Chuyến này hai nhân vật đang lên của Vương Lâm hệ đồng loạt ra tay, mặc dù không ai công khai bàn bạc chuyện này, nhưng những người cần biết đều đã biết, Tô Lý Thành có quan hệ không nhỏ với hai nhà Vương Lâm.
Tô Xán biết, điều này có nghĩa là nhà mình và cỗ xe ngựa Vương Bạc đã triệt để trói vào cùng nhau, hai bên bắt đầu hướng về cùng một phương hướng tiến lên. Ở rất nhiều mặt, từ nay hành động của cha y sẽ dễ dàng bị người ta đánh giá là mang ý chí của Vương Bạc ở đằng sau.
Nói thực, đây là chuyện trước kia Tô Xán né tránh, y không muốn có quan hệ phụ thuộc như vậy, cho nên khi Vương Bạc ra tay giúp Tằng Toàn Minh, Tô Xán cũng để Vương Thanh hưởng ứng kế hoạch thành ủy, có qua có lại.
Nhưng ở đất nước này là thế, khi tới tầng cấp nhất định, quan không thể thiếu thương, mà thương cũng khó tránh khỏi liên quan tới quan, nếu Tô Lý Thành chỉ là một phó tổng giám đốc lo nghiệp vụ thì có thể hoàn toàn không bận tâm tới chuyện này, nhưng giờ là tổng giám đốc, quan hệ nhiều phương diện là không tránh khỏi.
Tô Xán chẳng biết thế này là tốt hay là xấu, một khi tiến vào hệ thống Vương Lâm gia, không đơn giản chỉ là có một chỗ dựa lớn, Vương Lâm gia cũng có đối thủ, sau này họ đả kích anh chẳng vì thù oán hay lơi ích gì, đơn giản vì anh ở phái hệ khác thôi.
Có được có mất, cho dù là Vương Bạc, cho dù là Lâm Quốc Chu, chẳng qua chỉ là một nhánh nhỏ trong gia tộc lớn mà thôi, loại gia tộc này thường thường lấy lợi ích làm tiền đề, quan hệ ân tình, dù là máu mủ ruột già cũng bị đặt hàng thứ yếu.
Giống như trước kia Vương Bạc điều tới Hạ Hải, là lúc sự nghiệp đi xuống, cũng chẳng thấy Vương hệ hỗ trợ gì, cùng lắm trước khi chết kéo một cái, giữ giới hạn mấu chốt là được, thứ khác khỏi mong đợi. Nếu Vương Bạc không chứng minh được giá trị như hôm nay, không thể có chuyện một lời nói có nhiều người hưởng ứng như vậy.
Nhà Tô Xán được Vương Bạc nạp vào vòng tròn này, cũng là do nhìn trúng giá trị của họ, hơn nữa cùng với việc trong tay Tô Xán ngày càng có nhiều quân bài, quan hệ này sẽ càng chặt chẽ, càng phụ thuộc vào nhau, kể cả Tô Xán có không muốn cũng không được.
Hôm nay hai nhà Vương Lâm ra mặt đưa nhà Tô Xán vào bàn cờ, nhưng khi quân cờ hết giá trị, sẽ thành công cụ và vật hi sinh.
Để tránh thành tốt thí, tránh bị người khác dẫm lên thi thể, Tô Xán chỉ còn cách làm trong tay mình càng ngày càng có nhiều quân bài hơn mà thôi.
Điều duy nhất làm Tô Xán cảm thấy an ủi là quan hệ giữa mình và Lâm Lạc Nhiên, Vương Uy Uy, Lâm Trứu Vũ hoàn toàn là tình cảm thuần túy, không bắt nguồn từ lợi ích giao hoán nào. Cùng với việc ảnh hưởng của Vương Bạc trong phái hệ ngày một lớn, đám Vương Uy Uy cũng dần trưởng thành tạo ra ưu thế bản thân, ít nhiều mình cũng có đồng minh.
Nói cách khác, quan hệ giữa y và Lâm Lạc Nhiên có muốn tách rời nhau cũng không được nữa, vốn phức tạp lại càng thêm rắc rối. Lâm Quốc Chu hiển nhiên không đơn thuần vì một câu nói của con gái mới ra mặt giúp Tô Lý Thành, nhưng tình cảm của Lâm Lạc Nhiên trong hành động đó là không thể phủ nhận, món nợ tình cảm này biết lấy cái gì mà trả?
Đúng là càng trưởng thành, con người sẽ càng có nhiều vấn đề đau đầu, không còn đơn thuần được như thời học sinh được nữa.
Không có cách giải quyết, Tô Xán đành để đó, thời gian qua Tô Xán không phải chỉ ngồi ăn cho béo, sắp về trường rồi, học kỳ mới khả năng khó khăn hơn, một vì các môn học qua giai đoạn cơ bản, đi vào chuyên ngành cần chú tâm nhiều hơn, hai là kỳ trước Tô Xán thi không tốt lắm, không khéo có môn phải học lại, cho nên cần an bài thật ổn thỏa.
Vương Thanh thì qua năm mới bắt đầu bận rộn chuyện TTTM mới rồi, Tô Xán không tới làm phiền nữa, sau khi thảo luận hết công việc thì chỉ nhắc nhở Vương Thanh không được bỏ học, nhưng vừa nói dứt lời thì bị Vương Thanh tắt điện thoại cái rụp.
