Đại Nhân Trên Đầu Anh Có Ma!

Chương 6: Chương 6: CHƯƠNG 5




Sau này, mỗi lần nhớ lại cái đêm đó, Tạ Thanh Ngọc chỉ có thể cảm thán bản thân đường đường là một bà cô ba mươi mấy tuổi, lại có thể xem nhẹ câu “giang hồ hiểm ác” mà uống ly rượu kia. Thật ra, sự chủ quan ấy xuất phát từ việc cô đã từng uống rượu ở kiếp trước, hơn nữa tửu lượng cũng không tệ. Thế nhưng từ lúc được tái sinh, cô cũng chưa hề đụng đến rượu, nên không biết cơ thể hiện tại của mình uống một giọt cũng say mèm a…

Oái oăm thay, loại rượu mà Tạ Thanh Ngọc vô tình uống phải ở nam viện là một loại rượu nặng hiếm có. Cái sự hiếm có kia một phần vì mấy loại thảo quý giá có công dụng bổ thận tráng dương… Loại thảo dược bổ thận tráng dương này đi vào cơ thể Tạ Thanh Ngọc không thể phát huy tác dụng chính của nó, liền huy hoàng bổ sung tác dụng phụ, đầu óc cô nhanh chóng trở nên lộn xộn như Trịnh thừa tướng đã, đang, và sắp sửa chứng kiến.

Quay trở lại thời khắc người đàn ông bệ vệ say mèm đứng chắn trước cửa phòng của hai người Trịnh Hoài Sơn cùng Tạ Thanh Ngọc đang ngồi. Lúc này Trịnh thừa tướng vội vã cúi đầu nhìn bàn rượu, trong lòng lại không ngừng kêu khổ. Quả đúng là ghét của nào trời cho của ấy, sợ cái gì nhất thì chắc chắn bị nó đeo bám chẳng tha. Rõ ràng trước khi đi anh ta đã cầu trời đừng gặp người quen, có lẽ lần tới muốn cầu gì phải đốt thêm giấy tiền vàng bạc chứ chẳng chơi…

Dĩ nhiên, trước đó Trịnh Hoài Sơn đã vô cùng sửng sốt nhận ra anh chàng đang đứng ở cửa kia là một cấp dưới của mình. Người cấp dưới này tên là Lê Hoặc, hiện tại nắm chức quan tam phẩm trong bộ hình, khá được hoàng đế coi trọng. Trong công việc gã ta là một người hà khắc, thế nhưng không ngờ cũng có ngày bị bắt gặp trong nam quán a…

Vị Lê đại nhân này làm quan cao nhưng không phải là cao nhất, trong triều còn phải luồn cúi, lúc đi ra ngoài lại cảm thấy hầu hết thời gian mình là người địa vị cao nhất trong phòng, từ đó giọng điệu cũng trở nên hách dịch. Lúc này gã ta cho rằng Tạ Thanh Ngọc má hồng môi đỏ kia là một nam kỹ mới vào viện, cảm tình chan chứa, bèn mặc kệ “cậu chàng” có đang ngồi với khách hay không, xông vào cướp người…

Tạ Thanh Ngọc thấy có người lạ thì ngớ ra, ánh mắt mơ màng nhìn Trịnh Hoài Sơn hỏi: “Ai vậy?” Trịnh Hoài Sơn lúc này vẫn tích cực né tránh ánh mắt của Lê Hoặc thân hình đồ sộ, mong người của nam quán mau mau đuổi gã ta đi khuất mắt. Anh ta đè giọng nói: “Là khách làng chơi!” Tạ Thanh Ngọc nghiềm ngẫm một chút, chậm rãi hỏi: “Khách làng chơi là những người rất hư? Có hư như đại nhân không?”

Trịnh Hoài Sơn ngẩn ra. Cô nàng đã bắt đầu nỏi lảm nhảm, rượu thấm cũng nhanh quá đi…

Lê Hoặc thân hình đồ sộ đứng ở cửa cảm thấy mình bị phớt lờ, bèn hiên ngang bước về phía chiếc bàn mà Tạ Thanh Ngọc đang ngồi. Giọng lè nhè của gã ta vang lên: “Tiểu quan xinh đẹp, mau mau đi với ta nè… Nếu không ngoan ngoãn, đừng trách ta dùng bạo lực á… haha…” Sau lưng gã lúc này lù lù xuất hiện mấy người hộ vệ bặm trợn, bộ dáng đầy tính uy hiếp.

