Đại Niết Bàn

Chương 128: Q.6 - Chương 128: Ánh mắt.




Tống Chân chỉ nhìn vẻ mặt của Tô Xán là đã có câu trả lời rồi, che miệng cười khúc khích:

- Này bạn học, tự đại quá rồi đấy.

Tô Xán chỉ cười trừ.

Gọi điện thoại xong Trương Tiểu Trúc quay lại, thu di động, từ sau đi tới, vỗ vai Tô Xán, hiển nhiên vừa là đã nghe hết đoạn đối thoại vừa rồi của hai người bọn họ:

- Này anh bạn, Chân Chân nhà chúng tôi thì anh biết rồi đấy, vừa xinh đẹp vừa hiền thục thông tuệ, xưa nay chưa bao giờ thiếu kẻ theo đuổi, bọn họ có thực lực có bối cảnh, không thì cũng có tiềm lực có không gian phát triển cực lớn. Là bạn thân của cô ấy, tôi chưa bao giờ thấy cô ấy đặc biệt có ý với ai cả, nếu anh nghĩ rằng mình được Chân Chân nhìn trúng thì xin thứ lỗi cho tôi nói thẳng nhé, tỉ lệ đó thấp hơn cả mua sổ xố trúng giải độc đắc đấy!

- Tiểu Trúc.

Tống Chân kéo áo Trương Tiểu Trúc, sợ cô bạn mình nói gì quá đáng, đồng thời ái ngại nhìn Tô Xán:

- Bạn ấy hay nói kiểu đó, không có ý gì đâu.

Nhưng Tống Chân quá lo rồi, nếu nam sinh nói câu này có khi Tô Xán phất tay bỏ đi, nhưng là một nữ sinh, y luôn có sự nhẫn nại rất lớn:

- Không sao, tính tôi hay ảo tưởng một chút mà, có điều tôi không mua xổ số bao giờ, nên không có cơ hội nào rồi.

- Anh đừng thất vọng vội như thế, cơ hội luôn có mà, nếu như anh hối lộ tôi mời cơm hay mua quà gì đó, tôi có thể tiết lộ cho anh ít tư liệu độc quyền, ví như số đo ba vòng, khuyến mại trước một ít, vòng một của …á ... không đùa, không đùa nữa.

Trương Tiểu Trúc còn chưa nói xong đã bị Tống Chân chọc nách, thét lên phản kháng, hai cô gái cùng mặc rất thoáng mát, không quần cộc hoặc váy ngắn ngồi ghế đùn đẩy đùa nghịch, khung cảnh đó làm nhiều nam sinh đi qua không nỡ rời bước.

Mặc dù cười đùa với Trương Tiểu Trúc, nhưng khóe mắt Tống Chân lại để ý tới Tô Xán, thấy ánh mắt y nghìn đi chỗ khác không chú ý tới mình có chút gì đó hơi hẫng.

- Còn có chút chuyện, tôi phải đi đây.

Tô Xán sờ mũi, cảm thấy mình ngồi đây nhìn thế này không hay lắm, vừa rồi váy cô nhóc này hớt lên, y nhìn thấy gần nửa bờ mông trắng hếu, thiếu chút nữa thôi là thấy cả quần lót rồi, đứng dậy nói:

- Sau này chúng ta cùng trường rồi, chúng ta trao đổi số điện thoại, sau này tiện liên hệ.

- Không được, số điện thoại của nữ sinh sao có thể cho tùy tiện, chẳng may buổi tối bị quấy nhiễu thì sao, để lại số của anh đi, tùy tình huống sẽ gọi cho.

Trương Tiểu Trúc lập tức nói, Tống Chân chỉ mỉm cười, không phản đối.

Tô Xán nhún vai, lấy giấy viết số của mình lên:

- Ở Mỹ "nợ" cô, lần này tới Thượng Hải để tôi làm chủ an bài lịch trình.

Trả thù thái độ thản nhiên của Tô Xán, Tống Chân cố ý nói:

- Gần đây tôi rất bận, khả năng không có thời gian đâu, không cần vội.

- Muộn rồi muộn rồi, ở Mỹ cậu đã bỏ lỡ cơ hội, bây giờ xếp hàng đợi tới lượt đi.

Trương Tiểu Trúc xua tay, bộ dạng sao bảo đi mà không đi nhanh, còn lằng nhằng ở chỗ này:

Tô Xán cũng chẳng hề giận, gật đầu:

- Vậy tôi đi trước, xem khi nào các cô có thời gian chúng ta cùng ăn cơm.

Sau đó đứng dậy kéo rương hành lý đi qua phía bên đường.

