Phía đầu kia của thao trường, đám nữ sinh ríu ra rít rít thảo luận:
- Mọi người nói xem, hai bọn họ có tới với nhau không?
- Làm gì có chuyện, người theo đuổi Linh San của chúng ta nhiều như thế, Tô Xán chẳng có gì nổi bật, không hi vọng gì.
- Biết đâu Linh San mềm lòng thì sao, nhìn xem hôm nay Linh San còn nắm
tay cậu ấy đấy! Tô Xán trông chẳng có gì đặc biệt, nhưng cũng rất có sức hút ... À, mà cậu ấy và Đường Vũ rốt cuộc là sao nhỉ?
- Đừng nói lung tung nữa! Đó căn bản là chuyện vô lý, có thể trùng hợp
đi cùng nhau bị Tiết Tử Giang làm quá lên mới thành thế, không bằng để
tâm tư vào học hành ấy, lần thi giữa kỳ này sẽ xếp hạng cả trường, không muốn bị mình bỏ lại sau thì chăm học vào.
Lý Lộ Mai cắt ngang đề tài càng nói càng xa.
Cả đám tỏ thái độ bất mãn với sự tự đại của Lý Lộ Mai, có điều với hình thức chơi đùa thôi.
Trừ Trần Linh San thì Lý Lộ Mai cũng là trung tâm nhóm, về thành tích
cũng là tốt nhất nhóm, thời sơ trung thành tích luôn thứ 8 thứ 9, lại là ủy vân văn nghệ, làm cô có tiếng nói trong nhóm, đám bạn tuy đốp chát
lại, nhưng trong lòng rất thán phục.
Lý Lộ Mai lần đầu lo lắng, nhìn thành tích đứng đầu bứt xa khỏi mọi
người của Đường Vũ, cho người ta cảm giác nhìn tháp trong mây, khiến cô
rất cảnh giác đề phòng. Tô Xán thích Trần Linh San tất nhiên có thể lay
động Đường Vũ luôn cao cao tại thượng, song không biết Trần Linh San và
Tô Xán gần gũi với nhau làm cô rất mâu thuẫn.
Nhất Trung không nằm trên trục đường xe bus chính, đi xe bus số 8 đến
trường thì tiện, xong đi về thành vòng vèo, nếu từ Nhất Trung đi thêm
một đoạn bắt tuyến xe khác thì về nhà sẽ nhanh hơn, có điều phải xuyên
qua một cái ngõ nhỏ, đường đi lằng ngoằng phức tạp.
Trong ấn tượng lúc nhỏ của Tô Xán, nơi này là cái mê cung, nên mỗi lần
Tiết Dịch Dương luôn tìm được chính xác lối ra làm Tô Xán thán phục lắm, hiện chính mình đi trong mê cung này, cảm giác độc đáo ấy làm con người bị trơ lỳ vì đường trải nhựa thẳng tắp, tòa nhà cao vòi vọi ở thành phố lớn khó tránh khỏi sinh cảm xúc.
Nhưng vì thế vấn đề cũng sinh ra, vì nơi này địa hình phức tạp cho nên
càng nhiều chuyện tồi tệ, rất nhiều chuyện đánh nhau ngoài trường học
phát sinh ở ngõ hẻm thế này, chuyện chặn đánh xảy ra khá là thường
xuyên.
Kim Dung nói nơi nào có người là có giang hồ.
Nhất Trung cũng như thế, mặc dù không đánh nhau như cơm bữa giống ở Nhị
Trung, Tam Trung, nhưng vì cơ số học sinh cực lớn của Nhất Trung, loại
chuyện va chạm xung đột nếu thực sự thống kê ra thì tỉ lệ tuy nhỏ song
số vụ việc thì không kém trường khác chút nào.
Thông thường gặp phải loại chuyện này người không liên quan sẽ vòng
tránh, Tô Xán càng không thể để ý tới chuyện nhàm chán của đám thiếu
niên xốc nổi, nhưng chuyện này, Tô Xán không thể lờ đi.
Y vừa mới đi vào ngõ liền thấy hai nam tử, cầm cái ghế vứt đi bên đường, đánh tàn bạo một nam sinh, mặc dù không nhắm vào đầu, nhưng tiếng gỗ va chạm da thịt cũng khiến Tô Xán rợn người.
Tô Xán không phải hạng bộp chộp, càng không ngốc tới mức xuất hiện là có thể làm anh hùng, đánh người thế kia không phải chuyện học sinh tranh
chấp bình thường, nói không chừng nếu mình bỏ mặc có khi gây án mạng,
nếu không tàn phế hoặc tổn thương suốt đời là kết quả tốt nhất rồi.
Nhưng mình chỉ là một học sinh cao trung yếu ớt còn chưa phát triển hết, có thể làm gì đây? Tô Xán nép sát người vào tường, ngó trường ngó sau
không có bóng dáng ai khác, khẽ cắn răng, gấp lắm rồi chỉ còn cách này
nữa thôi.
- Mẹ mày chứ! Tiếp tục trốn đi, thường ngày mày ngầu lắm mà, bố mày đánh gãy chân mày cho biết tay.
- ***! Con mẹ mày vênh mặt cho bọn tao xem nữa đi.
Hai tên tiếp tục đánh, bất chấp người nằm dưới đất đã vỡ đầu, máu tươi
lênh láng, chân dẫm lên máu để lại vết máu càng làm bọn chúng thêm điên
cuồng, tiếp tục thế này e rằng đối phương chẳng mấy chốc không cựa quậy
được nữa.
Đầu kia ngõ truyền tới không ít tiếng chân, rất gấp, làm hai tên đang đánh người tỉnh lại, giật mình nhìn ra cửa ngõ.
