Đại Niết Bàn

Chương 124: Q.4 - Chương 124: Ai đứng đằng sau.




Đấy là niên đại thần tượng Nhật Hàn còn chưa xâm chiếm trường học, song ở đất nước có tư tưởng sùng bái cá nhân này, sùng bái minh tinh các lĩnh vực cũng nhiệt tình không thua kém gì, ngược lại còn nóng hơn.

Những nữ sinh Tứ Trung có cô mặc đồng phục, trông có vẻ buổi chiều trốn tiết tới đây, còn có một số mặc quần lửng áo thun ba lỗ, vóc dáng dung mạo cực tốt, làm đám lang sói của Nhị Thập Thất Trung nhìn không chớp mắt.

Đường Vũ thường ngày ít rời khỏi lớp học, tan học lại ra ngoài ăn cơm với Tô Xán, hành tung kín đáo, hôm nay vì Tô Xán đi đá bóng, cùng Trương Phi Phi tới nhà ăn, nên bị phát hiện.

Vương Thiến Lâm, Khúc Mộc Trác Nhã hai hoa khôi ở Tứ Trung đứng dậy đi về phía Đường Vũ, phía bên Trương Phi Phi lập tức đề phòng, nữ sinh xung đột với nhau còn căng hơn cả nam sinh, ví dụ rõ ràng nhất là sự kiện tam giác quan hệ của Đường Vũ, Tôn Mạn và Tô Xán, thiếu chút nữa thành phong ba lớn cuốn toàn trường vào vòng xoáy.

- Bạn là Đường Vũ phải không? Bạn rất nổi tiếng đấy.

Vương Thiến Lâm cười nói:

Trương Phi Phi đứng đối diện với hai nữ sinh cao ráo xinh đẹp này:

- Vương Thiến Lâm, không ngờ học sinh ngoan ngoãn như cô mà cũng trốn học.

Vương Thiến Lâm cười hì hì:

- Tôi không bằng Trương Phi Phi cô chơi đùa vui vẻ cũng vào được trường đại học hàng đầu, tôi phải vùi đầu học tập phấn đấu vì mục tiêu, thi thoảng trốn học thả lỏng một chút không được sao, thời gian qua chỉ biết học tập nên hơi xa cách bạn bè, tới đây thăm bạn chút .

Khúc Mộc Trác Nhã thấy Đường Vũ không nói gì thì hiểu lầm, cười đưa tay ra:

- Đừng căng thẳng, chúng tôi chỉ muốn kết bạn thôi mà.

Mọi người cảm thấy hai nữ sinh có tiếng này xử sự không đơn giản, nắm chừng mực lão luyện đúng mực.

Nhưng con mắt Đường Vũ nhìn ra cái khác, thái độ Khúc Mộc Trác Nhã nhìn cô giống như kiểm nghiệm một vật phẩm có hợp cách hay không, sau đó mới đưa tay ra, làm Đường Vũ cực kỳ phản cảm, lạnh nhạt nói:

- Tôi không quen hai bạn, xin lỗi.

Sau đó đứng dậy bảo với Trương Phi Phi:

- Ăn xong rồi, chúng ta đi về thôi.

Hoàn toàn coi bàn tay đối phương đưa ra như thứ không tồn tại, giống như tính cách nhất quán của cô, những thứ Đường Vũ không vừa mắt đều là không khí, cứ thế cùng Trương Phi Phi bỏ đi.

Khúc Mộc Trát Nhã không tỏ ra xấu hổ vì bị xem thường, thu tay lại khoanh trước ngực, nhìn theo bóng lưng Đường Vũ:

- Cô nương này rất kiêu kỳ, không nể mặt người khác.

Vương Thiến Lâm gật đầu:

- Rất xinh đẹp, rất có khí chất, nhưng ứng xử kém quá, Lữ Tiên Minh thích cô ta chỉ vì vẻ bề ngoài đó thôi sao, thật là đáng thất vọng.

Chuyện này ngay lập tức lưu truyền trong trường, những nữ sinh đang khó chịu vì lãnh địa bị xâm phạm càng nhiệt tình truyền bá Đường Vũ xem thường Vương Thiến Lâm và Khúc Mộc Trác Nhã, hai nữ sinh nổi tiếng đó đại khái lần đầu tiên gặp phải người không nể mặt mình. Đồng thời chuyện Lữ Tiên Minh công khai thừa nhận tình cảm với Đường Vũ cũng thành chủ đề nóng hổi.

Bình luận thôi thì đủ các kiểu.

- Tại sao không phải là mình? Đường Vũ xinh đẹp, giỏi giang, gia thế tốt, giờ lại được cả Lữ Tiên Minh theo đuổi, có cần có hết mọi hạnh phúc trên đời như thế không?

- Nếu bọn họ tới với nhau sẽ thành một đôi đình đám nhất trong giới học sinh Dung Thành đấy.

- Thằng Tô Xán kia vênh lắm, giờ hay rồi, Tôn Mạn có ý với Dương Thừa, nếu Đường Vũ bị Lữ Tiên Minh cướp đi, thật muốn xem cái mặt nó thế nào?

….

- Lữ Tiên Minh, cái thằng công tử bột nghe nói hắt hơi cũng được mẹ xì mũi cho ấy à? Đúng là nằm mơ, Đường Vũ mà thèm thích loại con trai đó à, Tô Xán ít nhiều còn ra dáng nam nhi.

Khỏi cần nói đây là giọng của nam sinh ghen tỵ:

Lập tức có đám con gái hung hăng phản bác:

- Này không biết gì đừng có nói lung tung, đó chẳng qua là bọn con trai hẹp hòi các cậu ghen tỵ bịa ra bôi xấu cậu ấy thôi.

