Đại Nhân Sợ Hãi

Chương 2: Chương 2




Quý Nương chạy về phía đại sảnh, quả nhiên nhìn thấy rất nhiều quan sai đứng phân tán khắp Nguyệt Hoa phường, từ cửa chính đến đại sảnh, làm cho các cô nương cùng khách nhân đều sợ hãi.

“Lưu gia, ngài làm cái gì vậy? Người này chỉ có đám dân chúng ta, chúng ta an phận buôn bán, cũng không làm gì trái pháp luật nha!”

“Ta chỉ là theo lệnh của Tuần Phủ đại nhân, niêm phong Nguyệt Hoa phường ngay hôm nay, không cho kinh doanh nữa."

Các cô nương vừa nghe, đều sợ tới mức xanh cả mặt, lo sợ bất an, Từ Quý nương biết sự tình nghiêm trọng , lập tức đem lão Lưu đến một góc:

“Lão Lưu, ngươi bị thần kinh hay sao mà dám bế phong lâu của ta? Đừng quên ngươi cũng là khách quen ở đây, nếu cô nương ấy phục vụ ngài ko không tốt, ngài có thể nói cho ta biết một tiếng là được, làm gì mà đem cả đống người đến đây dọa nạt chúng ta?

Lưu Thiếu cười khổ “Quý nương, ngươi đừng hiểu lầm , ta cũng là đang phụng mệnh làm việc thôi, niêm phong nơi này là do Tuần Phủ đại nhân hạ lệnh."

“Quý nương, ngươi có điều không biết, nhiều ngày nay, Tuần Phủ đại nhân hạ lệnh thanh tra toàn bộ các quan lại trong Phủ thì phát hiện có rất nhiều quan lại bỏ bê chính sự, suốt ngày chỉ chìm ngập trong thanh lâu, làm cho đại nhân rất tức giận."

" A nha đó là vấn đề của các ngươi, có liên quan gì tới Nguyệt Hoa Phường của ta?"

"Quả thật chuyện này không liên quan đến nhưng khổ nỗi Tuần phủ đại nhân là có tiếng nghiêm khắc, vì chỉnh lý thói quen của các quan lại, tất cả đều phải nghiêm trị theo pháp luật, thỉnh cầu ngươi đừng kinh doanh nữa, cũng giúp cho bọn ta còn đường sống nha!"

Từ quý nương đương nhiên không thể chịu được một lời giải thích vô lí như thế .“Huyện lệnh đại nhân đâu? Hắn tại sao không đến?” Nói đến Huyện lệnh đại nhân , hắn cũng là khách quen nha!

Lưu Thiếu đưa tay khụ khụ vài tiếng: “Huyện lệnh đại nhân cũng bỏ bê chính vụ, mấy ngày trước giữa ngọ vẫn còn trong phòng của Tiểu Hồng,Tuần Phủ đại nhân biết, hiện tại ngay cả Huyện lệnh cũng không thoái nổi tội, đang căng thẳng lắm, chỉ ợ khó bảo toàn bản thân."

Từ Quý Nương sắc mặt càng căng thẳng : Thật không còn đường khác sao?"

Lưu Thiếu lắc lắc đầu:“Tục ngữ nói đúng, dân không nên cùng quan đấu, Tuần phủ đại nhân là người được Hoàng Thượng rất sủng ái, không thể trêu vào nha! Lỡ như có chuyện gì, không ai có thể cứu cá ngươi nổi cả!" trong giọng nói nhắn dùm cảnh cáo cùng khuyên răn, từ quý nương vừa nghe biết ngay.

Quý Nương trầm người xuống, sau đó gật gật đầu.“Ta hiểu!” Nàng xoay người, nhìn mọi người tuyên bố:“ Bắt đầu từ hôm nay, Nguyệt Hoa phường đóng cửa!"

Trong đại sảnh, lời Quý Nương vừa nói ra, mọi người hai mặt nhìn nhau, không khỏi hô ra tiếng, mặt lộ vẻ kinh ngạc cùng bất an.

