" Không hổ danh hội trưởng
hội học sinh", Tô Xán phải đánh giá lại Cao Chiêm Tùng, mặc dù mặt hơi
non, song năng lực phản ứng, cách ứng xử đều rất nhạy bén, có thể thấy
Nhị Thập Thất Trung đúng là ngọa hổ tàng long.
Liền đưa tay ra, bắt tay hắn:
- Tô Xán, học sinh mới, sau này xin được chỉ giáo nhiều hơn.
Quả nhiên hành vi lúc nãy chỉ để gây chú ý, rất thông minh, không phải
hạng ỷ tài ngông cuồng, xem ra sắp tới có nhiều trò vui rồi. Cao Chiêm
Tùng nhiệt tình nói:
- Không dám chỉ bảo, không mấy người dám nói ra những người như cậu đâu, tôi rất ủng hộ câu. Thực ra tôi ngứa mắt với đàn cá này lâu rồi, nếu
không phải vướng thân phận hội trưởng hội học sinh, có khi tôi đã nướng sạch bọn chúng, giáo dục trường học phải cải cách, cậu nói đúng tâm
khảm tôi rồi. Mới chuyển tới có quen không, nếu sau này có gì khó khăn,
cứ tìm tôi.
Mặc dù Tô Xán chỉ trích chế độ giáo dục của trường, song vừa rồi y nói
tới ", tương lai thành điển hình giáo dục trong ngoài nước", trở thành
tiên phong văn hóa giáo dục là thứ cao tầng lãnh đạo trong trường muốn
thấy, cho nên Cao Chiêm Tùng dám đảm bảo phát tin này ra không lo Tô Xán chịu ảnh hưởng xấu gì, giáo viên Nhị Thập Thất Trung tố chất giáo dục
cao, không vì vài câu "thuốc đắng dã tật" của học sinh mà trù úm vùi
dập, có thể thoải mái đưa tin để tạo ra chủ đề bàn tán.
Hôm nay CLB truyền hình đào được kho báu rồi, lần này không có ai chỉ trích bọn họ toàn đưa "tin tức rác rưởi" nữa.
Thấy Cao Chiêm Tùng vì những lời nói Tô Xán mà thay đổi hẳn thái độ, lại còn thân thiết với y, trong lòng Tôn Mạn khỏi nói uất nghẹn thế nào, hừ lạnh một cái xoay người đi, trong lòng chửi rủa Tô Xán khắp lượt, rõ
ràng là loại học sinh cá biệt phá hoại môi trường, chẳng lẽ vì vài câu
nói mà thay đổi bản chất sự việc à?
Lúc tan học tâm tình Tô Xán cực tốt, lúc này y đã biết tầng của mình có
lớp số 1 đến 7, còn lớp 8 tới 14 của Đường Vũ ở góc tây nam, hai khu nhà đối diện nau. Căn bản không có chuyện tình cờ gặp được Đường Vũ ở hành
lang, trừ khi Đường Vũ chạy sang khu phòng học bọn họ.
Nếu như định cho cô ấy một sự bất ngờ, vậy thì mình phải kiên nhẫn chịu
đựng cô đơn, lặng lẽ chờ lúc cô ấy phát hiện ra kỳ tích xuất hiện. Thế
nên khi tan học Tô Xán còn cố ý về muộn ba mươi phút để tránh tình cờ
gặp phải Đường Vũ. Ngồi dựa vào hành lang nhìn sân trường ngày một vắng
vẻ, nhớ tới ở Hạ Hải, luôn có một cô gái chờ đợi mình, bây giờ bóng dáng quen thuộc đó không còn thấy nữa.
Biết Đường Vũ ở cùng nơi với mình, nghe truyền kỳ về cô trong trường, cô gái chói mắt từng có lời hứa quá khứ cùng mình, gần ngay trong gang
tấc, lại trở nên không chân thực.
Đây là nơi cô ấy đi qua trong vô số lần tan trường, từ khi rời Nhất Trung, cũng là nơi mình đi qua hôm nay.
Thời không thường là thứ phiến diện như vậy đấy, có lẽ chúng ta từng
tiếc nuối vì bỏ lỡ người nay xa cách chân trời, thực tế lại rất có khả
năng ở cách nhà mình một con đường, chẳng qua mọi người vì quán tính
sinh hoạt một rẽ trái, một rẽ phải, vì thế tiếp tục bỏ lỡ như trước. Cho tới tận một ngày cùng vợ con bắt gặp người xưa ở cái ngã rẽ ..
Nghe có vẻ giống tên biên tập máu chó trong phim drama Hàn Quốc đúng
không? Nhưng thực ra chuyện này xảy ra hàng ngày, cuộc sống đôi khi còn
YY hơn cả tiểu thuyết.
Trở về nhà, cha mẹ đã làm xong cơm nước nóng hôi hổi, ánh mặt trời cuối
cùng trong ngày chiếu vào để lại dấu tích mờ nhạt trong nhà, không biết
nhà Đường Vũ ở đâu? Nhà của Đường Vũ là nơi thần bí dụ hoặc cực lớn với Tô Xán thôi thúc y lên đường thăm dò, thực ra như hôm nay chỉ cần đợi
Đường Vũ đi về rồi bám theo là biết.
Nhưng Tô Xán không làm thế, không cần phải quá vội vàng.
