Đại Niết Bàn

Chương 156: Q.4 - Chương 156: Bạn bè của Lâm Lạc Nhiên (2).




Lạc Nhiên nhìn thấy hết, rất muốn nói, Trương Lộ Phỉ, cho dù cô có chổng mông lên thì cậu ta cũng chẳng chú ý tới tấm thân ngắn ngủn của cô đâu, tên háo sắc này rất kén chọn vóc dáng nữ sinh, cứ nhìn cô bạn gái được xưng là tình nhân đại chúng Đường Vũ của y thì biết.

Đám con gái vào khu bán quần áo chẳng khác gì thấy kho báu, không dứt ra được nữa.

Triệu Xuân Dương thì tất nhiên có Trương Lâm chiếu cố rồi, Lý Lam tựa hồ cực kỳ có tiền, mua sắm không cần nhìn giá, kéo mấy đứa con trai đi mua đồ, nhưng chừa lại Tô Xán.

Lâm Lạc Nhiên cũng mua vài bộ, đều khá rẻ, cô không chú ý tới thương hiệu, quan trọng là hợp với sở thích và phong cách, rất biết tiết kiệm, mặc dù tiền tiết kiệm rốt cuộc luôn bị Vương Uy Uy và Lâm Trứu Vũ bày mọi trò "vay" mất.

Tô Xán thích những cô gái như vậy, nam nhân hay hứng lên vung tay quá trán, nên mới cần nữ nhân chắt chiu giữ gìn, ở điểm này Lâm Lạc Nhiên cũng giống Đường Vũ, tuy nhiên cũng phải nói kiểu tiết kiệm của con nhà giàu và nhà bình thường là hoàn toàn khác nhau.

Trong số bọn họ thì Tô Xán là "nổi bật" nhất, y tuy rất biết đánh giá thời trang của con gái, nhưng bản thân ăn mặc không ra làm sao cả, trước giờ không phải là mẹ y mua quần áo cho thì cũng là Vương Thanh. Đã thế gần đây nhiễm phong cách của Mark, ăn mặc càng tùy tiện, cứ thấy thoải mái là được, không chú ý nhiều nên trông có phần luộm thuộm, khá "bụi".

Thêm vào ba hôm nay vì chuyện của Ngô Thì Nhuế mà vừa lo lắng, vừa chạy rông ngoài đường suốt, nên càng xuống phong độ, nói thật lúc này Tô Xán chỉ muốn ôm gối ngủ một giấc sướng đời, tuy cố gắng không tỏ ra uể oải, song khó tránh khỏi ít hào hứng hơn thường ngày.

Lâm Lạc Nhiên ngó nghiêng Tô Xán một hồi, xem chừng không vừa mắt, gọi:

- Tô Xán lại đây, để tôi chọn cho cậu một bộ, bạn học với nhau bao lâu, tôi chưa tặng cậu thứ gì có ý nghĩ kỷ niệm cả, coi như quà tốt nghiệp nhé.

Tô Xán xua tay, tủ nhà y còn cả đống quần áo chưa mặc:

- Không cần đâu, hơn nữa lần này chúng ta tốt nghiệp đâu tính là tốt nghiệp thật sự, sau này ở Thượng Hải vẫn gặp nhau nhiều mà.

Lâm Lạc Nhiên trề môi:

- Ai nói chúng ta sẽ gặp nhau nhiều, nhìn mặt cậu lâu thế tôi cũng chán rồi, lúc đó chẳng rảnh gặp cậu đâu.

- Đúng đấy, với dung mạo này của Lạc Nhiên, vào trường còn chẳng khiến vô số nam sinh khuynh đảo, lên đại học là thế giới khác rồi, đâu còn rảnh đi gặp cậu.

Lý Lam "xì" một tiếng, chẳng hề che dấu thái độ không thích Tô Xán.

- Làm gì khoa trương như thế, đại học đâu phải là ổ sói chứ.

