Đại Ngụy Cung Đình

Chương 42: Chương 42: Lột!




“Thật sự không ngờ, người được chọn làm hoàng tử bồi giám lại chính là bát hoàng tử.”

“Bát hoàng tử Hoằng Nhuận? Vị điện hạ này còn chưa đầy mười lăm tuổi mà? Không phải hoàng tử chưa xuất các thì sẽ không được tham dự vào bất cứ sự vụ gì trong triều sao?”

“Tại sao lại là bát hoàng tử? Không phải vị bát hoàng tử luôn ngỗ ngược bất kham này trước nay trong hoàng cung không được bệ hạ xem trọng sao? Bệ hạ sao lại đồng ý cho vị điện hạ này bồi giám khoa thi?”

Mười sáu quan viên giám khảo đưa mắt nhìn nhau.

Cũng khó trách, bởi thông tin trong hoàng cung được giữ kín nghiêm ngặt, nếu không nhờ cách đặc biệt thì trong triều tuyệt nhiên không thể biết những việc xảy ra gần đây trong hoàng cung, đây là cách để giữ vững được sự thần bí và uy nghiêm của hoàng quyền.

Thế nên, không chỉ có La Văn Trung mà cả mười sáu quan viên sử bộ kia đều không biết bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận một tháng nay đã có địa vị tăng cao thế nào trong lòng thiên tử Đại Ngụy, thậm chí còn nhiều lần được ông khen ngợi là ngựa thiên lí, nếu không thì La Văn Trung tuyệt đối sẽ không dám làm ra chuyện hãm hại cậu như thế.

Mà điều càng khiến mười sáu vị quan viên sử bộ kia cảm thấy kì lạ chính là, khi trông thấy bát điện hạ thì gương mặt của La Văn Trung lại dần dần trở nên khó coi.

“Chuyện này rốt cuộc… là sao? Lẽ nào La đại nhân có thù oán gì với bát điện hạ sao?”

Mười sáu vị quan giám khảo sử bộ đều hoàn toàn không hiểu gì.

Sau khi Triệu Hoằng Nhuận ra lệnh, mọi người đều ngồi xuống tại tiền điện.

Đáng lẽ chỗ ngồi chính giữa phải là dành cho La Văn Trung, người đảm nhận chủ giám khảo quan lần này, nhưng Triệu Hoằng Nhuận chẳng thèm nói gì, lấy danh nghĩa của hoàng tử mà bước lên ngồi chính giữa.

Việc này khiến các vị quan giám khảo cảm thấy hơi không thoải mái, nhưng mà nghĩ lại, người ta dù gì cũng là thân phận hoàng tử, ngồi ở đó cũng không phải là không đúng.

Gần đến giờ Tỵ, miếu Phu Tử bắt đầu cho các sĩ tử vào trường thi, thế là Triệu Hoằng Nhuận bèn đứng dậy cùng mười bảy vị quan giám khảo bước ra ngoài quan sát.

Vì trong lúc các sĩ tử lần lượt bước vào thì các chủ sự, cán sự và tạp dịch sẽ lục soát từng người, xem xem các sĩ tử này có mang theo vật cấm gì không, nói thẳng ra chính là những thứ đại loại như phao thi.

Trong lúc thị sát, Triệu Hoằng Nhuận lại đeo lên mặt chiếc mặt nạ buồn cười ấy, vì việc làm giám khảo là một việc có thể đắc tội với nhiều người, thế nên sau khi suy nghĩ cho tương lai, cậu cảm thấy mình tốt nhất là nên hạn chế lộ diện trước đám đông.

Hơn nữa, nói không chừng trong số các sĩ tử có người là công tử con nhà phú quý, có thể cũng là khách quen ở Nhất Phương Thủy Tạ, chẳng may bị người ta nhận ra mặt thật thì Triệu Hoằng Nhuận sau này đến Nhất Phương Thủy Tạ lén gặp Tô cô nương chẳng phải sẽ rất phiền phức sao?

Suy xét đến những việc ấy nên Triệu Hoằng Nhuận mới bảo Mục Thanh tìm một chiếc mặt nạ, cũng không phải là thứ đáng tiền gì, chỉ cần bỏ ra mười mấy văn tiền ra khu chợ Thành Nam là mua được, đơn giản chỉ là một món đồ chơi trẻ con.

“Kỳ lạ, lục soát nghiêm ngặt như thế này, nhưng tại sao các năm trước lúc nào cũng xảy ra hiện tượng gian lận? Lẽ nào các quan viên sử bộ cũng nhúng tay vào?”

