Đại Ngụy Cung Đình

Chương 11: Chương 11: Náo Loạn Thùy Củng Điện




Hoàng đế không dễ làm, tính theo cách tính thời gian ngày nay, hoàng đế Đại Ngụy Triệu Nguyên Tư hàng ngày bốn giờ hơn là phải thức dậy, đúng năm giờ sáng (giờ Dần) tảo triều, sau đó dùng bữa sáng rồi đến Thùy Củng điện bắt đầu công việc cần chính bận rộn.

Công việc cường độ cao như vậy, khiến thiên tử Đại Ngụy các đời chăm làm chính vụ vừa đến tuổi trung niên cơ thể đã bắt đầu suy yếu, ví dụ như đương kim thiên tử Đại Ngụy Triệu Nguyên Tư.

Những năm đầu lúc còn trẻ vẫn chưa có cảm giác gì, nhưng hiện tại Triệu Nguyên Tư càng ngày càng cảm thấy lực bất tòng tâm. Do đó, cứ sau mỗi lần tảo triều, nếu không có việc quan trọng gì khác, Triệu Nguyên Tư đều chọn dùng bữa sáng ở Văn Đức điện, mục đích là để có thể nghỉ ngơi một lúc, sau đó là có thể có đủ tinh thần để đối phó với công việc mệt nhọc của một ngày dài.

Giấc ngủ ngắn quý báu trong thời gian này, đại khái cũng chưa đến một canh giờ, vì trước giờ Tỵ là Triệu Nguyên Tư cần phải có mặt ở Thùy Củng điện để làm tấm gương tốt cho thần tử.

Và những điện thần tham gia tảo triều, họ cũng thường trở về phủ đệ của mình để ngủ bù một giấc, sau đó cũng phải đến phủ nha nhậm chức trước giờ Tỵ, bắt đầu xử lý sự vụ.

Còn trung thư lệnh Hà Tương Tự, trung thư tả thừa Lận Ngọc Dương, trung thư hữu thừa Ngu Tử Khởi, ba vị này không phải điện thần cần tham gia tảo triều, do đó, họ không cần phải dậy từ sáng sớm và rời khỏi nhà. Theo thói quen, họ thường vào cung đến Thùy Củng điện vào khoảng giờ Thìn, khi thiên tử Đại Ngụy Triệu Nguyên Tư đang nghỉ ngơi ở Văn Đức Điện, xử lý trước một số tấu chương tấu chiết do lục bộ phủ nha trình lên, phân ra một số tấu chương tấu chiết tương đối nhạy cảm, đặt lên phía trên long án của thiên tử để tiện cho thiên tử thẩm duyệt sau đó.

Nhưng hôm nay trong Thùy Củng điện đã xuất hiện một vị khách không mời.

Vị khách không mời này chính là kẻ đã thua trong trận đấu pháp hôm qua với thiên tử - bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận.

“Nghe đồn vị điện hạ này ngày nào cũng phải ngủ đến trưa trờ trưa trật mới chịu dậy nhưng hôm nay sáng sớm đã đến Thùy Củng điện... không lẽ đến tìm bệ hạ thỉnh tội? Ừm... hôm qua bệ hạ đã nắm được mạch môn của vị điện hạ này, khiến điện hạ không thể nào không khuất phục.”

Trung thư tả thừa Lận Ngọc Dương lén lút liếc nhìn Triệu Hoằng Nhuận đang cười híp mắt phía sau ông, cũng không dám hỏi gì, chỉ lo làm công việc phê duyệt tấu chương tấu chiết của mình.

Vừa cảm khái rằng vẫn là gừng già cay hơn, Lận Ngọc Dương vừa cầm bút bắt đầu viết lên tấu chương.

Ngay lúc này, ông đột nhiên nghe thấy Triệu Hoằng Nhuận ở sau lưng mình thét lên một tiếng.

“A!”

Lận Ngọc Dương quá bất ngờ không kịp phòng bị, hốt hoảng toàn thân lạnh toát, bút lông trong tay run lên, khiến giọt mực rơi xuống tấu chương, vô cùng chướng mắt.

“Điện hạ, người...”

Dưới ánh mắt khó hiểu của Lận Ngọc Dương, Triệu Hoằng Nhuận nhìn chằm chằm vào tấu chương trên bàn, sờ chiếc cằm bóng nhẵn, ra vẻ ta đây nói: “Ồ, phán hay lắm! Tên đại đạo giết người cướp của, không từ điều xấu xa nào như hắn đáng bị pháp luật trừng trị, đáng bị phán tội thật nặng!”

“...”