Lâm Lạc Nhiên cười.

Lý Lam làm ra vẻ kinh nghiệm đau thương đầy mình:

- Lên đại học rồi em sẽ biết, bọn con trai đúng là một bầy sói.

Trương Lâm rất bám bạn trai Triệu Xuân Dương, mọi người nói chuyện, thi thoảng mới xen vào vài câu, đại bộ phận thời gian khoác tay bạn trai, rất hưởng thụ thế giới hai người.

Lúc này cô cầm một chiếc sơ mi Esprit, đứng trước gương xoay đi xoay lại thử, thấy không thích hợp lại treo lên, bảo với Tô Xán:

- Cậu có vẻ rụt rè quá nhỉ, đừng ngại, bọn này và Uy Uy quan hệ rất tốt, thoải mái tùy tiện lắm, không cần giữ kẽ với chúng tôi, với Lạc Nhiên càng khỏi phải nói, tới mức có thể chia sẻ hết mọi bí mật với nhau rồi.

- Một số bí mật chưa chia sẻ đâu, nếu không bạn tự ti chết thôi.

Lâm Lạc Nhiên ngạo mạn ưỡn ngực lên.

Hồi xưa vua Tây Ban Nha tự cho rằng mình thống trị cả thế giới ra sao thì vẻ mặt của Lâm Lạc Nhiên lúc này y như vậy, có điều cô không phải là vua, mà là nữ hoàng, cúi đầy nhìn xuống sinh mệnh đáng thương mình thống trị.

Thấy bạn trai mình lúc này danh chính ngôn thuận quét qua quét lại trên ngực Lâm Lạc Nhiên, Trương Lâm chẳng chịu thua kém, cũng ưỡn ngực nói:

- Tự ti, Lạc Nhiên, mở to mắt ra mà nhìn, cái từ tự ti chỉ dùng với những nữ nhân nhìn mình.

- Mình thừa nhận mỡ xoa ngực rất có hiệu quả, nhưng tựa hồ cậu xa không đều rồi, bên trái rõ ràng là to hơn bên phải, cái tư thế này của cậu chỉ làm nó lệch hơn thôi.

Trương Lâm "á" một tiếng, cúi đầu xuống nhìn ngực mình, có vẻ không đều thật, quay sang đánh bạn trai:

- Đã bảo anh xoa phải chú ý, bây giờ làm thế nào đây?

Triệu Xuân Dương mặt đầy vẻ vô tội:

- Anh rất chú ý mà ...

"Quả nhiên là rất tùy tiện thoải mái!" Tô Xán bị một phen nữ yêu tinh đấu khẩu làm cho huyết mạch có cảm giác hơi tăng nhiệt, mấy cô thế này còn để nam nhân bọn tôi sống nữa thôi.

Trương Lâm chải lại tóc, nói:

- Sau này mọi người tiếp xúc nhiều cậu sẽ thấy, tôi nghe nói cậu cũng học ĐH Thượng Hải hả, tốt quá, khi ấy chúng ta sẽ thành bạn tốt.

- Tốt tới mức chia sẻ mọi bí mật, ừm, tôi cũng chưa mua quà tốt nghiệp cho Lạc Nhiên, lại không biết số đo của cô ấy ...

Tô Xán "nói nhỏ":

Lâm Lạc Nhiên tàn bạo trừng mắt lên:

- Tô Xán, cẩn thận tôi đánh cậu bây giờ.

Trương Lâm cười ngặt ngoẽo, cứ tưởng Tô Xán rất ngại ngùng, ai ngờ chỉ là bề ngoài vậy thôi, chỉ Triệu Xuân Dương bên cạnh:

- Tôi thích cậu rồi đấy, chỉ có điều vị này trông chặt quá.