Trịnh Hoài Sơn cau mày nói: “Lê đại nhân, chú ý hình tượng!”

Lê Hoặc nghe giọng nói có phần quen thuộc, cảm thấy người đàn ông râu xồm xoàm trước mắt rất có thể là người quen. Thế nhưng gã ta lại không thể nhớ ra vị này là ai, là quan lại trong triều hay là nhà giàu có nào đó. Dĩ nhiên, đối với những người có quan hệ xã hội quá rộng rãi, việc quên đi một hai người không quan trọng là việc không thể tránh được. Sau một giây ngần ngừ, Lê Hoặc cảm thấy màu áo của người trước mặt không được bắt mắt, liền kết luận đây chỉ có thể là một tên phú hộ mới nổi nào đấy, chút dè dặt trong lòng cũng theo đó mà tan biến luôn.

Gã ta lè nhè nói: “Hừ, bổn đại nhân đường đường là quan tam phẩm, muốn ai mà chẳng được? Còn hình tượng cái thá gì?” Trịnh Hoài Sơn co được giãn được, lúc này cảm thấy việc giấu giếm thân phận ngược lại mang đến thêm phiền phức cho mình. Vì vậy anh ta hít một hơi sâu, trầm giọng nói: “Lê Hoặc, là ta đây!...”

Cái giọng ... cái giọng này...

Lê Hoặc cảm thấy tâm trí rơi vào làn sương mù. Rõ ràng gã ta đang ở trong nam viện, thế nhưng lại có cảm giác đang trong giờ thượng triều. Cái giọng nói nghiêm khắc này chẳng phải sáng sáng đều tra tấn văn võ bá quan đó sao? Tuy gã ta đang say bí tỷ, nhưng rất may hiện tại vẫn còn một tia ý thức lay lắt. Gã ta cố bám víu vào tia ý thức đó, căng mắt nhìn kỹ người trước mắt là ai.

Nếu nói Trịnh Hoài Sơn có đôi tai thính hơn người thường gấp mấy lần, Lê Hoặc đại nhân của chúng ta lại là người có đôi mắt tinh tường. Mặc dù hiện tại gã ta bị rượu làm mờ mắt, thế nhưng nếu tập trung nhìn kỹ, gã ta vẫn có thể xuyên qua làn râu giả kia mà nhận ra khuôn mặt của Trịnh thừa tướng Trịnh đại nhân...

Cha mẹ ơi...

Lê Hoặc cảm thấy cú sốc nặng nề đang giáng lên đầu mình thật ra không phải đắc tội với Trịnh thừa tướng đương triều, mà là, mà là... Trịnh thừa tướng cũng đi nam viện?!!!

Lê Hoặc sống trên đời hơn ba mươi năm, trong đó có gần chục năm làm quan, mà trong chục năm đó, gã ta không ngừng trông thấy Trịnh Hoài Sơn thăng quan tiến chức. Hiện tại người kia đã lên tới chức thừa tướng, tiền đồ vô hạn, bản thân gã ta tuy cũng đạt tới chức tam phẩm nhưng vẫn còn phải đỏ mắt vì ganh tị. Ganh tị là một chuyện, Lê Hoặc vẫn cảm thấy Trịnh thừa tướng tuy trẻ hơn gã ta vài tuổi nhưng lại là người nghiêm túc mẫu mực, có trước có sao, đời sống thì càng sạch sẽ so với quan lại khác trong triều.

Có đôi lúc, Lê Hoặc cảm thấy Trịnh thừa tướng như thế mà lại giống như một thánh nhân sống, khiến gã ta không khỏi vừa ganh tị vừa kính phục. Thế mà hôm nay, Lê Hoặc phát hiện thừa tướng cũng là người phàm mắt thịt dính vẩn bụi trần mà thôi...

