Đại Niết Bàn

Chương 276: Q.6 - Chương 276: Cô tiếp viên hàng không xinh đẹp (2).




Máy bay bay tới tầng đối lưu, Ngô Thì Nhuế cầm micro nhắc nhở hành khách thắt dây oan toàn, có không khí bất ổn.

Sau đó Ngô Thì Nhuê mới đẩy xe đi hỏi máy bay khách uống cà phê hay nước hoa quả, tới bên cạnh Tô Xán, rót cà phê cho y mới có cơ hội nói:

- Qua mùng 3 Tết mình mới về nhà, rốt cuộc nghe nói cha cậu điều tới Hoàng Thành làm phó thị trưởng, cậu cũng mất hút luôn.

- Ừ, suốt kỳ nghỉ mình ở Hoàng Thành cùng cha mẹ, vừa về hai hôm trước thì bạn lại đi rồi, cũng không gặp được đám Quách Tiểu Chung nữa ...

Ngô Thì Nhuế cũng không thể đứng đó nói chuyện mãi với Tô Xán được, tiếp tục giọng nói êm ái hỏi Lý Bằng Vũ uống gì, lấy đồ uống cho hắn, càng ngày càng có vị nữ nhân. Đối diện với Đường Vũ và Lâm Lạc Nhiên cũng cười nói duyên dáng, được huấn luyện lễ nghi và khí chất, cô không có chút tự ti nào trước mặt hai cô gái đẹp nhất trường này.

Ngô Thì Nhuế quay trở về khoang giành cho nhân viên, một cô gái liền tóm ngay lấy:

- Khai mau, rốt cuộc anh chàng đó là ai mà làm cậu tranh đi đưa nước cho khách thế này? Cậu vốn không thích việc này cơ mà.

- Thật thất vọng Thì Nhuế, nhìn anh chàng cao to bên cạnh còn được một chút.

Cô gái khác lúc nãy đứng đón khách cùng Ngô Thì Nhuế nói:

- Còn chàng trai của cậu thật bình thường, có lẽ lần sau gặp lại cùng chuyến bay mình đã chẳng còn ấn tượng nào.

- Chẳng lẽ các cô không thấy người nhìn một cái thấy không đơn giản, kỳ thực toàn là bình thường. Người cao minh thực sự là người nhìn hoàn toàn vô hại sao?

Ngô Thì Nhuế phản bác ngay:

- Úi, úi, úi, đúng rồi, trong mắt tình nhân có Tây Thi mà.

- Mình thấy hiền lành dễ thương mà.

Cô gái lên tiếng đầu tiên kéo tay Ngô Thì Nhuế:

- Không được ăn riêng một mình, đợi hạ cánh rồi gọi điện hẹn cậu ấy cùng tụ hội đi.

- Đừng có ngốc nhếch nhé Thì Nhuế.

Cô gái tên Tiểu Chung thì nhận ra Tô Xán:

- Loại người như cậu ta từ nhỏ được nuôi lên cái tính công tử ngông nghênh, không coi người khác ra gì, hôm đó lên tiếng bảo vệ cô, tôi nghĩ chẳng qua là sĩ diện của cậu ta là chính thôi. Theo loại người này, chẳng chóng thì chầy cậu ta cũng chán ra ngoài tìm người khác, nên tìm người phù hợp với mình ấy, vừa vừa là đủ.

Mấy cô gái khác ríu tít hỏi lai lịch, khi biết là người từng một thời vì Ngô Thì Nhuế làm cả công ty nhốn nháo, cả phó tổng giám đốc cũng mất chức vào tù thì mỗi người một vẻ mặt, nhưng giống nhau đều thò đầu nhìn lại Tô Xán, lúc này đều cảm thấy y không đơn giản rồi, chỉ đáng tiếc cha Tô Xán lại rời công ty rồi, nếu không bọn họ có chỗ dựa không sợ ai nữa.

