Đại Niết Bàn

Chương 46: Q.5 - Chương 46: Chỉ là tình cờ.




Khi chuỗi cửa hiệu văn phòng phẩm Thục Sơn lập ra trung tâm phân phối ở 26 tỉnh thành phố, với 400 đối tác, gần 800 địa điểm bán lẻ, tổng số tiền đầu tư hơn chục triệu đồng, thì người mất cả mùa hè lập kế hoạch lại đang ở nhà ăn ĐH Thượng Hải, bê một cái khay cơm giá 5 đồng, kiếm một vị trí thuận lợi, ngồi xem tin tức ở chiếc TV treo ở góc.

Triệu Minh Nông tóc vuốt keo chải ngược, áo véc đắt tiền xuất hiện trước ống kính với dáng vẻ doanh nhân thành đạt. Ai có thể ngờ bán mấy cái bút, cục tẩy lại có thể làm tới mức này. Trước đó cho dù trong nước có nhiều thương hiệu văn phòng phẩm lâu năm, nhưng là xí nghiệp nhà nước từ cái thời kinh tế kế hoạch, làm ra hàng hóa với mục đích cho nhân dân có mà dùng là chính, có thể tốt bền đấy, nhưng kiểu dáng mười năm như một, hơn nữa do không chịu đổi mới, to xác nhưng những xí nghiệp này giống như người khổng lồ đã quá già cỗi.

Người dân hình thành một loại quán tình tiêu dùng, cũng không quá chú trọng mặt này, nên không ai ngó ngàng gì tới.

Nhưng từ khi Thục Sơn quật khởi, nhiều người đột nhiên phát hiên ra, mấy cái kiểu dúng bút từ thập niên 70, 80 lại có thể sửa đổi như vậy, với bề ngoài hình lượn sóng, không góc cạnh thô kệch như trước, hoa văn cũng trở nên tươi màu sống động, khơi dậy hứng thú mua sắm của mọi người.

Nhất là những nữ sinh càng không kiềm chế nổi, mua một cái bút không còn là nhu yếu phẩm nữa, cho dù trong hộp bút có thừa bút rồi, nhưng nhìn thấy một cái bút mới, hình vẽ vừa mắt, giá cả đa dạng từ 1 tới 3 đồng, thế nào cũng nảy ra suy nghĩ " mua thêm một cái cũng không sao."

Có lựa chọn thì tất yếu có so sánh, có chút ý, cái logo Thục Sơn cũng dần đi vào lòng người, Thục Sơn thành con ngựa ô vọt lên ví trí hàng đầu sản nghiệp, tới giờ lượng tiêu thụ của Thục Sơn trên toàn quốc đã đột phá mức trăm triệu.

Điện thoại vang lên, Tô Xán cúi đầu xem số, là của Vương Thanh.

Vương Thanh lúc này đứng trước cửa sổ trong văn phòng Dung Thành, cô vừa mới đặt một báo cáo lên bàn khóa cửa lại, khi nói chuyện với Tô Xán, cô không thích bị làm phiền, tay cầm cốc cà phê nhìn những chiếc xe ra vào bãi đỗ qua màn mưa, xa hơn một chút là TTTM Đôn Hoàng nổi bật với sắc vàng và logo ngọn lửa đỏ rực, tranh thủ giờ nghỉ trưa gọi điện cho Tô Xán.

- Dì có khỏe không?

- Mẹ tôi khỏe, căn nhà cũ có người muốn mua, tôi chuẩn bị nhà mới cho mẹ tôi, đang bố trí vật dụng, tuần nữa là vào ở được. Lần này trở về, nhìn nhà cũ nhớ tới ba năm trước, ai ngờ được lời nói của cậu lại ứng nghiệm.

Không phải bàn chuyện kinh doanh, chỉ nói chuyện hàng ngày.

- Là vận may của tôi và năng lực của chị mạnh.

Tô Xán chuyển chủ đề:

- Lớp bồi dưỡng ở ĐH Dung Thành ra sao rồi?

Để Vương Thanh đi học Tô Xán tốn rất nhiều công sức, cuối nhờ cả chị cả Tằng Na mới thuyết phục được Vương Thanh đi học trở lại, giờ hai cô gái đi học cùng nhau. Tằng Na bây giờ không chỉ muốn làm một bác sĩ, tham vọng hơn, muốn mở bệnh viện nha khoa.

- Cậu thật là, lại chuyện đó nữa, nghe cậu cằn nhằn nhàm tai không chịu nổi. Học tốt, mỗi chiều hết giờ làm là xách cặp đi học, vẫn kiên trì, hôm qua quá mệt thiếu chút nữa ngủ gật trên lớp.

Vương Thanh có chút bực bội, bất đắc dĩ:

- Chú ý giữ gìn sức khỏe, thời gian qua vất vả cho chị rồi.

- Biết làm sao được, tôi là người làm công cho cậu mà, ông chủ cậu bắt tôi đi học, tôi nào dám không đi, cậu thì thoải mái hưởng thụ cuộc sống đại học bên tiểu tình nhân, tôi thì mệt chết đi sống lại.

Vương Thanh oán hận nói:

- Dù Thục Sơn, Đôn Hoàng đều là của chúng ta, tôi chưa bao giờ coi chị là người làm công cả.

- Được rồi, đùa với cậu thế thôi.

Giọng Vương Thanh dịu hẳn xuống:

- Tuy mệt mỏi một chút, nhưng cuộc sống như thế rất phong phú.