Nói gì thì nói, người trước mắt cũng có chức vị cao hơn Lê Hoặc hai bậc. Gã ta chỉ thiếu nước phủ phục xuống trước mặt Trịnh Hoài Sơn, căng thẳng nói: “Thì ra là Trịnh đại nhân... ti chức...” Trịnh Hoài Sơn nói: “Anh không cần để ý tới ta. Ra ngoài đi.”

Lê Hoặc kéo theo thân hình đồ sộ lui ra ngoài, trong phòng lấy lại vẻ yên tĩnh ban đầu.

Trịnh Hoài Sơn lúc này mới đảo mắt nhìn lại Tạ Thanh Ngọc say bét nhèm kia. Lúc này đôi mắt cô nàng đã gần như dán vào nhau, đầu cũng nghẹo lên cánh tay người bên cạnh. Anh ta nói: “Cô mau mau tỉnh táo lại cho bổn quan. Đây không phải là chỗ để ngủ, cánh tay bổn quan cũng không phải cái gối của cô.” Hừ, lúc nãy chỉ hứa đưa cô ta đi giải khuây. Bây giờ thì hay rồi, cô ta chẳng những tự uống say, còn vô tình xem mình như nhũ mẫu.

Tạ Thanh Ngọc nửa mê nửa tỉnh nói: “Anh sờ mó tôi thì được, để tôi dựa một chút thì chết chắc?”

Trịnh Hoài Sơn ngớ ra… Anh ta là một vị quan chức cao đường hoàng chính trực, lại là đấng nam nhi không câu nệ tiểu tiết, dĩ nhiên đã quên mất chuyện mấy ngày trước tình cờ nhìn thấy cảnh con gái người ta hớ hênh. Tạ Thanh Ngọc tuy sống ba mươi mấy năm nhưng tâm hồn vẫn còn là thiếu nữ trong trắng, tuy thoạt đầu cũng giả vờ cho qua, thế nhưng trong lòng cô nàng chuyện đó đã thành cái gai gỡ mãi chẳng ra. Không ngờ trong lúc say rượu, tình huống dở khóc dở cười kia hiện ra rõ ràng như mới vừa xảy ra, khiến cho cô nàng cảm thấy uất ức vô cùng.

Tạ Thanh Ngọc lẩm bẩm: “Tôi sống trên đời mấy chục năm vẫn thủ thân như ngọc, không ngờ bị đại nhân nhìn thấy á. Thấy rồi còn sờ nữa, huhu...”

Mặt của Trịnh đại nhân của chúng ta đen thêm mấy tầng. Anh ta có cảm giác bản thân hóa thành một tên dê xồm vô sỉ, mặc dù, ặc, trước đó mưu kế bắt người của anh ta có hơi không đường hoàng một chút.

Trịnh Hoài Sơn không nhẫn tâm chứng kiến nhân tính của bản thân bị cô nàng kia mượn rượu chà đạp thêm nữa, liền hắng giọng gọi: “Tiểu nhị! Người đâu?” Anh ta vừa gọi, cánh cửa phòng đã được một tiểu nhị tay chân nhanh nhẹn mở ra.

Trịnh Hoài Sơn trông thấy Lê Hoặc đại nhân còn đang bối rối đứng ở đó. Anh ta sửng sốt hỏi: “Sao anh còn chưa đi?!! Lê Hoặc giật mình thom thóp nói: “Ti...ti chức... lúc nãy vội quá, làm rơi cái quạt giấy thôi...” Gã ta vừa nói, cũng chẳng kịp sai người nhặt hộ, vội vã cúi thân hình đồ sộ xuống nhấc lên một vật ở gần ngưỡng cửa. Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, lúc Trịnh Hoài Sơn định thần lại thì gã ta vừa cúi chào một cái thật sâu, đang chạy như bay ra khỏi nam quán.

Sau khi đã đi khuất tầm mắt của Trịnh thừa tướng, Lê Hoặc hồi tưởng lại những điều vừa tình cờ nghe được, trái tim nhỏ bé không ngừng đập rộn ràng...