Cơn gió ấm của ngày cuối hè thổi tới làm bóng cây ngô đồng chập chờn, Tống Chân nhìn thấy một cô gái mặc váy trắng xinh đẹp yểu điệu, cái đuôi ngựa khẽ lay động. Mặc dù ăn mặc đơn giản, phong tư tha thướt, khuôn mặt vừa tao nhã vừa lạnh lùng một cách hết sức tự nhiên đó khiến nhiều con mắt nhìn vào rồi.

Và Tô Xán đang khoác hành lý bước nhanh về phía cô gái đó.

Cô gái đó nhìn Tô Xán, nở nụ cười nhẹ dịu dàng, chớp mắt cùng Tô Xán quay đi, ánh mắt quét qua mặt Tống Chân lại lạnh giá như băng tuyết, sắc bén như dao.

Lúc nãy nhìn theo ánh mắt Tô Xán, Tống Chân nhìn thấy cô gái đó, vốn nghĩ chỉ là người qua đường thôi, không ngờ lại có quan hệ thân mật với Tô Xán, đã đứng đó một lúc mà không tới, lại còn đợi Tô Xán đi qua, muốn thị uy với mình hay sao?

Trương Tiểu Trúc ở bên cạch đố kỵ tới lệch miệng đi, bản thân ăn mặc trang điểm cầu kỳ hiển nhiên không thể so sánh được với cô gái ăn mặc giản dị có ánh mắt giết người kia.

Tính cách Trương Tiểu Trúc cũng rất thẳng thắn, tuy khó chịu nhưng thực lòng thừa nhận:

- Không ngờ nơi này có nữ sinh cực phẩm như vậy.

- Đẹp lắm sao?

- Thật sự rất đẹp mà, nhưng cô ấy khác với bạn, nhìn lạnh lùng cao nhã, còn bạn thì ấm áp tự nhiên, rất dễ chịu, coi như mỗi người một vẻ.

Tống Chân giọng êm êm truyền tới, Trương Tiểu Trúc phản ứng có phần chậm chạp không nghe ra sự khác thường trong đó, nói được một nửa mới nhận ra ánh mắt Tống Chân nheo lại hơi bất ngờ.

Trương Tiểu Trúc ngưng bặt luôn nhìn Tống Chân mắt nhìn phía Tô Xán không chớp, trong ấn tượng của cô, Tống Chân luôn nhẹ nhàng điềm tĩnh cực kỳ có hàm dưỡng chỉ có một lần có ánh mắt nguy hiểm này, đó là khi Tống Chân bay đi xử lý một xí nghiệp gia tộc vùng đông nam, khi đó mấy kẻ có dã tâm đã có hành động nguy hại tới gia tộc, anh trai Tống Chân không đi được, Tống Chân vốn định cùng Trương Tiểu Trúc đi chơi, đã tới sân bay còn thay đổi vé, tới tận nơi, không chút do dự ra tay với người đáng tuổi chú bác mình, thủ đoạn nhanh chóng dứt khoát.

Từ đó Trương Tiểu Trúc mới biết một bộ mặt khí phách dữ dội của người bạn chơi với mình từ nhỏ.

Trương Tiểu Trúc thấy Tống Chân tới các loại trường hợp xã giao, ứng phó ung dung với nhiều người cố ý khó dễ, thi thoảng cũng có những phiền não của một nữ sinh vì gánh áp lực lớn của gia tộc, nhưng rất ít khi có ánh mắt dễ sợ này.

Cho nên Trương Tiểu Trúc không hiểu, có điều với tư cách là bạn thân, cô phải đứng về phía bạn mình:

- Nhưng mà khẩu vị của cô gái này cũng quá kém, lại chú ý tới tên tầm thường đó. Mà cậu nhìn cái tên đó kìa, thấy cô ta là lật đật chạy theo ngay, chắc là trong gian đoạn tấn công gian khổ, có điều chắc chẳng ăn thua gì đâu. Nữ sinh tuyệt săc như vậy, đứa con trai tầm thường theo đuổi khác gì chuốc bi kịch vào người, Chân Chân, cậu nói ...

Tiếp đó Trương Tiểu Trúc nhìn thấy Tống Chân quay sang, đôi mắt trên khuôn mặt tuyệt mỹ đó làm Trương Tiểu Trúc cảm giác nhìn thấy con rắn trườn qua bãi cỏ, lưỡi đang thè ra thụt vào, nuốt nước bọt nói:

- Cậu cứ coi mình như người điếc đi, đừng nói gì cả.

……

Đường Vũ có thể tương đối thoải mái với mối quan hệ của Tô Xán và Lâm Lạc Nhiên, không có nghĩa là cô thoải mái với cô gái khác, Đường Vũ quy củ không thích rắc rối, không có nghĩa là cô sợ chuyện rắc rồi.