Từ quý nương bắt đầu phân phó mọi người:“Đi đóng cửa lại, chúng ta không buôn bán, những khách nhân đang có mặt, thỉnh họ hồi phủ!! Quý nương mới quay người nhìn Lưu Thiếu, tức giận hỏi:“Như vậy được rồi chứ?”

Lưu kém gia chắp tay:“Đắc tội , mong Quý Nương thông cảm cho ta, ta cũng chỉ là người thực thi mà thôi!"

“Ta hiểu, Lưu gia cũng chỉ phụng mệnh làm việc, lại nói lời tốt đẹp, là Từ Quý nương nên cám ơn ngài.”

Nàng dù sao cũng là một nữ tử được trui rèn qua thời gian, quá hiểu cuộc sống, trong lòng nàng hiểu nếu như không phải vì tình nghĩa mà các quan sai bao nhiêu năm đến Nguyệt Hoa Phường, thì giờ này chắc chắn ở đây sẽ không thể an bình được như vậy.

Nguyệt Hoa phường ngay hôm đó bị niêm phong, việc này làm cho tất cả nữ tử trong thanh lâu thập phần lo sợ.

Đừng tưởng yên hoa nữ tử thì vô tình vô nghĩa. Họ không có một cuộc sống như những người khác, bị buộc phải bán mình vào thanh lâu bán rẻ tiếng cười mà sống. Vì chính họ là người hiểu vô tình là gì, nên chính họ là những người thâm tình, từ lâu những người đó đã xem nơi này là nhà của mình.

Nguyệt Hoa phường bị niêm phong, tương đương với việc chặt đứt đường sống của các nàng.

"Vậy chúng ta phải rời khỏi nơi này sao?"

"Không, không cần, ta thích ở đây, cũng thích các tỉ muội ở đây, ta không muốn rời đi!"

" Chúng ta trước giờ tình cảm tốt như vậy, không giống như thanh lâu khác, phải đấu tranh gay gắt mới có thể tồn tại. Trừ Nguyệt Hoa phường, ta không muốn đi đâu khác !"

“Nhưng Nguyệt Hoa phường bị niêm phong, chúng ta sau này sẽ ra sao?"

Đám người không ai muốn rời đi khỏi nơi này, có người gấp đến độ khóc, có người bắt đầu sợ hãi, không biết sau này nên đi nơi nào? Nói xong, cả toán người khóc nức nở, nước mắt chảy ròng ròng.

Tuổi trẻ , còn có cơ hội lập gia đình.

Nhưng đến khi lớn tuổi một chút, nếu làm thiếp người ta thì lại bị các thê thiếp khác khi dễ, thà rằng ở lại thanh lâu, nhưng bây giờ ngay cả nhà để che gió che mưa cũng bị người ta niêm phong, vậy các nàng không sợ hãi sao?

Đứng phía sau màn sa, Quan Minh Nguyệt đều thấy hết thảy, nàng bình tĩnh khác hẳn những cô nương trong sảnh, khi nghe đến lệnh niêm phong thì khóc đến độ đỏ mắt.

Quan sai vừa rời đi, Từ Quý Nương, Kỉ quản sự cùng Minh Nguyệt, ba người ở trong phòng thương thảo đối sách.

“Mọi người không cần rời đi.”

“Minh Nguyệt?”

“Cũng không phải chúng ta trói buộc những nam nhân đó, là tự họ đến, chính bản thân mình không quản được thuộc hạ, lại đẩy tội lên đầu chúng ta, thứ khẩu khí đó, ta nuốt không trôi!"

Đây là lần đầu tiên Từ Quý Nương thấy Minh Nguyệt sinh khí như thế.

Nghe giọng nàng bình thản, nhưng Quý Nương nhìn ra, Minh Nguyệt đang cực kì tức giận, nhưng lại bình tĩnh hơn so với bất kì ai.

“Minh Nguyệt, dân không đấu lại quan, huống chi vị Tuần Phủ đại nhân không phải là loại ngưởi du đãng...chúng ta đến nơi khác bắt đầu lại từ đầu đi!"

“Hừ, dân không cùng quan đấu, thì quan có thể khi dễ chúng ta sao?” thanh âm không nhanh không chậm, thần thái trầm tĩnh như nước, trong ánh mắt to tròn hiện lên sự kiên định lạnh lùng cùng cố chấp.