Cùng lúc đó, bầu không khí phía trong phòng bỗng chốc tràn ngập nỗi niềm u uất. Tiểu nhị lo lắng hỏi: “Khách quan, ngài…. cần gì ạ?”

Trịnh Hoài Sơn nghiến răng, từng chữ phát ra rõ ràng: “Mang cho ta thuốc giải rượu! Nếu người này trong vòng nửa canh giờ không tỉnh táo, nam quán các ngươi cũng chẳng cần làm ăn nữa...”

Anh ta đứng dậy ngó ra cửa sổ, cái bóng to hơn người thường của Lê Hoặc dẫn đầu một đàn thị vệ rồng rắn chìm khuất trong màn đêm, thoạt nhìn đoàn người như thế vừa đi vừa chạy... Thế này, thế này thì có gọi là ‘không còn mặt mũi, danh tiếng mất hết’ trong truyền thuyết’ không hả? Muốn giải quyết đống rắc rối này, không biết phải tốn bao nhiêu thời gian, công sức nữa đây…

Trịnh Hoài Sơn thật sự, thật sự chỉ muốn ngửa mặt lên trời gầm lớn.

Lúc Tạ Thanh Ngọc ngất ngư từ trong cơn say tỉnh dậy, cô nàng cảm thấy mót, cực kỳ mót. Trịnh đại nhân râu ria xồm xoàm ngồi trước mặt cô đang thong dong nhấp một ngụm trà, đôi mắt nhìn cô như thể nhìn người chết. Tạ Thanh Ngọc sau một hồi tự hỏi tại sao lại bị nhìn bằng ánh mắt như vậy, đầu óc hơi chậm chạp lúc này mới dần dần hồi tưởng những việc đã xảy ra trong nửa canh giờ qua.

Trời đất quỷ thần ơi…

Cô chạy một mạch đến nhà vệ sinh, trên đường trở về mới kịp run sợ cho hành động lớn gan của mình. Thật ra hoàn cảnh lúc gặp vị đại nhân đồ sộ không được coi là quá kịch tính, điều đáng sợ là lúc tiểu nhị đem canh giải rượu vào, Tạ Thanh Ngọc cô có nói một câu như thế này: “Đại nhân, anh bón cho em đi...” Chuyện sau đó thì cô không nhớ rõ, hình như Trịnh thừa tướng thật sự bón canh cho cô, khuôn mặt đen như đít nồi...

Bây giờ anh ta lại nhìn cô như thể cô vừa thiếu nợ anh ta tám mươi vạn lượng bạc, Tạ Thanh Ngọc ái ngại hỏi: “Đại nhân... cũng gần nửa canh giờ rồi, nhỉ? “

Trịnh đại nhân hít một hơi sâu, từ ái nói: “Tạ tiểu thư, ta cần cô làm một chuyện.” Tạ Thanh Ngọc giương mắt nai tỏ ý hỏi, anh ta nhẹ nhàng nói tiếp: “Từ nay, làm ơn đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa.” Giọng nói kiên định, từng tiếng rành rọt, rõ ràng.

Không hiểu vì sao, lúc này Tạ Thanh Ngọc cảm thấy hơi mất mát.

Tuy đã được giải rượu, thế nhưng cô cảm thấy thần kinh của mình vô cùng yếu đuối. Nói về vấn đề dây thần kinh yếu đuối của Tạ Thanh Ngọc, những lúc vừa tỉnh dậy, cô thường có thói quen ngẫm nghĩ về thế sự nhân sinh. Kiếp trước, có một lần Tạ Thanh Ngọc bật khóc khi tưởng nhớ chú cún đã mất của bản thân, ấy là chú cún ấy đã ra đi hơn mười năm trời.

Đại khái, lúc bình thường dây thần kinh của cô rất vững chắc, chỉ là lúc tỉnh ngủ, còn có lúc mới say dậy, cô mới dễ tổn thương hơn hẳn bình thường.

Tuy nhiên trời chưa dồn ai vào đường cùng, cũng như những con người yếu đuối luôn luôn có phương pháp cứu vãn sự yếu đuối của mình. Ví như Tạ Thanh Ngọc là một tiểu thư khuê các quen được cưng chìu, khi cô cảm thấy uất ức, bản lĩnh khóc nhè làm nũng tu luyện gần ba chục năm trời nhất định sẽ phát huy tác dụng của mình.