Lận Ngọc Dương há mồm, chăm chú nhìn vị bát điện hạ này rồi chuyển ánh mắt về phía tấu chương ông đang phê duyệt.

Đó chỉ là một tấu chương báo biểu của công bộ, nói rằng có quan viên phản ánh, mấy hôm trước do gió to, trong cung có một điện các ở vị trí hẻo lánh bị hư hại phần mái, do đó công bộ đã nhanh chóng phái thợ đi tu sửa, tốn mấy chục lượng bạc.

Chỉ là một việc cỏn con.

“Mình quá ngây thơ…”

Nhìn vào vết mực chướng mắt trên tấu chương trước mặt, Lận Ngọc Dương thầm khóc trong lòng.

Lúc này ông cuối cùng cũng đã hiểu, vị bát điện hạ này đâu phải đến để thỉnh tội với thiên tử, rõ ràng là đến để gây tai họa cho quan viên trung thư tỉnh bọn họ.

Nhưng hiểu thì hiểu, ông cũng không dám nói thẳng. Vì có thể chắc chắn rằng, vị bát điện hạ này nếu như đã cố tình đến gây họa của bọn họ, chắc chắn là đã suy nghĩ rất cặn kẽ, không dễ dàng gì để bắt được điểm yếu của điện hạ.

Không tin? Cứ thử xem!

“Điện hạ, điện hạ đến Thùy Củng điện, đây quả thật là lần đầu tiên...”

Lận Ngọc Dương lặng lẽ đặt tấu chương đó về một bên, chuẩn bị hong khô vết mực đó.

“Đúng vậy.” Triệu Hoằng Nhuận tỏ ra vẻ hối lỗi, nghiêm túc nói: “Bổn điện hạ trước đây vẫn luôn ngoan cố bướng bỉnh, chắc hẳn các vị đại nhân đều đã có nghe. Hôm qua sau khi nghe giáo huấn của phụ hoàng, bổn điện hạ trở về tẩm các, trằn trọc khó ngủ...”

“Là do bệ hạ cắt bổng lộc tháng của Văn Chiêu các nên điện hạ mới lo lắng trằn trọc khó ngủ thì đúng hơn?”

Lận Ngọc Dương muốn cười nhưng không dám cười, chỉ còn cách cầm tách trà lên, uống một ngụm để che giấu.

Không ngờ nước trà trong tách đã sớm uống cạn.

Thấy vậy, Lận Ngọc Dương vừa định gọi thái giám hầu hạ trong Thùy Củng điện bưng trà đến, không ngờ đã bị Triệu Hoằng Nhuận phát hiện, lớn tiếng gọi: “Người đâu, mang trà đến cho Lận đại nhân.”

Vừa dứt lời, tông vệ Mục Thanh của Triệu Hoằng Nhuận đã cười híp mắt bưng một bình đồng lớn bước vào, đổ vào tách của Lận Ngọc Dương nước sôi nghi ngút khói.

“Lận đại nhân mời dùng trà.” Mục Thanh cười vui vẻ, cung kinh nói.

“...” Lận Ngọc Dương nhìn Mục Thanh, lại nhìn Triệu Hoằng Nhuận đang cười nhiệt tình, hai tay cẩn thận bưng tách trà nóng hổi lên, nhưng nhìn chằm chằm một lúc vẫn khó có thể đưa lên miệng.

Khựng một lúc, Lận Ngọc Dương lắc đầu đặt tách trà xuống, nhìn Triệu Hoằng Nhuận rồi cười khổ nói: “Điện hạ hà tất lại đến làm khó chúng vi thần chứ?”

“Đại nhân đã nhìn ra?” Triệu Hoằng Nhuận cố tình tỏ vẻ kinh ngạc khiến ba vị đại thần trong điện dở khóc dở cười.

“Mục Thanh, rót trà cho các vị đại thần đi.”

Triệu Hoằng Nhuận vẩy tay dặn dò tông vệ Mục Thanh, sau đó nghiêm túc nói với ba vị đại thần trung thư Hà Tương Tự, Lận Ngọc Dương, Ngu Tử Khởi: “Ba vị đại thần đều là những đại thần nòng cốt của Đại Ngụy, bổn điện hạ không hề muốn làm khó ba vị. Việc này đều do phụ hoàng nói lời không giữ lời trước, rồi sau đó lại còn tháo tấm hoành phi Tiêu Dao các. Bổn điện hạ ở trong cung tù túng đã lâu, trong lòng rất khao khát sự tự do ngoài cung, nếu ba vị đại thần có thể nói giúp vài câu cho bổn điện hạ trước mặt phụ hoàng, bổn điện hạ chắc chắn ghi nhớ ân tình của ba vị đại nhân.” Nói xong, cậu trịnh trọng chắp tay khom người hành lễ với ba vị đại thần trung thư.

