Đại Niết Bàn

Chương 170: Q.6 - Chương 170: Có một số trách nhiệm không chịu nổi đâu.




Lý Hàn và Tiêu Húc, Hoàng Dĩnh hết cả hồn vía, không biết phải làm thế nào, muốn trốn cũng không được nữa rồi, vì tiếng còi xe đinh tai nhức óc làm người xung quanh dứng chân, trong đó có một giáo viên, trông khuôn mặt tái mét của Lý Hàn, cùng vị trí của Hoàng Dĩnh, Tiêu Húc với quả bóng rổ là đoán ngay được đầu đuôi câu chuyện, trách:

- Các cậu làm cái gì thế, không biết ở đây nhiều xe như vậy à, sao lại ném bóng lung tung? Cậu, chính cậu cao to đấy mặc áo thể thao, đừng vờ làm cái mặt ngây ngô, cậu tên là gì, lớp nào, khoa nào? Cậu là người ném bóng đúng không

Hiện giờ sắp tới ngày lễ chính của ngày hội trở lại trường, nhiều chủ xe lai lịch lớn vào trường, các khu đều thắt chặt vấn đề kỷ luật, vệ sinh, nề nếp, an toàn. Giáo viên trực ban đi khắp trường nhắc nhở sinh viên vi phạm, tránh xảy ra sai sót.

Lý Hàn, Tiêu Húc sợ tới không cả nghe thấy giáo viên kia nói cái gì, cả hai đều là sinh viên quy củ, bình thường cũng làm vài chuyện phạm quy, nhưng toàn là chuyện nhỏ, như tối về muộn, trốn tiết nhờ báo danh hộ gì đó, toàn là chuyện nhỏ nhặt, vì cả hai điều kiện gia đình chỉ vừa phải, rất trân trọng cơ hội học tập này.

Nhưng lần này thì đập lõm cả xe người ta rồi, ai chả biết mấy cái xe sang trọng như thế này, chỉ cần xước một chút thôi cũng phải đền méo mặt nữa là.

Chưa tính cái gì khác, riêng tiền bồi thường đã gấp mấy lần học phí bốn năm học, làm sao họ không sợ.

Tiếng còi xe đã đánh động một nhóm người ở khu nhà cách đó không xa, vội vàng đi ra, có phòng tuyên truyền, một số người ở cơ quan đảng ủy, phụ trách hoạt động về trường này.

Tống Chân ở trong nhóm người đó, rất bắt mắt, mặc váy dây đeo màu phấn hồng, đôi chân trắng trẻo đi trên chiếc xăng đan, móng chân sơn đỏ, cách ăn mặc phù hợp với khuôn mặt trẻ con, nhưng toát lên vẻ gợi cảm chín chắn, rất phong cách.

Cách trang điểm có chút thành thục này Tống Chân đi trong trường không giống nữ sinh bình thường bị đám nam sinh tạo sự kiện "tình cờ" để bắt chuyện, ngược lại khiến người ta muốn kính nhi viễn chi, cô gái này rất giống đường vũ ở khí chất khiến người ta không thể khinh nhờn.

Nghe thấy tiếng còi xe của mình kêu, thấy đám đông tụ tập, Tống Chân vội vàng đi xuống lầu, từ xa nhìn mui xe lõm vào, mặt như phủ tầng sương.

Đi bên cạnh Tống Chân là nam tử cao lớn, nhưng không vạm vỡ mà rắn chắc, mắt hõm sâu, mặt xương xương, nhìn là biết không dễ chọc. Đó là Phó Hàng, lái xe của cha Tống Chân cũng kiêm luôn vệ sĩ, thời gian qua Tống Chân phải đi rất nhiều nơi, lại chưa quen thuộc đường xá, nên hắn tháp tùng.

Gần đây Tống Chân ở Thượng Hải hoàn toàn do hắn tháp tùng, từ dạo phố, mua sắm, giải trí, thậm chí hắn còn được Tống Chân mua tặng một cái áo khoác đắt tiền.

Phó Hàng cảm thấy rất kiêu hãnh, cho dù Tống Chân chỉ cám ơn hắn tận trách, nhưng được đại tiểu thư tặng áo như thế liệu trên đời này liệu có mấy người, có lẽ sau này thêm nhiều người phải nhìn hắn bằng ánh mắt khác, thậm chí khả năng hoài nghi hắn có phải hái được đóa hoa mà vô số người mơ ước không?

Chỉ cần là nam nhân, bất kể là độc thân hay có gia đình, ai dám nói là không có chút tơ tưởng nào với Tống Chân? Phó Hàng cũng không phải ngoại lệ, đương nhiên ở trước mặt Tống Chân phải biểu hiện ra sự vững vàng chân thành, hắn biết trong gia tộc này nữ giới thiếu nhất là cảm giác an toàn, tuy không có hi vọng thành con rể Tống gia, nhưng giả sử chiếm được trái tim Tống đại tiểu thư cũng quá đủ rồi.

Thấy đông người lộn xộn, Phó Hàng liền bảo với Tống Chân:

- Tiểu thư đừng ra đó, để tôi đi xem trước thế nào.

Tống Chân gật đầu, cảm thấy Phó Hàng làm vậy là thỏa đáng, với thân phận của cô không nên xuất hiện ở chỗ thị phi lộn xộn. Phó hàng đi tới nơi xảy ra sự việc, cao giọng giáo viên trực ban ở đó:

- Có chuyện gì? Ai phá xe?