Trong quá trình thị sát, Triệu Hoằng Nhuận không khỏi cảm thấy kỳ lạ, vì cậu phát hiện đám người đứng ở cổng miếu Phu Tử khi cho các sĩ tử vào thì đều tiến hành lục soát rất khắt khe.

Khắt khe đến mức độ nào? Khắt khe đến mức ngay cả đồ ăn thức uống các sĩ tử ấy mang theo vào cũng đều bị kiểm tra.

Thậm chí, Triệu Hoằng Nhuận còn tận mắt nhìn thấy một tạp dịch vạch nát hết mấy cái màn thầu mà một sĩ tử mang vào, xem xem bên trong có giấu gì không.

“Làm thế thì sao người ta còn ăn được nữa?” Triệu Hoằng Nhuận khẽ lẩm bẩm, dù gì cậu cũng sẽ chẳng bao giờ ăn được mấy cái bánh đã bị người ta vò nát như thế.

“Đến Hiệu Phòng xem thử đi.”

Triệu Hoằng Nhuận nói với các quan giám khảo bên cạnh.

Hoàng tử đã mở miệng, các vị quan giám khảo nào dám không nghe? Một vị quan giám khảo lập tức dẫn đường.

Cái gọi là Hiệu Phòng, còn được gọi là Khảo Bằng, là để chỉ nơi các sĩ tử sẽ vào để tham gia thi hội, là một gian phòng độc lập vô cùng chật hẹp, dài năm tấc, rộng bốn tấc, cao tám tấc, ba mặt là tường, một mặt là lối vào.

Sau khi các sĩ tử vào đây thì sẽ bị lục soát thêm một lần nữa mới được phép vào Hiệu Phòng.

Đồng thời, sau khi một sĩ tử đã vào Hiệu Phòng rồi thì sẽ có một chủ sự phụ trách nơi này lấy ổ khóa khóa chặt chốt cửa lại. Điều đó có nghĩa là trong thời gian thi hội, sĩ tử này chỉ có thể ở trong Hiệu Phòng, cho dù là thi cử, nghỉ ngơi hay là ăn uống tiểu tiện.

“Từ lâu đã nghe nói điều kiện ở trường thi thi hội vô cùng thiếu thốn kham khổ, không ngờ lại nghèo nàn đến mức này…”

Triệu Hoằng Nhuận thò đầu vào một Hiệu Phòng quan sát một chút.

Chỉ thấy trong Hiệu Phòng ấy có một cái bục mà người nằm lên không thể duỗi thẳng chân, trông giống như một tấm phản gỗ nhưng lại hoàn toàn không phải là phản gỗ mà được làm từ gạch, phía trên có phủ một tấm chiếu cỏ cũ kỹ, trên tấm chiếu có một tấm chăn mỏng nhăn nhúm.

Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy rất nghi ngờ không biết trong tấm chăn ấy liệu có bao nhiêu bông vải.

Ngoài ra trong Hiệu Phòng còn có hai cái thùng gỗ, một thùng chứa đầy nước sạch, thùng còn lại trống rỗng.

Triệu Hoằng Nhuận nghĩ một chút liền không muốn tiếp tục quan tâm sao lại có một cái thùng rỗng ở đây.

Ngoài những thứ nêu trên thì cả Hiệu Phòng chỉ có một tấm ván gỗ đặt ở gần cửa, không thể gọi là bàn được, nhưng đây có lẽ chính là cái bàn mà các sĩ tử sẽ làm bài thi, bên dưới tấm ván ấy còn có một cái ghế dài.

“Thế này thì rách nát quá rồi? Hệt như cái nhà xí vậy… Thật sự không thể tưởng tượng được những quốc sĩ hiền tài như Lận Ngọc Dương, Ngu Tử Khởi đều đã từng khởi đầu con đường quan lộ của mình ở nơi như thế này…”

Triệu Hoằng Nhuận cảm khái lắc đầu, bởi vì cậu biết, hai vị trung thư tả thừa Lận Ngọc Dương và hữu thừa Ngu Tử khởi đang ở trong Thùy Củng điện hiện giờ vốn đều xuất thân từ những tử đệ nghèo khổ, nói cách khác, họ đều đã trải qua kỳ khoa thi tàn khốc thế này.

Thật ra thì lúc này, trong Hiệu Phòng vốn đã có một sĩ tử đang ngồi, thấy Triệu Hoằng Nhuận thò đầu vào xem, anh ta cũng ngẩng lên nhìn lại cậu.

Do Triệu Hoằng Nhuận hôm nay không mặc mãng bào tam trảo đại diện cho hoàng tử nên anh ta chỉ nhìn thấy một cậu bé đang mặc một bộ y phục bằng gấm có thêu hoa văn đỏ tím nhìn rất sang trọng, nhưng lại đeo một chiếc mặt nạ rất buồn cười, không hề hợp với vẻ quý phái của bộ trạng phục trên người.

