Đại Niết Bàn

Chương 300: Q.6 - Chương 300: Buổi diễn giảng được mong đợi (2).




Ngoài tòa nhà Dật Phu, dòng xe ô tô đang tràn xuống bãi đỗ xe ngầm và lộ thiên, những người này không có gì phải vội vì họ đều là khách quý. Trong đó có chiếc Cadillac CTS-V nhập khẩu khác biệt hoàn toàn với những chiếc xe khác ở xung quanh.

Ngồi sau xe là hai nam nhân, qua cửa kính nhìn kiến trúc mang chút cảm giác mộc mạc cũ nát. Người bên phải cao lớn khí thế, không ai khác chính là Chiêm Hóa.

Chiêm Hóa nói với nam tử chừng ba mươi bên cạnh:

- Cao thiếu gia chắc không lạ gì ĐH Thượng Hải phải không, lần trước giám đốc Đới có hỏi tôi tin tức về cậu, lúc thành lập viện nghiên cứu tài chính có viết thư mời cậu làm phó viện trưởng mà cậu cũng không hứng thú.

Cao Hằng nhìn ngoài cửa sổ nói:

- Tôi không thích mang mấy cái danh hiệu trong khi mình không góp được gì.

Ngồi ở ghế phụ lái là một cô gái ăn mặc vô cùng thời thượng, tên là Trần Nghiên, khuôn mặt tròn vốn mang đường nét rất dễ thương, nhưng mắt một mí kia mang một một sự cao ngạo làm người ta tiếp xúc bị đâm tổn thương, là cháu gái của Cao Hằng.

Một phía khác Tống Chân cũng lái xe vào bãi đỗ, từ trong xe bước ra, hôm nay cô mặc bộ lễ phục đơn giản máu đỏ, độc đáo cao nhã, khoác một chiếc túi sách hàng hiệu cùng màu, đóng cửa xe lại, đựng dựa vào đợi.

Từ chiếc xe thương vụ đen theo sát bên cạnh có người nắm quyền của Sâm Xuyên TQ, mẹ cô Đào Tình và tiền tổng giám đốc Sâm Xuyên Trung Quốc, chú cô Tống Hiến Thành nay đã nhường vị trí này cho cô, cùng với những giám đốc khác của tập đoàn.

Lúc này mọi người lại không nhìn Tống Chân, mà nhìn một một chiếc Mercedes E 3000, chiếc xe đi rất chậm, cẩn thận đỗ vào vị trí bên cạnh bọn họ, lái xe là nam tử người thanh thanh, gương mặt hài hòa ưa nhìn, là Hoa Kiều ở Mỹ, gia đình kinh doanh cao su, có quan hệ kinh doanh với bộ phận hải ngoại của Tống gia, trước kia Tống gia có ý thông gia với nhà hắn, đặc biệt là người cô làm phó chủ tịch Washington Post nhiệt tình trong chuyện này, Tống Chân gần như bị định sắn là con dâu tương lai của nhà hắn.

Không ngờ Tống Chân đột nhiên tự ý rời Mỹ trở về Trung Quốc, thêm vào một năm qua tập đoàn Sâm Xuyên trong nước xảy ra nhiều chuyện, mặc dù vượt qua được, nhưng không phủ nhận tình thế không quá tốt, chuyện này không nhắc tới nữa.

Thanh niên này lại không quên được cô vợ sắp cưới vào tay lại chạy mất, tháng trước xin phụ trách nghiệp vụ Trung Quốc điều qua đây. Đào Tình cũng khá thích chàng trai này, chỉ là nhìn thái độ con gái mình thì rõ là Tương Vương có ý nhưng Thần Nữ vô tâm. Trải qua chuyện hơn một năm qua Đào Tình biết con gái mình tuy hay làm nũng với mình, mẹ con rất tình cảm, nhưng tuyệt đối không thể tác động vào Tống Chân.