Thấy vậy, Hà Tương Tự, Lận Ngọc Dương, Ngu Tử Khởi lập tức rời khỏi chỗ ngồi để tránh lễ này của Triệu Hoằng Nhuận.

Nghe lời giải thích rất có lý lẽ rất rành mạch của Triệu Hoằng Nhuận, sự bất mãn trong lòng ba vị đại thần do vị điện hạ này đến Thùy Củng điện gây rối đã lập tức tiêu tan.

Từ xưa đến nay, hoàng tử Đại Ngụy khổ là chuyện các triều thần đều biết rõ.

Ví dụ như vị bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận trước mặt, rõ ràng đã mười bốn tuổi, nhưng gần như chưa từng có tuổi thơ thú vị. Nghĩ đến những điệt nhi trong gia tộc mình, ở độ tuổi này, có ai lại không đang ăn chơi? Nhưng còn hoàng tử Đại Ngụy thì sao? Hàng ngày ngoài đối phó với cung học thì chính là đối diện với bức tường thành cao vời vợi, thầm lặng thở dài.

Thâm cung lao ngục, danh xứng với thực.

“Việc này không dễ đâu điện hạ.” Lận Ngọc Dương cười khổ nói: “Hôm qua điện hạ đã chà đạp những thứ bệ hạ yêu thích, lúc này chúng vi thần dù có cầu xin giúp điện hạ, e rằng cũng không có tác dụng gì.”

“Vậy thì hãy nói xấu bổn điện hạ.” Triệu Hoằng Nhuận đảo mắt, đưa ra biện pháp của ba vị đại thần: “Các đại nhân cứ nói thật nhiều những đều sai trái của bổn điện hạ trước mặt phụ hoàng, tốt nhất nói đến nỗi phụ hoàng tức giận đuổi bổn điện hạ ra khỏi hoàng cung.”

“Điện hạ tưởng bệ hạ dễ gạt như vậy sao?”

Ba vị đại thần trung thư dở cười dở mếu nhìn Triệu Hoằng Nhuận, đồng thời trong lòng họ cũng cảm thấy buồn cười, vì những hoàng tử khác ai cũng tìm cách lấy lòng thiên tử, duy chỉ có vị bát điện hạ này lại khác, quả thật quá kỳ lạ.

“Tóm lại nếu chuyện này ba vị đại nhân không giúp đỡ, bổn điện hạ sẽ ăn vạ ở đây!” Triệu Hoằng Nhuận tung ra tuyệt chiêu.

“Điện hạ đang uy hiếm chúng thần đó sao?”

Lận Ngọc Dương vừa giận vừa tức cười. Ông hiểu rõ, nếu không khiến vị điện hạ này đạt được ước nguyện, điện hạ tuyệt đối sẽ không chịu bỏ qua. Nhưng vấn đề là, chuyện này đâu đơn giản như vậy chứ!

Hôm qua thiên tử Đại Ngụy Triệu Nguyên Tư đã nói rất rõ ràng, bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận là người có tài năng, nhưng tính hình ngang bướng, nên quản giáo nghiêm khắc.

Thiên tử đã quyết định quản giáo nghiêm khắc rồi, họ chỉ là thần tử, nào dám ngang nhiên làm trái vào thời điểm này chứ?

“Hiện tại chỉ còn cách hành sự cẩn thận, để tránh trúng kế vị điện hạ này.”

Sau khi suy nghĩ kỹ, Lận Ngọc Dương không quan tâm đến Triệu Hoằng Nhuận đi lại loanh quanh bên cạnh họ nữa, ông cảm thấy, chỉ cần đề cao cảnh giác, sự khó dễ của bát điện hạ vẫn có thể khắc phục được.

“Hơ! Đây rõ ràng là không có ý định giúp đây mà!”

Thấy Lận Ngọc Dương không để ý mình nữa, Triệu Hoằng Nhuận đã hiểu, nở nụ cười tà ác, dứt khoát xách một chiếc ghế đến ngồi bên cạnh Lận Ngọc Dương, vừa chăm chú nhìn ông phê duyệt tấu chương vừa “bày mưu tính kế” cho ông.

“Nét chữ của Lận đại nhân đẹp thật, từng nét móc từng nét mác, đều có phong cách riêng...”

“Ý? Lận đại nhân, chữ đại nhân vừa viết đọc như thế nào?”

