Lúc này vừa hết tiết chưa
lâu, thêm vào Tiêu Nhật Hoa vẫn còn ở trên bục giảng, nên học sinh lớp 5 chưa rời phòng học nhiều. Trần Xung một mình xông vào lớp, chỉ đích
danh Mậu Tiểu Thì, làm không khí trở nên căng thẳng.
Đối phương đã chỉ đích danh rồi, Mậu Tiểu Thì đành cùng mấy người bạn rời bàn đi về phía cửa lớp, còn liếc nhìn Tô Xán một cái.
Nói thật Mậu Tiểu Thì rất cao lớn, cơ bắp rắn chắc, thần kinh vận động
siêu tốt, nếu chẳng phải tính tình hơi hiền lành, thì chẳng ai dám trêu
chọc vào hắn. Lần trước bị đám Vương Hạo Nhiên chặn đánh, hắn không đứng dậy giúp đỡ Tô Xán, cho tới nay vẫn còn rất ân hận, nên lần này cắn
răng quyết định, nếu Trần Xung định tìm mình đánh nhau, hắn dứt khoát sẽ đánh lại.
Trần Xung tính cách thô bạo, ngay ở năm thứ hai cũng không ít lần làm
chuyện này. Hôm nay xuất hiện ở đây, mọi người không khỏi liên hệ tới
Trần Linh San và Nhiễm Ngọc hôm qua, ai cũng biết Trần Xung mê mệt
Nhiễm Ngọc.
Mọi người suy đoán, Nhiễm Ngọc hôm qua vừa bị tát vừa bị mất mặt, tất
nhiên không chịu bỏ qua, nên tìm Trần Xung khóc lóc kể lể, Trần Xung máu nóng xộc lên đầu, xông thẳng tới lớp số 5, chuẩn bị đòi nợ cho Nhiễm
Ngọc.
Chuyện này dù sao cũng liên quan tới mình, Trần Linh San cũng rời bàn đi tới cửa sau lớp.
Tiêu Nhật Hoa nhíu mày, đối phương xông vào lớp gọi người, thật thiếu tố chất, có điều ông ta không rõ quan hệ của Trần Xung và Mậu Tiểu Thì nên cũng không nghĩ có gì nghiêm trọng.
- Mày và Nhiễm Ngọc tới với nhau rồi?
Trần Xung mắt như lưỡi dao, dưới giọng nói trầm lạnh của hắn ẩn chứa sự bùng phát đáng sợ.
Thì ra Trần Linh San đoán sai, Nhiễm Ngọc không mách với Trần Xung
chuyện xung đột giữa họ, mà chiếu hôm qua tan học, Nhiễm Ngọc hẹn riêng
Trần Xung ra nói chuyện, rồi đề nghị chia tay, cho tới giờ bên tai Trần
Xung vẫn văng vẳng tiếng khóc nức nở của Nhiễm Ngọc :" Bây giờ em bị cả
trường xem thường rồi, em không muốn tiếp tục thế này, em chỉ muốn được
toàn tâm toàn ý yêu thích một người!"
Cô ấy muốn được toàn tâm toàn ý yêu thích một người! Vậy trong mắt cô ấy mình không phải là người?
Nhìn tàn dương như máu, trong tâm trạng cực đoan tự tôn bị vỡ nát, ánh mắt Trần Xung thêm vài phần điên cuồng.
- Mậu Tiểu Thì tới với ai thì liên quan gì tới anh chứ? Sao có người vô duyên thế?
Một đám nữ sinh ở bên cạnh chua ngoa nói, một cái tát của Trần Linh San
hôm qua làm toàn bộ nữ sinh lớp số 5 ngẩng đầu lên với toàn trường,
chuyện liên quan tới Nhiễm Ngọc, tất nhiên bọn họ xen vào.
- Quản cho tốt đứa con gái của anh đi, đừng kéo Mậu Tiểu Thì của chúng tôi vào vũng bùn.
- Anh nghĩ đây là đâu, đây là trường học, đừng giở trò lưu manh ở đây.
Đám nữ sinh nhao nhao, càng nói càng độc mồm.
- Câm mồm hết cho tao.
Trần Xung chỉ mặt nữ sinh vừa nói, khuôn mặt méo mó biến dạng, nữ sinh
đó lập tức sợ hãi im bặt, thái độ Trần Xung rõ ràng cho thấy hắn sẽ
không cần biết trước mắt là nữ sinh hay nam sinh, chọc giận hắn là hắn
sẽ đánh suốt.
- Này, cậu kia, cậu ở lớp nào, tới đây làm cái gì?
Tiêu Nhật Hoa đang chỉ bài cho một học sinh ngẩng đầu lên, vừa rồi ông
ta chỉ nghĩ là học sinh lớp khác tới tìm bạn chơi, nhưng tiếng quát vừa
rồi làm ông ta không thể không chú ý, bỏ tài liệu xuống, rời bục giảng.
- Tao hỏi mày một lần nữa, có phải mày và Nhiễm Ngọc ở cùng nhau rồi không?
Trần Xung không thèm để ý tới Tiêu Nhật Hoa, gằn giọng hỏi từng câu một một.
Mậu Tiểu Thì gật đầu:
- Đúng.
- Con mẹ mày!
Trần Xung vung ngay nắm đấm, Mậu Tiểu Thì thấy mắt đau đớn, cú đấm cực mạnh làm hắng loạng choạng, thiếu chút nữa ngã ra đất.
Cả lớp số 5 đứng bật dậy, đám bạn của Trần Xung cũng ùa vào lớp.
Không ai dám động đậy.