Lý Lam chen vào đúng lúc:

- Nếu gặp Tô Xán và Xuân Dương cùng lúc, cho em lựa chọn lại, em hứng thú với ai hơn? Cẩn thận nhá, mọi người đang nhìn vào đấy, cần phải nói thật.

Đám con gái "yeah" một tiếng hưởng ứng.

Trương Lâm nhìn cả hai chàng trai, gật gù:

- Đúng là, khó lựa chọn nhỏ, vậy thì Tô Xán ...

Vương Uy Uy đang chia buồn cho Triệu Xuân Dương thì nghe Trương Lâm nói tiếp:

- Tôi chắc chắn không chọn cậu. Cứ thật thà như Xuân Dương của tôi vẫn yên tâm hơn.

Triệu Xuân Dương cúi chào cám ơn xung quanh, mặc dù cái đám bạn xấu này thường xuyên bày trò đùa như thế, nhưng trước mặt người ngoài, Trương Lâm luôn cho mình đủ thể diện.

Ặc mình làm gì mà bị liệt vào thể loại không thật thà? Tuy thi thoảng tưởng tượng hơi bậy bạ, nhưng mà chỉ nghĩ chứ có làm đâu, Tô Xán thấy mình rất oan ức.

Mọi người đi từ tầng một lên tầng năm, lại từ tầng năm xuống một, Trương Lộ Phi luôn tìm cơ hội nói chuyện với Tô Xán:

- Lát nữa chúng ta đi nếm thử lẩu Dung Thành đi, xem xem truyền thuyết một thìa lẩu cay khiến người ta phải uống hai chai nước lạnh có phải khoa trương không?

- Ừ, được.

Tô Xán lơ đễnh đáp, vừa đi vừa quan sát xung quanh, lấy góc độ khách hàng đánh giá, xem có chi tiết nào cần đề xuất cải tiến không.

Lâm Trứu Vũ thì gạ gẫm Từ Trác Minh:

- Tôi vừa mới thi lấy bằng lái xong, vừa vặn mọi người có xe, chúng ta đi tới chỗ nào đó luyện tay nghề chút.

Từ Trác Minh sợ hãi nói:

- Dùng xe của Trương Lâm đi, xe của tôi là nhân lúc cha tôi đi Châu Âu khảo sát mới dám lái trộm ra ngoài, nếu nó xây xát chút nào, về cha tôi cạo đầu tôi mất.

- Vớ vẩn, nam nhân ai lại lái chiếc Beetle đó, nam nhân là phải bá đạo một chút, chiếc BMW của cậu rất hợp. Yên tâm, bọn này tuy mới học lái xe, nhưng dứt khoát không để chiếc xe bảo bối của cậu bỉ xước dù chỉ một vệt nhỏ, tôi sẽ cẩn thận, ài, người anh em, cậu còn không tin tôi à?

Từ Trác Minh mặt mày cẩu khẩn, thiếu chút nữa là có nước mắt rồi:

- Không phải vậy, tôi thực sự không dám mà, cha tôi hung tàn lắm.

- Được, được, cứ quyết định như vậy.

Lâm Trứu Vũ tay khoác cổ Từ Trác Minh, bất kể khuôn mặt đau khổ của hắn.

Mọi người xách túi lớn túi nhỏ rời TTTM, tới bãi đỗ xe, Từ Trác Minh sợ Lâm Trứu Vũ ngồi bên cạnh, ra đường ngứa tay muốn lái, với tính lắm lúc mê chơi như học sinh tiểu học của Lâm Trứu Vũ, hắn không dám yên tâm cho thằng này lái xe của mình giữa phố xá đông đúc này.

Thế nên Lâm Trứu Vũ, Vương Uy Uy và Triệu Xuân Minh đều bị nhét vào chiếc beetle, suy đi nghĩ lại thì để Tô Xán ngồi bên cạnh là vô hại nhất, hắn và Tô Xán không thân quen, có thể đề phòng Tô Xán đòi hắn cho lái xe.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.