Ngô Thì Nhuế chỉ cười không giải thích, có giải thích tốn bao thời gian mới đủ, nhớ khi nhà Tô Xán mới tới tham gia tiệc cuối năm của công ty, cả nhà ba người đứng trước cổng công ty đợi xe đi cùng, nhưng hết cái này tới cái khác đi qua mà không dừng lại, bây giờ Tô Lý Thành đã là vị phó thị trưởng.

Còn cô mới đầu không thích gì Tô Xán, sau đó trải qua vô số chuyện, Tô Xán trở thành người bạn mỗi khi cô có chuyến bay xa, một mình cô đơn xứ lạ gọi điện tâm sự.

Mấy cô gái đang tán gẫu thì có tiếng chuông, nhìn số ghế hiện lên trên màn hình, cô gái tên Tiểu Lý nhíu mày:

- Tiểu Chung, lại là tên xử trưởng Triệu ghế 12A, đúng là âm hồn bất tán.

Tiểu Chung tên đầy đủ là Chung Tuyết, khuôn mặt thanh tú, là cô gái xinh đẹp nhất chuyến bay, làn da rất tốt, mong manh như nước, trang điểm còn không đẹp bằng để mặt tự nhiên. Cô gái như vậy tất nhiên thu hút nhiều ong bướm quấn lấy, trong đó có một người là Triệu Duy Hâm quản lý chuyến bay, có điều tên này thô bỉ, không dùng cách đàng hoàng, mà lấy ngừng bay uy hiếp Chung Tuyết.

Gia cảnh Chung Tuyết không tốt, cha là nhân viên trong đơn vị sắp nghỉ hưu, còn có mẹ bị bệnh cần thuốc men quanh năm. Hết cao trung, Chung Tuyết không lên đại học vì muốn sớm kiếm tiền chia sẻ gánh nặng gia đình, bằng tố chất và chút may mắn trở thành tiếp viên hàng không, vì đây là công việc thu nhập tốt, cô cực kỳ trân trọng. Hiếm có hơn nữa trong môi trường các cô gái ngầm so đọ với nhau nghiêm trọng này, lại có nhiều người có tiền ve vãn, vẫn nghiêm túc làm việc của mình.

Nhưng cô cũng không thể để mất đi công việc này.

Cho nên nhiều lúc cô phải nhẫn nhịn, phải đi tiếp rượu lãnh đạo công ty, nhưng chuyện quá đáng hơn thì dứt khoát không làm. Triệu Duy Hâm nhiều lần gạ gẫm uy hiếp không thành, càng ngày càng mất kiên nhẫn.

Hôm nay không may cùng chuyến bay Triệu Duy Hâm đi Thượng Hải công tác, biết thế nào hắn cũng kiếm cớ giở trò.

- Không sao, nếu tới Thượng Hải mà hắn dám động chân động tay với cậu, cùng lắm chúng ta tố cáo hắn.

Chung Tuyết cắn răng, nở nụ cười miễn cưỡng, rời khoang nhân viên.

Không lâu sau Chung Tuyết quay trở về, dọc đường luôn mang theo nụ cười nghề nghiệp.

Mấy cô gái đều lo thon thót, hỏi ngay:

- Sao rồi.

Vừa bước vào trong vẻ mặt Chung Tuyết trở nên khó coi:

- Không có gì, hắn lạnh nên muốn mình lấy chăn cho thôi.

Chung Tuyết ngồi xuống, mở ngăn kéo lấy chăn ra, Ngô Thì Nhuế lấy chăn từ tay cô, nói:

- Cứ để mình đi là được.

Ngô Thì Nhuế đi ra, các cô gái thấp thỏm ở trong quan sát, thấy cô lễ phép giải thích rồi đưa chăn tới. Triệu Duy Hâm tỏ ra không hài lòng:

- Tiểu Ngô, trưởng Lương thấy làm việc cẩn thận chu đáo, muốn hỏi thăm cổ vũ một chút. Anh ấy là người làm việc với công ty chúng ta rất nhiều, tính ra cũng là lãnh đạo của các cô đấy.

