Đại Nhân Trên Đầu Anh Có Ma!

Chương 13: Chương 13: CHƯƠNG 12




Lúc này Tạ Thanh Ngọc vừa mới tập xong bài thể dục buổi sáng, đang tắm rửa chuẩn bị đi ăn. Ngay khi thức dậy, hai tỳ nữ đã báo cho cô biết Trịnh đại nhân đến thư phòng chưa về, từ tối qua anh ta làm gì cũng rất tận tình kể lại một lượt.

Tạ Thanh Ngọc sờ sờ mũi, hai cô nàng này có hiểu lầm gì không? Việc anh ta đi nhà xí lúc nào cũng báo cho cô biết là sao?

Cô vừa tận hưởng làn nước ấm, vừa ngâm nga hát một bài ca. Lúc này bên ngoài cửa có tiếng nói chuyện, một vài tiếng quát khẽ, cửa phòng mở ra. Tạ Thanh Ngọc nghe ra giọng cãi vã của con gái, lúc nàng kia hùng hổ bước vào, cô cũng không có hốt hoảng mặc quần áo vào mà ngồi yên trong bồn tắm.

Vị khách không mời mà đến đi vòng qua bình phong, thấy Thanh Ngọc đang thong thả tắm rửa thì chợt đỏ mặt, lắp bắp nói: “Ta… ta không biết cô đang tắm.” Tạ Thanh Ngọc cười tươi để lộ lúm đồng tiền: “Không sao cả.” Cùng là phụ nữ với nhau, không cần câu nệ.

Cô gái kia lúng túng lùi ra ngoài, hai tỳ nữ cũng vội vàng chạy vào giúp cô mặc áo. Nguyễn Thanh nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, người lúc nãy là tam tiểu thư của Nguyễn phủ, Nguyễn Chiêu Lan tiểu thư. Cô ấy tính tình nóng nảy nhưng nội tâm cũng không xấu, lúc nãy xông vào phỏng chừng là có hiểu lầm gì đó thôi.”

Cho dù tam tiểu thư kia tính tình xấu xa đi nữa, Nguyễn Thanh hẳn cũng không dám nói ra. Tạ Thanh Ngọc tỏ vẻ không để ý, cười nói: “Dù sao cũng không có gì to tát.” Cô bước ra ngoài bình phong, Nguyễn Chiêu Lan lúc này vẫn còn ngồi bên bàn, hay tay hậm hực bưng một tách trà nóng.

Tạ Thanh Ngọc trong lòng kêu khổ, cô nàng này tối qua chẳng phải là vị tiểu thư khen Trịnh thừa tướng “rất được” đó sao?

Tạ Thanh Ngọc mỉm cười bước đến, đôi mắt đảo qua ngắm kỹ “tình địch” của mình. Nguyễn Chiêu Lan mặc bộ váy áo màu tím nhạt, vóc người yểu điệu. Thế nhưng xương hàm nàng kia hơi bạnh ra, mặc dù không xấu xí nhưng cũng làm giảm ít nhiều nét nữ tính. Tuy nhiên đó cũng là suy nghĩ của Thanh Ngọc mà thôi. Trong Thịnh Thành, Nguyễn tam tiểu thư cũng nổi tiếng là một mỹ nữ. Chẳng qua lúc đứng trước mặt Tạ Thanh Ngọc, cô nàng thua kém rất nhiều.

Nguyễn Chiêu Lan thấy Tạ Thanh Ngọc mặc một bộ quần áo màu trắng thêu chỉ vàng, vừa làm lộ ra nét yêu kiều vừa tôn lên vẻ trong sáng. Trong lòng cô không ngừng tán thưởng nhưng cũng không muốn tỏ ra bên ngoài. Cô hất mặt hỏi: “Tiểu thư này, xưng hô là gì đây?”