Nhìn tư thái người này, những sinh viên xung quanh biết chuyện không hay, giáo viên trực ban không nói, dù sao hắn hướng về sinh viên trong trường, nếu chỉ chuyện bồi thường xử lý kín là được, để ảnh hưởng chuyện khác thì không tốt.

- Xin lỗi anh, là chúng tôi lỡ tay ném bóng vào.

Lý Hàn cắn răng đi tới xin lỗi, Tiêu Húc đi theo sau, lí nhí tới gần như không nghe rõ nữa.

Phó Hàng còn chưa tỏ thái độ gì thì một người đi cùng với Tống Chân vừa rồi đã hùng hổ đi tới, mặt âm trầm với đám Lý Hàn, hỏi chuyện giáo viên trực ban, biết đại khái câu chuyện, bảo với giáo viên đó, hắn là Tân Lập không phải giáo viên mà là cán bộ hành chính:

- Gọi điện bảo giáo viên phụ đạo của mấy sinh viên này tới đây, thông báo cả với gia đình, xem họ xử lý thế nào.

Sau đó lại *** ton chạy về khúm núm nói với Tống Chân:

- Là mấy đứa sinh viên chơi bóng ném vào xe Tống tiểu thư, cô cứ yên tâm, trường học nhất định bắt bọn chúng chịu trách nhiệm, sẽ nghiêm túc xử lý. Bây giờ hay là để người công ty bảo hiểm tới đã?

Đừng nghĩ giáo viên ĐH Thượng Hải thì tố chất sư phạm cao, những kẻ tiểu nhân cơ hội mang máu nô tài trong người trên cuộc đời này không bao giờ thiếu, một phần là do tâm lý nam nhân đi, ai chẳng muốn thể hiện trước mặt mỹ nhân, để lại ấn tượng tốt.

Người xung quanh hoặc nghiêm túc, hoặc thở dài, hoặc chỉ xem náo nhiệt, nhưng kết quả giữa một bên là sinh viên bình thường, một bên là chủ xe đắt tiền, khỏi nghĩ cũng biết.

Phó Hàng gọi điện cho công ty bảo hiểm, sau đó gật đầu với Tống Chân ở xa ý bảo không có vấn đề gì, chuyện nơi này giao cho hắn xử lý là được.

……

Cùng lúc đó Tô Xán và Lục Xuyên Minh vừa vòng qua khu tennis liền thấy phía trước tụ tập đông người, không biết có chuyện gì, giáo viên trực ban vừa rẽ đám đông đi ra, nhìn thấy Lục Xuyên Minh thì mừng rỡ chạy tới:

- May quá, viện trưởng Lục, có hai sinh viên tên Lý Hàn, Tiêu Húc chơi bóng làm hỏng xe người ta.

Lục Xuyên Minh sầm mặt xuống:

- Đó chỉ là chuyện nhỏ, bồi thường là xong rồi, sao để ầm ĩ đến thế? Có biết hiện giờ là thời điểm rất mẫn cảm không?

Giáo viên trực ban mặt khó xử nói:

- Có vẻ thân phận đối phương rất cao, tôi không dám quyết …

Lục Xuyên Minh không kịp nghe hắn nói hết vì Tô Xán đột nhiên chạy đi, ông ta thoáng cái đoán được vấn đề, vội nói với theo:

- Tô Xán, em định làm cái gì? Bình tĩnh, đừng làm lớn chuyện …

……………

Nghe thấy người muốn gọi giáo viên phụ trách, gọi cả gia đình nữa, Lý Hàn cuống lên nói:

- Không cần gọi giáo viên tới, là do tôi lỡ tay, bao nhiêu tiền, chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm ...

Tiêu Hục lúc này sợ không nói gì được nữa, chỉ biết gật đầu theo. Còn Hoàng Dĩnh đã nhận ra Phó Hàng, qua đó nhìn thấy cả Tống Chân đứng ở tòa nhà cách đó không xa chỉ sợ bị cuốn vào chuyện này, ấn tượng xấu với mỹ nhân, nghĩ dù sao không phải lỗi của mình, liền lặng lẽ lùi lại trong đám đông.

- Bao nhiêu tiền à?

Một giọng nói mỉa mai vang lên, là tên cán bộ hành chính lúc nãy, vừa xong cùng Phó Hàng trao đổi chuyện xử lý, nghe Lý Hàn nói thế thì cười khinh bỉ:

- Cậu đền nổi không? Cái xe này còn chưa nhập vào trong nước, dù chỉ móp mui xe, nhưng mà thiết bị thay thế còn chưa có trong nước, phải nhập từ nước ngoài về, ít nhất cũng mấy chục nghìn đấy có biết không hả?

Phó Hàng biết Tống Chân yêu thích chiếc xe này cỡ nào, hiện giờ nhất định đang cực kỳ tức giận, dù gọi bên bảo hiểm, cơ bản đã xử lý xong, nghe Lý Hàn nói thế không khỏi khó chịu, chơi xe kiểu này, không phải hỏng là thay, xe như thế không còn là nguyên bản nữa, giống như kẹt chết chó nhà người ta, xong bảo đền tiền là xong, ai mà chịu nổi, hừ một tiếng:

- Đừng dễ dàng nói tới chịu trách nhiệm, có một số trách nhiệm các cậu không chịu nổi đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.