“Ta Quan Minh Nguyệt như vậy càng muốn cùng quan đấu! Một Tuần Phủ đại nhân không thể dọa đến ta, dám niêm phong Nguyệt Hoa phường, ta thề sẽ lấy lại công dạo cho chúng ta!"

“Ngươi đừng ngang như thế nha!chính ta đã hứa với mẫu thân ngươi sẽ chiếu cố ngươi, vạn nhất ngươi có cái gì sơ xuất, ta không biết phải ăn nói sao với mẫu thân ngươi nơi suối vàng!"

Nói đến mẫu thân Minh Nguyệt, năm đó cũng là một hoa khôi có tiếng, là nữ tử bán nghệ không bán thân, biết bao nhiêu hào hùng tráng sĩ vì ngưỡng mộ danh tiếng nàng mà đến, theo đuổi mẫu thân , từ vương công quý tộc, cho tới phú hào thương nhân, mà Minh Nguyệt cùng nàng mẫu thân giống nhau xinh đẹp tuyệt tục, ngay cả tính tình đều y như nhau.

“Vị Hạng đại nhân kia, ta nghe Đạo lang nói qua, hắn tự phụ, không đi bắt đạo tặc thổ phỉ,lại đến khi dễ thiếu nữ chúng ta, ta đã hiểu được vì sao Đạo lang lại hận hắn, lần này đến lượt ta đến ta hện hắn, muốn nhìn hắn xem hắn có bản lĩnh gì?"

“Minh Nguyệt, ngươi đừng xằng bậy, Tuần phủ đại nhân là người rất được Hoàng Thượng sủng ái, đắc tội hắn,sẽ không tốt!"

Nàng sửng sốt nhìn Quý Nương, trên đôi mắt đẹp hiện lên một đạo quang bướng bỉnh:“Hoàng Thượng thích hắn? Ta đây càng muốn chạm vào hắn.” Bên môi, một nụ cười dương dương tự đắc hiện lên.

“Minh Nguyệt..."

“Yên tâm đi, Quý nương, ta biết chính mình đang làm cái gì, ta đã quyết định .”

Nàng thật sự muốn nhìn, người được Hoàng Thượng tin tưởng, rốt cuộc là người như thế nào.

Thật ra, nàng không chỉ muốn lấy lại công đạo cho các tỷ muội trong phường, mà còn bởi vì nàng theo Quý Nương gặp Đạo lang, từ hắn nghe rất nhiều chuyện về tên nam nhân này. Qý nương với hắn có kính sợ, Đạo lang lại hận hắn thấu xương, căn cứ vào những thứ nàng hình dung, Hạng Thiếu Hoài ấn tượng đại khái là làm việc nhanh chóng, thiết diện vô tư, không thông nhân tình, mắt cao ngạo cốt. ( ý là anh ý chảnh á * quăng dép*)

Có lẽ nam nhân này quả thật vì dân trừ hại, làm rất nhiều chiến tích, nhưng đồng thời hắn lại dùng thủ đoạn, làm người ta không dám gật bừa.

Một nam nhân lãnh hán ngông nghênh, không đến thanh lâu, lại chuyên cần chính sự lại đến bây giờ còn chưa cưới vợ, đối phó người như thế, dùng mỹ nhân kế tám phần cũng là tự rước lấy nhục vào người.

Nàng biết bản thân mình rất đẹp, kế tục nét đẹp tuyệt thế mỹ mạo của mẫu thân, nàng không tính dùng lấy sự xinh đẹp làm vũ khí để đối phó với Hạng Thiếu Hoài, mà nàng,Quan Minh Nguyệt biết mình phải tìm ai để thương lượng đối sách.

Nếu làm chuyện xấu, tìm Đạo lang là được rồi.

"Ngươi sẽ dùng dịch dung?"

" Đúng!"

Quan Minh Nguyệt kiên định nhìn về phía Đạo lang, lời nói như đinh đánh vào thiết bản: " Để không ai nhận ra ta, hơn nữa càng xấu càng tốt!"

Vì kế hoạch của mình, nàng bí mật liên lạc với Đạo lang, muốn hắn đến trợ giúp nàng một tay.