Tạ Thanh Ngọc cười nói: “Tiểu thư cứ gọi tiểu nữ là Thanh Ngọc. Dù sao tuổi tác cũng tương đương nhau, nếu tiểu thư để ý thì chúng ta xưng hô bằng tên cho tiện nhé?” Nguyễn Chiêu Lan cũng hơi động lòng trước phong thái tự tin, thoải mái của cô nàng trước mặt này. Cô nói: “Thanh Ngọc, ta đến đây là muốn hỏi cô một chuyện, tại sao tối qua cô nói thất hoàng tử và Trịnh đại nhân… thích… thích nhau?” Chiêu Lan nói tới đây thì khí thế giảm đi một nửa, dù sao cũng là tiểu thư khuê các tuân thủ lễ nghĩa, tuy có vài lúc tinh nghịch nhưng về bản chất cũng không dám động đến mấy loại chuyện mất thuần phong mỹ tục như thế này.

Thanh Ngọc cười tươi nói: “Chiêu Lan có điều không biết, chuyện về hai vị đó cả kinh thành đồn ầm ĩ cũng được mấy năm rồi. Thanh Ngọc cũng không có bịa chuyện, cứ hỏi một vài vị thuộc hạ đến từ kinh thành là biết.” Chiêu Lan bực tức nói: “Nói dối! Rõ ràng Trịnh đại nhân thích phụ nữ! Hơn nữa… hơn nữa…” Hơn nữa nghe nói mỹ nhân bên cạnh chàng ấy, chính là cô đó sao?...

Chiêu Lan đỏ mặt nói xong, lại thấy Thanh Ngọc đang chống cằm, híp mắt nhìn mình đầy vẻ gian xảo. Chiêu Lan có cảm giác mình bị bóc trần dưới ánh mắt kia, liền ngượng ngùng quát nhỏ: “Cô nhìn cái gì đó?”

Thanh Ngọc rót cho cô nàng một ly trà, cười cười nói: “Cùng là phận nữ nhi, Thanh Ngọc cũng rõ suy nghĩ của tiểu thư bây giờ. Tiểu thư chẳng phải là có ý với Trịnh đại nhân đó sao? Thế nhưng tiểu thư đến hỏi Thanh Ngọc vì sao bôi bác danh tiếng chàng ấy, Thanh Ngọc phải hỏi lại tiểu thư, nếu có người con gái khác để ý người trong mộng của mình, tiểu thư sẽ xông tới đánh người ta một trận, hay khuyên người ta bỏ đi ý định?”

Chiêu Lan nào nghĩ tới vấn đề này, vậy nên nghe xong liền ngơ ngẩn. Thanh Ngọc nói tiếp: “Dĩ nhiên thời đại này cũng có nhiều trường hợp chung chồng, nhưng mà Chiêu Lan hẳn không phải hạng phụ nữ tầm thường, cớ gì phải chấp nhận chia sẻ tình thương của đàn ông với người khác?”

Chiêu Lan lắp bắp: “Cô cô cô cô…” Rõ ràng ta chỉ tới chất vất việc cô nói dối, cái chuyện chung chồng gì gì đó ta đã nói tới đâu…

Tạ Thanh Ngọc vẫn rất hào hứng với công cuộc diễn thuyết của mình, đập bàn nói: “Thanh Ngọc cũng không thích chia sẻ, mà đánh phụ nữ lại chẳng hay ho gì, nên Chiêu Lan thấy đó, chẳng phải ta đã chọn cách tốt nhất sao?”

Nguyễn Chiêu Lan hết cách với cô nàng này, cơn giận cũng đột ngột xì hơi, lẩm bẩm: “Ta cũng đâu có nói muốn giành Trịnh đại nhân gì gì đó với cô. Chẳng qua ta bực mình chuyện cô lừa gạt người khác mà thôi.”

Tạ Thanh Ngọc tròn mắt, vẻ ngây thơ nói: “Nghe nói con gái nhà tướng đều là những cô nương thẳng thắng, anh hùng. Hôm nay gặp Chiêu Lan mới biết tới phong thái đó đó.” Chiêu Lan hếch mũi: “Hừ, nghe nói các cô nương kinh thành vừa nhỏ nhen vừa nhiều thủ đoạn, hôm nay bổn tiểu thư cũng chứng kiến qua!”

Cô nói vậy vốn định chọc tức Tạ Thanh Ngọc, không ngờ cô nàng kia vẫn híp cười nhìn mình như không hiểu, liền hừ một tiếng đứng dậy, nói vài lời tạm biệt cho có lệ rồi rời đi.