Thanh niên thấy Tống Chân chẳng ngại vỏ xe dính bụi, nửa bên mông dựa vào xe, hai tay khoanh trước ngực, mái tóc hạt dẻ trên bờ vai phơ phất theo gió, đi tới ngượng ngùng núi:

- Tôi ít khi lái xe trong nước, chưa ra đường mấy lần, nên hơi lúng túng một chút.

Tống Chân nở nụ cười quyến rũ:

- Không sao, lúc mới về nước tôi cũng thế, rồi cũng sẽ quen thôi, chúng ta vào đi, sắp tới giờ rồi.

Thanh niên bị nụ cười của Tống Chân làm tinh thần phấn chấn khác thường, hào hứng khoe kiến thức của mình:

- Tôi biết Đh Thượng Hải là trường học xếp hạng trên trong nước, có rất nhiều vị giáo sư nổi tiếng, không khí học thuật cao, thường xuyên tổ chức buổi tọa giảng chất lượng. Tôi muốn tới nghe để đổi gió cũng là để thay đổi đầu óc, ngoài ra muốn xem trong nước có quan điểm mới mẻ và sự sáng tạo thế nào ...

Lâm Lạc Nhiên và những người bạn Bắc Kinh chơi hai ngày ở Thượng Hải, hành trình hôm nay là tới ĐH Thượng Hải nghe diễn giảng, mấy người bạn của cô không quá nhiệt tình, còn lề mề ăn sáng chán chê mới đi, nói chỉ là buổi diễn giảng thôi, bọn họ đi tham gia không ít rồi, Thanh Hoa, Bắc Đại có nơi nào chưa tới, diễn giảng không có danh nhân nước ngoài báo chí đưa tin thì thường kín chỗ là may, lại còn do khoa bắt đi theo chỉ tiêu nữa.

Rốt cuộc tới ĐH Thượng Hải không khí hoàn toàn khác, mọi người nô nức như đi chảy hội, nói cười rộn ràng vui vẻ, chưa tới giờ mà bên trong chật kín người.

Trời mùa hè mát mẻ, đáng lẽ là cơ hội tốt để Lâm Lạc Nhiên ăn mặc những bộ quần áo mát mẻ tới ngứa mắt của mình, nhưng lúc này lại mặc vài màu đen, áo sơ mi trắng dài tay, nửa sau cho trong quần, nửa trước thả tự do bên ngoài, tuy rất cá tính, nhưng ai quen biết cô đều hiểu đây là cách ăn mặc "quy củ" của cô rồi.

Đứng bên con đường giao thông huyết mạch, Lâm Lạc Nhiên thu hút được rất nhiều ánh mắt của nam sinh, nếu không phải nhóm của cô có ba nam ba nữ đủ thành hai cặp, rất có thể đã tới bắt chuyện rồi.

Thế nhưng rất nhanh có hai người khác cướp đi sự chú ý giành cho cô, đó là một đôi nam nữ, nam dáng người cao khoảng 1m8, không thuộc loại cao to vạm vỡ mà rất thanh thoát, một thân áo âu phục chính trang, giày da, sơ mi trắng cùng với cà vạt, tuy ăn mặc chính thức, nhưng trên người chàng trai này lại hiện ra vẻ thong dong nhàn nhã, không hề có chút gò bó nào.

Đi bên cạnh chàng trai đó là cô gái tuyệt sắc toàn thân váy dầm trang nhã màu đen, mép váy phất phơ theo từng bước chân điềm đạm, không chỉ váy đen, còn vòng tay đen, săng đan cao gót đen, túi sách màu đen, cực kỳ gây chú ý, khuôn mặt không trang điểm, nhưng toát lên vẻ đẹp thanh lệ hiếm có trên đời.

Đôi nam nữ đó vừa đi vừa mỉm cười chào hỏi người xung quanh, thi thoảng còn có người tới bắt tay, có người đi theo sau chỉ chỏ, không khác gì đôi minh tinh.

Thực sự hai người này là minh tinh của ĐH Thượng Hải, là Tô Xán và Đường Vũ.

Lâm Lạc Nhiên tròn mắt nhìn mấy giây mới hầm hầm bước ra chất vấn:

- Giỏi nhé Đường Vũ, về mà không nói cho ai biết cả.

