Đại Niết Bàn

Chương 122: Q.4 - Chương 122: Câu trả lời tuyệt vời.




Lâm Trứu Vũ tham gia một trận bóng đá do trong lớp tổ chức, đám Vương Uy Uy đứng ngoài sân hò hét cổ vũ.

Học sinh hai lớp quyết đấu với nhau, Lâm Trứu Vũ nhìn quả bóng treo lơ lửng trên đầu, bật người nhảy lên đánh đầu, không tới, bóng bay đi bỏ lỡ thời cơ đáng tiếc khi không có người kèm, ngoài sân tiếng huýt sáo, la ó chế giễu vang lên liên tục.

Cuộc sống quá khô khan nên hoạt động vốn bình thường không có quá nhiều người chú ý hiện giờ thu hút rất nhiều học sinh đứng xem, tới ngay những con mọt sách thường ngày chẳng biết gì tới thế giới xung quanh cũng xuất hiện, cho nên cầu thủ trên sân cảm động chưa từng có, nhìn trên béo ục ịch Lâm Trứu Vũ tích cực đuổi theo quả bóng là biết rồi.

Tiếng reo hò của đám nữ sinh vang vọng trong ánh chiều tà mờ mờ chiếu lên thao trường, xen cái tiếng chạm bóng, tiếng bước chân, tạo nên khung cảnh trừu tượng.

Tô Đường xách hai cái túi lớn đi tới chỗ đám Vương Uy Uy, đem nước ngọt chia cho đám người đã hò hét tới khản cổ.

Trang Chí Vũ vít vai Tô Xán kéo xuống:

- Không phải lấy nước ngọt để hối lộ phiếu bình chọn cho nhân vật có sức hút nhất của tạp chí Triêu Hoa chứ hả?

- Biến ngay, tôi mà thèm phiếu của cậu à, người toàn mồ hôi, đừng kiếm cớ bôi lên người khác.

Trương Phi Phi nhận lấy chai nước ngọt do Đường Vũ chia cho, tu một hơi nửa chai, nói:

- Bọn này bỏ phiếu hết cho cậu rồi, trong nhóm chúng ta chẳng ai có cơ hội lưu danh trong trường, nhưng cậu có cơ hội, sau này chúng ta về trường, chỉ ảnh trên phòng truyền thống nói " này, nhìn thấy không? Đó là bạn học của tôi đấy."

- Đừng tùy tiện đem trọng trách đặt lên người khác như thế, chẳng phải có Đường Vũ rồi sao? Mọi người cũng có thể nói thế mà.

- Đường Vũ ở đẳng cấp khác rồi, toàn trường có ai không biết cô ấy, nói ra câu này người ta bĩu môi chúng tôi thấy người sang bắt quàng làm họ.

Trang Chí Vũ cười hì hì:

- Cậu ở đẳng cấp thấp hơn một chút, độ đáng tin mới cao hơn.

- Bingo!

Trương Hiền giơ ngón tay cái lên:

- Chẳng mấy chốc mà tốt nghiệp rồi, thi cũng không biết trúng vào trường nào, mọi người chắc sẽ mỗi người một phương, sau này nhìn thấy ảnh cậu trong trường, ít nhất còn lưu giữ được chút dấu vết thời gian chúng ta ở đây.

Lâm Lạc Nhiên tặc lưỡi:

- Thực sự nhìn không ra, Trương Hiền mà cũng có lúc nói được những lời sâu xa cảm động như vậy.

Người khác nói câu mang tính chế giễu thế này có khi bị cho ăn đòn dập mặt, Lâm Lạc Nhiên nói ra lại khiến Trương Hiên cười ha hả ra chiều đắc ý lắm.

- Thực sự không biết năm năm, rồi mười năm năm nữa quay trở lại trường, còn bao nhiêu người trong số chúng ta tụ tập được với nhau ở đây nữa.

Càng gần cuối năm, con người ta càng đa sầu đa cảm, tới một cô gái lạc quan tươi sáng như Trương Phi Phi có chút xúc cảm nói:

- Mười năm nữa chắc mình thành phú bà rồi, ít nhiều cũng phải là danh nhân trong nước.

Trang Chí Vũ mơ màng:

- Mười năm sau chắc mình có con rồi, lúc đó dẫn nó tới nhà bạn chúc Tết, phú bà phải mừng tuổi nhiều vào đấy nhé.

- Xí, mười năm nữa mới bao nhiêu tuổi, sự nghiệp không lo, 28 mà đã nghĩ tới con cái, đúng là loại không có tiền đồ, lúc ấy mà nghèo đói nhếch nhác tới tìm thì đừng trách phú bà đây nói không quen nhé.

Trương Phi Phi bĩu môi hất hàm hỏi:

- Còn mấy người các cậu, có kém cỏi như Chí Vũ không?

Lâm Lạc Nhiên dài giọng:

- Ai thì không biết chứ Tô Xán á, cậu ta hận không thể vừa đủ tuổi một cái là kết hôn luôn cho chắc.

Cả đám cười ngặt ngoẽo, Đường Vũ mặt đỏ dừ như gấc chín.

Tô Xán dở khóc dở cười, nha đầu Lạc Nhiên kia cứ thi thoảng lại chọc mình một cái:

- Rồi rồi, đừng có mở miệng ra là mười năm, hai mươi năm vội, đến lúc đó hối tiếc, xem bóng đi, kìa Tiểu Ngũ suýt ghi bàn đó ..