Thời đại này tiếp viên hàng không cho người ta một ấn tượng cao nhã quý trọng, rất được các cô gái yêu thích, cho nên trong này không thiếu cô gái có gia thế, đây là tình hình phổ biến trong nước chứ không phải là riêng vùng nào cả. Nhiều gia đình có tiền lo lót cho con gái vào làm tiếp viên hàng không, nghề này nghe rất có thể diện, dễ được nhà chồng tiếp nhận.

Triệu Duy Hâm sớm nghe nói Ngô Thì Nhuế có chút bối cảnh, nhưng vì sĩ diện với vì ti trưởng bên cạnh, vẫn phải bày ra thái độ bề trên.

Họ Lương mỉm cười nói với Ngô Thi Nhuế:

- Tiểu Ngô, tôi có ý này lâu rồi, nhưng chưa có cơ hội, thế này đi đợi hạ cánh rồi buổi tối tôi mời các cô ăn cơm.

Giọng điệu của hắn không cho phản bác và từ chối.

Cũng không phải nói là vấn đề cưỡng bách, nhưng thực tế là có một số cô gái trẻ tuổi thích kích thích, thích nam nhân bá đạo như vậy.

Lương Tiêu, ba tư tuổi, trong nhà có ít bối cảnh cách mạng lâu đời, hiện giờ là trưởng ti phát triển ở ủy ban kế hoạch quốc vụ viện, có chút thực quyền, ở Bắc Kinh nơi quan lớn đầy rẫy, thái tử công chúa kết bầy thì hắn không là gì, nhưng nếu xuống địa phương, ở cấp thành phố, thế nào cũng được phân ba vị trí xe đầu. Công ty hàng không do cục hàng không quản lý, song nhiều hạng mục và nghiệp vụ liên quan tới các bộ ủy, Lương Tiêu mấy lần xuống Tân Xuyên Nam làm việc, gặp Ngô Thì Nhuế, tơ tưởng từ lâu.

Ngô Thì Nhuế chỉ mỉm cười không đáp rõ ràng, cô được đào tạo ứng phó với loại người này rồi, quay lại giao thiệp với mấy cô gái, mấy cô gái nghe xong bực tức lắm, tiếp viên trưởng thở dài, cô đã khá có tuổi, thường ngày luôn lấy tư cách chị cả chiếu cố mấy cô gái, nhưng chuyện này không thể can dự.

Trong quá trình bay, Ngô Thì Nhuế đi qua đi lại, Lương Tiêu mỉm cười gật đầu, mặc dù bề ngoài tỏ ra lịch sự, nhã nhặn, trông rất đàng hoàng. Nhưng Ngô Thì Nhuế ở trong công ty hàng không đã quá quen loại như thế này, Lương Tiêu bề ngoài khách khí không che dấu được ý đồ bất thiện, giống ý đồ của Triệu Duy Hâm với Chung Tuyết, chẳng qua hắn biết che dấu hơn mà thôi.

Lý Bằng Vũ nãy giờ ngồi sau nhìn thấy hết chuyện dây dưa của Triệu Duy Hâm và Ngô Thì Nhuế, lần trước đi chơi Tuyết Sơn hắn rất có thiện cảm với cô gái này, chỉ tiếc hôm đó thời gian ngắn, lại gặp chuyện xung đột với đám Dịch Lực Hoan, rốt cuộc không có cơ hội tiếp cận, bây giờ nổi máu anh hùng nói với Tô Xán:

- Hay là tôi qua cảnh cáo bên đó chút?

Tô Xán nhíu mày, sau đó lắc đầu, nhìn thấy chuyện này đúng là ảnh hưởng tới tâm tình, nhưng ở trên chuyến bay, không tiện làm gì, mọi chuyện cứ để đợi xuống đất đã, nếu đối phương làm tới, Tô Xán tất nhiên sẽ không khoanh tay ngồi nhìn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.