên tuế. Thật đáng thương.”

“Ngươi đã biết, vậy mà còn đoán nữ nhân khác tiếp cận Quốc Công có thể lấy được trái tim ngài, có phải là thiển cận quá không?” Ôn gia có chút châm chọc.

Lam Thất ngẫm nghĩ một hồi mới đáp:

“Có thể vương phi là độc nhất vô nhị. Chính bởi tài năng thiên bẩm của nàng đã thu hút thiên tuế, điều này khắp thiên hạ chỉ có mình nàng làm được.” Lam Thất tựa hồ biết hắn đã nghĩ sai, chỉ trầm ngâm buông lời.

Ôn gia gật đầu, nhìn về phía bờ sông nói:

“Trái tim sắt đá của Quốc Công có thể vỡ tan trước vương phi nương nương chỉ sau vài tháng gặp gỡ nàng. Tất cả chuyện này, cũng chỉ vì sự xuất hiện của vương phi. Theo ta, nếu nàng không xuất hiện, chỉ e thiên tuế của chúng ta phải cô độc như vậy.”

Lam Thất tuy đi theo Lưu Dĩ đã lâu nhưng phàm về chuyện tâm tình thế thái hay nữ nhi tình trường đều không chút kinh nghiệm. Nghe những lời bộc bạch kia không khỏi kinh ngạc. Hắn thật sự không dám nghĩ đến cảnh tượng, một ngày nào đó nàng sẽ rời xa Lưu Dĩ. Lúc đó Lưu Dĩ sẽ như thế nào đây?

Lam Thất quay đầu nhìn Tiểu Yến Tử đang được Lưu Dĩ ôm eo dạo dọc bờ sông. Ánh mắt hai người chan chứa tình cảm mặn nồng nhìn nhau, cứ như đó là thế giới riêng của họ.

Lam Thất buông kiếm, cung kính quỳ xuống ôm quyền:

”Vương phi nương nương. Cảm tạ người đã luôn ở đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.