Nhưng mà chiêu đánh lạc hướng của Tô Xán không hiệu quả, Trương Phi Phi chỉ Tô Xán nói với Đường Vũ:

- Đường Đường, mình nói này, nếu chẳng may sau này lên đại học mình và Tô Xán ở cùng trường thì đừng trách mình nhanh chân giành trước nhé. Hi hi, Tô Xán của chúng ta ngày càng có mị lực rồi, so với việc để đám tiểu nữ sinh khác hưởng lợi, không bằng phù sa không chảy ruộng ngoài, mình tiếp nhận hộ bạn, được không?

Câu này đầy ý vị khiêu khích, mọi người đều biết Trương Phi Phi rất phóng khoáng, đùa như vậy cũng không ngạc nhiên, quan trọng là Đường Vũ sẽ phản ứng ra sao đây, rất đáng trông đợi, bất giác tất cả đều ngừng uống, tập trung về phía hai cô gái.

Đường Vũ dù lạnh lùng đến mấy thì cũng có nhu cầu cần bạn bè chia sẻ, vì chuyện với Tôn Mạn nên ở lớp số 13, cô gần như không còn bạn bè thân mật nữa, cho nên gần đây mới theo Tô Xán gia nhập cái vòng tròn này, cười nhẹ nói:

- Nếu phú bà cam lòng làm vợ bé thì mình không ý kiến gì.

Câu trả lời quá mức tuyệt vời, vừa thể hiện sự tự tin, khẳng định chủ quyền với Tô Xán, đùa lại nho nhỏ với Trương Phi Phi, không làm người ta phản cảm còn dễ kéo gần quan hệ hai bên, quan trọng là ứng biến rất nhanh, Lâm Lạc Nhiên xưa nay luôn nghĩ Đường Vũ không biết cách ứng xử, xem ra Đường Vũ chỉ không thích kiểu xã giao đối phó mà thôi.

Đám con trai thì như muốn nổ tung, nhấn chìm lời kháng nghị yếu ớt "này, này còn phải hỏi ý kiến mình đã chứ" của Tô Xán, lợi dụng vỗ vai y chúc mừng, cho y một trận vì tội dám hạnh phúc hơn anh em.

Khán giả xung quanh ngạc nhiên ghé mắt nhìn, trên sân làm gì có tình huống nào đáng kể chứ?

"Bốp!" Một tiếng, Lâm Trứu Vũ đá bay bóng về phía bọn họ, hùng hổ đi tới, giật chai nước trong tay Trương Hiền uống hết, còn chưa đã lấy luôn nước của Vương Uy Uy tu ừng ực, sau đó nhìn mọi người, oán trách:

- Làm cái gì vậy hả, chị Lạc Nhiên, chị Phi Phi, chị Đường Vũ, chẳng lẽ các chị không thấy thằng em tội nghiệp này liều mạng biểu hiện trên sân bóng à?

Vương Uy Uy đứng lên ngáp dài:

- Đá xong rồi thì chúng ta về thôi.

Câu này làm Lâm Trứu Vũ hai tay ôm lấy tim, bộ dạng tổn thương cực độ.

Mọi người cùng nhau trở về, Trương Phi Phi và Đường Vũ có vẻ trò chuyện rất hợp nhau, Trương Phi Phi nhỏ giọng áy náy nói:

- Đừng để ý nhé, con người mình đôi khi như vậy đấy, thực ra mình cũng biết bạn và Tô Xán là học sinh tiến cử, tương lai sẽ vào cùng một trường đại học, hai bạn thật khiến người ta vừa hâm mộ vừa ghen tỵ.

- Mình hiểu mà, không sao.

Đường Vũ khẽ mỉm cười, lòng ngọt ngào, cảm thấy vận mệnh nắm trong lòng bàn tay bọn họ, lần đầu thấy tương lai không hề xa xôi.

Đối với Trương Phi Phi mà nói, gia đình cô cái gì cũng có, có thể cho cô tất cả mọi thứ cô muốn, bên cạnh cô không ít tuấn nam mỹ nữ, nếu như cô chủ động theo đuổi, chẳng biết có nam nhân cỡ nào lọt vào vòng tay.

Bất kể ai nhìn vào cũng thấy tương lai sáng lạn của Trương Phi Phi, thành tích trong lớp của cô cũng trong top 20, ở trong trường học mà tỷ lệ thi đỗ vào trường đại học chính quy gần như là 100% này mà nói, thành tích của Trương Phi Phi đủ thi vào đại học nằm trong top 50 toàn quốc, thậm chí có thể dùng tới sức mạnh của gia đình để có được học vị cao hơn.

Trương Phi Phi tương lai có thể dễ dàng lấy được danh xưng tài nữ và mỹ nữ, tiền đồ như gấm. Nhưng như bao học sinh bình thường khác, lần đầu đối diện với chia lìa mà thấy hốt hoảng, cảm giác mình còn chưa chuẩn bị tốt, chưa muốn đối diện với tương lai.

Với học sinh cao trung năm thứ ba ở Trung Quốc mà nói, dù có xuất thân ở hào môn hay gia đình bình thường, kỳ thi chắn trước mặt bọn họ vẫn khiến họ có cảm giác không thể đối kháng được.

Cho nên Trương Phi Phi mới hâm mộ Tô Xán và Đường Vũ có thể ở bên nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.