Đường Vũ lại là người chủ động giang tay ra ôm lấy Lâm Lạc Nhiên:

- Lạc Nhiên, nhớ bạn quá.

Đám Lâm Lạc Nhiên từ sau khi tốt nghiệp cao trung lên đại học chia tách mỗi người một nơi, cho nên cứ kỳ nghỉ là kéo nhau về Bắc Kinh tụ tập.

Một số mối quan hệ cũ vì trước kia bỏ đi mà đứt đoạn dần dần kết nối lại. Chưa nói gia thế Lâm Lạc Nhiên, hai đằng nội ngoại đều là danh gia vọng tộc, mà bây giờ ngoại giao thế gia đang được ưa chuộng, một cô gái xinh đẹp như Lâm Lạc Nhiên thì ai chẳng muốn tiếp xúc nhiều hơn, nên một khi về Bắc Kinh là bên cạnh luôn tụ tập một đám đông.

Lần này từ Bắc Kinh tới là những người quan hệ không tệ nhất với Lâm Lạc Nhiên, ba nam hai nữ, đều thuộc về giới tiểu thư nha nội đại gia tộc mà dân gian hay gọi hoàn khố kinh thành. Có điều thực tế những người này không hề cao ngạo vênh váo, ngược lại đều có vẻ thật thà, là tuýp người mà Lâm Lạc Nhiên thích chơi nhất ... Chính xác hơn là dễ bắt nạt.

Lâm Lạc Nhiên nắm tay Đường Vũ tíu tít một hồi, sau đó giới thiệu với bạn của mình:

- Giới thiệu với mọi người, đây là Tô Xán, đây là Đường Vũ, bạn gái của cậu ấy, vừa mới từ Mỹ về.

- Tô Xán?

Mấy người bạn của Lâm Lạc Nhiên vốn chỉ chú ý tới Đường Vũ, thực sự là quá xinh đẹp, không nghĩ trên đời có cô gái đứng bên cạnh Lâm Lạc Nhiên hoàn toàn không bị lấn át chút nào, thậm chí thiến phân tán phần nào sự chú ý của Lâm Lạc Nhiên.

Nhưng nghe giới thiệu tới Tô Xán thì đều hơi ngớ ra, biết hôm nay Lâm Lạc Nhiên kéo tới ĐH Thượng Hải thế nào cũng gặp Tô Xán, không nghĩ chàng trai này lại là chính là Tô Xán.

Thực sự là Tô Xán đó?

Tô Xán tươi cười bắt tay từng người một:

- Sao vậy, mọi người nhìn tôi có vẻ hơi cổ quái đấy? Chả lẽ mặt tôi dính mực.

Tình trạng này Tô Xán gặp nhiều rồi, nên thoải mái nói đùa, y cũng đã nghe Lâm Lạc Nhiên kể về mầy người bạn này:

- Không có, không có, rất vui được gặp cậu.

- Chúng tôi được kẻ Lạc Nhiên kể về cậu.

Đâu chỉ mỗi Lâm Lạc Nhiên, ở thủ đo có rất nhiều lời bàn tán về Tô Xán, ví như kẻ cao ngạo "con ghẻ muốn ăn thịt thiên nga", người có thiện cảm " là người thú vị lắm", hoặc biết một chút "cậu ta có tiếng ở Dung Thành lắm", hoặc ghen tỵ phát cuồng "chưa bao giờ nghe nói, ai quan tâm tới đám nhà quê". Còn thời gian gần đây thì thêm kiểu bình luận " Không bằng Ngụy Viễn Hồ."

Nhưng đánh giá không quá quan trọng, vì những người đó đều có ý đồ với Lâm Lạc Nhiên, làm sao vừa mắt với "bạn trai tin đồn" này được, bây giờ Lâm Lạc Nhiên hết sức tự nhiên giới thiệu cô gái xinh đẹp rất có phong thái nữ thần là bạn gái Lâm Lạc Nhiên, làm sao ánh mắt bọn họ không cổ quái cho được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.