Tô Xán lập tức hăm hở cầm bút lên bắt đầu giải bài.
Vị giám khảo gầy gò khó tính mang theo một tờ báo mở ra ngồi trên bục
giảng đọc, đám học sinh đang cắm cúi vào bài thi không biết ảnh nhân vật ngoài trang bìa hai mắt bị đục thủng, ông ta nhìn hết tình hình phòng
thi qua "đôi mắt" đó.
Ông ta rất muốn nhìn thấy những khuôn mặt nhăn nhó của đám học sinh, đặc biệt là học sinh Tam Trung, như thế mới nổi bật sự vượt trội của Nhất
Trung.
Có điều cả hai giám khảo cũng nhận thấy đề thì năm nay khá khó nuốt,
nghe nói là một giáo viên trước khi nghỉ hưu đưa ra, còn tuyên bố là "
Bài thi thực sự sàng lọc trình độ học sinh", khiến cho cả nữ sinh ưu tú
để hai bím tóc kia cũng phải mím môi suy nghĩ cách gỉ.
Mà bên cạnh nữ sinh đó chính là Tô Xán ..
Hử .. Không đúng ...
Vị giám thị gầy gò đó tên là Tiêu Nhật Hoa, là chủ nhiệm lớp năm ba sơ
trung, cũng là giáo viên số học, vừa rồi ông ta xem qua đề thi, nhận
định với trình độ của học sinh Nhất Trung cũng không phải đơn giản, mấy
học sinh ưu tú mà ông ta biết đều cắn bút nhíu mày, vậy mà thằng nhóc
Tam Trung vừa nãy ông ta cảnh cáo lại viết như bay.
Tiêu Nhật Hoa chớp chớp mắt, không sai, Lục Nghiêu Thuận, Linh San,
Dương Chiêu mấy học sinh thành tích có tiếng ở Nhất Trung đều đang mắc
kẹt, đang tính toán trên nháp, trong phòng thi này tuy không có học sinh đỉnh cấp của Nhất Trung, nhưng mấy học sinh ông ta vừa nêu tên cũng có thể xem là sinh viên của Thanh Hoa, Bắc Đại trong tương lai.
Tất cả đều bị làm khó, ngược lại tên học sinh của Tam Trung lại giải bài bay bay, thế này quá khoa trương.
" Nhất định là tạm thời bỏ qua bài không làm được, quay lại giải sau."
Tiêu Nhật Hoa lòng cười thầm, đó là phương án đúng, giáo viên hạng ba
như ở Tam Trung, vì muốn học sinh nắm đại cục, tất nhiên là dặn học sinh làm như thế.
Học sinh kém nhìn thấy bài không giải được là bỏ qua ngay, còn học sinh
có thực lực thế nào cũng phải thử giải qua một lượt trước, đó là sự tự
tin là sự cố chấp của người có tài, Tiêu Nhật Hoa không khỏi bật cười
khẽ.
Một tiếng hai mươi phút đã trôi qua, đã có mấy học sinh nộp bài sớm, cô
gái đeo kính thắt bìm bên cạnh Tô Xán cũng đặt bút xuống, kiểm tra lại
bài, dọn dẹp đồ dùng, không thèm nhìn bất kỳ ai, cao ngạo mà tự tin bước ra khỏi phòng.
Tô Xán cũng đang kiểm tra lại bài, năm phút sau khi cô gái đeo kính rời phòng, y cũng đứng dậy nộp bài.
Thực ra Tô Xán có thể nộp bài lâu rồi, chừng 1 tiếng thôi, có điều xung
quanh vẫn đang chăm chú làm bài, tốc độ làm bài như thế chính bản thân y cũng không dám tin tưởng, đề thi cấp độ boss trong ấn tượng của y từng
làm y thiếu chút nữa bị thất học đây sao?
Tô Xán không dám tin tưởng vào bản thân, thế là kiên trì kiểm tra lại
từng bài một lần rồi lại thêm một lần nữa, cảm thấy không còn gì để sửa
chữa nữa vẫn còn chưa tin, ngồi vẽ hươu vẽ vượn lên giấy nháp.
Thực sự chán lắm rồi mới thấp thỏm đi nộp bài.
Một người nhặt được một triệu đồng, vội vàng kẹp vào nách, không dám
nhìn lại sợ người ta biết, lại sợ tiền ở nách biến mất, chính là tâm
thái của Tô Xán lúc này.
Cửa ải thi cử lớn đầu tiên trong đời, được mọi người công nhận con đường phân ranh rời nhân sinh lại bị mình vượt qua đơn giản như thế, Tô Xán
không có dũng khí để tin tưởng.
Nộp bài xong, ra ngoài, chỉ có số rất ít học sinh Nhất Trung đã nộp bài đang tụ tập bàn tán với nhau ở sân, Tô Xán hoang mang đi ra cổng.
