- Ài, hai cha con anh sao
giờ mới đến, gọi điện từ nửa tiếng trước rồi cơ mà, mau đưa tủ vào, buổi trưa ăn cơm ở đây luôn, em gọi mỳ rồi.
Tằng Kha có chút nóng ruột, vừa rồi công nhân đã mang kính tới, thùng
hàng cũng chất từng đống từng đống, chỉ đợi tủ tới để xếp lên, chuyện
này không có chồng giúp, một mình bà không làm được.
Hiện giờ gần tới trưa, ánh mặt trời rực rỡ chiếu qua tán lá dày, nhìn
thấy rõ bụi bẩn bay múa trong cột sáng, mặt đấn ánh nắng loang lổ, đằng
sau là cửa hiệu lớn rộng hơn tám mươi mét vuông, chính là cửa hiệu nhà
họ.
Cách đó không xa là cửa hiệu nhỏ, sau khi mẹ quyết định thuê cửa hiệu
lớn này, Mai Lan và Cổ Chính cũng thuê nơi đó, đó là cửa hiệu sau này mẹ thuê, thời cao trung mỗi kỳ nghỉ Tô Xán thường mang truyện thuê ở hàng
truyện gần đó, dựa vào gốc cây, hướng về phía nắng ấm, ôm truyện đọc cả
một buổi chiều.
Những buổi chiều tràn ngập ánh nắng, mùi thơm hương chương, mùi mồ hôi do ngồi lâu, từng chân thật diễn ra ...
Tỉnh dậy, như một giấc mộng phù du.
Trước đó Tô Xán chẳng qua là nhân viên văn phòng nhỏ, tuổi chưa tròn ba
mươi song đã trải qua vô số gập ghềnh, nhân tình ấm lạnh mà có dấu hiệu
chưa già đã yếu, bôn ba vô số thành phố lớn vì mưu sinh, ngay cả mộng
tưởng cũng chẳng dám nhắc tới.
Thế rồi bánh xe vận mệnh dừng lại, quay ngược, sau đó lại khởi động, chậm rãi lăn về phía trước.
Nơi đây là bước ngoặt nữa trong vận mệnh của mình, y chẳng muốn làm quan lớn, hay là gây dựng đế chế tài chính gì cả, y chỉ là nhân vật nhỏ rất
bình thường, không có khí phách và dã tâm đó. Cho dù có năng lực tiên
tri, nhưng thực sự đối diện với những nhân vật đỉnh cấp thế giới, đoán
chừng chết thế nào cũng không biết.
Mộng tưởng của y rất đơn giản, cũng rất thực tế, là không thể để mình
sống uất ức như trước kia, vận mệnh tốt hơn một chút, mức sống tốt hơn
một chút, cha mẹ không phải lo cho mình, sau đó kiếm một mỹ nữ làm lão
bà, thế là đủ rồi.
Cả nhà ngồi trong cửa hiệu ăn mỳ, sau đó Tô Lý Thành bắt tay vào lắp
từng tấm kính lên tủ, Tằng Kha vừa tính toán số hàng lần này nhập vào,
vừa thương lượng với chồng:
- Giờ nhà ta mở hiệu rồi, anh cũng phải thường tới xem đó, dù sao cùng
một khu phố, một mình em ở đây, đôi khi không chiếu cố hết được, còn
phải đi vệ sinh, rồi chuyện nọ chuyện kia. Tô Xán sắp vào cao trung, sau ba năm nữa là đại học, tích trữ nhà ta bỏ cả vào đây, trong ba năm thế
nào cũng phải kiếm đủ tiền cho Tô Xán vào đại học.
Tô Lý Thành gật đầu, lòng cũng có cân nhắc, phía công ty ít việc, lúc
nào đi được cố gắng qua giúp vợ, tất cả vừa mới bắt đầu, không thể lơ
là.
- Mẹ hay là thuê người, như vậy sau này cha mẹ có sức làm việc khác, như nhập hàng, tính toán sổ sách, không cần việc gì cũng tự mình làm nữa,
thế tốt hơn.
Không tự mình làm không nghĩ một cái cửa hiệu nhỏ lại lắm việc đến thế,
về sau mẹ một mình trông coi cửa hiệu, dần dần tiều tụy, thành ra mắc
các bệnh đau lưng, nhức xương.
Tính ra bệnh đốt sống cổ của cha cũng là do quanh năm vất vả, nhìn cha mẹ đang ở tuổi tráng niên, Tô Xán hơi đau lòng.
- Chưa mở hàng đã nghĩ tới chuyện thuê người, tiền đâu ra? Mỗi tháng
tiền thuê cửa hiệu đã mất 1.500, thêm vào tiền điện, thuế má, có khi mất 2.500 rồi, thuê thêm người thế nào cũng phải cần 5.00 thế là cả tháng
ít nhất phải kiếm trên 3.000 mới có thể hòa vốn, số tiền này cho người
khác, chả bằng tự mình làm.
Tô Xán cười, y chỉ thuận miệng mà nói, quan niệm cũ của cha mẹ còn chưa
cởi bỏ được, luôn thấy chuyện gì cũng phải tự mình làm, thuê người là
dâng tiền cho người ta.
Cha mẹ mở cái cửa hiệu chỉ có ý định duy trì sinh hoạt, không hề có dã
tâm làm lớn như Mai Lan và Cổ Chính, thế nên chẳng lạ gì mở cửa hiệu bao năm vẫn cứ như thế, thậm chí ngày càng đi xuống, một phần nhân tố ở
tuổi họ bây giờ, theo đuổi ổn định chứ không phải là mạo hiểm.
