Đại Niết Bàn

Chương 165: Q.6 - Chương 165: Chuyên gia tâm lý.




Từ đầu tới giờ Mark nói rất ít, trông có vẻ giống cuộc diễn thuyết của Tô Xán, thực tế Mark chỉ đưa ra một vấn đề khiến Tô Xán phải tốn thời gian giải thích rất lâu, đó mới là bản lĩnh của một lãnh đạo, hắn không giải quyết vấn đề, hắn đưa ra vấn đề, người dưới phải nghĩ cách giải quyết.

Tô Xán nói xong, những bộ phận liên quan cũng lần lượt báo cáo con số hỗ trợ cho luận điểm của Tô Xán cùng đi sâu hơn vào chi tiết.

Mark nhíu mày, hai bày tay đang vào nhau đặt trước miệng, mười ngón tay cứ lần lượt tách ra chụm vào khiến người ta hồi hộp theo, hồi lâu sau mới gật đầu:

- Huy động vốn sẽ mau chóng tiến hành, mô hình doanh lợi của chúng ta luôn là thứ bị đám nhà đầu tư công kích hạ thấp, Tô, sang Palo Alto đi, tôi rất muốn gặp lại cậu.

Tới lúc này Tô Xán mới cảm thấy được người bạn Mark chân thành ngày nào.

- Tôi chưa chắc có thể sang đó, nhưng tôi cũng rất nhớ cậu.

Tô Xán mỉm cười đáp:

Cuộc họp video quyết định tương lai của Facebook đã kết thúc, màn hình tắt đi, mọi người đứng dậy vỗ tay, hôm nay Tô Xán không chỉ thuyết phục được Mark mà còn hoàn toàn thuyết phục được bọn họ, Kiểu Thụ Hâm giơ ngón tay cái lên, vì hắn càng rõ Mark chuyên quyền độc đoán thế nào, khiến Mark gật đầu, chỉ có Tô Xán mà thôi.

- Được rồi, được rồi, mọi người vui mừng sớm quá, bây giờ giờ phần nặng nề nhất mới bắt đầu thôi.

Tô Xán ra hiệu cho tất cả ngồi xuống, thuyết phục được Mark cũng tức là toàn bộ kế hoạch thu mua cổ phần WoW mới được triển khai, tiếp tới bọn họ sẽ phải huy động vốn, phối hợp công việc với Blizzard, đánh giá lại hiện trạng Facebook làm sao thích ứng với tình hình mới, phân phối tài nguyên nhân lực hợp lý, vô vàn chuyện đau đầu.

Sáng họp từ 9h30 tới gần 1 giờ chiều, ăn cơm xong, 2 giờ họp tới gần 6 giờ, rồi Tô Xán gặp riêng từng trưởng các bộ phận, trong quá trình đó chỉ ăn qua loa ít bánh bích quy để sẵn trong văn phòng.

8 giờ 30 tối, công việc cũng đã xong, người trong công ty đi về hết, so với ban ngày náo nhiệt bận rộn, hiện giờ công ty yên tĩnh tạo thành chênh lệch rõ ràng. Tô Xán cầm điện thoại gọi điện cho Đường Vũ, chia sẻ niềm vui thành công với cô, cũng nghe nha đầu này chưa bao giờ biết chán dặn dò y giữ sức khỏe, ăn uống đúng giờ.

Sau đó gọi điện cho Vương Thanh, đầu tiên nghe than thở, sau đó lại là một loạt lời dặn dò không khác với lời Đường Vũ nói là bao, Tô Xán quen Vương Thanh chăm sóc mình như chăm sóc em trai rồi, chuyện này không nghĩ nhiều.

Cúp điện thoại xong, Tô Xán nghĩ một lúc rồi gửi tin nhắn cho Lâm Lạc Nhiên, chỉ có hai chữ đơn giản “Thành công!”, một lúc sau Lâm Lạc Nhiên trả lời bằng mấy ký tự trái tim, lại khiến Tô Xán một phen suy đoán xem Lâm Lạc Nhiên đơn thuần biểu lộ sự vui mừng hay còn có ý gì khác.

Tiếng gõ cửa “cộc cộc” cắt ngang suy nghĩ của Tô Xán:

- Vào đi.

Cô tiếp tân xinh đẹp xách túi lớn túi nhỏ vào, nhoẻn miệng cười duyên:

- Chủ tịch, em đã mua những món anh dặn rồi.

- Tốt quá, tôi đói meo rồi đây.

Tô Xán xoa xoa tay rời bàn làm việc đi ra ghế sô pha:

Cô tiếp tân mang đồ tới bàn trà khu tiếp khách, đặt từng món lên bàn, có chân gà ngâm dấm, thịt xiên nướng, thịt bò luộc, xa lát trộn … tổng cộng có hơn mười món đặt ê hề bàn.

Cô gái động tác rất chậm, mỗi món lấy ra còn xếp ngay ngắn, Tô Xán mất một lúc mới để ý cổ áo cô cởi thêm một cái cúc, lom khom cúi người bày biện thức ăn, thứ y không nên thấy đều đập hết vào mắt, Tô Xán không trách, mỉm cười nói:

- Cô vất vả rồi, về đi, muộn rồi đấy.

Cô tiếp tân hơi thất vọng, hơi do dự mím môi nói:

- Chủ tịch, hôm nay người trực đêm về hết rồi, hay em đợi khu tiếp tân, cần gì chủ tịch cứ gọi.

- Không cần, cô về đi, tôi tự lo được, vả lại lát nữa bạn gái tôi qua đây, cô ấy thích ghen lắm.