Vì thế sĩ tử ấy cảm thấy rất thắc mắc thân phận của Triệu Hoằng Nhuận.

Cũng phải, ai bảo Triệu Hoằng Nhuận chỉ mới mười bốn tuổi, chiều cao thì không bằng những người đàn ông trưởng thành, nhưng bên cạnh cậu lúc ấy lại được vây quanh bởi mười tông vệ và mười bảy vị quan giám khảo của thi hội lần này.

Có là kẻ ngốc cũng đoán được thân phận của cậu tuyệt đối không bình thường.

“Vấn đề lương thực của sĩ tử mấy ngày này sẽ giải quyết thế nào?” Triệu Hoằng Nhuận quay lại hỏi.

Một quan giám khảo vội bước ra trả lời: “Hồi bẩm điện ha, lương thực sẽ do sĩ tử tự mang theo ạ.”

“Điện hạ?”

Sĩ tử kia lập tức kinh ngạc trợn tròn mắt, anh ta đương nhiên hiểu ý nghĩa của từ điện hạ.

Đúng lúc ấy thì Triệu Hoằng Nhuận đột nhiên chỉ vào sĩ tử ấy rồi hỏi: “Ngươi chuẩn bị lương thực rồi chứ?”

“Vâng, vâng…”

Sĩ tử ấy lắp ba lắp bắp trả lời.

Triệu Hoằng Nhuận liếc mắt nhìn cái tay nải của sĩ tử ấy đặt trên bàn và mấy cái màn thầu khô đã bị người ta bóp nát đang nằm lẫn lộn trong tay nải ấy mà không khỏi nhíu mày.

“Đường đường là thi hội mà điều kiện vật chất nghèo nàn thảm hại đến mức này!”

Khẽ cau mày, Triệu Hoằng Nhuận quay đầu lại hỏi: “thi hội năm nay, sử bộ các ông đã báo chi phí bao nhiêu với hộ bộ?”

“…”

Gương mặt viên quan giám khảo sử bộ ấy lập tức trở nên không còn tự nhiên nữa.

“Ha!” Triệu Hoằng Nhuận khó chịu hừ một tiếng rồi lạnh lùng nói: “Trước hoàng hôn hôm nay phải báo cáo chi tiết số ngân lượng đã chi tiêu tính đến hiện tại ở lần khoa thi này rồi giao tận tay ta. Ta sẽ đi đối chiếu với hộ bộ.”

Đám quan giám khảo đều đưa mắt nhìn nhau. Lúc này, La Văn Trung mới khẽ nói: “Việc làm này của điện hạ không hợp quy tắc… Theo hạ quan được biết, điện hạ chỉ là bồi giám, không có quyền can thiệp vào sử bộ.”

“…” Triệu Hoằng Nhuận lạnh lùng nhìn La Văn Trung rồi đột nhiên mỉm cười, sau đó lẳng lặng bỏ đi.

“Thì ra bát điện hạ này chỉ là một con hổ giấy thôi sao?”

La Văn Trung thầm thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi ông ta đã lấy hết can đảm ra để từ chối Triệu Hoằng Nhuận, vì việc Triệu Hoằng Nhuận nói thật sự rất nghiêm trọng.

Các viên quan sử bộ còn lại cũng đều thở phào nhẹ nhõm.

Đúng lúc này, Triệu Hoằng Nhuận đang đi phía trước đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nói: “Theo bổn điện hạ được biết, công tử của quan chủ khảo La đại nhân lần này cũng tham dự thi hội đúng không?”

La Văn Trung trong lòng hốt hoảng, nhưng vẫn gồng mình đáp trả: “Hồi bẩm điện hạ, khuyển tử đúng là có tham gia thi hội lần này.”

“Dẫn đường!” Triệu Hoằng Nhuận bình thản nói: “Bổn điện hạ đi gặp thử.”

La Văn Trung hết cách, đành phải dẫn Triệu Hoằng Nhuận đến Hiệu Phòng của con trai ông ta là La Vanh.

Lúc này La Vanh đang đắp chăn nằm trên chiếc phản, dựa lưng vào tường nghỉ ngơi, thấy cha mình dẫn một đám người bước vào thì vội vàng đứng dậy.

“Cha, sao cha lại đến đây?”

La Văn Trung hơi sa sầm nét mặt, gằn giọng nói: “Đang ở thi hội, chỉ có giám quan, không có phụ tử, xưng hô bổn quan cho đúng.”

La Vanh không hiểu gì cả, nhưng đành phải ngoan ngoãn chắp tay nói: “Sĩ tử La Vanh, bái kiến La đại nhân.”