Buổi trưa ăn cơm một mình xong, về phòng làm một giấc ngủ ngon lành, buổi chiều có hai tiết, hết giờ Tô Xán tới thư viện, trước tiên đặt cuốn sách du lịch lên ghế sô pha, sau đó mới chuẩn bị thong thả đi kiếm vài cuốn sách bê về. Sắp tới giờ cao điểm rồi, không nhanh chân chẳng có vị trí tốt mà ngồi, đặc biệt là chỗ ngồi cực phẩm như ghế sô pha này, cứ xểnh ra là có kẻ nhảy vảo, sau đó vắt chân chữ ngũ đắc ý nhìn người khác.

Ngồi ở ghế sô pha đối diện là một đôi tình lữ, nữ sinh mặc quần ngố, ao thun cộc tay bó sát người, mang vẻ nhỏ nhắn xinh xắn của nữ sinh Giang Nam, trước khi ngồi còn lấy khăn giấy trong túi ra lau ghế sô pha mấy lượt, cắm ống một vào cốc sữa chua, đưa cho bạn trai, cực kỳ chu đáo, sau đó mới ngồi xuống, mở cuốn sách văn học nguyên bản tiếng Anh ra xem.

Cô gái trông rất ưa nhìn, Tô Xán cũng phải liếc mắt vài cái, có vẻ quen quen, nhưng mà những cô gái chấm 7 điểm trở lên thế này được Tô Xán thấy quen mắt nhiều lắm, không có gì lạ.

Thư viện luôn được coi là nơi gặp gỡ tốt nhất trong trường đại học, chưa bao giờ vị trí đầu bàng này phải nhường ra, không phải là không có nguyên do của nó. Mỹ nữ thì không ít, nhưng bình thường gặp chính diện chỉ là một thoáng liếc nhìn khi đi sượt qua vai nhau, cho dù có khiến tim ai đó xao động, đa phần chỉ có duyên gặp mặt một lần, tỉ lệ tiếp xúc rất ít. Số lang sói tu luyện tới mức lô hỏa thuần thanh có thể bắt chuyện nhanh chóng cực ít, đại bộ phận mang trái tim thuần khiết nhìn qua rồi thôi.

Nhưng ở thư viện thì khác, nơi này nữ sinh không chỉ biểu hiện ra một mặt nội hàm của mình, hơn nữa còn là mục tiêu cố định, cho đầy đủ thời gian để điều chỉnh chiến lược, nói không chừng một lần xô vào nhau khi chọn sách diễn biến thành câu chuyện đẹp, cái trò này có thị trường, những thứ càng cơ bản, càng cổ xưa thì càng là kinh điển.

Cho nên thư viện là nơi có không khí ấp áp, nơi này không chỉ hấp thu kiến thức, mà còn cho người ta một loại hy vọng khác.

Có điều danh hoa có chủ không phải ít.

Ví như là cái tên cầm cốc sữa chua mút nghênh ngang ngẩng đầu nhìn bốn phía như con chó đắc ý ngồi canh khúc xương của nó, khi ánh mắt dừng trên người Tô Xán, nheo lại đánh giá y một lượt, trách người ta sao được, vì Tô Xán đang nhìn bạn gái của người ta.

Cô bạn gái bên cạnh nhận ra bạn trai bất thường:

- Nhìn cái gì đấy?

- À không có gì.

Chàng trừng mắt cảnh cáo Tô Xán, sau đó cùng bạn gái thân thiết xem cùng một cuốn sách, thi thoàng cười nho nhỏ.

Tô Xán không biến thái tới mức chú ý nghe lén người ta nói chuyện, ngồi một lúc đứng dậy ra giá sách, cảnh tượng trước mắt làm y ngứa ngáy, thầm nghĩ mình cũng phải kiếm ngày cùng Đường Vũ tới thư viện hưởng thụ không khí lãng mạn này, nếu “tình cờ” gặp lại đôi này càng tốt.

Tới khu sách khoa học nhân văn, Tô Xán nhìn lên nhìn xuống, quá nhiều lựa chọn bày ra trước mắt, thành ra không dễ lựa chọn, đi một vòng, sách muốn xem quá nhiều, nhưng tinh lực thì lại có hạn.

Đến khi quyết định chọn cuốn Havard View đưa tay ra lấy thì bên cạnh thoảng mùi hương hoa, một bóng hình váy xanh cũng lựa chọn một cuốn sách bìa trắng ở gần, lúc đầu hơi do dự, quyết định xong thì ra tay rất nhanh, thế là hai bàn tay chạm vào nhau, hai cuốn sách rơi xuống đất.

Không phải chứ? Lại có nữ sinh dùng trò này với mình sao, đây chẳng phải thủ đoạn máu chó nhất của đám sói à?

Nhìn lại cô gái này mặt tròn tròn, da mịn màng như búng được ra sữa, mắt sáng, cỏ vẻ thuộc loại nữ sinh kiêu ngọa, nói câu xin lỗi rất hơi hợt.

Tô Xán tỉnh lại, không phải là cố ý, cũng chẳng phải khí vương bát nào đó trong người mình tỏa ra, hoàn toàn là tình cờ thôi.

- Không sao.

Tô Xán ngồi xuống chuẩn bị nhặt sách.

Cô gái kia cuống quít ngồi xuống cùng:

- Để tôi nhặt cho.

Tô Xán tinh mắt hiểu ra vì sao cô nữ sinh này bối rối đến thế, té ra là cuốn The Vagina Monologues của Eve Ensler.

( Âm đạo độc thoại !!!)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.