Tạ Thanh Ngọc rưng rưng nước mắt nói: “Đại nhân, tiểu nữ là người đáng ghét đến thế sao? Tuy tiểu nữ không nhớ rõ bản thân đã làm gì đắc tội ngài, thế nhưng tiểu nữ là một tiểu thư khuê các nhà lành có phẩm hạnh có đạo đức, nếu đại nhân đã ghét bỏ như thế, tiểu nữ ... tiểu nữ... huhu...”

Trịnh Hoài Sơn đang dỏng tai nghe, lại nghe ra một tràng mấy tiếng nức nở. Ngoại trừ vị mẫu thân đã quá cố, anh ta trước giờ không tiếp xúc nhiều với phụ nữ cùng trẻ con. Vì thế, khi nghe thấy tiếng khóc này, trong lòng anh ta hoảng hốt, vội nhẹ giọng nói: “Đừng khóc nữa...”

Tạ Thanh Ngọc giữ nguyên tư thế dụi mắt khóc hu hu, khóe mắt lén liếc Trịnh thừa tướng của chúng ta một cái. Anh bảo không khóc thì tôi không khóc sao... hừ...

Trịnh Hoài Sơn đổi chiến thuật, gằn giọng quát nhẹ: “Không được khóc!”

Tạ Thanh Ngọc quay lưng về phía anh ta, tiếng “hu hu” thật sự dừng lại, thế nhưng kéo theo đó là mấy âm thanh thút thít, thút thít bị chặn lại, muốn bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương... Trịnh Hoài Sơn lúc này như quả bóng xẹp hơi, vội vàng giơ tay đầu hàng. Anh ta nhẹ nhàng nói: “Thôi được rồi, Tạ tiểu thư đừng khóc nữa, bổn quan lúc nãy nói sai rồi...”

Tạ Thanh Ngọc đưa cái mặt sưng đỏ ướt nhẹp về phía anh ta, nghi hoặc nói: “Thật sao? Lúc nãy đại nhân nói tiểu nữ không được đến tìm ngài nữa á... cũng là nói sai sao?” Ánh mắt cô tràn ngập thương tâm cùng mong chờ, không khỏi khiến da đầu người trước mặt run lên… Trịnh đại nhân sợ cô nàng kia sẽ khóc tiếp, không còn cách nào khác đành ậm ừ cho qua.

Tạ Thanh Ngọc phớt lờ việc cái sự ậm ừ kia chỉ mang tính đối phó, mừng rỡ nói: “Vậy thì hay quá! Đại nhân, sau này tiểu nữ vẫn có thể gặp lại ngài nha!” Trịnh thừa tướng chột dạ, hình như ý định ban đầu của mình không phải là như thế này...

Cuộc chia tay của hai người sau đó diễn ra vô cùng suôn sẻ. Trịnh Hoài Sơn vừa mới chớp mắt, cô nàng kia đã không thấy đâu... Tạ Thanh Ngọc lưu loát nhảy ra ngoài cửa sổ nam viện, bay trên nóc nhà, nhày qua tường nhà mình, về phòng.

Khả Ngân lúc này vẫn còn ngủ gà ngủ gật trước cửa chờ cô, trông thấy cảnh đó khiến đáy lòng Thanh Ngọc ấm áp. Khả Ngân vừa hé mắt nhìn cô một cái đã giật nảy mình, hốt hoảng nói: “Tiểu thư, sao mặt cô đỏ như vậy? Người cô còn toát ra mùi rượu nồng nặc nữa chứ... tiểu thư cô vừa đi đâu về đó?”

Khuôn mặt lo lắng của cô hầu gái làm Thanh Ngọc bật cười. Cô tủm tỉm nói: “Khả Ngân, hiện tại ta đã biết những lúc rảnh rỗi nên làm gì rồi đó...”

Khả Ngân ngẩn ra: “Làm gì ạ?”

“Đi câu chồng nha...”

“...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.