Nguyễn Chiêu Lan vừa rời đi không lâu, Nguyễn Thanh liền vui mừng báo Trịnh đại nhân đã trở về phòng. Cô nàng thấy Thanh Ngọc vẫn ngồi bất động thì liền giục: “Tiểu thư, không qua hỏi thăm một tiếng sao?” Nguyễn Bảo cũng vô cùng đồng tình, ánh mắt lòe lòe nhìn Thanh Ngọc đầy mong chờ.

Tạ Thanh Ngọc sờ sờ mũi, trong đầu suy nghĩ mình có biểu hiện gì khiến cho hai cô nàng kia hiểu lầm sâu sắc như vậy. Người cô thích cô còn chưa có động thái nào, hai cô nàng kia lại quan tâm quá mức, khiến cô có cảm giác mình quá thờ ơ với người ta…

Thật ra cô không biết, hai cô nàng kia hăng hái như vậy cũng là vì bị người kia mua chuộc qua a…

Rốt cục Thanh Ngọc cũng không qua phòng Trịnh Hoài Sơn chào hỏi, bởi vì sau đó có người đến mời cô đi ăn sáng. Cô đến phòng ăn ngồi chờ, Trịnh thừa tướng một lát sau cũng đến. Tạ Thanh Ngọc hỏi: “Điện hạ đâu ạ?” Nhắc tới người này, Trịnh Hoài Sơn không khỏi thấy đầu hơi đau, liền nói: “Điện hạ ra ngoài thành duyệt binh, buổi sáng không dùng cơm chung với chúng ta.”

Thanh Ngọc tròn mắt chớp chớp, sau đó như ngộ ra một việc, cười nói: “Hóa ra điện hạ cũng không xem đại nhân là trợ thủ đắc lực, đi duyệt binh là chuyện lớn mà cũng không dẫn ngài theo.” Trịnh đại nhân gắp một miếng thịt rừng bỏ vào chén cô nàng, thấp giọng nói: “Ngoan, ăn đi, đừng có nhắc tới điện hạ nữa.”

Tạ Thanh Ngọc bĩu môi, Nguyễn Thanh cùng Nguyễn Bảo cười cười lùi về sau ba bước.

Sau khi ăn no, trong đầu Tạ Thanh Ngọc chợt hiện ra một ý nghĩ điên rồ. Cô nắm tay áo Trịnh đại nhân không buông, giọng đầy mè nheo: “Đại nhân, dù gì anh cũng rãnh rỗi, chúng ta cùng kiếm việc gì làm đi?” Không ngờ Trịnh Hoài Sơn rất nhanh gật đầu: “Được rồi, hôm nay dẫn tiểu thư đi dạo.” Thật ra ban đầu Tạ Thanh Ngọc nghĩ tới một chuyện khác, nhưng ý tưởng đi dạo Thịnh Thành cũng không tồi, cô bèn để việc kia qua một bên.

Hai người sai người báo cho gia chủ, đoạn dẫn theo một vài người hầu của Nguyễn phủ ra ngoài. Chiếc xe ngựa của Trịnh thừa tướng tuy không quá xa xỉ nhưng ở Thịnh Thành mẫu mã cũng khá lạ lẫm, thu hút ánh mắt của không ít người xung quanh.

Khi đến gần một khu chợ đông đúc, Tạ Thanh Ngọc lại mè nheo: “Đại nhân, ngồi xe ngựa chẳng thấy gì cả, chúng ta xuống dưới đi.” Trịnh Hoài Sơn cũng không thấy có gì không ổn, vén màn dặn dò mấy thị vệ theo sát hai người, đoạn đỡ Tạ Thanh Ngọc cùng xuống xe.

Hai người từ lúc ngồi chung xe ngựa tới Thịnh Thành đã trở nên vô cùng quen thuộc. Trịnh Hoài Sơn lại là một nam tử biết quan tâm chăm sóc người khác, cho nên trong mắt mọi người xung quanh, hai người này chẳng khác nào một đôi vợ chồng hòa hợp. (Thanh Ngọc: Nói người yêu hòa hợp là được rồi, có cần nói thành vợ chồng hợp không? Mẹ Tâm: Khà khà, thời phong kiến người yêu không có cởi mở như hai bạn đâu nha…)

Tạ Thanh Ngọc không để ý ánh mắt tò mò của mấy người qua đường, hào hứng đi hết gian hàng này đến gian hàng khác. Đồ vật ở vùng Tây Bắc khác hẳn ở chốn kinh thành, có món nào hay ho cô đều mua lại một ít, lúc về còn cái cái an ủi hai người Khả Ngân và Lãng Tử dã man kia.