Mặc dù Tô Xán thi thoảng thích nhìn trộm đùi đi tất lụa của nữ nhân viên, thích tuyển cô gái xinh đẹp, nhưng chỉ giới hạn ở đó thôi, Tô Xán không định lợi dụng địa vị của mình làm gì, vả lại bây giờ thêm “nợ tình” với Lâm Lạc Nhiên khiến y áy náy với Đường Vũ lắm rồi, có cho mười cái gan y cũng không dám có chút tơ tưởng nào nữa.

Cô tiếp tân lúc này mới hoàn toàn từ bỏ hi vọng, chào Tô Xán rồi đi về.

Bây giờ toàn bộ tầng 17 chính thức còn lại một mình Tô Xán mà thôi, hôm nay Tô Xán đột nhiên muốn ở một mình, không phải tới mùa thu đột nhiên đa sầu đa cảm, dù người mệt rã rời, nhưng tâm tình Tô Xán rất tốt.

Thành công thuyết phục được Mark ngày hôm nay cho Tô Xán sự vững tin lớn vào bản thân, thành công này không có chút yếu tố tiên tri hay trùng sinh gì cả, hoàn toàn dựa vào năng lực của y, chứng minh tính đúng đắn trong chiến lược bản thân vạch ra, Tô Xán thấy có cảm giác thành tựu, đáng ăn mừng một phen, chỉ một mình thôi.

Gắp mấy miếng đậu phụ cho vào miệng, sau đó lại làm miếng thịt bò chấm tướng, không quên ăn ít rau sa lát trộn theo yêu cầu của Đường Vũ, mùi vị cà chua sống chả thú vị tẹo nào, Tô Xán uống hớp bia cho qua. Chưa bao giờ uống một mình lại cảm thấy hưởng thụ thế này, trước kia Tô Xán đã từng uống rượu một mình rồi, nhưng là uống rượu tiêu sầu, chỉ biết uống và uống, chẳng có cảm xúc thế này.

Không bật TV cũng không có âm nhạc, trong đầu không suy nghĩ gì cả, Tô Xán chỉ tập trung thưởng thức hương vị từng món ăn một, nhai kỹ, tận hưởng hết mùi vị của nó rồi hớp ngụm bia mát lạnh khà một cái đã đời, tâm tình càng lúc càng khoan khoái.

Cả ngày hôm nay ăn uống chả ra làm sao, bụng đói cồn cào, thức ăn vào bụng càng kích thích đám sâu trong bụng nổi loạn, nhưng Tô Xán không vội, ăn thật thong thả, y có một bàn thức ăn ê hề, có số bia đủ chuốc say toàn bộ phòng 602, trong không gian tĩnh lặng, cảm giác có toàn bộ thời gian trên đời.

Lại tu thêm ngụm bia nữa, cảm giác hơi đăng đắng lại ngòn ngọt mát lạnh từ khoang miệng, theo yếu hậu đi qua ngực rồi xuống bụng, Tô Xán cảm giác hơi mát tỏa ra toàn thân. Gắp một miếng thịt bò luộc chấm tương cho vào miệng, thịt thái mỏng vừa đủ, mềm mà không mất độ dai, nhai rất là thích.

Đang nhắm mắt nhai thịt bò thì có tiếng điện thoại phá ngang, Tô Xán hơi hối hận vì không tắt di động, nhìn số gọi tới, lấy khăn lau qua loa tay, ấn nút nghe, không cầm máy lên mà cúi đầu xuống nói:

- Tiểu Ngũ, có việc gì thế?

- Đang uống rượu một mình, đột nhiên nhớ cậu nên gọi điện thoại thôi, không phiền chứ?

Bên kia giọng Lâm Trứu Vũ hơi lè nhè xem chừng đã uống kha khá rồi, Tô Xán xem đồng hồ, mới gần 10 giờ, tên này nhậu sớm quá đi, vốn hơi khó chịu vì bị phá mất buổi ăn mừng nho nhỏ, gặp người cùng cảnh ngộ, Tô Xán không quan tâm giọng Lâm Trứu Vũ có vẻ không tốt, thoải mái nói:

- Đúng lúc, tôi cũng đang ở công ty uống bia một mình này.

- Hả, nói thế là chúng ta tâm linh tương thông với nhau rồi.

Lâm Trứu Vũ phấn chấn hẳn:

- Biến, ai thèm tâm linh tương thông với cậu, mà đợi chút, gọi lại theo số này nhé.

Tô Xán báo số điện thoại để bàn văn phòng của mình, sau đó lau sạch hai tay, tắt di động đi, chạy ra bàn làm việc kéo điện thoại để bàn tới, không ngồi ghế sô pha nữa mà ngồi bệt xuống đất, chuẩn bị tác chiến lâu dài, dù sao cái bàn kính thủy tinh cũng thấp, ngồi thế này không không cần cúi người.

Một lúc sau Lâm Trứu Vũ gọi lại, Tô Xán bật loa ngoài, nói:

- A lô, tổng đài tâm sự đêm khuya xin nghe.

Không chỉ có Lâm Trứu Vũ, mà cả Vương Uy Uy, Lâm Lạc Nhiên, Quách Tiểu Chung, Ngô Thì Nhuế, Lưu Duệ, Tiết Dịch Dương … thi thoảng còn có cô bé Mục Giai Trúc gọi điện cho Tô Xán, y là đối tượng bày tỏ tâm sự tốt nhất, biết lắng nghe, chú ý cảm thụ của người nghe, có kỹ xảo ngôn ngữ khéo léo giúp người khác giải tỏa áp lực, lại không phải người nhiều chuyện thích đi kể lung tung.

Lắm lúc Tô Xán nghĩ nếu chẳng may mình thất nghiệp xin vào đài phát thanh làm chuyên gia tư vấn tâm lý cũng được lắm, nói chung đời này không lo chết đói rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.