Muốn cha mẹ đi lên con đường mới, quan trong nhất là phải chuyển biến
quan niệm của cha mẹ, đây không phải chuyện một sớm một chiều, Tô Xán
chỉ nói vài đạo lý là thuyết phục được, lần này mở hiệu phần lớn là nhờ
mẹ y có ý ấy rồi, y chỉ có tác dụng củng cố quyết tâm của mẹ thôi.
Bây giờ quan trọng nhất là cái cửa hiệu này kiếm được tiền, nếu không có thực lực hỗ trợ, tất cả mộng tưởng và kế hoạch chỉ là nói xuông.
Phương diện thứ hai, mình phải tăng cường sức ảnh hưởng với cha mẹ.
Từ trước tới nay mình luôn làm cha mẹ thất vọng, tất cả lời nói của y
đều bị cho là không thiết thực, cái này thì chẳng thể trách ai được, chỉ trách mình không làm cho cha mẹ tin tưởng.
Thế nên muốn chuyển biển quan niệm của cha mẹ phải để cha mẹ nhìn thấy
năng lực của mình, trung khảo chỉ là bước đầu, tương lai còn cần thể
hiện nhiều hơn nữa.
- Vả lại chọn ở nơi này mẹ cũng hơi lo, đây là một con đường độc đạo,
không ở khu thương nghiệp phát triển, đáng lẽ không nên quyết định sớm
như thế, đáng lẽ lúc đó không nên kích động nghe thằng nhãi con xúi bẩy.
Tằng Kha nhíu mày, càng nghĩ tới tương lai lòng càng không yên, dù sao
toàn bộ tiền tích góp bỏ cả vào đây rồi, lúc đầu nhiệt tình hừng hực,
lòng tin bừng bừng, giờ tính toán tỉ mỉ, nghĩ mỗi tháng ít nhất phải
kiếm được 2.500 đồng là lại thấy ăn cơm mất ngon.
Mà mấy thứ văn phòng phẩm này tuy lợi nhuận từng món không tệ, có điều
giá cũng rất thấp, một cái bút một đồng, cũng có cái năm hào, một cục
tẩy tốt cũng chỉ 1.5 đồng, bút máy giá cao một chút, vụn vặt như thế
cộng lại, một tháng phải bán được bao nhiêu mới đảm bảo không lỗ vốn?
Còn chưa nói phí sinh hoạt của cả nhà.
Tô Xán cũng chẳng nắm chắc, tuy nhà mình trước kia cũng làm nghề này,
nhưng một chuyện trước khi có kết quả cuối cùng thì nói gì cũng quá sớm. Có lẽ cái nghề này hiện giờ còn mới ấm lên, cha mẹ mới làm chưa thấy
hiệu quả, không kiếm được tiền, lỗ vốn, đả kích lòng tin, cũng không
phải là không có khả năng.
Lúc này không thể nói với cha mẹ tương lai nhất định sẽ kiếm được tiền,
như vậy trong mắt cha mẹ e thành biểu hiện cuồng vọng, mất cả chì lẫn
chài.
Giờ Tô Xán mới phát hiện tình hình thực tế không hề đơn giản như mình tưởng tượng.
Cuộc sống vốn sóng yên biển lặng, sẽ chẳng có mỹ nữ đột nhiên xuất hiện
quấy nhiếu, cũng sẽ chẳng có sự kiện nhiệt huyết diễn ra, tháng bảy
bình đạm trôi qua, tháng tám đón nhận công bố chiêu sinh của các trường
học Hạ Hải.
Điểm trúng tuyển của Tam Trung là 490 điểm, không phải cao cũng không
thấp, ngang bằng mọi năm. Điểm trúng tuyển của Nhị Trung là 535, rất
nhiều người sát biên giới thở phào, trong đó có Lưu Duệ gần đây ngày nào cũng cầu trời khấn phật, điểm thi của hắn là 543. Vậy là trúng tuyển
rồi.
Làm tất cả mọi người ngóng đợi chắc chắn là Nhất Trung, bởi vì với Hạ
Hải mà nói, điểm chuẩn của trung học hàng đầu gián tiếp thể hiện trình độ cao nhất của giáo dục Hạ Hải và tầm cao mà học sinh ưu tú của Hạ
Hải có thể đạ được.
Không làm mọi người thất vọng, điểm chuẩn 610 điểm khiến vô số người
thất vọng lui bước, quét đi không ít học sinh thời sơ trung nằm ở rìa
xuất sắc.
Có điều học sinh học ở Nhất Trung sẽ có tâm thái cao ngạo tuyệt đối
không nghĩ tới trường học khác, mà Nhất Trung có chính sách giảm nửa
tiền phải nộp để nhập học với học sinh ở Nhất Trung.
Khi Nhất Trung tưng bừng chiêu sinh, thì vấn đề của Tô Xán cũng nảy
sinh, điền nguyện vọng được làm trước khi thi, cũng chính là trước khi
Tô Xán quay về, y cũng không thể vì đạt được 645 điểm mà được vào Nhất
Trung, vì nguyện vọng của y là Tam Trung.
Cho nên 645 điểm của Tô Xán đủ để ngửa mặt đạp Nhất Trung xuống dưới
chân, nhưng bước chân của y sắp bước qua cánh cửa của Tam Trung.