Trịnh đại nhân chắp tay sau lưng đi theo sau Tạ Thanh Ngọc, đôi mắt sáng vừa nhìn sơ qua hàng hóa, vừa chú ý động tĩnh trong đám người. Đôi tai thính của anh ta nghe được một vài điều vặt vãnh, chủ yếu có người khen sắc đẹp của anh ta và Thanh Ngọc. Mà chẳng qua hai người bọn họ nổi bật vì trang phục màu trắng làm tôn thêm nước da sáng màu của dân kinh thành. Anh ta nghĩ nghĩ, khi về nên khuyên Thanh Ngọc mặc áo màu tối chút, tránh cho kẻ khác lại nhòm khó cô nàng này nhiều như vậy.

Tạ Thanh Ngọc cầm một chiếc túi da lên hỏi: “Trong nhà đại nhân có nữ quyến không? Nếu đại nhân không biết nên mua gì để tặng, tiểu nữ có thể tư vấn một chút?” Trịnh Hoài Sơn lắc đầu: “Tiểu thư thích gì thì bổn quan mua tặng. Bổn quan tứ cố vô thân, cũng không hứng thú với đồ lưu niệm.” Anh ta là đứa trẻ bị gia tộc ruồng bỏ, hai năm sau khi thi đỗ trạng nguyên thì mẫu thân cũng qua đời. Từ đó tới nay bên cạnh cũng không có bóng hồng nào, còn Tạ Thanh Ngọc thì, khụ, vẫn chưa rước được về phủ. Lấy đâu ra nữ quyến để mà tặng quà nữa đây?

Anh ta nói xong, chợt thấy Thanh Ngọc nhìn mình với ánh mắt chua xót. Tay anh ta ngứa ngáy, nhưng ở chỗ đông người nên không tiện xoa đầu cô nàng này, chỉ hạ giọng nói: “Ta cũng không đáng thương như vậy, tiểu thư đừng dùng ánh mắt dành cho cún con đi lạc mà nhìn ta.” Tạ Thanh Ngọc lúc này mới dời ánh mắt, từ phía sau hai người chợt có tiếng ồn ào.

Một cái bóng màu xám xẹt qua trước mặt hai người, theo đó là một tiếng gọi đứt hơi: “Tên trộm kia, đứng lại!” Hai người còn chưa kịp định thần, đã có một người cao lớn lao đến. Chỉ trong chớp mắt,tên trộm đã bị đè bẹp trên đất, đồ vật cũng bị đoạt từ tay gã, trao trả cho người bị hại. Một tiếng vỗ tay ca ngợi vang lên, người đứng ở trung tâm vòng tròn người xem là một thanh niên mặc áo đen viền xanh. Anh ta lúc này đang cúi người trói gô tên trộm lại, miệng lẩm bẩm: “Mới sáng mà ngươi đã ngứa đòn? Theo ta về huyện nha, để xem sau này ngươi có còn dám ăn trộm nữa không.”

Trịnh Hoài Sơn cảm thấy không thú vị, thế nhưng lúc quay sang Tạ Thanh Ngọc thì thấy cô nàng nhìn vào giữa vòng tròn không chớp mắt, khóe môi còn nở một nụ cười. Anh ta lập tức nhìn lại người thanh niên bắt trộm, chợt nhận ra người này có làn da hết sức nhợt nhạt, chân mày cùng mấy sợi tóc lộ ra khỏi mũ bộ đầu đều có màu trắng.

Một người kỳ dị như vậy.

Trịnh Hoài Sơn hắng giọng: “E hèm…” Tiếng “E hèm” này, thật xui xẻo, chẳng những không thu hút ánh mắt của Tạ tiểu thư mà lại khiến cho anh chàng bộ đầu kia giật mình, ngoái đầu lại nhìn…

Lưu Hạ vừa nhìn đã nhận ra vị tiểu thư xinh đẹp tối qua, khuôn mặt không hiểu sao lại trở nên đỏ bừng. Anh ta lắp bắp: “Sao… sao cô ở đây?” Ngay sao đó anh ta bắt gặp ánh mắt không hài lòng của Trịnh đại nhân đẹp trai lồng lộng bên cạnh, trái tim tan vỡ, liền vội vã kéo xềnh xệch tên trộm về nha môn.

