Đại Niết Bàn

Chương 86: Q.4 - Chương 86: Bạch Xà Bạch Tố Trinh.




Trương Thắng đi, không khí hiện trường trở nên áp lực lúng túng.

Mục Tuyền nhìn thấy biển số xe kia rồi, không biết Tô Xán và người trong xe có quan hệ gì? Tô Xán có cơ hội rời đi, nhưng vẫn ở lại làm Mục Tuyền bất ngờ, chỉ cần thiếu niên bình thường ở tuổi này nhất định tìm mọi cách trốn mất, xem ra chú nhóc này tuy đang căng thẳng đến run người, song có chút đặc biệt đấy.

Tay Đường Vũ hết nắm lại rồi xòe ra, lấy dũng khí nói:

- Mẹ, Tô Xán chuyển học tới trường con, hôm nay bạn ấy đưa con về.

Mục Tuyền mỉm cười, khóe mắt có nếp nhăn vẫn cứ mê đắm lòng người:

- Mẹ có trách con đâu.

Giọng nói ôn nhu, như khí bình tĩnh không có chút gợn sóng nào, không thể hiện sự lạnh lùng của mình, hay là đề phòng với Tô Xán. Nhưng một thoáng Mục Tuyền liếc mắt qua mình đó, làm Tô Xán rất bất an, cảm giác gần như loại bình tĩnh đến ngạt thở trước khi bão tố ập tới.

Mục Tuyền chuyển sang Tô Xán:

- Nhị Thập Thất Trung được gọi là trường trung học tốt nhất trong tỉnh, mặc dù danh xưng này hơi đề cao hoặc quá sự thực, nhưng không thể phủ nhận tố chất học sinh trong trường. Dì luôn cho rằng, là vàng thì rồi sẽ phát sáng, giáo dục nhà dì cũng thế, nên trong quá trình trưởng thành của Đường Vũ, dì không trợ giúp nó nhiều.

Câu nói này cũng phản ánh cuộc đời bản thân Mục Tuyền, bà ta lên được tới vị trí ngày hôm nay, trong nhà cũng không trợ giúp gì. Tất cả đều dựa vào đôi bàn tay của bà kiếm được.

- Nhị Thập Thất Trung tuyển học sinh ngoài đòi hỏi phải là học sinh mũi nhọn thuộc 1% trong trường cũ mới được vào, cháu có thể rời Hạ Hải chuyển tới đây là không tệ, không làm dì thất vọng.

Đường Vũ vui mừng, vì cô biết mẹ mình rất hiếm khi khen ngợi ai đó, mẹ mình thừa nhận không thất vọng về Tô Xán, có thể đây là mở đầu tốt.

- Cháu chỉ cố gắng hết khả năng thôi, gặp lại được Đường Vũ ở Nhị Thập Thất Trung là điều cháu cũng không ngờ.

Tô Xán không sao nhìn thấu được Mục Tuyền, hoàn toàn không, chỉ có chút cảm giác Mục Tuyền vẫn đề phòng mình, vẻ ngoài hiền lành của y luôn được lòng phụ nữ trung niên có vẻ không hề có tác dụng gì với Mục Tuyền.

Điều này khiến Tô Xán điên đầu, Mục Tuyền lại không phải là kẻ thù của y, y cũng không thể tỏ ra chống đối, nếu không Tô Xán có thể dùng chút phương thức kích thích Mục Tuyền để nhìn ra suy nghĩ chân thực của bà.

Vì thế cho nên Tô Xán chỉ có thể hết sức co mình lại, biểu thị không phải tới đây vì Đường Vũ, không dám nói tới lời mạnh miệng mình đã nói với Mục Tuyền ở Hạ Hải, cố gắng tỏ ra vô hại hết sức.

Mục Tuyền cười tủm tỉm:

- Hình như có vẻ không giống với chú nhóc nói với dì "không bao giờ quên bốn năm đó", chẳng lẽ cháu từ bỏ lý tưởng của mình nhanh vậy sao?

Phải cũng chết, trái cũng chết thế này? Thể hiện mình quyết tâm theo đuổi Đường Vũ thành ra chống đối Mục Tuyền, nói không thì lại thành kẻ hèn nhát từ bỏ mục tiêu sao?

Đường Vũ cũng nhận ra Tô Xán bị dồn vào góc tường, muốn giúp y giải vây, nhưng tình thế này cô lại là người không nên lên tiếng nhất.

Cũng may khả năng ứng biến của Tô Xán không phải tệ:

- Cháu không quên ạ, nhưng dì nói, dì không thích những đứa trẻ quá tự tin, vì đại biểu cho sự tự đại mà bản thân không gánh được. Cháu không muốn tự đại, cháu chỉ muốn làm hết sức.

Mục Tuyền bật cười, lần này là nụ cười thật sự, không phải là nụ cười mím mang tính chất xã giao hoàn toàn không đại biểu cho bất kỳ ý nghĩa nào của bà, Mục Tuyền đã vào tuổi trung niên, nhưng tiếng cười vẫn hết sức trong trẻo, thần thái làm Tô Xán phải ngất ngây, cuối cùng hiểu ra, một số nữ nhân có thể tu luyện thành Bạch Tố Trinh.

- Cháu nghĩ được như vậy đương nhiên là tốt, đại biểu cho cháu lớn lên rất nhiều, làm hết sức, ừm, cháu là đứa bé thông minh, có lẽ hiện giờ rất nhiều cô bé bị cháu thu hút rồi phải không?

