Đại Niết Bàn

Chương 166: Q.5 - Chương 166: Cô gái làm người ta đau đầu.




Cô gái này là sinh viên học viện âm nhạc Dung Thành, gia cảnh không tệ, nam sinh theo đuổi vô số, nhưng trong mắt cô, những nam sinh viết thư tình cho mình, hoặc là dốc sức biểu hiện ở sân bóng hòng thu hút sự chú ý của mình, đều thuộc lại bình thường đơn thuần, không cùng thế giới côi lệ mà cô sống.

Đôi khi có ngày chơi bời nhàm rồi, cô gái cũng thích tìm những nam sinh đơn thuần như Tô Xán, cảm thụ chút mỹ hảo của tình cảm ám muội.

Nam tử đột nhiên hỏi:

- Tiết Lăng Trúc hôm nay có tới không thế?

Cô gái quay lại cười thương hại:

- Sao, tới giờ Vương Chương vẫn còn chưa từ bỏ chuyện theo đuổi chị Tiết à? Hắn nên quên đi thì hơn, trước đã không có cơ hội thì bây giờ càng khỏi hi vọng hão, chị Tiết sắp tiến quân vào giới show biz, nhiều người cam nguyện hỗ trợ, chẳng mấy chốc mà nổi tiếng, tới khi đó có khi hắn muốn gặp mặt còn phải hẹn trước.

- Ừ, khuyên mãi không ăn thua, còn tính hôm nay bày bỏ gì đó.

Nam tử lắc đầu ngao ngán:

- Vương Chương gia cảnh khá đấy, nhưng cha hắn chẳng qua là người đứng thứ hai ở cục thuế thành phố thôi, người hôm nay tới lai lịch không nhỏ, 2 người quân khu tỉnh, mấy người nhà cấp chính sở, Vương Chương có dốc sức thể hiện với Tiết Lăng Trúc cũng chẳng ăn thua. Nghe nói hôm nay một kẻ trong nhà có chừng này ...

Nam tử giơ 5 ngón tay lên:

- 50 triệu?

- 50 triệu.

Nam tử mũi hừ một cái:

- 5 tỷ, là công tử chủ tịch tập đoàn Nam Ninh, cháu phó thị trưởng thường vụ, nhân vật gần đây được nói tới nhiều nhất ở Dung Thành là hắn.

Cô gái "ồ" một tiếng, vốn mệt mỏi vì mấy buổi tụ hội liền phấn chấn hẳn lên.

Phản ứng của cô gái làm nam tử vênh vênh nói:

- Chưa hết, theo tin mật của vài người huynh đệ, cả công tử của bí thư thành ủy Vương Bạc cũng tới.

- Oa, buổi tụ hội này đẳng cấp cao vậy à?

- Đương nhiên, chả lẽ anh đưa em tới mấy buổi tụ hội bình thường, nói chung lát nữa dù thế nào, bảo em uống rượu thì em uống, những nhân vật đó không đắc tội được đâu.

Cô gái ném cho nam tử một ánh mắt quyến rũ, vóc người cực tốt như con rắn nước ngả sang, giọng nũng nịu:

- Yên tâm, em sẽ ngoan mà, sao có thể để nam nhân của mình mất mặt trước người ngoài chứ.

…………….

Đi tới ngoài hàng rào gỗ, một loạt chiếc xe đắt tiền làm Tô Xán hoa cả mắt.

Có chiếc xe cá tính như Megane - Renault, Impreza - Subaru, toàn là chiếc xe hiếm có vào năm 2002, so ra những chiếc Audi, BMW, Mercedes thương ngày bắt mắt thành quy củ hơn nhiều.

Tô Xán đang nghĩ nếu mình lái chiếc Bentley tới ở nơi này cũng không quá đáng kể thì nghe thấy tiếng Vương Uy Uy:

- Tô Xán ở bên này.

Đưa mắt nhìn tới sau hàng rào trắng là các loại ghế lộ thiên trên bãi cỏ, còn có ô che nắng, nếu chiều nào đó trời nắng gắt, ngồi ở đây ăn cái kem cảm giác tốt lắm. Lúc này chỗ ngồi có từng đám đông túm năm tụm ba, ghế trống rất là ít, hai người Uy Vũ đang ngồi cùng với một nam tử.

Tô Xán đi tới ngồi xuống bên cạnh Vương Uy Uy, xung quanh một số người cá biệt ánh mắt cứ nhìn về phía này, hẳn là biết lai lịch Vương Uy Uy, đang vất vả kiếm cơ hội làm quen, Tô Xán cũng biết, vòng tròn bọn họ không giống người thường, không phải cứ đi thẳng tới xòe tay ra giới thiệu là được, làm thế rất có thể nhận được là một từ "cút!", Tô Xán từng chứng kiến rồi.

- Giới thiệu một chút, đây là Tằng Trí Viên, còn đây là chiến hữu của bọn này Tô Xán.

Lâm Trứu Vũ giới thiệu cho Tô Xán, nhưng lại không nói lai lịch, hẳn chỉ là phép lịch sự mới nói.

Tằng Trí Viễn vội đứng dậy, chủ động đưa tay ra bắt tay Tô Xán:

- Rất hân hạnh làm quen.

- Chào anh.

Tô Xán hiểu người ta khách khí với mình như vậy là nhờ Vương Uy Uy, nên đứng dậy bắt tay.