Trên trộm la oai oái: “Đại nhân, đại nhân, nhẹ tay chút, huhu…”

Trịnh Hoài Sơn chau mày hỏi Tạ Thanh Ngọc: “Tiểu thư quen biết với bộ đầu kia?” Thanh Ngọc lúc này mới giật mình, lắc lắc đầu nói: “Không quen ạ!”

Cô cũng không nói dối, Lưu Hạ kia còn không biết tên cô, sao có thể gọi là quen? Chẳng qua người này để lại ấn tượng quá sâu đậm, mái tóc màu trắng của anh ta, cộng với thân hình cao lớn kia không khỏi khiến cô liên tưởng tới một bộ truyện tranh từng say mê trong kiếp trước. Khi đó cô còn trẻ, đam mê vẫn còn nhiều, mà truyện tranh lại đương độ thịnh hành, người mê mẩn truyện tranh như cô cũng không phải là hiếm.

Bộ truyện ấy tên là gì nhỉ? À, cô nhớ rồi, là “Khuyển dạ xoa.”

Nam chính trong truyện không chỉ có một đầu tóc trắng, mà còn rất đẹp trai, trên đầu còn lấp ló hai cái tai chó màu trắng nữa. Vốn dĩ Tạ Thanh Ngọc cũng thích màu trắng, khi gặp chó mèo màu trắng đều muốn vuốt ve không thôi. Cô chỉ nhìn Lưu Hạ mà nhớ tới chuyện xưa, thế nhưng cái nhìn của cô lọt vào mắt Trịnh đại nhân lại thành một loại tình cảm khác.

Trịnh đại nhân cũng không biết cảm giác của mình lúc này là gì. Cô nàng trước mặt từng nói thích anh ta, từng không quản khổ sở lẫn thể diện theo đuổi anh ta, thế nhưng chỉ chưa đầy một tháng đã trưng ra ánh mắt say mê với người đàn ông khác. Trong lòng anh ta chợt có chút chua xót, có chút bực bội, cũng có một chút thất vọng. Thế nhưng mà cũng chỉ có một chút mà thôi.

Trịnh đại nhân ôm tâm trạng phức tạp như vậy, thành ra cả buổi sáng đi dạo ngoài đường, anh ta nhìn vật gì cũng thấy nhạt nhẽo. Chỉ có duy nhất một cảnh tượng làm anh ta chú ý, đó là một vị công tử hết mực dịu dàng chăm sóc vợ của mình. Vợ anh chàng đó có thai chừng ba, bốn tháng, hai người sóng bước đi trên đường lớn thật là tình tứ. Trịnh thừa tướng cô quạnh đã lâu, nhìn hai người bọn họ một lúc chợt cảm thấy lòng buồn phiền không thôi.

Đi được hơn một canh giờ, hai người cũng bắt đầu thấm mệt. Tạ Thanh Ngọc đề nghị: “Hay là chúng ta vào quán ăn nhé?” Trịnh Hoài Sơn lập tức đồng ý. Anh ta lại lén nghĩ cho dù bây giờ cô nàng kia có muốn kéo anh ta lên nóc nhà ngồi, anh ta cũng chẳng nỡ phản đối đâu. Khụ khụ, Trịnh thừa tướng cảm thấy mình đã thay đổi, cõi lòng vốn đã phức tạp của anh ta lại càng thêm rối như tơ vò.

Hai người vừa gọi món xong, chợt có một người râu tóc bù xù đi đến. Người này không nói không rằng, kéo ghế ngồi xuống ngay trước mặt hai người. Tạ Thanh Ngọc nhìn kỹ, hô nhỏ: “Sư phụ! Sao bộ dạng của người ra nông nổi này?”