- Tôi gặp Lữ Tiên Minh rồi, không chỉ học giỏi, chơi đàn giỏi, cậu ấy chơi thể thao cũng rất xuất sắc, cậu chỉ biết ở đó nói xấu người ta, không chịu nỗ lực, thật chẳng ra gì.



Đường Vũ và Tô Xán đều không để chuyện này ở trong lòng, cô đã quá quen chuyện ai đó thích mình, nhưng trái tim cô lúc này bị Tô Xán lấp đầy. Tô Xán không còn phản ứng thái quá với mỗi nam sinh có ý đồ tiếp cận Đường Vũ nữa, vì y có đủ lòng tin vào bản thân, cũng như tin tưởng vào tình cảm của Đường Vũ.

Thế nên mặc bên ngoài ầm ĩ, bọn họ vẫn sóng vai bước qua những đám đông xì xầm bàn tán.

Không bao lâu sau, chuyện ngoài dự liệu xảy ra, Tứ Trung và Nhị Thập Thất Trung không hiểu vì sao bỗng nhiên liên hợp tổ chức cuộc thi đấu bóng rổ hữu nghị cho năm thứ ba, nghe nói là để học sinh giải tỏa áp lực học tập quá nặng nề, mà Lữ Tiên Minh có mặt trong đội bóng rổ của Tứ Trung.

Chiều hôm đó Nhị Thập Thất Trung chỉ học hai tiết đầu, sau đó là chuẩn bị cho cuộc thi đấu, đội bóng của Tứ Trung đổ bộ với đội cổ động viên đông đảo, phần đông là nữ sinh, mẹ của Lữ Tiên Minh là Chu Dung cũng có mặt.

Trước khi Lữ Tiên Minh tới, Chu Dung đi tìm Đường Vũ, khi Lữ Tiên Minh biểu hiện ở sân bóng, Đường Vũ lễ phép ngồi bên cạnh Chu Dung, Chu Dung thân thiết trò chuyện với cô.

Chu Dung mặc váy bằng tơ tằm cao cấp, đeo chiếc túi xách LV, xem ra đặc biệt trang điểm, cổ đeo vòng ngọc trai, hạt nào hạt nấy đều đặn tròn trịa bắt mắt, trông như đi dự dạ tiệc long trọng nào đó, hoàn toàn không hòa hợp với không khí của sân bóng, vừa vỗ tay cổ vũ con trai trên sân bóng, vừa chú ý tới thái độ của Đường Vũ.

Đến giở nghỉ, Chu Dung khéo léo chuyển chủ đề sang chuyện nước hoa, nữ trang, mở túi sách lấy một cái hộp nhỏ ra:

- Dì vừa mới mua được cái vòng tay này, hợp với cháu lắm đấy.

Trương Phi Phi ngồi cạnh hai người, là cô gái thông minh, sao chẳng đoán ra mục đích của Chu Dung, thấy cần phải giúp Tô Xán một chút rồi, liền xen vào:

- Dì Chu, dì thật bất công, cháu và mẹ cháu đều là hội viên vàng trong hiệu của dì, vậy mà dì chỉ tặng Đường Vũ, không tặng cháu, thế là không công bằng.

Trương Phi Phi đã khéo, Chu Dung còn khéo hơn, tận dụng thời cơ nửa đùa nửa thật nói:

- Phi Phi, nếu như Tiên Minh nhà dì mà thích cháu thì dì đã tặng thứ này cho cháu rồi.

Trong lòng Trương Phi Phi cực kỳ chấn động, bà ta có ý gì, sao bà ta nói thẳng ra như vậy, dựa vào cái gì? Chẳng lẽ đại biểu nhà Đường Vũ cũng biết chuyện này, có ẩn tình gì đây, sau lưng có bàn tay lớn mà đám học sinh cao trung bọn họ không kháng cự nổi đang an bài tất cả?

Đường Vũ hiển nhiên cũng nghĩ tới khả năng ấy, Chu Dung thể hiện quá mức danh chính ngôn thuận, nếu như nói có ai thúc đẩy đằng sau, chỉ có thể là người mẹ lạnh lùng của mình mà thôi.

Chuyện quá mức đột nhiên không hề có chút dấu hiệu nào, không có chuẩn bị làm bọn họ không biết ứng phó ra sao, Trương Phi Phi nhanh trí nói:

- A, Đường Vũ, tối nay kiểm tra môn số học đó, bạn còn phải tới chỗ thầy Tần chuẩn bị đề bài mà, cũng tới giờ rồi, chúng ta đi thôi.

- Đúng rồi, bạn không nhắc thì mình quên đấy.

Đường Vũ hiểu ý ngay, nói với Chu Dung:

- Dì, cháu phải đi rồi.

Trước mặt Chu Dung, hiển nhiên Trương Phi Phi và Đường Vũ còn non lắm, nắm lấy tay Đường Vũ, Chu Dung đeo đầy châu báu như nữ nhân dung tục, nhưng cười đầy thâm ý:

- Đường Vũ, dì chẳng mấy khi có thời gian rảnh tới trường cháu, cháu đi ăn cơm với dì đi. Phía thầy giáo cháu không phải lo, dì rất thân với hiệu trưởng Đào, không ai làm khó cháu đâu. Chuyện này tin chắc mẹ cháu cũng đồng ý.

Bề ngoài ưu tú của Lữ Tiên Minh quả không hổ danh "hoàng tử", cướp mất không ít trái tim của đám nữ sinh, nên cuộc thi đấu bóng rổ càng làm người ta sôi trào, càng gần cuối trận đấu, số người tới xem lại càng đông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.