Ngoại nhân đều nghĩ đến Đạo langvà hoa khôi Quan Minh Nguyệt là một đôi lưỡng tình chi duyệt, trên thực tế, bọn họ là một đôi hảo bằng hữu.

Bọn họ không tồn tại tình yêu nam nữ, nàng coi trọng Đạo lang vì hắn là một kẻ hào sảng, không chịu giam mình vào các quy phạm bình thường, chỉ thích làm những gì mình thích, mà hắn làm bạn với nàng cũng vì tính cách như thế.

Trong mắt người đời, Đạo lang là thổ phỉ, chịu sự thóa mạ của mọi người, nhưng trên thực tế, hắn cùng với bọn thổ phỉ bình thường bất đồng, hắn chỉ phá gian thương, không cướp của người nghèo, nhưng lại không muốn mọi người cảm kích hắn.

Hắn là một đạo tặc rất đáng yêu, làm việc thường thường kinh thế hãi tục, nhưng nàng hiểu được, đạo lang cũng làm không ít chuyện tốt, không giống một số kẻ nào đó, ở mặt ngoài là người lương thiện, nhưng lại là kẻ chỉ vì một chữ danh lợi.Còn nam nhân này, mục đích cuối cùng của hắn không phải là cầu danh, hắn chỉ cần biết chuyện đó là việc tốt, hắn sẽ dùng mọi thủ đoạn để hoàn thành.Người như hắn, rất đáng để nàng thưởng thức.

Trên một phương diện nào đó, nàng và hắn là cùng một loại người.

Khi nàng nói ra thỉnh cầu của mình, Dạo lang quả nhiên không nói nhiều, trực tiếp sảng khoái trả lời.

" Giả xấu rất dễ nha, nhưng vấn đề là..ngươi muốn dọa người xấu, hay là muốn người ta nói rằng ngươi xấu?"

“Không cần khiến cho người khác chú ý là được, bởi vì ta muốn trà trộn vào phủ Tuần Phủ Đại nhân!"

Lời này, là muốn cho Đạo lang chú ý,nhưng nếu để ý kĩ, trên khuôn mặt hắn lạnh lùng với đời của hắn tuyệt không có chút hứng thú.

' Ngươi muốn trà trộn vào phủ của Hạng Thiếu Hoài?"

“Đúng, nguyên nhân rất đơn giản, ta tin tưởng ngươi biết rõ mục đích ta trà trộn vào đó là gì?"

Khẩu khí của nàng, không giống như người chuẩn bị vào chỗ nguy hiểm, mà giống như là người sắp đi ra chợ, vô cùng thoải mái.

Đạo lang đương nhiên hiểu được, chuyện Nguyệt Hoa phường bị niêm phong, tất cả đều biết, người của hắn vừa vào thành đã thông báo về.

Nàng muốn vào phủ Tuần phủ , chỉ có một mục đích: đó chính là tìm Hạng Thiếu Hoài tính sổ.

Người khác gặp chuyện này, tám phần sờ sờ cái mũi tự nhận không hay ho, sẽ cuốn gói ra đi tìm một nơi khác bắt đầu từ con số không, nhưng là nàng lại là Quan Minh Nguyệt, là người không giống người bình thường.Nàng muốn đấu với tên nam nhân kia - kính nhi viễn chi tuần phủ đại nhân - Hạng Thiếu Hoài.

“Thú vị.” Bạc thần gợi lên một tia hứng thú.

“Muốn trà trộn vào Hạng phủ, thì chẳng phải tìm ngươi là thích hợp nhất sao? Ngươi luôn có biện pháp, nên ngươi có thể giúp ta?"

Đạo lang xoa xoa cằm, hơn nữa cao thấp đánh giá nàng, hắn đang lo không biết làm cách nào để có thể đưa nàng vào Hạng Phủ mà không bị lộ.

“Muốn đưa ngươi đi vàođó không khó, vấn đề là ngươi có yêu cầu gì?"

Quan Minh Nguyệt trợn to hai mắt.“Muốn cho ta có thể tự do xuất nhập phòng của tên họ Hạng kia, cũng có thể tiếp cận hắn, như vậy ta mới có cơ hội với hắn chứ!.”