Lãng Khách vốn trà trộn trong đoàn người thất hoàng tử mấy người nay, lúc này cười hì hì nói: “Ầy, buổi sáng nay thằng nhóc thất điện hạ duyệt binh. Ta nhân lúc bọn họ bận rộn báo danh, đành bỏ chạy thục mạng vào thành. Nếu ta bị bắt lên núi thì Thanh Ngọc con còn ai bảo vệ đây?”

Thanh Ngọc bĩu môi: “Con thấy chín phần là sư phụ không muốn đi đánh thổ phỉ! Mấy ngày nay con cũng không có thấy sư phụ đến hỏi thăm câu nào a.” Lãng Khách giãy nãy: “Ấy, con nhìn tên nhóc ở bên cạnh mình xem!” Tuy ông không nói tiếp, thế nhưng ánh mắt đã biểu lộ tất cả. Mấy ngày này chẳng phải hai đứa không rời một bước, sư phụ còn có chỗ hỏi thăm con sao?

Tạ Thanh Ngọc đỏ mặt: “Sư phụ nói gì vậy, con với Trịnh đại nhân có gì đâu chứ…”

Trịnh Hoài Sơn không cảm xúc nói: “Tiền bối, nếu người đã đến, vậy Tạ tiểu thư để người chăm sóc…”

Lãng Khách lập tức phản bác: “Lão già này thì chăm sóc gì được cho con nhóc nghịch ngợm này chứ, đại nhân đưa Phật thì đưa tới Tây Thiên, thương cho thân già này có được không…”

Tạ Thanh Ngọc tức tới nổ đom đóm. Từ trước giờ cô có làm Lãng Khách phiền lòng nhiều lắm sao? Hai người này nói chuyện cứ thể cô là gánh nặng ngàn cân không bằng.

Thanh Ngọc giận dỗi nói: “Không cần các vị chăm sóc, tiểu nữ tự lo được cho mình.” Hai người đàn ông nhìn nhau sờ sờ mũi, chẳng qua chọc ghẹo cô nàng một chút, cũng không nghĩ làm người ta tủi thân rồi.

Lãng Khách ăn cơm xong thì lấy lý do tham quan Thịnh Thành, biến nhanh như cơn gió. Lúc lên xe Thanh Ngọc còn quay lưng với Trịnh thừa tướng, không nói với anh ta lời nào. Khuôn mặt vốn lạnh lùng của Trịnh thừa tướng lại càng thêm u ám, dĩ nhiên sau đó, anh ta cũng không phải là người mở lời đầu tiên.

Lúc Trịnh thừa tướng về phòng, không biết trời xui đất khiến thế nào lại áp tai vào trong tường. Phía bên kia, Nguyễn Thanh, Nguyễn Bảo đang giúp Thanh Ngọc thay quần áo, Nguyễn Thanh ngập ngừng nói: “Tiểu thư, cô giận đại nhân?” Tạ Thanh Ngọc hừ hừ như mèo con: “Ai thèm chứ!” Cô chỉ hơi bực mình một chút, thật ra cô bực với bản thân hơn với anh chàng kia. Cô chợt nhận ra khoảng cách giữa mình và anh ta quá xa, mười mấy ngày trước cũng không biết cô ăn nhầm thuốc gì, quyết tâm một mực theo đuổi anh ta nữa.

Tạ Thanh Ngọc vốn là người theo đuổi lý tưởng “sống vì vui, vui vì sống”, mà trong số mười người sống kiểu này, hết chín người thiếu một đức tính vô cùng quan trọng: sự kiên nhẫn. Tạ Thanh Ngọc không biết rằng, thật ra nỗ lực của cô chẳng phải là không được đền đáp. Chẳng qua dù thừa tướng có đối xử tốt với cô, sắc mặt của anh ta lúc nào cũng lạnh lùng xa cách. Tuy rằng người ta có chăm sóc cô đấy, nhưng cô lại thấy phong thái của anh ta giống cha già của cô hơn... Thậm chí là còn nghiêm khắc hơn cha già của cô một bậc nữa.

Vậy nên, Tạ tiểu thư khổ não. Cô muốn tìm chồng, chứ không phải tìm thêm một người cha muốn cô làm thế này, làm thế kia a…

Nếu biết suy nghĩ trong lòng cô, Trịnh thừa tướng nhất định đập bàn: “Ta đối với cô chưa đủ tốt, chưa đủ chìu chuộng sao?” Thế nhưng anh ta không nghe được tiếng lòng hỗn loạn của cô nàng, cho nên không có cơ hội phân bua cho mình. Sau một hồi áp tai nghe lén, anh ta chợt thấy quá mất mặt, bèn ủ rũ ngồi vào bàn, lấy vài quyển sách ra đọc.