Anh ta vừa dứt lời thì chợt nghe một tràng vỗ tay từ xa vọng đến.

“Ha ha ha, La đại nhân quả thực là thiết diện vô tư mà. Tốt, tốt, không hổ là quan giám khảo, vô cùng gương mẫu… Nghĩ cũng phải, nếu La đại nhân thân là quan chủ khảo mà lại không công tư phân mình thì những kẻ bên dưới không phải đều sẽ làm loạn lên hết sao?”

“Người này là ai? Giọng nói này sao nghe quen thế?”

La Vanh ngẩn người, đang định mở miệng thi hội chợt nhận ra có ba người đang gườm gườm nhìn mình đầy căm hận, sau khi nhìn kỹ lại thì gương mặt anh ta lập tức biến sắc.

Thì ra ba người đang gườm anh ta chính là ba tông vệ Thẩm Úc, Lữ Mục và Mục Thanh.

Ba người ấy hôm nay đã không còn ăn mặc theo kiểu bá tánh bình thường như hôm trước nữa, người nào người nấy cũng đều mặc giáp, hông giắt đao, khí chất anh võ, dọa cho La Vanh sợ xanh xám mặt mày.

“Hắn… hắn… không lẽ hắn là…”

La Vanh thất kinh hồn vía nhìn sang kẻ ăn mặc sang trọng nhưng lại đeo mặt nạ đang đứng bên cạnh cha mình.

“Điện hạ quá lời rồi, hạ quan thân là chủ giám khảo quan, đương nhiên phải giữ nghiêm kỷ luật.”

“Nói rất hay!” Triệu Hoằng Nhuận lại vỗ tay tán thưởng, rồi đột nhiên đổi giọng cười nói: “Nếu đã thế thì chắc La đại nhân cũng không ngại để bổn điện hạ kiểm tra lệnh công tử một cách nghiêm ngặt hơn chứ?” Dứt lời, cậu đưa tay chỉ vào La Vanh rồi nói không khách khí: “Ngươi, ra đây! Bổn điện hạ muốn lục soát người ngươi!”

Cậu vừa nói xong thì tông vệ Thẩm Úc liền giật chìa khóa trên tay chủ sự đứng gần đó rồi mở khóa Hiệu Phòng, kéo La Vanh ra ngoài.

“Các… các người muốn làm gì?” La Vanh lập tức hốt hoảng.

Hắn không phải kẻ ngốc, đương nhiên đoán được Triệu Hoằng Nhuận làm thế này là muốn báo thù hắn.

Lúc này, La Văn Trung liền bước ra trước mặt La Vanh rồi nghiêm mặt nói: “Điện hạ, con trai ta đã được lục soát rồi.”

“Ồ? Thế à? Nhưng bổn điện hạ chưa nhìn thấy… La đại nhân vừa rồi không phải nói giữ nghiêm kỷ luật sao? Tại sao lại ngăn cản bổn điện hạ lục soát lệnh công tử? Lẽ nào, trên người lệnh công tử đang có giấu vật cấm sao? Chậc chậc chậc, thế thì không tốt rồi… Đường đường là quan chủ khảo thi hội…”

“…” La Văn Trung cứng họng, biết rõ Triệu Hoằng Nhuận cố tình làm thế là muốn đối phó mình, nhưng lại không thể phản bác, nếu thật sự tra ra con trai ông ta có giấu phao thì không chỉ con trai La Vanh của ông ta gặp rắc rối mà ngay cả ông ta cũng sẽ bị lột quan phục.

“Được, điện hạ cứ soát đi.”

Nghe thế, Thẩm Úc vội lục soát khắp người La Vanh một cách thô bạo, đồng thời cũng không bỏ qua việc lục soát Hiệu Phòng.

Nhưng tiếc là cho dù trên người La Vanh hay trong Hiệu Phòng thì đều không có giấu gì cả.

“Điện hạ hài lòng chưa?” La Vanh nghiêm mặt hỏi.

“Ha!” Triệu Hoằng Nhuận cười nhẹ rồi chầm chậm bước đến bên cạnh La Vanh, nói nhỏ vào tai hắn: “Hôm ấy ngươi sai người lột y phục của bổn điện hạ, món nợ này bổn điện hạ bắt ngươi phải trả lại.”

Dứt lời, cậu chỉ vào La Vanh rồi nhếch mép cười: “Lột y phục của hắn ra cho ta! Có trời mới biết lệnh công tử liệu có chép lại tứ thư kinh văn ở trong y phục của mình hay không.”

“Ở… ở đây sao?”

Thấy các sĩ tử ở gần đó đều lật đật chạy đến, gương mặt La Vanh lập tức trở nên trắng bệch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.