Lẻn vào Phủ Tuần phủ, là việc vô cùng nguy hiểm, nếu bị phát hiện, có thể ngồi tù, nàng lại đem nó trở thành du ngoạn, sao hắn có cảm giác nàng giống như đi chợ dạo chùa, rất vui vẻ.

“Quý nương biết không?”

“Đương nhiên không thể làm cho nàng biết, để nàng khỏi tahn thở khuyên nhủ không cho ta đi!"

Quý nương với nàng mà nói giống như một nữ nhi bình thường, nếu để cho Quý Nương biết được, nàng lại sợ chuyện này đồn ra ngoài thì mọi kế hoạch của nàng xem như đổ sông đổ biển.

" Chuyện này, ngoài ngươi, ta không muốn thêm bất kì ai khác biết!"

“Được rồi, ta đáp ứng ngươi.”

Nàng chỉ biết, nếu làm việc như vậy, chỉ có mình Đạo lang là có cách!

“Ta khi nào có thể vào phủ?”

Đạo lang cười xá lả cho nàng một cái đáp án khẳng định.

“Ba ngày sau.”

Một phu nhân tướng mạo bình thường, ước bốn mươi tuổi, dáng người hơi béo, trên khuôn mặt tròn tròn còn có chút tàn nhang đi ở trên đường, không ai chú ý đến nàng.

Nàng mặc mộc mạc, trong tay cầm cái túi, cửa Hạng phủ, đi lên thềm đá, nắm thiết hoàn môn gõ vào cái.

Không lâu sau thấy cửa mở ra, người hầu thấy nàng, không nói gì cũng không ngăn trở, để cho nàng đi vào.

Phụ nhân vượt qua cửa, nhìn tiền viện, hết nhìn đông tới nhìn tây, tò mò đánh giá cảnh vật bốn phía. Tiền viện khá rộng, hai bên hai đại thụ,có ba người hầu đang quét lá cây, nàng ngẩng đầu nhìn lên phía trên, tiến vào phía trư

Trung hiếu gia truyền

“An thẩm!”

Phụ nhân đi lên thềm đá, phía sau có tiếng gọi, nhưng nàng không quay lại, chỉ tò mò đánh giá bốn phía cho đến khi tay ai đó dặt lên vai nàng, nàng mới giật mình quay người lại.

Nàng nhìn nam tử trung niên xa lạ phía sau, đối phương mặc áo bào xám,tướng mạo nghiêm cẩn, một đôi mắt sáng ngời hữu thần nhìn chằm chằm nàng.

“An thẩm, ta gọi ngươi mấy lần!"

Phụ nhân sửng sốt, lúc này nàng mới nhớ ra, đúng rồi, nàng hiện tại là “An thẩm”, may mà người này gọi nàng, nếu không nàng đã quên mất tên mới của mình.

Người này, nàng không biết, nhưng nhìn cách ăn mặc, nàng đoán ra thân phận hắn, còn đánh giá đối phương sai đi. Nàng cười hỏi: " Có chuyện gì sao? Lưu tổng quản.”

" Mẹ ngươi có khỏe không? Bệnh có chút khởi sắc nào không?"

Phụ nhân gật gật đầu.“Mẹ ta tốt hơn nhiều, không có gì trở ngại, chỉ là do tuổi lớn, thân thể không tốt như trước kia, cần phải thường uống thuốc mà thôi!.”

Lưu tổng quản gật gật đầu.“Vậy là tốt rồi.”

“Cám ơn Lưu tổng quản quan tâm.” Hướng tổng quản nói lời cảm tạ, nàng xoay người đi, nhưng mới bước được vài bước, phía sau lại truyền đến một mệnh lệnh.

" Khoan!"

Nàng dừng lại thân mình, quay người nhìn Lưu tổng quản, lại nhìn thấy trên mặt hắn hoài nghi biểu tình, nàng chột dạ, cả kinh, chẳng lẽ có sơ hở sao? Không đúng, nàng giả trang rất thuần thục nha.

“Xin hỏi còn có cái gì phân phó sao?” Nàng cẩn thận hỏi.

