Đại Niết Bàn

Chương 91: Q.4 - Chương 91: Cha của Đường Vũ (2).




Thanh danh của Chử Tử Miêu ở văn đàn chỉ là một phương diện, phương diện khác ông ta từng bước đi tới vị trí bí thư đảng ủy sở giáo dục, trong thời gian đó làm giáo viên, giảng sư, nghiên cứu học vấn, học sinh trải khắp thiên hạ, trong đó không ít người thành danh trong thương trường như chính trường, nguồn lực đằng sau đó cộng lại, cho dù là Vương Bạc ở trước mặt ông ta cũng phải kính trọng.

Còn Tô Xán thì không hề quan tâm tới câu chuyện của bọn họ, trong lòng không cách nào liên hệ trung niên nam tử mặt tròn xoe, da bóng nhưỡng với cha Đường Vũ cao lớn đẹp trai, khí thế như trong tưởng tượng của của y.

Tiềm thức ánh mắt nhìn sang Mục Tuyền, hôm nay bà không mặc ăn mặc kiểu trung tính nghề nghiệp, mái tóc dài không bó gọn mà buông xõa ở lưng, chiếc váy lễ phục làm nổi bật lên thân hình người phụ nữ quyến rũ, bộ ngực đầy đặn, mông căng tròn bắt mắt được che bởi quần dài mềm mại, chẳng dấu hiệu gì của sự lão hoa, cặp chân thon dài di truyền hoàn hảo cho Đường Vũ, chân đi đôi cao gót pha lê, toàn thân toát ra vẻ thanh lịch quý phái, từ đầu tới chân không có chỗ nào là không tràn trề mị lực dụ người.

Đảm bảo mười người nhìn hai vợ chồng này hết chín nói hoa nhài cắm bãi cứt trâu.

Mục Tuyền sao có thể chọn một nam tử tầm thường như thế làm chồng? Nhìn từ phong thái của Mục Tuyền có thể thấy bà xuất thân gia thế, chẳng lẽ đây là hôn nhân chính trị như người ta thường nói.

Đương nhiên chỉ là ý nghĩ thoáng qua trong đầu Tô Xán, y lập tức cảnh tỉnh mình không nên đánh giá vội, nếu là cha Đường Vũ, tất nhiên không đơn giản như bề ngoài.

Như mình đi bên cạnh Đường Vũ, có khi rất nhiều người có suy nghĩ giống mình vừa rồi, không xứng!

Cảm giác cha Đường Vũ mang tới cho Tô Xán là ôn hòa hiền hậu, chân thực, còn Mục Tuyền xa xăm làm người ta đoán không thấu được. Có điều nhìn ông ta vác cái bụng bự, thực sự làm người ta cảm thấy thật may Đường Vũ không giống cha.

Hẳn là gien của Mục Tuyền quá mạnh mẽ ưu tú, nếu không Đường Vũ đã chẳng có nét nào giống cha thế này.

Nói chuyện với Chử Tử Miêu vài câu, Dương Thành Quý lại được cha Đường Vũ đưa đi giới thiệu với đồng nghiệp của Mục Tuyền ở sở tư pháp, cùng với đối tác chiến lược của ông ở thương trường, toàn là người đồ tây trang trọng, khí thế bất phàm.

Trông thế nào cũng thấy cha Đường Vũ rất chênh lệch, cảm giác rất kỳ quái.

Cha Đường Vũ không để ý gì tới Tô Xán, có vẻ không hề biết y, Tô Xán thầm kêu may mắn, mình quá lý tưởng hóa, nếu hôm nay mặc bộ đồ âu phục trịnh trọng kia tới đây thì sẽ thành ngu hết sức.

Khách khứa cơ bản đã tới đông đủ, lúc này chuẩn bị mở tiệc.

Mấy nam nữ trong phòng kính đi ra, có cô gái mắt một mí, khá xinh xắn đáng yêu, mặc chiếc áo lông vàng đi tới trước mặt Tô Xán, rất tự nhiên nhìn ngó y:

- Tôi biết cậu, tên là Tô Xán đúng không?

Đám thiếu nam thiếu nữ có mười mấy người, nữ sinh này là một trong số người ngồi ở phòng kính lúc nãy, Tô Xán giờ hiểu ra vì sao từ lúc mới tới y có cảm giác có không ít ánh mắt nhìn mình.

Cô nữ sinh này giọng rất vang, làm mấy bàn đền nhìn về phía bọn họ.

- Đúng rồi.

Tô Xán không nhận ra cô gái này:

- Bạn là ...

- Ngất, cậu không nhớ tôi sao?

Cô gái mắt một mí này tính cách khá sôi nổi, mặc chiếc váy vàng, má bầu bầu, cực kỳ đáng yêu, thấy Tô Xán mặt mờ mịt, ngả đầu ra sau tỏ vẻ thất vọng:

- Hồi hè tham gia bữa tiệc ở khách sạn Vương Triều, Lâm Trứu Vũ còn giới thiệu cậu với tôi mà.

