Thời gian qua điện thoại gọi tới liên miên, cuộc sống của Tô Xán bị dảo lộn, hỗn loạn, tắt điện thoại mãi cũng không thể được, vì có nhiều người phải giữ liên hệ, nhiều cuộc điện thoại quan trọng phải nghe.
Bây giờ Tô Xán tính tới có nên mua thêm cái di động nữa không, tất nhiên số máy này chỉ cho một số người rất hạn chế biết.
Tô Xán bất kể đi tới đâu trong trường cũng bị người ta nhận ra, trên đường, trong lớp học, nhà ăn, đều có người đột nhiên tới chào hỏi, toàn người y không quen biết, không chào lại không được, có thể dễ dàng đoán được lúc đó những tin đồn kiểu như "cậy có tiền khinh người" ," ngạo mạn" , "coi thường bạn học" sẽ lan đi khắp nơi.
Mà đáp lại không gãy tay cũng gãy đầu, Tô Xán đã đi học muộn mấy lần vì bỗng dưng có người đâu đó tự nhiên hỏi han này nọ, làm giáo viên cứ nhìn y với ánh mắt quai quái, mọi hành động của y bây giờ sẽ bị đưa lên bàn cân đánh giá.
Đấy là phiền toái thứ 2, bây giờ Tô Xán không thể nhờ Tiêu Húc điểm danh hộ nữa, vì giáo viên nào đọc tới tên y cũng phải nhìn một cái.
Người lạ thì vồ vập, người quen đột nhiên xa lạ không ít, phòng 602 bỗng nhiên vắng hẳn, mấy tên hay tới phòng dùng ké máy, xin nước, giữa đường có gặp y cũng chỉ gật đầu khách khí rồi đi nhanh qua, Tô Xán chỉ biết thở dài.
Cho nên nhận được điện thoại của Mục Giai Trúc nói đã tới cổng trường bảo y ra đón, Tô Xán chẳng hề bất ngờ, chuyện ầm ĩ nhất đã xảy ra rồi, còn sợ ầm ĩ thêm nữa sao?
Đứng trước cổng chính trường, Tô Xán cảm giác mắt như bị hoa, Mục Giai Trúc thay đổi phong cách ăn mặc cá tình trước kia, mặc cái váy đầm vàng, hoa nhỏ, đầu học Đường Vũ buộc một cái đuôi ngựa, chỉ có điều đã nhuộm thành màu cà phê, dịu dàng thanh thuần đẹp đẽ. Chiều cao 1m65, làm hai cặp đùi khỏe khoắn dưới mép váy bay bay trông vô cùng bắt mắt.
- Anh nhớ không nhầm thì Trương Nhạc học ở học viện thông tin, còn cả chị em nữa, chẳng lẽ không ai đón em sao mà phải cần anh đón.
Tô Xán không thể phủ nhận tim mình vừa nhảy khe khẽ, một thoáng nhìn xa, Mục Giai Trúc thực sự giống Đường Vũ:
- Còn nữa sao giờ này lại chạy tới đây, không đi học à?
- Em trốn học không được à?
Mục Giai Trúc mang một lòng sùng bái tới đây, nhưng vừa gặp Tô Xán, sự sùng bái biến sạch, tính khí tiểu thư trỗi dậy, lườm Tô Xán một cái:
- Em đã nói sẽ tới ĐH Thượng Hải tìm anh chơi mà, em không gọi cho anh Trương Nhạc, cũng không gọi cho chị em. Hừm, anh thật không biết tình thú, những nơi em đến không ít người tranh nhau mang BMW đón tiếp đấy, nhưng em không cần ai đưa đón, chỉ gọi mỗi anh, vinh dự chưa?
Tô Xán dở khóc dở cười:
- Vậy thì đúng là vinh dự cho anh, nhưng anh không có BMW, em đi bộ được không?
Mục Giai Trúc vui vẻ khoác tay Tô Xán:
- Xe anh đâu rồi?
- Anh ở KTX trong trường, tới chỗ học mất 5 phút thôi, đi xe ngay công gửi ra lấy vào tốn hơn thời gian đi lại.
Mục Giai Trúc gật đầu:
- Anh nói cũng phải.
Nhìn nhóm nam sinh kết bạn từng nhóm đi qua liếc nhìn mình, Mục Giai Trúc cười hì hì:
- Nam sinh trường anh thích nhìn người ta không ít, giống hệt anh.
- Cái váy em mặc quá ngắn đấy, trên đầu gối cả gang tay, kéo xuống một chút đi.
Tô Xán khéo léo nhích sang bên, không để ngực Mục Giai Trúc chạm vào người mình, cô bé này kế thừa gen ưu tú của Mục gia, từ khuôn mặt tới vóc dáng đều rất tốt, lại mặc cái váy ngắn cũn, không bị đám gia súc nhòm ngó mới lạ.
- Ai bảo trời nóng như thế, vả lại đây là váy liền, làm sao kéo xuống được, anh thật là ngốc.