Tô Xán thình lình nhảy ra, quay đầu về phía cửa ngõ gọi:
- Ở chỗ này này! Có hai tên, chặn lấy bọn chúng! Không cho bọn chúng chạy thoát.
Hai tên này vốn đánh lén dọc đường, vốn có chút thấp thỏm, vừa rồi đánh
quá say máu nên nhất thời quên mất, lúc này thấy có người xông ra la
hét, như chim sợ cành cong, đến buông một câu hăm dọa tượng trưng cũng
không dám, đá người kia một cái rồi chạy mất dạng.
Tô Xán đuổi theo la hét một hồi, tránh chúng chạy một quãng hoài nghi
quay trở lại, hai tên kia chẳng chút nghi ngờ, chỉ biết bỏ chạy thục
mạng, không cả ngoái đầu lại lấy một cái.
Quay về chỗ người bị đánh, nhìn cách ăn mặc, hẳn là học sinh gia cảnh
không tệ, cao hơn Tô Xán một chút, tuổi cũng có vẻ nhiều hơn, năng lực
chịu đòn rất được, lúc này đã lật người lại, tựa người vào tường thở
dốc, vết thương ở trán đã ngừng chảy máu, thấy ngõ hồi lâu vẫn trống
không, hiểu ra, giơ ngón cái lên cười:
- Cậu khá lắm.
- May mắn thôi.
Tô Xán nhún vai:
- Nếu bọn chúng lớn gan hơn chút nữa, thì người bỏ chạy là tôi rồi.
Nam sinh đó móc ở túi áo trong ra một bao thuốc lá nhăn nhúm, nhưng
thuốc là loại rất tốt, Nhuyễn Vân, loại thuốc mà học sinh thời đó không
hút nổi, bên trong còn có mấy điếu, thấy hắn tay run run kẹp điếu thuốc, Tô Xán thấy hơi buồn cười.
Bao thuốc lá rất có khả năng là trộm đồ thừa của cha, loại con cái này
dù tiền tiêu vặt có cao hơn học sinh bình thường một chút, cũng chẳng
mua nổi thuốc lá tốt như thế, càng không dám hút tùy tiện thế này. Đám
Lưu Duệ, Tiết Dịch Dương lên cơn thèm cũng chỉ thuận tay dắt dê của cha
chúng vài điếu thôi, cái thành phố Hạ Hải này vật chất còn thiếu thốn
lắm.
Đối phương ném cho Tô Xán một điếu thuốc, nhưng vì run tay, thuốc rơi
xuống mặt đất, Tô Xán cười nhặt điếu thuốc lên, phủi bụi đi, ngửi khẽ.
Còn nghĩ Tô Xán không nỡ hút, nam sinh đó đắc ý nói:
- Thuốc tốt đấy ... Hút đi.
Cách ăn mặc Tô Xán lúc ấy so với bạn bè cùng trang lứa rõ ràng đơn giản chất phác hơn nhiều.
- Anh đi nổi không? Tới bệnh viện xem một chút, tránh để lại di chứng.
Đối phương cựa mình, mặc dù người đau đớn vô cùng, có điều còn may, từ
bé đã đánh nhau không ít, khả năng chịu đòn cao, thêm vào hai kẻ kia
không dám nhắm vào chỗ hiểm, đánh rất tàn bạo, xong hắn da thô thịt dày, không có gì đáng ngại lắm:
- Mẹ nó, hai thằng Dương Mộc dám đánh bố mày, sớm muộn gì bố mày cũng
đòi nợ! Tôi nhớ cái ơn này của cậu rồi, cậu ở khối nào, lớp mấy, trông
cậu chả có gì đặc biệt, nhưng vừa rồi rất can đảm.
Tô Xán không đáp, y chẳng có mấy thiện cảm với loại học sinh đánh nhau:
- Tốt nhất anh nên đi kiểm tra đi, sau này nên tránh mấy chuyện đánh đám thì hơn, là học sinh cả, có ân oán gì tới mức phải đánh nhau sống chết, bớt gây phiền toái cho cha mẹ anh.
Với người gần 30 tuổi, dùng ngữ điệu này nói với một đứa choai choai là bình thường.
Ai ngờ nhắc tới chuyện này, đối phương trừng mắt lên trở mặt:
- Mày tưởng giúp tao được một việc là có thể lên mặt dạy đời à? Không
cần mày dạy bảo, mày là cái đếch gì? Cha mẹ tao à? Sợ là họ hận tao
không thể chết sớm.
Xem ra là một thiếu niên bất lương ở tuổi nổi loạn, Tô Xán ném trả điếu thuốc vào tay hắn:
- Tự xem lấy mà làm đi.
Đối phương hơi ngẩn ra, định nói "Mày xem thường tao à!" Thì Tô Xán đã đi mất rồi.
Nếu ở trong thành phố lớn sau này gặp phải sự kiện tương tự, Tô Xán sẽ
vội vàng đi qua như tất cả mọi người, coi như không thấy cái gì hết.
Mọi người sống trong thành phố lớn đều cực kỳ nhỏ bé, áp lực sống lớn,
cho nên càng không dám gánh trách nhiệm. Dưới hoàn cảnh chung đó, sao
còn dám có thể đối diện với bất công, đấu tranh cho chính nghĩa gì chứ.
Cái thành phố quen thuộc này bất giác đã làm trái tim lạnh giá trai sạn
của y dần dần bị nhiệt huyết sưởi ấm, có lẽ thứ con người thực sự cần
không phải là một cơ hội trùng sinh, cũng không phải là một viên thuốc
hối hận, mà là cần thứ nhiệt huyết và xúc cảm bị cuộc đời làm dần dần
phai nhạt.