Tằng Kha vừa xếp thức ăn ra bàn vừa hứng khởi kể chuyện mở cửa hiệu, bà nhìn trúng cửa hiệu lớn, hỏi thăm thì khả năng tốn chừng 20.000, không
ngờ cửa hiệu ở vị trí không tệ mà lại còn rẻ hơn ở Hạ Hải, đang thảo
luận việc lập hợp đồng.
Thực ra ở thời đại cơ hội rộng mở này, chỉ cần dám nghĩ là có thể kiếm
tiền, người nắm khoản tiền lớn trong tay như Tằng Kha, tìm đúng hạng
mục, không mắc sai lầm là tiền vào như nước chỉ là sớm muộn.
Tô Lý Thành thì nhắc tới chuyện Từ lão thái gia:
- Phải rồi Tô Xán, vì sao con lại quen ông Từ, hôm nay thư ký Kim nói
chuyện cha mới biết. Còn nói khi nào còn đi gặp ông Từ, gần đây tâm tình không tốt, nói lần trước trò chuyện với con xong thì khoan khoái hơn
nhiều.
- Con còn chẳng biết đây này.
Tô Xán kể chuyện hôm đó đi lạc vào hậu viện tổng công ty, cũng nhắc tới chuyện Từ Trưng nhận ra mình, làm cha mẹ y nghĩ mãi không ra.
Có thể cùng Từ Trưng quan hệ tiến thêm một bước là chuyện Tô Xán cầu mà
chẳng được, chẳng phải hi vọng mấy câu nói của mình có thể giúp cha
thăng tiến gì, Từ Trưng là huyền thoại sống, nói chuyện với ông, hấp thu được kinh nghiệm ông đúc kết cả đời sẽ có ích không nhỏ, cũng giống như Tô Xán được đám kỹ sư già Triệu Ngạn chỉ bảo cho rất nhiều.
Nhưng cũng không phải hoàn toàn không có ích gì cho cha, ít nhất giúp cha thay đổi trạng thái bị bài xích này.
Tình người nóng lạnh trong tổng công ty còn quá hơn cả hệ thống công vụ viên, thế nên khi trước Đông Kiến Quân thất thế bị điều xuống Hạ Hải
gặp được Tô Lý Thành cùng chung hoạn nạn mới trân trọng như thế.
Còn một chuyện nữa, nghe nói cậu cả Tằng Toàn Minh đã được tỉnh cử người xuống khảo sát, rất có khả năng sẽ điều lên tỉnh, hệ cha y ở tổng công
ty sẽ có tiếng nói hơn nhiều.
Thực ra Tô Xán cơ bản cũng đoán ra rồi, nhưng y không muốn nói cho cha mẹ biết.
Ăn cơm tối xong Tô Xán gọi điện thẳng tới biệt thự Vương Bạc.
Nhận điện thoại là một giọng nữ nhu hòa, nghe thấy Tô Xán "a lô" một cái, đột nhiên trầm mặc.
Tô Xán nghi hoặc:
- Có phải Lạc Nhiên không?
- Xin hỏi vị nào thế?
Đúng là giọng Lâm Lạc Nhiên, Tô Xán trêu:
- Đại ca đây.
- Tô Xán!
Giọng nói bên kia điện thoại rõ ràng chuyển sang êm ái, chớp mắt cái đã biến đổi, rít lên:
- Cậu có biết tôi nhớ cậu thế nào không, nhớ tới muốn bóp chết luôn đấy.
- Tôi quen biết không ít người ở Nhị Thập Nhất Trung, trước khi tới Hạ
Hải, Tôi cũng học ở đó. Có biết đám Trương Hiền, Trang Chí Vũ, Trương
Phi Phi không, cho mà biết Phi Phi là mỹ nữ đấy, cậu chắc nghe tới họ
rồi, cho họ biết cậu là bạn tôi, nhất định cậu sẽ nổi tiếng.
Đúng là phong cách Lâm Lạc Nhiên, nếu bỏ đi cách thức cô gái này nói
chuyện, chỉ nghe giọng nói hoặc nhìn tướng mạo thì rất có vị nữ nhân.
Bạn bè của Lâm Lạc Nhiên hẳn cũng cùng vòng tròn bọn họ, gia cảnh không
kém, có tài nguyên nhân mạch lớn, sẽ có cơ hội lớn, song Tô Xán không
hứng thú làm bạn với đám hoàn khố, nói lảng đi:
- Tiểu thư ơi, mình mới tới trường có một ngày thôi, không biết mấy
người đó, có thời gian tới Dung Thành chơi thì giới thiệu cho mình.
- Tính sau, nói không chừng ngày nào bọn mình chán Hạ Hải rồi cũng
chuyển tới đó không biết chừng, tới lúc đó cậu là chủ nhà phải đãi khách đấy. Ê, muốn gặp chú Vương à, gọi một tiếng mỹ nữ đi, mình chuyển ống
nghe cho.
Vương Bạc nhận lấy điện thoại:
- Tô Xán, tới Dung Thành đã quen chưa, cháu không biết Lạc Nhiên ngày nào cũng nhắc tới cháu.
Tiếp đó có giọng điêu ngoa của Lâm Lạc Nhiên:
- Cháu nhắc bao giờ?
Ai ngờ một bí thư thành ủy cũng trêu đùa như vậy, Tô Xán không dám tiếp lời, câu đầu tiên nói là:
- Cháu cám ơn chú.
Thân là người đứng đầu tập đoàn kiến trúc hàng đầu tỉnh lại biết nhà họ
chuyển đến, ắt có người thân phận lớn đánh tiếng, người này là ai, khỏi
đoán cũng biết.