Mục Giai Trúc cười tủm tỉm:
- Anh thật nghiêm khắc, chả thú vị gì cả, rồi, cho anh biết, em không phải trốn học, mà quang minh chính đại tới đây, nói với trong nhà là tới tìm anh chơi. Thế nên Tô Xán, tốt nhất anh đối xử với em tốt một chút, nhất cử nhất động của em, cha mẹ, chú dì em, thậm chí ông bà em đều biết đấy.
Tô Xán lắc đầu, gặp phải hỗn thế ma vương mất rồi, đành chịu đựng chút, lát nữa Đường Vũ tới, cô nhóc này không dám bắt nạt mình nữa:
- Vậy giờ Mục tiểu thư muốn gì đây, đi dạo quanh trường hay là tới quán cà phê ngồi, đợi chị em tan học?
Thái độ của Tô Xán làm Mục Giai Trúc hài lòng lắm:
- Đi dạo quanh trường đi.
Tô Xán gật đầu, hai người chọn nơi nhiều bóng cây dạo bước, cách ăn mặc của Mục Giai Trúc thực sự quá chói mắt, không chỉ thường gây ra cảnh mấy chàng trai đứng sững lại, đến Tô Xán cũng phải thi thoảng liếc nhìn, tiềm thức tưởng tượng ra cặp đùi mịn màng của Đường Vũ.
Có điều trong thời tiết này, ý nghĩ chỉ làm máu tăng nhiệt đó bị Tô Xán nhanh chóng loại bỏ, khung cảnh Đh Thượng Hải nhiều nơi mang phong cách viên lâm của biệt viện Giang Nam, thủy tạ đình viện. Nhưng mà Mục Giai Trúc còn tỏ ra thông thạo hơn Tô Xán, nói đây là chỗ nào, cái cây kia vì sao không bị chặt, làm Tô Xán có cảm giác mình mới là khách vậy.
Đi tới một cái đình, Mục Giai Trúc chỉ:
- Em từng khóc ở đó.
Tô Xán nhìn Mục Giai Trúc, thấy cô bé không nói tiếp nữa, cũng không hỏi, té ra cô bé có đoạn lịch sử ở ĐH Thượng Hải, chẳng trách quen thuộc như thế.
Một lúc sau Mục Giai Trúc giọng hờn dỗi:
- Chẳng lẽ anh không muốn biết vì sao à?
Tô Xán mỉm cười:
- Vì sao? Thất tình? Mèo bị xe cán? Chim bị mèo tha mất? Mèo bị chó cắn hay em bị chó cắn?
- Không phải.
Mục Giai Trúc phì cười đấm Tô Xán mấy cái:
- Em khóc cùng với người ta ... Anh Tô Xán, hình ảnh cao lớn vời vợi của anh trong em đang đổ vỡ từng chút một đấy biết không, trước kia còn hay khen anh thực thà, giờ mới biết anh mồm mép như thế. Trước khi đến đây em rất sùng bái anh, vì anh sáng lập ra facebook, bạn bè em cũng không ít người kinh doanh, hoặc làm việc trong công ty cha mẹ, tài sản cả trăm triệu cũng có, nhưng nếu tách rời gia đình, họ không là gì, anh thật cao lớn vĩ đại, vậy mà lúc nãy ở cổng trưởng anh lại nhìn đùi em, có anh rể nào đi nhìn đùi em vợ thế không?
Vã mồ hôi, con bé này nhạy không kém chị nó, mình thoáng nhìn có một cái, thề. Mà đây là lỗi hoàn toàn của cha mẹ y, ai bảo sinh y ra với sở thích này chứ, Tô Xán lảng đi:
- Xem ra em đã chứng thực từ chị em rồi hả?
- Không phải, từ lúc biết tin này em đã nghĩ là anh, sau đó mới gọi chị em xác nhận thôi.
Mục Giai Trúc mắt dập dờn nhìn Tô Xán, hai người đi tới một khu phòng học kiểu Châu Âu, Mục Giai Trúc đột nhiên đi trước:
- Anh theo em.
Tô Xán không hiểu, song không hỏi, theo Mục Giai Trúc vòng vèo qua mấy chỗ rẽ, tới một căn phòng lớn, trông rất náo nhiệt.
Ngoài phòng có dán một tờ giấy lớn "nơi diễn tập cuộc thi hát toàn trường", mỗi người hoặc ít hoặc nhiều có giấc mơ làm ngôi sao, đứng trên sân khấu thể hiện mình, giống như cô gái đó, cũng giống như Tống Chân.
Tô Xán mấy lần nghe nói tới cuộc thi ca hát này rồi, nhưng vì một nguyên nhân, Tô Xán luôn tránh tiếp xúc với thông tin về giới giải trí, thậm chí cả hoạt động như thế này, không ngờ rằng hôm nay bị Tống Chân dẫn tới đây, đưa tay vuốt tờ giấy, thoáng chốc sinh ra cảm giác thân thiết, không khỏi nghĩ tới thời gian ở Hạ Hải, buổi hội diễn văn nghệ đó, cô gái ngốc tập tới trẹo chân mà căn răng không nói với ai ... lúc đó y quá vô tâm.
Trong hội trường lúc này rất đông, hội sinh viên, các tổ chức clb, người xem, ban giám khảo, người thi tài, cùng một ít lãnh đạo trường.