Có nam sinh ở bên cười hì hì:

- Triệu Hoa lại tự tưởng bở rồi, người ta căn bản không nhớ bạn.

Khiến mấy nam nữ bật cười.

Triệu Hoa xì một tiếng:

- Được, tôi chẳng thèm lấy mặt nóng dán vào mông lạnh của cậu nữa.

Cô gái này mồm mép nhanh nhẹn thoải mái, chẳng thèm chú ý lời nói của mình có vấn đề, không khí xung quanh hòa hợp hẳn, một đám nam nữ sinh này vốn nãy già chia hai ba nhó, lúng còn hơi lúng túng nhờ thế mà vui vẻ giới thiệu lẫn nhau.

- Dì Tuyền.

- Chàu chào dì.

- Chào cô Mục Tuyền.

Mục Tuyền đi tới bên cạnh, đám nam nữ vội vàng chào, đặc biệt là nam sinh chào càng vang, càng sốt sáng, giọng càng khí thế, tựa hồ tranh nhau để lại ấn tượng tốt với bà.

- Chào các cháu.

Mục Tuyền gật đầu, nhìn Đường Vũ rồi lại nhìn Tô Xán ngồi bên cạnh:

- Cháu tới rồi à?

- Dạ, cháu tới một lúc, dì đang nói chuyện với mọi người nên cháu không tới chào.

Mặc dù Tô Xán trả lời có hơi căng thẳng, từ dung mạo tới cách ăn mặc trông cũng không có gì đáng chú ý, song là người duy nhất được Mục Tuyền hỏi riêng, phụ nữ trung niên chú ý tới điềm này, hỏi:

- Chị Mục, chàng trai này là con nhà ai thế, trông rất nhanh nhẹn.

Vừa rồi bà ta cũng nghe thấy con gái mình và Tô Xán nói đùa với nhau, biết con không ai bằng mẹ, từ ngữ khí Triệu Hoa nghe ra được có hứng thú với Tô Xán, nên khéo léo hỏi thăm tin tức.

- Là người bạn học thân thiết của Tiểu Vũ nhà tôi, tên là Tô Xán.

Mục Tuyền giới thiệu:

Tô Xán cũng quay sang chào, câu chuyện chưa được triển khai thì một nam tử đi tới, nhìn Đường Vũ cười lớn:

- Đường Vũ, nhận ra chú không, chắc không hả, khi đó chú còn công tác ở Hạ Hải, cháu bé xíu, thò lò mũi xanh, giờ à, giống mẹ cháu, càng ngày càng xinh đẹp.

Mọi người cười rộ lên.

Ở đây có hai nhà coi Đường Vũ là con dâu tương lai, một là Thiệu Nguyệt Hoa mẹ của Dương Thừa, một là Chu Dung mẹ Lữ Tiên Minh. Hai phụ nữ trung niên này thấy Mục Tuyền đối xử khác biệt với Tô Xán, thậm chí có vẻ còn thân hơn cả con mình vốn quen biết từ nhỏ, không khỏi sinh ra cảm giác nguy cơ.

Mọi người lục tục vào bàn, vì đều là bạn gần gũi của Mục Tuyền và ông Đường, phần nào cũng biết nhau, không khí khá thoải mái. Chử Tử Miêu thân phận tuổi tác cao nhất, ngồi ở ghế đầu, mọi người đợi ông ta vào chỗ mới chia chỗ ngồi, ở bất kỳ trường hợp nào, chỗ ngồi là một phần quan trọng trong văn hóa Trung Quốc, người càng có thân phận địa vị càng như thế.

Vì hôm nay sinh nhật Đường Vũ, cho nên chủ đề đều tập trung vào vấn đề giáo dục và thành tích con cái.

Chu Dung thở dài:

- Tiên Minh nhà tôi thành tích hơi kém, lần trước họ phụ huynh, giáo viên chủ nhiệm nói cứ tiếp tục thế này thì chỉ vào được Đh Dung Thành, khỏi nghĩ vào Thanh Hoa, Bắc Đại. Có điều được danh hiệu học sinh ba tốt toàn tỉnh, làm tôi an ủi phần nào.

Ai chẳng nghe ra bà ta khoe con, ĐH Dung Thành mặc dù không so được với Thanh Hoa, Bắc Đại nhưng nếu xét thực lực tổng hợp vẫn đứng hạng 10 toàn quốc, Có điều ai chẳng thích khoe thành tích con cái, những người hiểu tính Chu Dung cưng cậu con trai Lữ Tiên Minh của mình như báu vật lại càng không lạ.

- Chị Chu, chị đòi hỏi quá rồi, mấy đứa được như Tiên Minh nhà chị, như con gái tôi có vào được trường đại học nào ra hồn không cũng chẳng biết. Đôi khi tức chết thôi.