Mục Tuyền chợt chuyển sang giọng trêu đùa.

Câu này tuy nói với Tô Xán, nhưng làm Đường Vũ đỏ mặt. Còn Tô Xán rối loạn thế trận, không biết đối đáp thế nào với câu đùa bất ngờ của Mục Tuyền, là tán dương thực sự hay là biểu thị đã nhìn thấu mánh khóe nho nhỏ của y, ám thị dã tâm lang sói rành rành của y với Đường Vũ.

Chưa bao giờ có một ai khiến cảm xúc Tô Xán trồi xụt theo từng lời nói từng cử chỉ nhỏ nhất như vậy, làm y xoay như chong chóng.

Không phải, còn có một người nữa, tuy không bằng, nhưng mỗi lần thể hiện một mặt tinh quái của mình, cũng làm trái tim Tô Xán nảy lên nảy xuống, làm y từ vui mừng sang thấp thỏm, từ thấp thỏm sang vui mừng, Bạch Tố Trinh cũng là nguyên hình của Đường Vũ trong tương lai.

Tô Xán thấy luồng gió lạnh thồi vù vù sau gáy.

Chả trách Lâm Lạc Nhiên nói mình có bị Đường Vũ bán mười lần cũng không biết, không phải không có lý, đôi lúc y thực sự quên mất Đường Vũ đặc biệt thế nào.

- Có điều, Tô Xán à.

Biết ngay mà, Mục Tuyền đột nhiên gọi tên mình, giọng hết sức nhẹ nhàng lại làm cảm báo trong lòng Tô Xán vọt tới mức cao nhất.

- Cháu xem, dì nhớ được tên cháu rồi, có điều ấn tượng cháu gây cho dì lại không được sâu sắc như cháu nói, hôm nay cháu còn làm dì hơi chút thất vọng đấy.

Tô Xán thầm kêu oan, cháu đâu có biết hôm nay gặp dì như thế, sớm biết thế này mặc véc tây thẳng đứng, lái BMW đen xì xông thẳng vào nhà cho xong, tuy quá chớn cũng còn đỡ xấu hổ hơn thế này.

- Dạ …

Tô Xán cúi đầu lí nhí nói:

Mình làm gì thế này, dù hơi tinh quái có hơi thành thục hơn học sinh một chút thì cậu bé này vẫn là học sinh cao trung thôi, Mục Tuyền sinh lòng trắc ẩn, hỏi:

- Tay cháu có đau không? Có cần tới bệnh viện xem qua không?

Mẹ con liền tâm, vừa rồi một cú đấm kia của Lý Vỹ là Đường Vũ hết hồn, tuy thấy Tô Xán tỏ ra không việc gì nói chuyện với mẹ mình, trong lòng rất lo, Mục Tuyền hỏi câu này cũng là thay Đường Vũ, tâm tư bà cực kỳ tinh tế.

- Không đau đâu ạ, cám ơn dì.

Tô Xán nhe răng cười, còn xoay tay mấy vòng, mặc dù rất muốn hỏi thăm tên tuổi thằng cha kia, có cơ hội thế nào cũng phải cho hắn vào đồn nhờ Triệu Lập Quân dạy bảo hộ, thứ khốn kiếp, đấm một cú mà giờ tay vẫn tê dại.

Biết sao được, nam nhân đôi khi phải ngậm đắng nuốt cay như thế đấy.

- Cũng tối rồi đấy, cháu về đi không cha mẹ lại lo.

Mục Tuyền khẽ vỗ lưng Đường Vũ, chào tạm biệt Tô Xán, hai mẹ con họ vừa quay đi.

- Vâng, cháu chào dì.

Đường Vũ chỉ dám khẽ gật đầu, trước mặt người khác cô lạnh lùng bao nhiêu, kiêu ngạo bao nhiêu, cao không với tới thế nào, tựa như chỉ để làm nổi bật ở bên Mục Tuyền trở thành nhỏ bé tới mức tội nghiệp thế nào.

Tô Xán há chẳng phải cũng như thế, Mục Tuyền quay đi làm y có cảm giác trút được đá ngàn cân trên người, cuộc nói chuyện ngắn ngủi đó không cho Tô Xán biết Mục Tuyền có thay đổi cách nhìn về mình không, có đề phòng mình không, y cũng không biết được gì thêm về con người của Mục Tuyền, hoàn toàn không biết gì cả, tất cả là con số không tròn trĩnh, chỉ biết mình sắp không đứng nổi nữa rồi.

Đi tới cổng biệt viện, đột nhiên Mục Tuyền quay lại, thấy Tô Xán thất thần đứng nguyên một chỗ, cười nhẹ nói:

- Mùng 8 tháng này là sinh nhật Đường Vũ, dì nghĩ, nếu cháu tới tham dự được thì Đường Vũ sẽ vui hơn đấy.

Đường Vũ ngỡ ngàng rồi mừng rỡ, nhưng bề ngoài lại không dám tỏ ra "vui hơn" cho mẹ nhìn thấy, đôi mắt lấp lánh nhìn Tô Xán chờ đợi.

Tô Xán ngớ người ra mất một lúc mới gật đầu, hít hơn đáp to:

- Vâng ạ, cháu nhất định sẽ tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.