“Ngươi muốn đi đâu? Đó là phòng luyện tập, phòng của ngươi ở phía khác mới đúng.”

Nhìn hướng hắn nói, nàng mới bừng tỉnh đại ngộ, khóe miệng cười cười.

“Chà, trí nhớ của ta...mới có rời đi mấy ngày...mà ngay chỗ ở của mình cũng quên mất, cám ơn tổng quản!!" Nói xong, nàng hướng một hướng khác đi qua.

Vừa khuất tầm mắt tổng quản, nàng thờ ra, chưa gì mà đã hồi hộp như vậy rồi. Nàng bắt nhìn đường đông đường tây, cố nhớ cho hết đường đi trong Hạng Phủ, cuối cùng về đế phòng An Thẩm, nàng nằm dài trên giường.

Cáp! Cuối cùng cũng thuận lợi trà trộn vào đây!

Nàng chính là Quan Minh Nguyệt cải trang thành An Thẩm.

Đạo lang không hổ là Đạo lang, nói ba ngày thì bao ngày sau đã đưa nàng vào phủ, quả nhiên không làm cho nàng thất vọng.

Muốn đi vào cổng Hạng phủ quả thật rất khó, biện pháp nhanh nhất chính là dịch dung, may mắn An Thẩm bị Đạo lang bắt đi, lại đem nàng dịch dung thành An Thẩm, cũng miêu tả đại khái bản dồ trong Tuần phủ, để nàng khỏi bị ngớ trong đó.

Trừ lần đó ra, Đạo lang còn bắt nàng ngồi nghe hắn tả những người làm cùng trách nhiệm trong phủ. Nhờ thế, vừa gặp Lưu tổng quản, nàng nhận ra ngay lập tức.

Như lời Đạo lang nói, nàng chỉ có một ngày, sau đó phải ly khai khỏi đó ngay lập tức.

Một ngày vậy là đủ rồi, chỉ cần nàng có thể tự do ra vào phòng Hạng Thiếu Hoài là được.

Đem gánh nặng bỏ qua một bên, nàng bắt đầu đi khắp nơi thám thính, trên đường gặp rất nhiều người hầu, nhưng chưa ai chú ý đn nàng, nhiều lắm chỉ có vài người nhìn nàng gật đầu một cái.

Quan Minh Nguyệt âm thầm cười trộm. Đạo lang không hổ là anh em tốt của nàng. vì nàng mà an bài thân phận An Thẩm như vậy cho nàng, cho nàng có thể tự do ra vào phòng Hạng Thiếu Hoài mà không ai dám ngăn cản. Nàng nghênh ngang đến thư phòng Hạng Thiếu Hoài, quan sát toàn bộ thư lý của hắn.

Quả thật nàng chưa thấy thư phòng nào lại sạch sẽ và gọn gàng đến thế, trần nhà thiết kế đơn giản, giá sách được xếp rất có trật tự, không có thứ gì quý, chỉ có một bức tranh quý treo trên tường.

Nàng nhìn bức họa trên tường, đối với sự thưởng thức của Hạng Thiếu Hoài, nàng và hắn có điểm tương đồng.

Tiếp theo, nàng đến hắn phòng ngủ, quả thật, giống như thư phòng, không có đồ dùng hoa lệ,đơn giản mà trang nhã. Điểm này có thể chứng minh hắn là một quan thanh liêm.

Nàng ngó đông ngó tây mới phát hiện, trong phủ không có phụ nữ.!!!^^

Trong nội viện Hạng phủ, đại bộ phận đều là nam phó, chỉ có một vú già. Nam nhân này là đang giữ mình trong sạch hay là không có hứng thú với nữ nhân?

Bình thường bên người bất kì công tử đại gia nào, cho dù không thê thiếp, cũng sẽ có một hai mỹ nhân, cùng nàng đi dạo, nhưng ở đây,ngay đến một nha hoàn cũng không có!

Nam nhân nà đúng như lời đồn sao? không có thê tử vì bận...chính vụ? Nếu thật sự là như thế, họ Hạng thật đúng là thú vị nha!

Nàng đi dạo, đã quen hết đường trong Hạnh phủ,nên quyết định tối nay sẽ hực hiện kế hoạch của nàng.