Một nam tử trung niên lắc đầu ngao ngán:

Chu Dung nghe có người khen con mình cười như nở hoa trong bụng, quay sang Đường Vũ nói:

- Đường Vũ cũng giỏi lắm đấy, học sinh mũi nhọn của Nhị Thập Thất Trung, thi vật lý toàn tỉnh xếp thứ nhất, riêng thanh tích này được tuyển thẳng vào Thanh Hoa, Bắc Đại rồi.

Với Mục Tuyền từ nhỏ tới lớn nhìn con gái thành tích xuất sắc thành quán tính rồi, cô con gái này chưa bao giờ làm bà phải thất vọng, vả lại bà còn vẽ ra một tương lai lớn cho Đường Vũ, thành tích học tập không phải là toàn bộ, mỉm cười nói:

- Tiên Minh còn giành giải nhất piano toàn thành phố mà, được như vậy đâu phải dễ dàng.

Lữ Tiên Minh được mẹ đưa mắt ra hiệu, vội đáp:

- Dạ, so với Đường Vũ cháu còn kém lắm, phải tiếp tục nỗ lực.

Đẹp trai, ăn mặc trải chuốt, có điều trông có cảm giác ẻo lả công tử bột.

Mục Tuyền gật đầu:

- Thiếu niên phải có lòng cầu tiến như thế.

Thiệu Nguyệt Hoa ngứa mắt với Chu Dung, tiếc là ở mặt này Dương Thừa không hơn được Lữ Tiên Minh, cho nên phá ngang:

- Đường Vũ ở trường ưu tú như vậy, chắc là có không ít nam sinh bày tỏ phải không?

Dương Thừa cười, mắt liếc nhìn Tô Xán một cái:

- Đường Vũ đúng là rất được hoan nghênh ở trường, được bảy tỏ hẳn là cũng thường xuyên.

Câu nói này làm đám nam nữ học sinh dồn nén lâu kiếm được đề tài bàn tán.

- Phải rồi, mình nhớ ra rồi, hôm qua mình đi tới TTTM, vừa vặn thấy Giang Hâm mua một cái giây chuyền bạch kim của Kim Bá Lợi, lúc đó đang tổ chức hoạt động "tặng cho người vĩnh viễn không phai màu", chẳng phải giành cho ...

Triệu Hoa báo thù nam sinh lúc nãy trêu cô và Tô Xán.

- Đừng.

Giang Hâm vội bịt mồm Triệu Hoa nhưng nói tới đây ai cũng đoán ra rồi.

- Đừng sợ Giang Hâm, cậu không phải chiến đấu đơn độc đâu, hôm qua Dương Quảng Lộc còn nói cậu ấy muốn tặng cho Đường Vũ ba hòn đá do chính cậu ấy đi ra sông nhặt, ba cục đá màu vàng, xanh, đỏ đại biểu cho cái gì nhỉ, đáng suy nghĩ lắm nhé.

- Xem ra sắp có một cuộc quyết đấu giữa Giang Hâm và Dương Quảng Lộc rồi,

Vẻ mặt của mấy nam sinh có ý đồ theo đuổi Đường Vũ lúc nãy là " chơi nhầm bạn xấu", bị xung quanh oanh tạc, vô cùng lúng túng.

Đám người lớn xung quanh cũng cười vui vẻ hùa vào, có người vỗ vai ông Đường, khen ông sinh được cô con gái tốt, ông Đường cười lớn, đắc ý lộ rõ ra ngoài mặt, không hề giả vờ khiêm nhường che giấu.

Trong quá trình đó Mục Tuyền luôn chú ý tới phản ứng con gái, chỉ thấy Đường Vũ mỉm cười nhẹ nhàng, tựa hồ không có chút gợn sóng nhỏ nào trong lòng, bà rất hài lòng với tâm thái này của con gái.

Triệu Hoa là cô gái sôi nổi, họa hại Giang Hâm xong chưa đủ, còn dẫn lửa tới Dương Thừa:

- Ê, cậu và Đường Vũ cùng trường mà, không phải là một trong số đó chứ, đừng giả vờ, cậu hiểu ý tôi.

Dương Thừa gãi đầu:

- Tôi cùng Đường Vũ chỉ có quan hệ tốt một chút thôi.

- Chỉ có quan hệ tốt? Không phải đâu, ở trường mình còn nghe thấy tin đồn về hai người.

Tin đồn cái rắm ấy, Đường Vũ là bạn gái của ông đây.

Tô Xán nghe xung quanh bàn tán về Đường Vũ, trong lòng cực kỳ khó chịu.

Mục Tuyền cuối cùng cũng lên tiếng:

- Được rồi, giai đoạn này các cháu đặt tinh lực vào tiền đồ và học tập đi, dì tin nhiều năm sau nhìn lại, các cháu sẽ thấy đây là chuyện sáng suốt nhất.

Lời này thể hiện rõ thái độ của mình, tuổi thanh xuân mỹ hảo, song cần dẫn dắt chính xác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.