Khi sự kiện Tô Xán, Tiết Dịch Dương đánh nhau với nhóm Vương Hạo Nhiên
truyền ra, rất nhiều nam sinh trong lớp kích động mạnh miếng nói, nếu
tao mà ở đó thế nào cũng giúp bọn mày một tay, khí thế ngút trời, thế
nhưng ở trường học trọng điểm như Nhất Trung này, sự thực chứng mình đó
chỉ là ảo tưởng đơn thuần của đám người xem quá nhiều tiểu thuyết võ
hiệp mà thôi.
Khi đối diện với sự thực, đám nam sinh non nớt này mới hiểu thế nào là
sợ hãi khiến tiềm thức bảo vệ thân thể không nhúc nhích nổi.
Trần Xung lại đá một phát vào thắt lưng Mậu Tiểu Thì, đám nữ sinh kinh
hãi bịt miệng rú lên, không ai nghĩ đối phương ngang nhiên đánh người
ngay trước mặt giáo viên.
Không biết mọi người có từng như vậy chưa, đó là cảm giác trong lòng
thiêu thiếu cái gì đó, giống như quên cái gì đó rất quan trọng, nhưng
không sao nhớ ra được, toàn thân cứ bứt rứt khó chịu, tới khi chuyện xảy ra mới sực tỉnh.
Bất kể là giấc mơ hay hiện thực.
Tô Xán rất nhiều lần thức dậy nửa đêm, bởi vì y sợ tất cả những chuyện
này đều chỉ là giấc mơ, dù đã gần nửa năm rồi, đó vẫn là ám ảnh trong
lòng, khiến cho nhiều lúc y sợ hãi mọi thứ tan tành như bong bóng. Còn
trong hiện thực, có dạo y luôn cảm thấy có chuyện gì đó sắp diễn ra, bản thân lại không sao nghĩ ra được.
Đôi khi y lại hoài nghi nghi cuộc sống trước kia của mình là một giấc
mơ, còn đây mới là sự thực, y không quay trở lại, mà là tiên tri.
Con người khi mang trong mình bí mật quá lớn không thể thổ lộ cùng ai sẽ trở nên thần bí cách biệt và kín tiếng, Tô Xán chính là như thế.
Quay lại thực tế, Trần Xung đánh Mậu Tiểu Thì, Tô Xán căn bản không
nhúng tay vào làm gì, có Tiêu Nhật Hoa ở đây, đảm bảo kết cục của Trần
Xung không tốt đẹp được. Tiêu Nhật Hoa sẽ bị liên lụy, nếu vận may không tốt, khả năng sẽ truyền đi, Nhất Trung sẽ bị vấy bẩn, khả năng có người lợi dụng tuyên truyền, học sinh yêu sớm, ghen tuông, sinh ra sự kiện
bạo lực.
Tích tắc, một số sự kiện như bức tranh chạy ngược hiện ra trong đầu Tô
Xán: Bạn học bị ung thư được cả trường quyên góp ủng hộ, thứ hạng của
mình trong đại hội thể thao, lần đầu tiên được cha mẹ cho tự tiêu tiền
mừng tuổi cùng hai thằng bạn nối khố mang đi mua pháo đốt ...
Còn một chuyện nữa xảy ra làm chấn động cả Hạ Hải, nhưng với Tô Xán lại chẳng phải là chuyện gì to tát.
Hình như Nhất Trung xảy ra một vụ án mạng, do học sinh đánh nhau, hai
bên ghen tuông, kết quả một học sinh bị đâm trọng thương, đưa tới bệnh
viện không cứu chữa được mà tử vong.
Đúng là nó, chuyện càng ngày càng trở nên rõ ràng, khi đó chuyện này
không được đưa lên báo mà toàn lực che giấu tránh gây oanh động xã hội,
cái thời đại internet chưa mấy phát triển đó, làm chuyện này không khó
khăn gì. Có điều học sinh bị chết lại ở lớp Tiết Dịch Dương cho nên
chuyện này mới truyền tới tai Tô Xán.
Nay chuyện trước mắt làm Tô Xán chợt nhớ ra.
Chuyện xảy ra ngày hôm nay sẽ trở thành ám ảnh trong lòng toàn bộ học sinh có mặt ở đây.
- Dừng tay! Cậu ở lớp nào, giáo viên chủ nhiệm là ai?
Tiêu Nhật Hoa đi nhanh tới, học sinh xông vào lớp đánh người không coi
giáo viên trước mặt ra gì, đây là bi ai lớn của nền giáo dục! Đâu sinh
ra thứ học sinh này?
Trần Xung nhếch mép cười, nụ cười đó khiến người ta sởn gai ốc, dù là
học sinh hay đánh nhau nhất, lúc đánh người cũng có ít nhiều sợ hãi, đây là bản năng bảo vệ bản thân sinh ra đã có. Nhưng lúc này ở trong mắt
Trần Xung không hề có cái đó, chỉ có đầy tơ máu, như con chó điên.
Tay sờ bên hông, "tạch" một tiếng, hàn quang lóe lên qua mắt một người
trong lớp, đó là con dao gấp dài chừng 10 cm, rộng bằng hai đốt ngón
tay.
Tiêu Nhật Hoa ngây ra như phỗng, dù thường ngày ông ta nghiêm khắc thế
nào, hay kể chuyện thời trẻ mình to gan lớn mật ra sao, nhưng khi đối
diện với mũi dao nhọn hoắt, ông ta là một con người, nghĩ tới uy hiếp
tính mạng trước tiên nghĩ tới mình là giáo viên.