Buổi chiều thi môn ngữ văn, Tô Xán làm bài với thế gió mạnh cuốn lá, đề
thi là lý giải ( Xuân) của Chu Tự Thanh, chủ đề là "phán xuân", "tống
xuân", "hội xuân", Tô Xán đọc đề còn có chút hưởng thụ, đề ra rất dễ
hiểu, làm chẳng tốn sức chút nào.
Đề làm văn có hơi đặc biệt, ( cho tôi thời gian một ngày), chỉ có sáu
trăm chữ, làm Tô Xán có cảm giác "có phải nói đùa không?", sau này viết
báo cáo hơi chút là cả vạn chữ, tư duy cẩn mật, yêu cầu của đề văn này
cứ như gãi vào chỗ ngứa của y.
Thế nhưng mình nên viết gì về chủ đề này đây? Thói quen đời sau viết
dông viết dài, giờ yêu cầu sáu trăm chữ tinh túy, đúng là khó đấy.
Đầu lóe sáng, ký ức hiện ra rất nhiều chủ đề, cầm bút lên lại do dự, nếu mình viết như thế liệu có ảnh hưởng gì tới hướng đi tương lai không?
Nghĩ tới đó lại tát bản thân một cái, coi mình là ai chứ, thủ tướng hay
sao? Một bài văn của học sinh sơ trung thì gây ra được ảnh hưởng gì? Lúc này làm sao kiếm điểm thật cao mới là quan trọng nhất, thế là múa bút
soàn soạt trên giấy.
Lần này Tô Xán nộp bài thi chậm hơn rất nhiều, mất tới 1 tiếng 40 phút,
đợi chuông báo còn 20 phút hết giờ mới nộp bài, khi nộp bài, vị giám thị tên Tiêu Nhật Hoa liếc nhìn y một cái. Nhìn cái thế làm bài số học buổi sáng của tên nhóc này rất nhanh, chỉ sau Linh San một chút, chỉ là sau
đó người nộp bài nhiều lên, Tiêu Nhật Hoa không tiện mở bài thi của Tô
Xán ra xem y làm thế nào. Có điều chiều nay làm văn, sáu trăm chữ như bị táo bón không rặn ra nổi, đoán chừng chẳng phải học sinh ưu tú.
Ngày thi đầu tiên trôi qua rất nhanh, về tới nhà Tô Xán bật TV, chỉnh
tới kênh tin tức thời sự Hạ Hải, tin tức hôm nay trọng điểm nó tới kỳ
thi trung khảo, quay cảnh phụ huynh học sinh đứng ngoài hàng rào sắt
ngóng và bên trong, không khí trông chả kém gì thi đại học.
Cha mẹ cũng không quấy nhiễu Tô Xán đang yên tĩnh xem TV, đứa bé này gần đây không hiểu bị cái gì kích thích mà thay đổi rất lớn, nhìn con
chuyên tâm xem tin tức, còn cứ tưởng là nó đang xem phim võ hiệp Hong
Kong, bất kể thế nào thì đây là thay đổi theo chiều hướng tốt đẹp, cha
mẹ Tô Xán vui mừng khó nói lên lời.
Thực ra trong lòng Tô Xán không bình tĩnh chút nào, năm 1998, sông
Trường Giang vì nguyên nhân tự nhiên gây ra lũ lớn, vùng đất ven Trường
Giang chìm trong trận đại hồng thủy, đây là thiên tai lớn nhất từ khi
lập quốc tới nay, tổn thất cực kỳ nghiêm trọng.
Hạ Hải không ở gần Trường Giang, toàn tỉnh Tây Xuyên nằm thượng du
Trường Giang, cho nên không ảnh hưởng mấy, có điều liên tục mưa to và
thượng du vỡ đê, vùng đất thấp trong thành phố bị ngập nước cao nửa mét, tạo thành tổn thất nhất định cho tài sản nhân dân, nhấn chìm một số cửa hiệu tầng một ở phố thương nghiệp.
Những chuyện "quốc gia đại sự" ấy với học sinh cao trung vật lộn với bài vở như Tô Xán mà nói chẳng có ảnh hưởng gì, ấn tượng duy nhất là có một tối y và cha mẹ về nhà đi qua con phố kia, nước ngập tới hông, lúc ấy
mới biết thiên tai toàn quốc, tính ra thì đó là chuyện nửa cuối năm
1998.
Hiện giờ xem thời sự đưa tin lưu vực Trường Giang có mưa to phạm vi lớn, một số chuyên gia lên tiếng lo ngại. Chuyên gia thời này không giống
lắm với chuyên gia đời sau, đa phần chuyên gia thời này đều có học vấn
thực sự, lên chuyền hình ăn mặc cũng tương đối chất phác, đám chuyên gia tương lai thì đa phần trình diễn, đánh bóng tên tuổi.
Tô Xán chẳng biết thời gian cụ thể lũ bùng phát, có biết chính xác chăng nữa đương nhiên cũng chẳng thể phất cờ hò reo thiên tai lớn sắp tới,
người ta không tống y vào bệnh viện tâm thần mới là lạ.
Bài văn hôm nay mình viết là toàn bộ điều mình có thể làm rồi.