Tằng Trí Viễn chỉ ngồi một lúc rồi lại qua bàn khác, lập tức có người khác tới chào hỏi, Trang Chí Vũ và Trương Hiền cũng tới, vào một cái là đến thẳng chỗ bọn họ, mọi người đã lâu không gặp ầm ĩ ôm nhau chào hỏi một hồi, người khác hâm mộ cũng chẳng tới được.

- Tô Xán, phong độ không giảm chút nào hả, nghe nói ở ĐH Thượng Hải cậu nổi tiếng lắm.

Trương Hiền vừa lắc vai Tô Xán cười nói.

- Nghe cậu khen thật chẳng thấy thoải mái chút nào.

Tô Xán đá Trương Hiền ra.

- Ha ha ha, ai bảo cậu có tật giật mình, bọn này khen chân thành đấy.

Trang Chí Vũ khoác vai Tô Xán vỗ vài cái mới buông ra:

- Phải rồi, Lạc Nhiên đâu?

Tô Xán thấy lâu như vậy rồi mà không nhìn thấy bóng dáng Lâm Lạc Nhiên đâu, thầm nghĩ cô nàng này không phải vì mình hôm nay tới nên không tới nữa chứ, định tránh mình tới bao giờ? Hôm nay Tô Xán tới với mục đích chủ yếu là vì giải thích chuyện đêm Giáng sinh, chuyện này Tô Xán thấy tốt nhất là mặt đối mặt giải quyết với Lâm Lạc Nhiên, không muốn nói qua điện thoại.

Vương Uy Uy nói:

- Cùng Trương Phi Phi và mấy cô gái nữa đi dạo phố rồi, đi suốt từ trưa cơ, bọn tôi chẳng phải đang đợi cô ấy đây sao.

- Yên tâm đi, nha đầu đó sẽ tới.

Lâm Trứu Vũ trấn an Tô Xán:

- Cả hai tranh thủ cơ hội giải quyết đi, đừng để dây dưa nữa, vạ lây cả hai chúng tôi.

Trang Chí Vũ nghi hoặc hỏi:

- Làm sao, Tô Xán chọc giận Lâm đại tiểu thư à?

- Này, làm sao nhất định là lỗi của tôi, sao không phải Lạc Nhiên làm tôi giận.

Bốn tên bạn nhìn nhau phá lên người, làm Tô Xán cay cú lắm.

Tô Xán bực mình quay đầu đi, lúc này thấy đôi nam nữ ngồi trong chiếc BMW khi nãy đi tới.

Nam tử kia vừa mới tới nơi được một nhóm người đi ra đón, hiển nhiên lai lịch không phải nhỏ, rất là náo nhiệt, cô gái thì hứng thú nhìn Tô Xán, không nghĩ lúc nãy nhìn nhầm, vì người tới đây đa phần lái xe, tự đi bộ tới có thể nói là không có, nên lúc đó cô nghĩ là một sinh viên ĐH Dung Thành, ánh mắt chỉ lướt qua đám Vương Uy Uy, đoán chừng ngồi cùng Tô Xán thì đẳng cấp không cao được.

- Này, mọi người nhìn kia, cái gì thế kìa?

Một người đột nhiên kêu lên, như nhìn thấy cảnh tượng gì khó tin:

- Oa, phải tới 20 cái xe, bọn họ đang diễu hành à?

- Cô bé kia là ai thế? Trông ngon quá.

Bên ngoài bãi có một trận náo động lớn, tiếng bình luận xôn xao, rất nhiều người rời chỗ đổ dồn về phía cổng, cảm tưởng như có minh tinh nào đó tới, Lâm Trứu Vũ đứng dậy trước tiên, dẫn đầu cả đám gạt người khác nhìn ra đường, mồm lệch đi:

- Không phải chứ.

Trên con đường ngoài ĐH Dung Thành có một hàng xe cao cấp, dẫn đầu là chiếc Ferrari mui trần đỏ chót, theo sau là Porche, Bentley, toàn là những chiếc xe giá tuyệt đối không thể dưới 1 triệu đồng, bình thường một chiếc xe như thế cũng gây chú ý đằng này cả một hàng tới khoảng 20 chiếc, cực kỳ hoành tráng, làm con phố vốn khá đông đúc người tới đây tham gia buổi tụ hội đủ kiểu cuối năm tràn hết cả ra xem, người vỗ tay, người huýt sáo, tạo nên cảnh tượng cứ như trảy hội.

Bắt mắt hơn là đoàn xe này bám theo một cô gái, chỉ thấy cô gái này đi ngược hướng mặt trời hoàng hôn, mái tóc nhuộm một màu hung buông xõa sau vai được mặt trời chiếu vào trở thành màu đỏ, bay bay trong gió chiều, gò má trắng nõn như mỡ đông mặc cái jacket da màu đen, bầu ngực đầy đặn đẩy chiếc áo len bó người lên tạo thành hai ngọn đồi gợi cảm, khiêu khích người ta muốn cảm thụ sự săn chắc của nó.

Chiều cao 1m68 mặc quần jean xám bó lấy đôi chân dài đều đặn, chiếc giày cao gót làm dáng người càng thêm tha thướt yểu điệu.

Cô gái này dường như chẳng bận tâm tới cả đống ánh mắt nam nhân hau háu nhìn mình, tay cầm cốc cà phê vừa đi vừa uống, tay xách đủ thứ túi nọ túi kia, dán mác hàng hiệu, cặp mông tròn đong đưa như bước theo nhịp điệu nào đó.

Đó là cô gái làm Tô Xán đau đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.