Buổi chiều, Tạ Thanh Ngọc dẫn theo hai nô tỳ đi dạo trong vườn.

Cô đang dừng lại ngắm hồ sen, từ phía sau chợt có người vỗ vai một cái: “Này!” Tạ Thanh Ngọc cũng không giật mình, quay sang cười hỏi: “Chiêu Lan có gì dặn dò sao?”

Nguyễn tiểu thư vốn định hù cô nàng kia, không ngờ cô ta nhận ra mình nhanh như vậy, liền đỏ mặt hỏi: “Nghe nói sáng nay cô ra ngoài chơi?” Tạ Thanh Ngọc gật gật đầu: “Đúng vậy, Thịnh Thành nhiều đặc sản khác lạ, người dân trông cũng khỏe khắn hơn người kinh thành.”

Nguyễn Chiêu Lan hất mặt: “Cái đó còn phải nói sao? Người kinh thành các cô quen ăn no ngủ say, ít vận động, làm sao bằng ở Thịnh Thành được!” Tạ Thanh Ngọc lại nói: “Nhưng mà ta đi mãi, ngoài đặc sản thì cũng chỉ là đặc sản. Ở đây không có chỗ nào vui chơi giải trí sao?”

Nguyễn Chiêu Lan nghĩ nghĩ một chút, mím môi nói: “Chỗ vui chơi không phải là không có. Chẳng qua không hợp với tiểu thư kinh thành yếu đuối các cô…”

Tạ Thanh Ngọc dò hỏi mãi, cuối cùng Nguyễn tam tiểu thư cũng nhượng bộ, hứa mấy ngày sau sẽ đưa cô nàng này ra ngoại thành chơi. Ở đó có trường săn được nối với khu rừng bên cạnh, lại được bảo vệ nghiêm ngặt, lúc rãnh rỗi đám quan lại Thịnh Thành cũng thường tới đây săn bắn giải trí.

Nguyễn Chiêu Lan tuy có nhiều anh chị em, nhưng người gần tuổi nhất cũng chênh với cô tận ba năm. Tạ Thanh Ngọc lại tình cờ đồng trang lứa, hai người nói chuyện một chút liền cảm thấy rất hợp, vì vậy càng lúc càng thân thiết hơn.

Tạ Thanh Ngọc hỏi: “Phải rồi, mấy năm nay ở Thịnh Thành có ác nhân nào không?” Chiêu Lan ngẩn ra: “Ác nhân? Cô hỏi làm gì vậy? Muốn trừ gian diệt ác sao?” Thanh Ngọc cười hì hì nói: “Dĩ nhiên không phải. Ta chỉ tò mò muốn biết, muốn góp một cái miệng chửi mắng cho bọn họ ăn không ngon ngủ không yên đó mà.” Nguyễn Chiêu Lan hừ lạnh: “Cái miệng của cô ấy à, đúng là không sợ trời không sợ đất.”

Nói vậy, nhưng Nguyễn Chiêu Lan vẫn khổ công suy nghĩ, cuối cùng tìm ra được hai ba kẻ nổi danh đáng ghét. Hai người cùng nhau mắng chửi một trận, tới lúc mặt trời cùng xuống núi mới bịn rịn chia tay nhau.

Nguyễn Thanh nói: “Tiểu thư đúng là người gặp người thích. Chiêu Lan tiểu thư cũng có vẻ rất mến cô.” Tạ Thanh Ngọc bĩu bĩu môi, phụ nữ với nhau, cần cô nàng kia thích cô làm gì chứ?

Quay trở lại cái ý nghĩ điên rồ vừa nảy sinh trong đầu Tạ Thanh Ngọc vào buổi sáng. Vốn dĩ Tạ Thanh Ngọc nằng nặc đòi đi theo thất hoàng tử là vì muốn tận mắt chứng kiến sức mạnh quân sự của nơi này. Thế nhưng thực tế luôn tàn khốc, cô nàng vừa đến nơi này đã bị giam chân trong Thịnh Thành, việc duyệt binh gì đó thì miễn được can dự vào. Vì vậy cô nàng nghĩ mình có thể làm một chuyện vui vẻ khác, đó là nhát ma.