Thế nên vừa rồi Đường Vũ không tới chào hỏi bọn họ, thực sự có ý thị uy với Tống Chân, đơn giản vì Tống Chân cười đùa bất nhã như vậy bên cạnh Tô Xán, một cô gái nếu không đề phòng một chàng trai như vậy là rất có vấn đề, không thì là loại con gái lả lơi không nên tiếp xúc, bất kể loại nào, Đường Vũ cũng thấy nên có tín hiệu cảnh cáo.

- Công ty tiến triển ra sao rồi?

Đường Vũ về trường tối hôm qua, trước đó cô ở bán đảo Tuyết Hải Dật Cư, không hề nhắc tới lời nào về chuyện vừa rồi với Tô Xán:

Ngày về tới Thượng Hải, Đường Vũ mua một cuốn tạp chí Văn hóa thời thượng, tuyên truyền cho Facebook TQ được đầu tư tổng cộng 35 triệu đồng từ cả Mỹ và trong nước. Tạp chí Văn hóa thời thượng đa phần là quần thể có năng lực tiêu phí cao, cũng là một trong số quần thể mà mạng xã hội hướng tới, tranh đoạt nhóm người dùng này là chuyện quan trọng hàng đầu của Facebook TQ.

Tô Xán xách ba lô lệch một bên, cùng Đường Vũ sóng vai bước đi, một phong trần một thanh lệ, tạo thành bức tranh đủ người người oán hận ngút trời.

- Hiện giờ đang tập trung vào công năng Instant Messaging để phù hợp với thị trường trong nước, phục vụ mục đích khuếch trương nhanh chóng, với thực lực của bộ phận kỹ thuật, đại khái một tuần là thấy thành quả.

Tô Xán chỉ nói qua loa thôi, không muốn mấy ngày gặp lại Đường Vũ lại nói chuyện công việc, nhe răng cười trêu:

- Không phải đã nói để anh tới thư viện tìm em à, em không đọc sách cho tốt, chẳng lẽ không định tiếp tục giành lấy học bổng cao nhất năm nay nữa sao?

Hành trang của Tô Xán rất đơn giản chỉ có một cái ba lô quân dụng được Lâm Trứu Vũ cho, trông bình thường chẳng có gì hoa mỹ, thậm chí hơi quê mùa, nhưng rất chắc chắn. Vốn định về phòng cất ba lô rồi tới thư viện gặp mặt Đường Vũ đang tìm tài liệu, không ngờ Đường Vũ từ khu bắc tới thẳng đây rồi.

Đang ở kỳ cao điểm báo danh, những sinh viên mới tâm cao khí ngạo, không ngừng hỏi thăm sư huynh đón tiếp mình vào trường lai lịch cô gái thanh lệ tuyệt trần kia, thường thường không được trả lời, hoặc là nụ cười cái vỗ vai nói chân thành "tìm mục tiêu khác đi".

- Nhớ anh.

Đường Vũ giương đôi mắt sáng, nhẹ nhàng khoác tay Tô Xán, nói rất tự nhiên:

- Không có tâm tư đọc sách.

Một chàng trai ăn mặc có phần bụi bặm đội một cái mũ lưỡi trai, đeo ba lô, trong dáng vẻ đôi chút phong trần, bên cạnh lại là cô gái xinh đẹp như nữ thần, khoác tay chàng trai đó, trong bối cảnh con đường tán hàng cây cao lớn của trường đại học, bối cảnh lãng mạn đó rất phù hợp với tình cảm thuần khiết thời sinh viên.

Tô Xán thì xổ toẹt vào cãi lãng mạn đó, một câu nói nhỏ nhẹ của Đường Vũ làm y nóng hết người, nên đưa ra đề nghị rất thực tế:

- Anh cũng nhớ em, vợ ơi, anh thấy hôm nay thời tiết tốt như thế, chúng ta đừng về KTX nữa, ra ngoài thuê phòng đi ...

Khi Đường Vũ mở to mắt nhìn mình, Tô Xán còn bổ xung:

- Khách sạn Hilton 5 sao luôn nhé ... Dù sao chúng ta cũng đâu thiếu tiền.

Đường Vũ thấy lúc này mình mà là cao thủ nhu đạo đai đen, nhất định sẽ vật Tô Xán nằm quay ra đất, nhưng cô không học nhu đạo, có học không chắc vật được chàng trai nặng gần 70 kg như vậy, thế nên chỉ để mặc Tô Xán nắm tay kéo xềnh xệch đi.

Trước khi cùng Tô Xán đi, Đường Vũ còn quay đầu nhìn Tống Chân ở đằng xa ánh mắt vẫn nhìn theo bọn họ, hai cô gái giao đấu ánh mắt giữa không gian, một điềm đạm mang chút hoang dã, một trác tuyệt như sen trắng.

Trong không khí ngày nhập học sôi động, hai ánh mắt sắc bén như có thể cứa đứt tim.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.