Trước bữa tối một khắc,đại nhân sẽ từ phủ lý trở về.Cầm thau nước và khăn, nàng đẩy cửa phòng, bước vào phòng khách, đến trước tấm bình phong, cố ý đè thấp giọng của một phụ nhân lớn tuổi.

“Đại nhân, nước rửa mặt đến rồi ạ!"

Phía sau bình phong là tiếng trầm ổn của Hạng Thiếu Hoài: "Vào đi!"

“Dạ!.” Quan Minh Nguyệt làm bộ cung kính cúi đầu, đưa nước rửa mặt để bên cạnh gương đồng, sau đó mới xoay người, ngắm nam tử trước mắt.

Đây là lần đầu tiên nàng đứng gần Hạng Thiếu Hoài, thấy rõ chân mục của hắn. Không ngờ, hắn lại là một nam tử tuấn tú đến như thế. Mày kiếm đen, mũi cao thẳng, củng với một đôi môi cân đối, phối hợp với một đôi mắt đen nhưng tinh anh, ngũ quan như khắc, lại tản ra một khí thế uy nghi khó ai có.

Nghe nói nam nhân này đã qua ba mươi, cứ nghĩ bộ dạng hắn thoạt nhìn sẽ giống như nhà thông thái rởm, hay một lão hơi già, một gã có bộ dáng không tốt...nhưng hắn lại không giống như suy nghĩ của nàng, đại khái là ngoài ý muốn, khiến cho nàng ngơ ngác nhìn hắn. (^^ chị cũng dại chai gứm)

Hạng Thiếu Hoài rửa sạch mặt, nhưng lại không thấy An Thẩm đưa khăn, hắn mở mắt nhìn nàng:

“An thẩm, ngươi đứng đó phát ngốc gì sao?"

Quan Minh Nguyệt lúc này mới hoàn hồn, chợt nhớ ra thân phận của mình, vội vã đưa khăn cho hắn

“Ách, đại nhân thỉnh dùng.”

Nàng cung kính cúi đầu, thừa dịp hắn dùng bố khăn, đem bọt nước lau khô đi, nàng vụng trộm lè lưỡi, cảm thấy buồn cười, Hạng Thiếu Hoài ngay trước mắt, lại không phát hiện nàng là giả , khiến cho nàng có chút đắc ý, Đạo lang quả thật tâm tư kín đáo, có thể dịch dung nàng thành An Thẩm, nếu dịch dung thành người khác, chưa chắc đã tốt như bây giờ, khẳng định sẽ bị phát hiện, làm xong việc này,nhất định phải đãi Đạo lang một vò rượu ngon mới được.

Nàng đoán, một nam nhân không nói đạo lý liền niêm phong thanh lâu của nàng, cá tính chắc chắn rất khó hầu hạ.

Rồi lại buồn cười chính mình, tưởng tượng nhiều đến như vậy để làm chi? Dù sao nàng ở đây có một ngày, chờ mục đích đạt thành, ngày mai đưa chân bước ra khỏi Hạng phủ.

Hắn lau mặt xong, nàng cúi người nhận bố khăn, bưng thủy bồn, xoay người rời khỏi phòng, thì phía sau truyền đến âm thanh trầm thấp của hắn.

“Chậm đã.”

Nàng dừng cước bộ, quay người lại nhưng vẫn cúi người thật thấp.

“Xin hỏi đại nhân còn có gi dặn dò?”

“Ngẩng đầu lên.”

Nàng cảm thấy cả kinh, cả người ngây ra, nhất thời có chút do dự.

Bảo nàng ngẩng đầu lên? Hắn phát hiện nàng là giả sao?Vậy thật sự rất nguy hiểm, nàng còn chưa thực hiện được kế hoạch, đã bị hắn phát hiện sao?

“Tại sao không ngẩng mặt lên?”

“Là.”

Nàng cắn răng, hít một hơi thật sâu, sợ hãi nâng lên mặt, đón nhận gương mặt uy nghiêm của hắn, mắt sáng như đuốc, giống muốn nhìn thấu lòng người, thẳng tắp nhìn vào nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.