Nửa đêm trăng mờ, Tạ Thanh Ngọc khoác áo dạ hành, không tiếng động leo tường ra ngoài Nguyễn phủ. Cô mò đến khu vực tăm tối nhất ở góc tây Thịnh Thành. Buổi chiều nghe Chiêu Lan nói đây là chỗ tụ tập của những kẻ lưu manh, cô cũng muốn đến thử vận may một lần.

Dù sao Tạ Thanh Ngọc hành nghề dọa ma cũng đã có thâm niên. Thời gian trước vì sự can thiệp của Trịnh Hoài Sơn, cô không thể tiếp tục hành sự ở kinh thành. Có điều nơi này cách kinh thành rất xa, cô lại đang ngứa ngáy tay chân, làm một chút chuyện hay ho cũng không gây tổn thọ ai có đúng không?

Mái nhà ở Thịnh Thành còn chắc chắn hơn ở kinh thành, chỉ có điều Tạ Thanh Ngọc không quen đường nên có một lần rẽ nhầm hướng, thành ra đi lạc. Dù vậy, cuối cùng cô cũng đến được nơi mình cần. Thế nhưng đến đây rồi, Tạ Thanh Ngọc có chút thất vọng. “Bọn lưu manh” mà Nguyễn tam tiểu thư nhắc đến thật ra chỉ là một đám nhóc choai choai chừng mười bốn mười lăm tuổi. Tuy chúng quả thật làm nhiều chuyện bại hoại, nhưng cũng chỉ giới hạn ở gây sự đánh nhau, hoặc ăn cắp vặt mà thôi.

Thì ra ở Thịnh Thành an ninh trật tự được giữ gìn rất tốt, nếu muốn tìm lưu manh thật sự, Tạ Thanh Ngọc cô phải quay ngược lại kinh thành rồi.

Tạ Thanh Ngọc vừa mới vận một chút kỹ xảo nhỏ định dọa lũ trẻ kia một chút, chợt nghe một tiếng quát vang lên: “Mấy người các cậu còn ở đây? Nếu không mau về, đừng trách bổn bộ đầu vác đao đuổi hai con phố!”

Một thằng nhóc mặt đen sì liến thoắng nói: “Hạ-lưu đại ca đừng giận, bọn ta về ngay đây, về ngay đây…”

Mấy đứa trẻ ngay lập tức tản ra, hòn đó phát sáng từ trên tay Tạ Thanh Ngọc cũng vừa phóng tới, sượt qua bộ tóc trắng của vị bộ đầu kia… Tạ Thanh Ngọc từ trên mái nhà trợn mắt nhìn xuống, không phải chứ, lần nào cũng gặp anh ta là sao a…

Lưu Hạ hẳn cũng không biết mình dính phải nghiệt duyên với cô nàng kia. Đầu anh ta sưng một cục lớn, lúc ngoái đầu nhìn lên mái nhà, ánh mắt không khỏi có chút sắc lẹm…

Tạ Thanh Ngọc xua tay phân bua: “Là hiểu lầm, hiểu lầm. Tại hạ chẳng qua muốn trêu bọn lưu manh một chút…”

Lúc này Tạ Thanh Ngọc vừa mới cởi áo choàng, để lộ trang phục trắng toát bên trong. Ánh trăng vừa thoát khỏi mây, treo lơ lửng phía sau đầu của cô. Mái tóc dài của cô theo cơn gió bay bay, chiếc khăn che mặt cũng phất phơ tạo cảm giác quỷ dị nói không nên lời.

Lưu Hạ hét to một tiếng, vừa chạy trối chết khỏi chỗ tối vừa bù lu bù loa: “Ma nữ ở đâu mau về chỗ đó, chớ quấy nhiễu… nếu không… bổn bộ đầu… Mấy lời cuối cùng tắt dần theo cái bóng xiêu vẹo càng ngày càng xa của anh ta.

Tạ Thanh Ngọc ngạc nhiên sờ sờ mũi, sau đó phá lên cười như điên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.