Thực tình nếu nói Vương Thanh có vấn đề gì thì là ở trường học, với sức tiếp thu của Vương Thanh, làm sao có chuyện học không tốt khiến không thi vào nổi trường đại học tử tế, tất cả chỉ là do Vương Thanh nói, Tô Xán chưa bao giờ nhìn thấy điểm học tập của Vương Thanh, mà Vương Thanh lại là cô gái có tham vọng, ý chí, thông minh, sao không biết với gia cảnh nhà mình muốn vươn lên chỉ có dựa vào học tập.
Vấn đề chắc chắn nảy sinh ở trường học.
Nghĩ kỹ hơn Vương Thanh ban đầu ở với mẹ, sau đó tới nhà mình làm việc, làm cho mẹ mình, sau lập Thục Sơn thì trợ thủ chính là Vương Phượng, tổ chức Đôn Hoàng thì dùng Nhâm Oánh, bạn thân nhất chỉ có chị mình, tức là ngoại trừ mình, Vương Thanh không có quan hệ mật thiết với nam nhân nào, xem ra Lâm Quang Đống nói rất có lý.
Gần đây nhất Trần Khải Thụy thường xuyên gạ gẫm Vương Thanh chụp ảnh cho trang bìa Tạp chí Văn hóa thời thượng, hắn nói khí chất, địa vị Vương Thanh với tinh thần của tờ tạp chí, có điều Vương Thanh chưa nhận lời.
Lâm Quang Đống bây giờ thì chạy suốt ba nơi Đài Loan, Hong Kong, Thượng Hải, tham gia một số bữa tiệc truyền thông, còn gây ra một câu chuyện cười nho nhỏ, tan bữa tiêc hắn bắt taxi nói :" Bác tài, cho ra sân bay Phổ Đông!". Tài xế nói :" Người anh em, đây là Hong Kong, không phải Thượng Hải!"
Cơ bản thời gian ở trên máy bay của Lâm Quang Đống bằng với thời gian dưới mặt đất, thượng xuyên không biết mình đang ở đâu.
Triệu Minh Nông đang cùng chính phủ thành phố bàn bạc vấn đề khu công nghiệp, nhà máy Thục Sơn lại lần nữa phải mở rộng quy mô sản xuất.
Nhà máy mới được đầu tư 30 triệu, chiếm diện tích 2000 mét vuông, nhà máy Thục Sơn tiền thân là nhà máy Long Thành dở sống dở chết đã thành xí nghiệp đứng đầu sản nghiệp văn phòng phẩm của khu tây nam.
Còn chuỗi cửa hàng Thục Sơn đã vượt khỏi phạm vi Tây Nam, trải khắp toàn quốc, có hơn 15.000 cửa hàng tham gia liên minh, bất kỳ một thành phố lớn nào cũng có thể thấy được logo của Thục Sơn, cùng cửa hiệu trang trí giống hệt nhau, hàng hóa đa dạng phong phú, kết hợp cá kính và mỹ cảm, còn về chất lượng đủ dùng là tốt rồi, dù sao mấy thứ vài ba đồng, ai lại có ý định dùng cái bút tới vài năm? Đâu phải thời bút máy chấm mực như hồi xưa, vả lại bán hàng cao cấp chẳng có nhiều người mua, thế nên chất lượng vừa đủ, lãi ít bù bằng số lượng là được rồi.
Dự kiến trong ba tới bốn năm sau, có thể phát triển tới 30.000 cửa hiệu, xuống tới cấp hành chính huyện.
Nhưng tốc độ mở rộng không tỉ lệ thuận với tăng trưởng, hiệu ích xuất hiện sự sụt giảm, đây là khảo nghiệm lớn với đoàn đội quản lý, cho nên tiền kỳ làm rất tốt, nhưng về sau mở rộng sẽ ngày càng khó khăn, tốc độ ngày càng chậm, nhất là xuống huyện xã.
Nếu như trong chiến dịch lớn này đoàn đội của Triệu Minh Nông có thể chiến thắng, bao phủ toàn bộ thị trường Trung Quốc, vậy khi đó có thể dự đoán, văn phòng phẩm Thục Sơn sẽ ngồi vững trên cái ghế long đầu sản nghiệp.
30.000 hiệu bán lẻ, nếu mỗi hiệu có lượng tiêu thụ hàng năm là 350.000, văn phòng phẩm Thục Sơn có thể bước vào câu lạc bộ chục tỷ, sánh ngang với hàng không mẫu hạm như Kiến trúc Đại Dung.
Đó hiển nhiên là mục tiêu to lớn đầy cám dỗ.
Nhà máy Thục Sơn xác lập trong khu công nghiệp mới, hưởng lợi chính sách, trong tình huống giá nguyên liệu leo thang, được chính phủ ra mặt dẫn dắt quan hệ, ký hợp đồng dài hạn với nhà cung cấp với giá ưu đãi, đảm bảo khống chế chi phí, ai bảo nhà máy mới của Thục Sơn có thể cung cấp 1.000 công ăn việc làm, làm đẹp chính tích kinh tế, lại góp phần giữ ổn định trật tự xã hội, ai chẳng thích một xí nghiệp như vậy.
Có thể nói, văn phòng phẩm Thục Sơn có thể không kiếm nhiều tiền bằng Đôn Hoàng, không tiếng tăm như Văn hóa thời thượng, nhưng vững chắc.
Giống như Triệu Minh Nông vỗ ngực đảm bảo với Tô Xán:" Chủ tịch Tô cứ yên tâm, Thục Sơn phát triển lớn thế nào tôi không dám nói, nhưng chắc chắn đứng vững chân ở tây nam, lão Triệu này có lòng tin vác cái gánh càng đi càng xa."