“Viết sai rồi, viết sai rồi! Lận đại nhân, chữ này sao lại viết như vậy chứ? À, hình như là bổn điện hạ nhầm lẫn, đại nhân cứ tiếp tục...”

Trong khoảng thời gian nửa nén nhang, Lận Ngọc Dương bị quấy rầy đến mức cực kỳ đau khổ, đứng dậy cúi người nói: “Điện hạ, điện hạ, điện hạ hãy tha cho vi thần đi. Điện hạ nhìn kìa, còn rất nhiều chồng tấu chương tấu chiết chưa phê duyệt nữa, điện hạ nếu cứ tiếp tục làm khó vi thần, lỡ ngự sử kiện vi thần tội ăn trên ngồi trốc, điện hạ đành lòng sao!”

“Vậy đại nhân giúp hay không giúp?” Triệu Hoằng Nhuận cười híp mắt hỏi.

Lận Ngọc Dương há mồm đớ lưỡi, một hồi lâu sau khẽ động lòng, thấp giọng nói: “Điện hạ, chuyện này một mình vi thần không làm gì được...”

Vừa nói, ông vừa quay sang nhìn Hà Tương Tự và Ngu Tử Khởi đầy ngụ ý, hai vị đại thần trung thư tức giận đến nỗi thầm mắng trong lòng, tên Lận Ngọc Dương này quả thật không ra gì.

“Hiểu rồi! Hiểu rồi!” Triệu Hoằng Nhuận hòa nhã gật đầu, xách ghế đến bên cạnh trung thư hữu thừa Ngu Tử Khởi.

Kết quả là Triệu Hoằng Nhuận chưa kịp lên tiếng, Ngu Tử Khởi đã lập tức thấp giọng nói: “Điện hạ, vi thần vẫn luôn đứng về phía điện hạ.”

“Hả?” Không những Lận Ngọc Dương kinh ngạc trợn tròn mắt, ngay cả Triệu Hoằng Nhuận cũng hơi bất ngờ.

“Ừm... Vậy Ngu đại nhân tiếp tục làm việc, bổn điện hạ không làm phiền.” Triệu Hoằng Nhuận hài lòng rời khỏi.

“Ngươi cũng chẳng phải thứ tốt lành gì! Chúng ta đều như nhau cả thôi!”

“Ngươi có tư cách nói ta sao? Trong chuyện này, từ đầu ta đã đứng về phía bát điện hạ mà.”

Lận Ngọc Dương và Ngu Tử Khởi ánh mắt giao nhau, dường như đang tranh luận điều gì đó trong im lặng.

Và lúc này, Triệu Hoằng Nhuận đã cười híp mắt xách ghế đến ngồi bên cạnh trung thư lệnh Hà Tương Tự, Hà Tương Tự sợ đến nỗi trái tim muốn rơi ra ngoài, thầm nghĩ lão thần đây đã hơn lục tuần, nếu như điện hạ thét lên một tiếng bên tai lão thần, lão thần chắc chắn sẽ giật mình ngất xỉu.

Nhưng không ngờ là, Triệu Hoằng Nhuận lại không hề hù dọa Hà Tương Tự, có lẽ cậu cũng kiêng dè tuổi tác đã cao của vị đại nhân trung thư lệnh này, không hù dọa được, cậu đã chọn cách “vỗ về” để gây phiền phức cho Hà Tương Tự.

“Lão đại nhân, đại nhân có mỏi vai không? Bổn điện hạ xoa bóp cho đại nhân nhé...”

“Ý? Khí sắc của lão đại nhân có vẻ không ổn lắm...”

“Ối! Lão đại nhân sao lại viết những lời bổn điện hạ nói lên tấu chương vậy?”

“...” Hà Tương Tự muốn khóc mà không có nước mắt.

Vốn dĩ ông đã ở độ tuổi lục tuần, trí nhớ đã sớm thoái hóa, kém xa Lận Ngọc Dương, do đó, nghe tiếng lải nhải của Triệu Hoằng Nhuận bên tai, ông nhất thời không để ý đã viết những câu nói đó lên trên tấu chương.

Phải biết rằng những tấu chương này cuối cùng còn phải giao lại cho lục bộ, nếu bị ai phát hiện trên đó đã viết những câu không đâu ra đâu, rồi bị truyền ra ngoài, há chẳng phải sẽ khiến người ta cười rụng răng sao?

Đúng lúc này, bên ngoài Thùy Củng điện vọng đến giọng nói the thé của đại thái giám Đổng Hiến.

“Bệ hạ giá đáo!”

Lúc này, trung thư lệnh Hà Tương Tự nước mắt đầm đìa.

“Bệ hạ, bệ hạ cuối cùng cũng đã đến!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.